Nàng biết rõ những hành động lúc này có ý nghĩa như thế nào sao? Không, nàng không biết.
Mà đây là một nụ hôn sao? Không, đây không phải là một nụ hôn.
Đó không phải là môi chạm môi, đó là cảm giác ấm áp mềm mại tương tự như đầu lưỡi, hoặc có thể nói đó căn bản chính làđầu lưỡi, nơi bị khô nứt trên bờ môi liên tục lặp đi lặp lại được lướt qua, sự lướt nhẹ đề ép như hòa, đây chỉ là một loại làm ẩm rất đơn thuần, xuất phát từ tâm tư muốn che chờ, không liên quan đến dục vọng.
"Như vậy sẽ không đau đi?" Qua đôi môi cùng đầu lưỡi, nàng hỏi, giọng nói ổn định tiếng hít thở bình thản.
Cho nên, hơi thở hỗn loạn trong bóng tối kia, không phải là của nàng, là của bản thân ta.
Đủ rồi, loại này thân mậtvô lý này. Đủ rồi, loại khiêu khích vô tình này! Bàn tay của nàng còn đang đặt ở trên lưng, đầu lưỡi của nàng còn đang du tẩu trên bờ môi, mà nàng là nguồn gốc trong tình yêu của ta, ý trung nhân!
Muốn ngăn cản, chỉ là dường như có thứ gì đó đã được kích hoạt, đó là áp lực kìm nén đã lâu,ngay lúc này nhân lúc bóng tối bao quanh liền bành trướng dưới đáy lòng, tất cả những nơi được lướt qua đều vô pháp ngăn trở, phía sau lưng thắt lại một cái, bỗng nhiên vươn tay ra chuẩn xác ôm lấy đầu của người kia, vô pháp ức chế mà dùng sức, kéo xuống, đem sự liếm láp mơn trớn chỉ dừng lại ở phía bên ngoài kia, hóa thành một nụ hôn thật sự.
Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, không thể sát ngôn quan sắc*, lý tính lý trí không tồn tại, chỉ còn lại tràn đầy sự lo lắng khó chịu, chỉ riêng nàng mới có thể xua tan được.
(*Tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Khát, không liên quan đến thân thể, mà là tâm.
Áp lên bờ môi, đoạt lấy, mútvào thăm dò, động tác đã là khắc chế đến cực độ, nhưng tuyệt đối không thể coi là dịu dàng, người đang cực khát bỗng nhiên thấy được cam tuyền làm sao có thể hiểu được cái gì là nhẹ rót chậm phẩm? Chỉ có thể đặt mình vào trong đó mà khuynh tâm thưởng thức!
Ban đầu trong khoảnh khắc khi dây dưa củng nhau, trong bóng tối tựa như vang lên một tiếng rên nhẹ, chỉ là sau đó hơi thở của đối phương cũng trở nên dồn dập, có lẽ là bị hành động công thành đoạt đất có chút ngang ngược này kích phát tâm tư phânthắng bại, có lẽ là bị xúc cảm từ những vết nứt trên bờ môi khô kích thích dã tính, tóm lại hành động đẩy ra hoặc là cự tuyệt như trong dự đoán cũng không xuất hiện, ngược lại, mọi thứ giống như là đang muốn nghênh đón để phân cao thấp.
Biết rõ đây không phải xuất phát từ sự khao khát giống như bản thân, nhưng vẫn buông thả mình sa vào trong đó.
Đây là một cuộc tranh đấu, một trận đấu võ mồm đúng nghĩa, từ đầu đến cuối đều là kịch liệt mà càn rỡ, môi lưỡi răng đều là áp chế cùng phản áp chế, chinh phục cùng phản chinh phục, cái cằm bị nắm đến đau đớn, có bao nhiêu đau bàn tay đặt phía sau ót nàng liền trả lại bấy nhiêu lực, dòng nước mát lạnh từ khe đá đổ xuống rơi vào hai hàng lông mày, nhiệt độ cơ thể lại nóng bỏng không lùi, có chút ngạt thở, trời đất quay cuồng.
Mà cuối cùng, một lực đẩy thật lớn làm chia tách sự quấn giao của tứ chi, mọi chuyện đều đột ngột dừng lại.
Trong bóng tối đen như mựcchỉ nghe thấy tiếng Luyện nhi hít thở từng ngụm từng ngụm, trầm trọng mà dồn dập, ta vuốt vuốt bờ vai phải mơ hồ phát đau vì bị xô đẩy, thở hổn hển, trầm mặc dùng cả tay chân lui vê phía sau một chút, tạo ra một khoảng cách cùng nàng, sau đó nừa cúi người nửa quỳ gối trong không gianchật hẹp, chờ đợi cuộc đối thoại tất yếu sẽ đến sau khi đợt thở dốc qua đi.
