Trong rừng rậm dị thường u ám, cây cối đều hóa thành một màu đen thui, từ những kẻ hở mơ hồ truyển đến những tia sáng mờ ảo, chẳng những không làm cho người ta an tâm, ngược lại khiến cho bầu không khí mang theo một sự âm trầm khó nói rõ.
Con người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy, nếu ở chỗ có ánh sáng, ở nơi dã ngoại hoang vu cũng tăng thêm lòng dũng cảm; nếu như không có ánh sáng, ở nhà một mình cũng cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng thì ta cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí ngay cả tầm nhìn cũng còn chưa đủ cao, hôm nay tay không tấc sắt một mình đến nơidã ngoại hoang vu nguyệt hắc phong cao, có chút bối rối, cũng là thường tình.
Hít vào một hơi, tự nói bản thân phải lãnh tĩnh, dù sao cũng là người có võ, mặc dù thiên phú hữu hạn, chỉ là tốt xấu gì cũng đã luyện quyền cướcmấy năm, chẳng lẽ còn không dũng cảm bằng lúc trước khi một mình thăm dò vào hang sói sao?
Lại nói trong khu rừng này cũng không có gì có thể gây ra nguy hiểm.
Sự thật chứng minh, có nhiều thứ thường ngày không nghĩ đến, ngay lúc này một ý niệm vừa đáp xuống trong đầu, ở bên kia trong bóng tối liền truyền đến một tiếng giẫm lên cành khô giòn vang, ta cả kinh quay đầu lại, ngoài cơn hoảng sợ, lại nghĩ rằng có phải đứa bé kia đã quay lại hay không?
Nhưng mà kết quả, thứ tiến đến chính là bà con xa của đứa bé kia.
Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng sủa trầm thấp, trong bóng tối lập lòe những đốm sáng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, vốn là tình cảnh không rét mà run, nhất thời ta lại không biết là nên sợ hãi hay là kinh ngạc hoặc là nên cảm thán trước, trái lại làbiểu lộ chết lặng, chỉ biết không chế nhịp tim âm thầm đếm một chút, những đốm sáng kia thậm chí có nhiều hơn mười.
Đây thật sự là vô cùng không ổn.
Khi vừa đến Hoa Sơn, vì muốn làm quen với địa hình, lúc đó trái lại ta rất thường xuyên chạy loạn, càng về sau khi đã biết những nơi nào có quả tốt, ở đâu có suối trong, cũng chỉ thường nhắm thẳng đến những nơi đó mà đi, những nơi khác rất ít đi lui tới, khu rừng rậm tối nay là càng chưa từng đặt chân đến, hôm nay rơi vào cảnh tối lửa tắt đèn lại còn bị vây quanh, thật sự...
Trong lòngkhẽ động một chút, lại tập trung tư tưởng suy nghĩ quan sát, lại phát hiện ra tuy rằng hầu như khắp nơi đều có đốm sáng chớp động, nhưng chỉ riêng một góc phía Tây Bắc, tựa hồ không quá mức động tĩnh.
Là thiếu sót? Là trí lực của đàn thú có hạn? Hay là...
Giờ phút này cũng không thể quan tâm quá nhiều, mặc dù trong lòng đangsuy nghĩ, ta vẫn nhẹ nhàng hít vào mấy hơi, sau đó đột nhiên xoay người, nhân lúc đàn thú vẫn còn đang chậm rãi tụ tập chần chờ chưa di chuyển, liền đề khí phi thân vụt về phía Tây Bắc.
Cây cối nhanh chóng lùi lại phía sau, bên tai là tiếng gióvù vù, cùng với tiếng hú của đàn dã thú phía sau lưng, còn xem lẫn vào những tiếng lộp cộp rất nhanh mà ngắn ngủi, đó là thanh âm tứ chi chạm xuống đất.
Không cần quay đầu lại cũng biết, đám thú đuổi theo phía sau kia có bao nhiêu hăng say.
Đêm tối rừng rậm chính là thiên hạ của chúng nó, bay loạn như một con ruồi không đầu chỉ e là không thể thoát ra được, trong lòng của ta rất rõ ràng, lúc trước khi theo dõi, cố gắng đuổi theo Luyện nhi cũng đã phí mất không ít khí lực, giờ phút này còn chưa kịp chờ để điều tức tốt, lại phải trốn chạy bày sói đuổi theo, cho dù tốc độ còn có thể miễn cưỡng chiếm ưu thế, nhưng mà chắc chắn là không được bao lâu liền sẽ bị loạn.
Hay là dứt khoát dừng lại hảo hảo đọ sức một phen? Như vậy cũng không ổn, liều mạng lấy mạng đổi mạng, chính là kết cục lưỡng bại câu thương ngu xuẩn nhất.
Vậy nên làm như thế nào bây giờ?
