Ma Nữ Nghê Thường

Chương 74: Chốn cũ




Vừa rồi còn đang suy nghĩ, không nhớ rõ lần gần đây nhất được cảm thấy thoải mái như vậy là lúc nào.

Ngay sau đó chợt nghe thấy nàng nói, bắt đầu từ một năm mà chúng ta chúc thọ cho sư phụ, ngươi cũng chưa từng vui vẻ như vậy nữa.

Nghe một người ở bên cạnh mở miệng nói ra những chuyện có liên quan đến ngươi,những chuyện mà ngay cả chính bản thân ngươi cũng không nhớ rõ, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, huống chi, người này còn là người mà ngươi để ý nhất, bình thường tính tìnhlại tựa như chuyện gì cũng đều không để vào mắt.

Quá kỳ quái, thế cho nên trong một thoáng này, cũng không biết trong lòng mình là cảm động nhiều hơn, hay là lo sợ bất annhiều hơn.

Nhưng thật ra chính là không nên lo sợ bất an mới đúng, Luyện nhi không phải là người khác, nàng nhớ rõ chuyện của ta, để ý chuyện của tanhiều hơn so với trong tưởng tượng, chuyện này đối với bản thân mà nói, có thể coi là kinh hỉ cũng còn không đủ, lúc này không giống như ngày xưa, thời kỳ trong lòng luôn mang cảm giác lo sợ sẽ bị nhìn thấu hẳn là đã qua đi, bản thân bây giờ, không phải là hy vọng nàng có thể hiểu được...Hiểu được tâm ý của bản thân mới đúng sao?

Dù sao, nếu như không thể truyền đạt ra một phần tâm ýnày, vậy hành vi đemnam tử Trác họ coi như đối thủ, cùng với một lần đánh cượcgọi là tự tiện làm chủ kia, liền đều có chút vô nghĩa.

Trong vài tháng qua, đây coi như là một trong những chuyện quấy nhiễu khiến cho bản thân phiền não nhất.

Quan hệ giữa người với người, nếu nhưbắt đầu từ số không, từng chút từng chút thăng tiến như vậy đều là tự nhiên mà đáng mừng, dấu chân rõ ràng, cũng liền càng có thể rõ ràng đoán được bước tiếp theo nên đi đến đâu, nhưng mà việc này đột nhiên lại không thích hợp với trường hợp của ta và Luyện nhi, chúng ta quá gần gũi, thân cận lại thân mật, nương tựa vào nhau đã quen, ngược lại có chút khiến cho người ta không biết phải làm thế nào để tiến lại gần thêm một bước nữa...

Đương nhiên, phải thừa nhận chính là, cẩn thận nghĩ lại, bản thân cũng đúng là...Thiếu hụt kinh nghiệmtương tự...

Mà hôm nay, ngay khi bản thân đối với chuyện này khổ vô lương sách, nàng nhưng lại nhắc đến một chủ đề làm cho người ta kinh ngạc, đây vốn là chủ đề ta cho rằng sẽ không bao giờ đượcnhắc tới, trên thực tế từ khi bắt đầu gặp lại nhau, đề tài này cũng xác thực là chưa bao giờ được nhắc đến, bởi vì chuyện liên quan đến một lần làm cho người ta không thoải mái, thời gian dài chia lìa.

Cách lâu như vậy, Luyện nhi vẫn nhớ rõ ràng tâm tình của ta ngay lúc đó, phần nhạy cảm cùng trí nhớ này xác thực là nằm ngoài dự liệu, nhưng mà mặc cho nàng có nhạy cảm đến như thế nào, cũng chỉ có thể biết đến như vậy, nhưng lại không biết những nguyên do trong đó.

Cho nên...Muốn làm rõ sao?

Đầu óc đang nhắc nhở bản thân, lúc này tốt nhất nên nói cái gì, cho dù không thể làm rõ, cũng có thể thuận thế ám chỉ một chút, ví dụ như vì sao khi đó lại bắt đầu có thay đổi, là cảm tình làm cho người ta sinh ra sự thay đổinhư thế nào...Có thể là mọi chuyệnxảy ra quá đột nhiên a, ta mấp máy môi, nhưng chỉ là nhìn nàng, ngoại trừ kinh ngạc liền một biểu lộ dư thừa khác cũng làm không được.

Mà thiếu nữ trong ngực, cũng không cho ta quá nhiều thời gian đểđiều chỉnh.