"...Vì sao..."
Sau khi tiếng thở hổn hển dần dần bình thản xuống, nàng quả nhiên liền mở miệng, trong giọng nói xen lẫn căm giận, từng đầu tiên nhả ra khiến cho tâm tình người ta treo trên không trung, lại nghe đến những lời tiếp theo: "...Vì sao khí tức của ngươi có thể duy trì lâu dài hơn ta?"
"..." Những thứ say nghĩ trong đầu và những điều nghe thấy trong tai không có nửa điểm phù hợp, ta từ từ nhíu mày, sau đó thần sắc thẫn thờ đáp lại một chữ: "...Ân?"
Lần này nghe được câu trả lời là rõ ràng không sai, cũng không còn nghi ngờ là nghe lầm."Vừa rồi ta đãcạnkhí, thế nhưng ngươi vẫn là tư thế bình thản thành thạo như vậy? Lúc này hồi khí cũng nhanh hơn ta, này là đạo lý gì? Không có khả năng, vô luận là nội công hay điều tức ta đều phải đứng trên ngươi mới đúng!" Trong bóng tối vang lên tiếng nước ào ào, có người lần mò đi qua, nắm lấy cổ tay của ta mà nói: "Ta không tin, làm lại lần nữa!"
Một tiếng làm lại lần nữa, khiến cho người ta ngây người ngay tại chỗ, trong phút chốc lại được hơi thở quen thuộc bao phủ vây quanh, sự mềm mại lại xuất hiện.
Chẳng qua là lúc này đây, sự kịch liệt đã không còn nữa. Ngọn hỏa diễm khó có thể ngăn chặn kia đã vụt tắt trong khoảnh khắc đột nhiên bị đẩy ra, quay lại trạng thái vô cùng lo lắng, sự cuồng nhiệt khiến cho người ta không chút kiêng dè cho tới bây giờ luôn khó có thể kéo dài, phục hồi trạng thái lý tính chính là bản năng sinh tồn, cho nên điều bản thân có thể làm, chẳng qua là giật mình hoảng hốt mà tiếp nhận nàng, lại gắt gao mím chặt đôi môi.
Nàng tất nhiên cũng phát hiện ra, thăm dò vài cái liền buồn bực lùi lại, vỗ vỗ cánh tay đang bị nắm chặt lấy của ta, không vui nói: "Làm gì vậy? Một lần chiếm tiện nghi liền muốn cho qua sao? Ta cũng không phục."
Một tiếng chiếm tiện nghi lọt vào trong tai, cuối cùng thần trí cũng được gọi quay về, đầu óc giống như máy móc đang ngưng trệ lại một lần nữa vận chuyển.
Giống như mới tỉnh lại sau cơn ác mộng mà a một tiếng, ta đột nhiên xoay đầu sang hướng khác, giả vờ khụ khụ mấy tiếng, chỉ cảm thấy bên tai nóng hổi, liền vội vàng che miệng lại nói: "Cái kia, khụ, Luyện nhi...Chuyện này...Tạm thời, tạm thời đặt sang một bên, chúng ta rời khỏi nơi tối om này trước đã được không? Mọi chuyện chờ sau khi đi lên, đi lên lại nói...Được không?"
Trong chớp mắt khi bị đẩy ra, cho rằng sẽ phải đối mặt với một sự chất vấn, một sự thẩm vấn, không thể lảng tránh cũng không có cách nào để nói dối, sau khi phán quyết được đưa ra chỉ có thể rơi xuống địa ngục sâu không đáy.
Không ngờ lại dùng loại phương thức kỳ lạ này để tiếp tục sống trên nhân gian.
Hoặc có lẽ, đây chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi.
Còn sống cũng vậy, kéo dài hơi tàn cũng thế, phán quyết chưa đến, vậy sẽ phải tiếp tục giãy giụa, việc cấp bách là rời khỏi nơi này, rời khỏi huyệt động chật hẹp tối tăm làm cho người ta trở nên thất thường này, nơi này làm cho bản thân cảm nhận được sự bối rối cùng mất tự chủ đã lâu mới có lại, do đó có chút sợ hãi, tuy rằng bản thân chuyện đó cũng không có gì kỳ quái, có lẽ chẳng qua là...Chẳng qua là mọi chuyện vừa xảy ra...