Ta vừa toàn lực đề khí chạy về phía trước, trong đầu vừa xoay chuyển thật nhanh, biện pháp cuối cùng còn chưa xuất hiện, trước mắt thế nhưng lại trở nên sáng tỏ thông suốt.
Thoáng qua bên người cũng không còn bóng cây nữa, đoạn đường đi về hướng Tây Bắc này, chạy lung tung thế nhưng lại đưa người ta thoát ra khỏi khu rừng.
Trở lại vùng hoang dã rộng lớn bên ngoài khu rừng rậm, trước mắt đã không còn chướng ngại, tất nhiên là có lợi đối với ta, mà đàn thú đã mất đi sự che chở củacây cối, tính chất uy hiếp cũng đột nhiên giảm xuống rất nhiều, quan trọng hơn là bắt đầu từ nơi này, ta liền biết được nên chạy về phía nào mới đúng, không cần lo lắng trở thành con ruồi không đầu dốc cạn sức chạy trốn vô ích.
Trong một thời gian ngắn ngủi, thế cục thay đổi, bây giờ chính là quá sức tốt đẹp.
Tốt đến có chút...Quá kì quái.
Vui sướng trong lòng giảm đi, ta cau mày suy nghĩ một chút, chẳng những không có chạy xa, trái lại tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng bước.
Vừa dừng lại, đàn thú phía sau lưng liền chạy tới, từ trong bụi cỏ ở nơi xa xa tản ramột cách rất có trật tự, chậm rãi tạo thành thế bao vây hình nan quạt, trong bóng đêm từng con từng con phun khí nhìn chằm chằm.
Nhưng mà, thật lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Tuy rằng chung quy vẫn là thế muốn tập kích, chỉ là thẳng đến khi ta điều hòa lại hơi thở, vẫn không có thật sự tập kích đến đây.
Ta đề phòng nhìn lướt qua chúng, cuối cùng hít vào một hơi, trầm giọng kêu lên một tiếng.
"Luyện nhi."
Thanh âm không lớn, lại mang theo nội lức, ở nơi hoang dã này nghe thấy vô cùng rõ ràng.
"Luyện nhi ngươi đi ra cho ta! Ta đều biết cả rồi."
Quả nhiên, nào có việc trùng hợp như vậy, nàng biến mất ở trong khu rừng này, cố tình trong khu rừng lại xuất hiện đàn sói; đàn sói chừa ra một góc hổng, cố tình góc hổng đó chính là hướng dẫn ra khỏi khu rừng, lại nhìn qua bộ dáng nôn nóng bất an nhưng vẫn chậm chạp không tiến lên tập kích của bày sói lúc này, rõ ràng là đang chờ đợi hiệu lệnh, cuối cùng liên kết với xuất thân đặc biệt của đứa bé kia, còn nghĩ không thông thì thật sự là kỳ quái.
Hầu như đã xác nhận sựphán đoán trong lòng, nhưng mà trong bóng tối lại không hề có động tĩnh gì.
Tiểu quỷ này còn dám giả vờ.
Cười khẽ, ta chậm rãi giơ hai tay lên, biến chưởng thành trảo* —— đây là một bộ công phu bằng tay rất sắc bén mà sư phụ đã truyền thụ, tuy rằng bản thân chỉ có thể thi triển ra mấy phần uy lực, nhưng đối phó với loài vật thật sự vẫn là vừa sức: "Nếu không ra, sẽ xảy ra chuyện gì ta cũng không quan tâm nữa, hay ngươi cho rằng, ta sẽ không thật sự xuất thủ?"
(*Chưởng = bàn tay. Tức là để ngón tay hơi cong lại tạo thành thế đánh võ như trong phim á)
Đáng giận nhất chính là điểm này, tính cách nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện kia của ta, chẳng biết từ lúc nào lại bị tiểu quỷ nàyghi nhớ ở trong lòng, nếu không, nàng sao có thể vì bảo vệ bí mật nhỏ của chính mình mà không tiếc xua sói đến đuổi ta đi, cũng không sợ ta làm bị thương những con sói này.
Không thể phủ nhận, thật đúng là thiếu chút nữa liền bị nàng tính toán thành công rồi, một đứa nhóc vừa mới được đưa rời khỏi hang sói được vài năm...Nghĩ đến điểm này, giờ phút này trên gương mặt mặc dù làm ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại dở khóc dở cười, đứa nhỏ này thường xuyên khiến cho ta dở khóc dở cười a.
Có lẽ là nhận thấy thật sự không thể lừa gạt được, đầu bên kia trong bụi cỏ, truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.
Sau đó một thân ảnh nho nhỏ từ trong bóng tối dần dần đi ra.
Đàn sói thấy nàng hiện thân chính là một phen chấn động, chính là loại chấn động dị thườnghưng phấn, dường như là chủ tướng đã đến, có vài con cũng đã trầm thấp tru lên một tiếng, ta nhìn thấy tình cảnh đó liền có chút cảm thấy bất an, tiến lên phía trước một bước vừa định mở miệng, đã có hai con dã thú rốt cuộc không thể kìm nén được, giống như một mũi tên phóng từ phía sau lưng đánh úp đến.