Luyện nhi nói xong những lời nàng muốn nói, chẳng qua là rất tùy ý mà nhìn vào mắt ta, lúc này tựa như còn có chút nghiêm túc, bỗng nhiên lại khẽ khe nở nụ cười, cười trong chốc lát, lại nói: "Ngươi khẩn trương cái gì? Vui vẻ một chút cũng rất tốt, ta rất thích, tuy rằng ngâm nga giai điệu có kỳ quái một chút, bất quá còn có thể coi như lọt vào tai, lại ngâm nga nghe một chút đi." Nói xong liền quay đầu đi, khôi phục lại tư thế ngồinhư lúc trước, tựa ở trong lòng của ta dường như chuyện gì cũng không có phát sinh.

Chủ đề cứ như vậy mà lơ đãng đến, lại lơ đãng đi, mọi chuyện đều có vẻ như không quá quan trọng, ngay cả thời gian kết thúc chủ đề này dường như cũng đã trôi qua mất, ta cười khổ khép chặt miệng, đem rất nhiều câu chữ không kịp nói ra khỏi miệng nuốt về trong bụng, trong tiếng lục lạc lắc lư leng keng, làm theo những lời mà nàng nói, vì nàng khe khẽ ngâm nga khúc nhạc lúc trước.

Nhìn nhìn bầu trời trong xanh bao la vạn dặm, mà thôi, hiện tại khiđã rời xa chốn huyên náo ồn ào thị phi, thời gian còn lại cũng rất nhiều.

Giữa trưa nghỉ ngơi dưới một gốc cây đại thụ,nơi có cây tất sẽ có nguồn nước, cho nên xung quanh vẫn còn phát triển nên không ít bụi cỏ, giữa trưa ánh mặt trời chói chang cực kỳ lợi hại, ngược lại khiến cho dưới bóng cây dị thường mát mẻ, gió lạnh phơ phất thổi đến, lạc đà nép mình nằm bên cạnh bóng râm cũng đang nghỉ ngơi, thưởng thức những hạt đậu ẩm ướt ngon lành hướng đạo đút cho, mà Luyện nhi cũng đang vừa nhẹ nhàng mỉm cười thích thú vừa nhìn sang đó, hoàn toàn không còn thấy thần sắcchán ghét như lúc trước.

Mà ta dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn nhìn, trời đất trống trảinhư vậy, thế cho nên ánh mắt chỉ có thể lưu luyến trên một bóng người duy nhất.

Tránh khỏi thời gian chính ngọ độc nhất ngày, tiếp tục xuất phát, một đường không nói chuyện, gió bụi càng lúc càng lớn, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ lại đột ngột chuyển lạnh, lại tranh thủ thời gian di chuyển thêm một đoạn đường nữa, có thể là phát hiện ra bóng đen của các loại thực vật ven đường dần dần trở nên sum xuê, sau đó nhìn thấy vài người lẻ tẻ ở vùng sa mạc này, lờ mờ có hình thức nguyên mẫucủa thôn trấn, lại có vẻ điêu tàn hoang vu.

Còn đang nghi hoặc, Thiết lão gia tử quay đầu lại lớn tiếng nói đây là nơinghỉ chân đêm nay, đây là nơimậu dịch củabên trấn Qua Châulúc trước, chẳng qua bây giờ chỉ còn sót lại rất ít người, chỉ dựa vào việcbuôn bán vớikhách thương để sống qua, cũng không được tính là thôn xóm. Băngqua đầu mối giao thông then chốt cổ kim, sa mạc ốc đảo, cũng từ trong một giai đoạn lịch sử mà nhìn thấy bộ dáng như thế này, hoàn toàn không có cách nào từ cảnh tượng trước mắt này mà liên tưởng đến nửa điểm của hình ảnh Qua Châu trong trong trí nhớ, ta đứng trong màn đêm dò xétmọi nơi, chỉ cảm thấy có một tia ngỡ ngàng xẹt qua trong lòng.

Bất quá ngỡ ngàng cũng chỉ là tạm thời, thời gian chúng ta dừng lại ở nơi này quá ngắn, đêm khuya kéo đến mới bắt đầu nghỉ ngơi, ngày kế tiếp khi trời còn chưa sáng liền lại lên đường, chỉ sau chưa đến ba canh giờ nghỉ ngơi, cũng may là người tập võ nên một chút thần khí như vậy vẫn là phải có, nhìn nhìn đốngđổ nát thê lương dưới tia nắng ban mai mịt mờ, làm cho ngay cả sự lưu luyến để quay đầu lại nhìn nó lần cuối cùng cũng không có.

Nhưng thật ra Luyện nhi lại làm cho lòng người cảm thấy thả lỏng, vốn tưởng rằng khi lên lạc đà sẽ lại trắc trở một phen, nhưng không biết là nàng đã quen hay là quên mất, thế nhưng lại sảng sảng khoái khoái mà nhảy lên lưnglạc đà, ngược lại khiến cho sự lo lắng của ta có vẻ thái quá.