Vận mệnh hí khúc Liên Hoa Lạc*, mọi chuyện vừa xảy ra, dễ dàng đẩy người ta vào một thế trận mơ hồ vô định.
(*Là một trong những loại vũ đạo dân gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Đã có gần một trăm năm mươi năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến mười lăm tháng giêng sẽ diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng mùa thu hoạch, thể hiện tâm tình vui sướng. Hí khúc Liên Hoa Lạc là loại hình vũ đạo dân gian, nội dung chủ yếu thể hiện là tình yêu nam nữ và cuộc sống của nhân dân)
Đối với lời kiến nghị lắp bắp lộn xộn của ta, ban đầu Luyện nhi hẳn là không phục, nàng vẫn còn đang so đo cái gọi là thua một bật về khí tức, thẳng đến khi ta lấy lý do vừa khát vừa lạnh, nàng mới miễn cưỡng đáp ứng.
Trong thời gian tiếp theo mỗi người đều tự thu xếp cho thỏa đáng, liền dùng dòng nước trên vách đá đổ đầy túi nước da luôn mang theo bên người vốn đã xẹp lép, xác nhận đây là tầng nước ngầm lắng đọng giữa các lớp đá, thậm chí chính là nguồn gốc của cái hồ nhỏ kia, chẳng qua là nước dâng lên sẽ thành hồ, nước cạn sẽ chảy ngầm trong động, mà trước mắt không biết là xảy ra chuyện gì, dù cho chỗ đầu nguồn nước cũng không coi là quá sâu, chẳng qua là quả nhiên ngọt mát, chẳng những giải được sự khát khô trong cổ họng, liền thấm ướt đẫm thân thể coi như là rửa qua một lần, tẩy trừ cát bụi mấy ngày liền, toàn thân khoan khoái dễ chịu hơn không ít, thực sự cũng lạnh hơn rất nhiều.
Đi ra khỏi động không biết thuận lợi hơn bao nhiêu lần so với khi vào động, mặc dù vẫn phải hành động trong bóng đen, chỉ là đã có Luyện nhi dẫn đường ở phía trước, mọi chuyện liền không phải là vấn đề, ngay cả chuyện dò dẫm mò đường cũng không cần, ta chỉ cần nắm lấy tay nàng mà làm theo lời nàng, khom lưng cúi đầu, trái tránh phải né, từng bước một leo lên là được.
Ngoại trừ những lần trao đổi đơn giản này, giữa chúng ta tạm thời không có đối thoại, phía sau biểu hiện đang hết sức chuyên chú hành tẩu chính là đại não không ngừng vận chuyển, suy nghĩ xem trong chốc lát khi cuối cùng cũng ra khỏi động thì nên giải thích như thế nào mới phải.
Mọi chuyện cho tới bây giờ cũng nên có một lời giải thích, nếu như vẫn luôn giải thích qua loa, trong tương lai khi nàng biết được những hàm nghĩ thật sự ẩn sau hành động này, dựa vào tính khí kia e rằng sẽ khó có thể bỏ qua.
Nhưng mà, nên nói như thế nào mới thỏa đáng? Suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra một đáp án thích hợp.
Lúc trước mong nhanh chóng có thể rời khỏi huyệt động sâu u kia, khi nghĩ không ra chủ ý lại ngóng trông có thể chậm lại, mà vô luận tốc độ là nhanh hay chậm, cuối cùng, vẫn là gặp lại ánh sáng bên ngoài.
Dưới màn trời bao la mờ mịt màn vẫn là tràn đầy ánh sao lốm đốm, khoảng thời gian Luyện nhi thăm dò đại động ước chừng đã trôi qua chưa đến một canh giờ, lai có cảm giác như đã trôi qua mấy đời người.
Đại mạc đêm lạnh, làn gió ùa tới, thân thể ướt đẫm lập tức lạnh thấu xương, lúc trước ở trong động nói lạnh còn ngại có chút khoa trương, lúc này thật đúng là xứng với một chữ lạnh, nhìn thấy ta lạnh rung ôm lấy cánh tay, Luyện nhi chỉ nói một câu: "Không vội, lại đốt lửa lên, hong cho khô quần áo rồi nói sau." Liền rút kiếm chém xuống cỏ lau cùng nhánh cây khô, theo bản năng muốn tiến lên trợ giúp, lại bị ngăn lại, nói rằng ngươi vận công chống lạnh là được rồi.