Ta còn chưa kịp nhìn thấy, nàng lại biến sắc, thân thể khẽ động, thậm chí còn nhanh hơn cả con sói trưởng thành, đảo mắt đã ngăn cản ở trước mặt ta, làm rabiểu lộ hung ác về phía hai con sói kia, haicon dã thú kia dường như đụng phải vật chắn vô hình nào đó, từ trên không trung mãnh liệt rơi xuống đất, ư ử cong đuôi chạy ra xa.
Vốn còn muốn nghiêm mặt hảo hảo dạy bảo nàng, thấy hành động này của nàng, trong lòng đã mềm nhũn ba phần.
"Này, là bí mậtcủa ngươi sao?" Ta chỉ vào đám sói kia, nhẹ giọng hỏi.
Ta không có dạy bảo nàng, sau khi đuổi hai con thú kia đi nàng cũng quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, vốn là đang tức giận có vài lời muốn nói, hémiệng, nhưng lại cắn môi, đôi mắt chuyển tới chuyển lui, hiện ra thần sắc như đang suy nghĩ gì đó.
Một bộ dáng nho nhỏ đang tính toán gì đó thật sự là quá rõ ràng, ta nhịn không được mà bật cười một cái.
Bên kia nàng không có chú ý tới ta, chỉ là tiếp tục trầm tư suy nghĩ, cuối cùng dường như đã quyết định được chủ ý, gật gật đầu, lúc này mới oai phong lẫm liệt mà nhìn qua, chỉ vào cái mũi của ta nói: "Ngươi đi theo ta, là ngươi không đúng, bây giờ nếu như đã thấy được bí mật của ta, phải nghe theo lời của ta mới đúng!"
Ta mỉm cười, hỏi lại: "Vậy phải làm thế nào đây?"
"Ngươi nghe theo ta, vậy liền cùng gia nhập vào, làm một phần tử của chúng ta." Bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên, khoa tay múa chân chỉ về phía đám sói hoangkia, có vài phần khí phách vương giả: "Ta là lợi hại nhất, ngươi đứng ở bên cạnh ta, ngươi nghe lời ta, chúng cũng có thể nghe lời ngươi." Suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu."Đương nhiên ngươi cũng có thể thách thức ta, nhưng ngươi đánh không thắng ta được."
Mấy câu này, ta im lặng nghe một hồi lâu, mặc dù còn muốn trêu chọc nàng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
"Ta là sư tỷ củangươi." Ta nói với nàng: "Ngươi biết sư tỷ là cái gì sao?"
"Sư tỷ có gì đặc biệt hơn người, ai có bản lĩnh hơn thì liền nghe theo người đó!" Lại dường như không ngờ tới ta sẽ từ chối, nàng có chút tức giận, dậm chân hồi đáp.
Ta than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm quả là như vậy, cho tới nay, ở trước mặt sư phụ nàng coi như nhu thuận, điều này làm cho sư phụ tin rằng đứa nhỏ này đã thoát thai hoán cốt, nhưng lại không biết, giờ phút này mặc dù nàng đã hiểu được rất nhiều chuyện, có thể nói có thể đi, lúc bình thường cũng rất giống với người thường, chỉ là thực chất ở bên trong lang tính kia vẫn luôn còn đó, thậm chí ảnh hưởng tới hành vi khi nàng đối xử với mọi người.
Sư phụ là một người tự phụ, vạn nhất biết rõ chân tướng, e rằng sẽ rất thất vọng a.
Nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chút trầm trọng, cũng không còn tâm tình tiếp tục ồn ào với nàng, ta thu hồi nét vui vẻ, nghiêm mặt nhìn nàng nói: "Luyện nhi, đừng hồ nháo nữa, ta biết ngươi và chúng rất thân quen, cũng có rất nhiều cảm tình, chỉ là hành động này của ngươi, nếu để cho sư phụ phát hiện, ngươi biết sẽ như thế nào sao?"
Nói như vậy, vốn là muốn làm cho nàng thông cảm với tâm tình của sư phụ.
Nhưng không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, đầu bên kia, thần sắc của nàng lại trở nên tái nhợt.
"Ngươi muốn nói với sư phụ?" Nàng vốn không hiểu cách che giấu tâm tình, giờ phút này càng bộc lộ rõ mọi thứ, đầu tiên là bối rối, cuối cùng cắn răng nói: "Nếu như ngươi dám nói với sư phụ, ta liền, liền..."
Ta không ngờ nàng sẽ phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là sững sờ, trong lòng suy tư, trong miệng lại theo bản năng mà lên tiếng: "Liền như thế nào?"
Ánh mắt của nàng sáng rực: "Liền lấy mạng của ngươi!"