Cho dù là như vậy,theo tiếng leng keng của lục lạc mà thả lỏng, thỉnh thoảng vẫn là nhịn không được mà nhớ đến, mục tiêu kế tiếp của chuyến đi này, điểm dừng chân nghỉ ngơi cuối cùng của chúng ta, cũng sẽ là bộ dáng đổ nát giống như Qua Châu sao?

Điểm dừng chân nghỉ ngơi cuối cùng, Đôn Hoàng.

Nơi này đối với ta mà nói...Có chút đặc thù, có thể được nói là khắc sâu ấn tượng, dù sao nếu như đem những chuyện đã trải qua trong hai kiếp người so sánh với hiệu ứng hồ điệp*, như vậy nguyên căn của cái vỗ cánh đầu tiên, liền chính là phát sinh ở nơi này.

(*Thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)

Lúc đó còn trẻ, đối mặt vớikhởi đầu mới trong nhân sinh, cũng là lần cuối cùng bằng hữu nắm tay nhau đi du lịch trước khi sắpphải tứ tán mỗi người mỗi chân trời xa xăm, một đường đi về phía Tây để đến nơi này, lãnh hội sựhoang vắng thê lương của trời cao đất xa, nétmỹ lệ của tạo vật tự nhiên, khói sông mênh mông của lịch sử, rửa sạch nhữnghoảng loạn trong tâm tư vào thời điểm đó, cũng từ đó bắt đầuchôn xuống hạt giống của sở thích du ngoạn non sông.

Cho nên lúc trước khi biết trên đường đi sẽ đến nơi này, tất nhiên liền sinh ra một loại vui vẻkhó hiểu, dường như lại một lần nữa ghé đến chốn cũ, thậm chí còn nghĩ nhân lúcnhàn hạ khi nghỉ ngơi, sẽ đưa Luyện nhi đi xem Nguyệt Nha Tuyền, leo lênMinh Sa sơn, để cho nàng cảm nhận được cái gì là saminh nguyệt nhanguyên vô thì, sơn sắc thủy quang biệt hữu thiên*, hy vọng đem toàn bộ những vui vẻ từng trải qua ở nơi này truyền cho nàng.

(*Đại loại là không gian gió thổi cát reo vầng trăng khuyết, khung cảnh thần tiên của non xanh nước biếc)

Nhưng mà, tưởng tượng và thực tế luôn có chênh lệch, khi thật sự đặt chân lên vùng đất này, mới nhận ra hoàn toàn không có những thứ như vậy.

Sau một đường trên sa mặc toàn những hạt cát nâu vàng, màu xanh biếc dần dần nhiều hơn, một ngày này khi trời nhá nhem tối, cuối cùng đã tới được "Chốn cũ" mà bản thân mong chờ từ lâu, thật ra so với Qua Châulần trước tốt hơn một chút, nhìn qua ít nhất vẫn là một thôn trấn bình thường cũng không đến mức hoang vu, chẳng qua là chỉ có lác đác vài người mặt ủ mày chau đi bộ trên phố, luôn cảm thấy bầu không khí có chút trầm lặng.

"Ngoại trừ chút ít người già trẻ nhỏkhông nỡ bỏ quê hương, còn lại phần lớn là vì cầu tài, làm buôn bán nhỏ, hoặc là làm hướng đạo, nếu không một phế châu* thế này ai còn nguyện ý ở lại đây? Nghe nói gần đây bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, những thương nhân ghé đến trao đổi mua bán đã ít đi rất nhiều, chúng ta có thể phải cẩn thận một chút."

(*Châu huyện hoang phế, nghèo nàn)

Khi đến trước bậc thềm của khách điếm Thiết lão gia tử nhảy xuống ngựa, dùng dây cương trong tay chỉ chỉ trên đường, nghiêng đầu nhắc nhở chúng ta, vừanói câu này, lại như chẳng bận tâm mà toét miệng nói: "Bất quá cũng phải nói, ba người chúng ta có thể sợ ai? Người dám kiếm ăn ở loại địa phương này, phần lớn vẫn là có vài phần nhãn lực, cũng không cần bận tâmquá nhiều." Nói xong liền bật cười ha ha, dắt lạc đà cùng hướng đạo đi đến khu vực dành cho gia súc trong hậu viện.

Nghe qua sự nhắc nhở này, mới phát hiện ra quả nhiên chính là như vậy, những người đi đường mặt ủ mày chau kia chỉ khi nhìn về phía nhóm khách nhân chúng ta, trong ánh mắt ảm đạm mới có thể lộ ra một chút thần thái, trong đó có chờ mong, có lấy lòng, thậm chí, có tham lam.