Chỉ là trên thực tế cho đến khi đống lửa kia bốc cháy lên, cũng không có tâm suy để nghĩ tới cái gì là vận công chống lạnh.
Cho dù là như vậy, cái gọi là đáp án thỏa đáng, đến cuối cùng vẫn là nghĩ không ra, hoặc có lẽ là, căn bản nó vốn không tồn tại.
Ngồi bên cạnh đống lửa cháy hừng hực, sưởi ấm được thân thể lại không sưởi ấm được sự bất an, cành cây khô cháy kêu tí tách, trong đêm tối tĩnh lặng này dường như là một loại thúc giục trá hình, không chớp mắt mà nhìn vào ngọn lửa một hồi lâu, rốt cuộc đành cam chịu số phận mà thở dài một hơi, quay đầu, nhìn về phía nàng đang làm bạn ở bên cạnh.
Ánh lửa chiếu rọi, Luyện nhi cũng đang nhìn về phía bên này, khi phát hiện ra ánh mắt kia đúng là đang dừng lại quanh quẩn ở nơi nào trên người ta, ta không khỏi mấp máy môi, yên lặng cười cười, nói: "Còn đang suy nghĩ chuyện...vừa rồi sao?"
Nàng thản nhiên gật gật đầu, ánh mắt dời lên trên, chạm vào ánh mắt của ta, lại lướt xuống dưới, không kiêng nể gì cả mà nhìn thứ đang muốn nhìn.
Ánh mắt kia dường như là vật hữu hình lướt nhẹ qua, ta bị nhìn đến cực kỳ không được tự nhiên, đưa tay vuốt vuốt cái mũi, thuận thế dùng toàn bộ lòng bàn tay mà che miệng lại, mới khụ một tiếng tiếp tục nói: "Vừa rồi ở trong động...Làm như vậy, ngươi sẽ cảm thấy...Ân...Chán ghét sao? Có cảm thấy không được tự nhiên hay không?"
Tuy rằng cảm giác không giống nhau, nhưng vẫn cần phải xác nhận, nếu như xuất phát từ sinh lý khiến nàng trực tiếp bài xích, vậy mọi chuyện vốn cũng không còn gì để nói nữa.
"Sao lại như vậy chứ? Không có." Câu trả lời rất quyết đoán, kiên quyết sảng khoái làm cho người ta an tâm, chỉ là không đợi người ta kịp cảm động, sau một câu trả lời không hề do dự, người ngồi bên cạnh liền chủ động tiến đến gần hơn một chút, kéo bàn tay đang che trên miệng ta xuống mà nói: "Tuy rằng khi ngươi làm như vậy có chút kỳ quái, chỉ là cảm giác cũng không tệ, nhưng mà ngươi không thể thắng ta được, chúng ta lại so lần nữa a?"
Khi nói như vậy, trong đôi mắt Luyện nhi phản chiếu lên đống lửa ánh ngời, hỏa diễm lòe lòe, nàng đang kích động, dường như...Một con sói con ăn quen bén mùi.
Thực sự chỉ mong là ta đã nghĩ lầm a...Âm thầm khẽ than, trước khi nàng lại tiến đến gần, liền nâng tay ngăn trở hành động của nàng, ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại ấm áp kia. Nhưng trong lòng lại không khỏi rung động.
Nhận ra không đúng, vội vàng thu liễm tâm tình, lúc này mới nhìn vào đôi mắt của nàng, nghiêm mặt nói: "Luyện nhi, ngươi biết làm như vậy, có ý nghĩ như thế nào sao?"
Bị ta ngăn cản, nàng hiện ra thần sắc mất hứng, miễn cưỡng lui về phía sau một chút, không bận tâm mà nói: "Như thế nào, cho rằng ta không biết sao?"
"Ngươi...biết?" Lần này lại cả kinh không nhẹ, gần như là muốn nhảy dựng lên, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, ổn định tinh thần, thử cẩn thận dò xét mà nói: "Vậy...Là cái gì?"
"Ngươi thật là, luôn thích như vậy, dường như cái gì bản thân cũng đều hiểu, ta lại cái gì cũng đều không hiểu." Luyện nhi bất mãn liếc nhìn sang một cái, bỗng nhếch nhếch môi cười, nói: "Mặc dù ta không biết nhiều, nhưng cũng biết người bình thường không thể thân mật như vậy, nếu như đổi thành người khác dám đụng nửa ngón tay vào ta, ta liền muốn cho người đó nếm thử kiểu chết đau đớn nhất, chỉ là ngươi lại khác biệt, chúng ta đã là người thân mật nhất, liền có thể làm như vậy, chẳng qua là trước kia ta không nghĩ đến chuyện thử một chút mà thôi."
"Luyện nhi..." Ta gần như là mắc nghẹn, nghĩ đi nghĩ lại, mới hỏi: "Ngươi cái này...Ý nghĩ này là từ đâu mà có?"
Có lẽ là cảm thấy thần sắc ta trợn mắt há hốc miệng buồn cười, thiếu nữ bên cạnh liền cười đến trở nên tươi sáng hơn, nàng đắc ý đáp lại: "Năm đó khi ta mới bắt đầu lập trại, từng có thủ hạ tư thông cùng người ngoài trại, khi truy bắt liền biết rõ chuyện như vậy, Đông Duẩn nói, đây chính là chuyện thân mật nhất trên thế gian, chỉ có thể làm với người ngươi thân mật nhất, người đó thế nhưng không biết liêm sỉ, lại thêm bán đứng sơn trại, đáng chết, liền phải trừ khử —— thế nào, chuyện của ta, cũng có lúc ngươi không biết a?"
Nhìn nhìn ánh lửa chập chờn, yên lặng nghe nàng nói rõ ngọn nguồn, trong lòng ngoài hiểu rõ, lại có chút bối rối chen vào, thẳng đến khi Luyện nhi nói xong, thấy ta khó chịu không lên tiếng, liền đưa tay đẩy người, nói: "Như thế nào? Thủ hạ của ta nói không đúng sao?" Lúc này bản thân mới có chút bối rối ngẩng đầu, nhìn nàng nói: "Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng."
Thiếu nữ nghe xong, cũng không tiếp lời, chẳng qua là tiếp tục liếc nhìn ta, giống như đang chờ đợi lời giải thích, ta hít vào một hơi gió, đánh liều nói: "Luyện nhi, trên thế gian này có rất nhiều loại cảm tình, khi còn nhỏ ngươi không hiểu rõ, nhưng bây giờ cũng sớm nên hiểu được a? Thầy trò trưởng ấu, xem như tình thân; tri kỷ bằng hữu, xem như tình bạn; hai loại tình cảm này dù cho sâu đến đâu, thực sự cũng sẽ không làm loại chuyện thân mật này, chỉ có loại tình cảm thứ ba kia, mới có thể."
"Loại tình cảm thứ ba?" Nàng nghiêng đầu, nghi hoặc suy nghĩ một chút, mới không xác định mà hỏi: "Ngoại trừ tình thân tình bạn, tình cảm trên thế gian này không phải chỉ còn một loại thôi sao, đó chính là tình yêu nam nữ a?"
Không tiếp tục nhìn nàng, không dám tiếp tục nhìn nàng, chỉ đưa mắt nhìn vào đống lửa, trầm giọng nói: "Đối với ta mà nói, ngoại trừ tình thân tình bạn, tình cảm trên thế gian này còn có một loại, đó chính là tình yêu."
"Tình yêu? Chính là loại tình cảm ái mộ a, thứ ta đang nói với ngươi..." Thanh âm của người bên cạnh vẫn là hoang mang khó hiểu: "Có khác biệt gì sao?"
Nghe thấy câu hỏi của nàng, ta cong môi vẽ nên một cái mỉm cười, vẫn đang nhìn đống lửa ở trước mắt, hỏa diễm vũ động, sáng ngời lung lay, phá vỡ hết mọi thứ, cũng tinh lọc hết mọi thứ, bình tĩnh nhìn nó, ta nói: "Đó là thứ ta không thể dạy cho ngươi, đáp án của vấn đề này, liền muốn chính Luyện nhi ngươi đi tìm, trước khi tìm được đáp án kia, hành động này, chúng ta không thể lặp lại."
Giọng nói thản nhiên, tâm tình lo sợ không yên, một bước này là quá nhỏ hay là quá lớn, ai cũng nói không rõ, chẳng qua là bị vận mệnh xô đẩy cưỡng ép từ phía sau, dù là lảo đảo loạng choạng, cũng nhất định phải cố gắng đi về phía trước, về phần phía trước là tiên cảnh hay là vực sâu vạn trượng, thật sự không phải là chuyện bản thân có thể làm chủ được.
Âm thầm đau đớn, trong lúc âm thầm đau đớn, bên tai lại vang lên câu trảlời của Luyện nhi, thanh âm kia chém đinh chặt sắt không chút do dự, chỉ nói:"Không được, ta còn chưa thắng."