Loại ánh mắt mang theo mục đíchnày, quá mức trực tiếp, dán mắt nhìn chằm chằm khiến cho người ta rất không được tự nhiên, ta không khỏi nhíu mày, lúc này bàn tay trái lại truyền đến xúc cảm ấm áp, cho dù là tại nơi nóng bức như trưahè, chỉ là lòng bàn tay củaLuyện nhi khô ráo lại mềm mại, nắm chặt lấy vẫn là hết sức thoải mái dễ chịu. Lúc này nàng liền đứng sóng vai cùng ta, trước nghiêng đầu nhìn ta một cái, lại không nhanh không chậm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ta hơi lùi lại phía sau nàng nửa bước, nhìn không thấy đó là ánh mắt như thế nào, lại chỉ thấy trong phạm vi ánh mắt này quét qua, đủ loại ánh mắt dò xét phóng tới lúc ban đầu đều liên tục tránh né, người có chút nhát gan thậm chí liền đứng dậy rời khỏi.

Đối với kết quả này Luyện nhi tựa như hết sức hài lòng, quét nhìn một vòngxong, hất càm lên khinh thường hừ một tiếng, liền lôi kéo ta đi vào trong khách điếm.

Đúng như lời lão gia tử vừa mới nói, người ở nơi này thật đúng là phi thường có nhãn lực, rõ ràng bản thân đã giả trang thành nam tử, cố tìnhlại vẫn cảm nhận đượclực uy hiếp lớn hơn đến từ người có bộ dáng thiếu nữ như Luyện nhi, này tuyệt đối không chỉ là bởi vì bên hông nàng có thêm một thanh trường kiếm đi? Sự thật bày ở trước mắt, cũng không thể nói được gì nữa, chỉ có thể mỉm cười một cái cho qua chuyện, để tùy nàng kéo vào cửa chính.

Sau đó gần như cả hai ngày đều không bước chân ra khỏi khách điếm, thứ nhất là vì bão cát quá lớn, thứ hai là vì cũng không có chuyện gì để đi ra ngoài,mọi chuyện đều giao cho Thiết lão gia tử chạy đi lo liệu là được, con đường dài phía trước rủi ro quá lớn, hai người dân bản xứ kia chỉ nguyện ý đưa đến đây, sau khi thanh toán tiền liền để lại lạc đà cho chúng ta, chẳng qua là vị tríhướng đạo nàyliền phải lần nữa tìm kiếm người thích hợp, tuy nói ở nơi này có rất nhiều người đều dựa vào chuyện hướng đạo để kiếm cơm, chỉ là dù sao đường đi quá tạp, chuyện liên quan đến tính mạngtất nhiên phải cẩn thận tìm kiếm.

Mỗi ngày thấy lão gia tử bụi đất đầy người mà trở về, trong lòng cũng là băn khoăn, cho nên thường xuyên xin phép lão bản, tự mình xuống bếp làm hai bữa ăn liền tốt hơn một chút, tỏ lòng quan tâm đồng thời cũng coi như là một loại nghỉ ngơi thư giãn, chuẩn bị cho những vất vả sau này.

Chẳng qua là, dừng lại càng lâu, chung sống càng nhiều với người địa phương, có một ý niệm càng lúc càng dâng lên trong lòng.

Khitới gần giờ trưa của ngày thứ ba, Thiết lão gia tử vui cười hớn hở đưahai người nam tử một già một trẻ trở về, chỉ vào bọn họ nói đây là người dẫn đường kế tiếp, ngày mai chúng ta vẫn là như cũ, khi trời chưa sáng liền lên đường vân vân, trong khoảnh khắc đó, ý niệm kia đột nhiên dâng lên mãnh liệt đến mức không thể ức chế được.

Muốn đi đến một nơi, trước khi rời đi, muốn đi đến một nơi.

Không có nguyên nhân, chẳng qua là muốn đến nhìn qua một lần.

Đã quyết định ngày mai sẽ phải liên đường, liền không cho phép tiếp tục do dự nữa, bản thân gần như cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức từ bên cạnh bàn đứng lên, đơn giản lên tiếng chào hỏi người đứng ở trước cửa liền đi ra ngoài, khiến cho lão gia tử lơ ngơ kêu to: "Này, một mình ngươi là muốn đi đâu a? Tại sao không thấy Ngọc oa nhi đi chung với ngươi?"

Ta nhanh chóng quay đầu lại, đáp: "Nàng vừa mới đi vào trong phòng, lúc này có lẽ không tắm cũng đã nghỉ ngơi rồi a, các ngươi đừng làm ảnh hưởng đến nàng, ta đi đến một nơi, trước khi mặt trời lặn nhất định sẽ trở về, không cần phải lo lắng." Sợ lão gia tử truy vấn quá nhiều, vừa nói liền vừa bước ra cửa chính khách điếm.

Sợ truy vấn, cũng không phải là bởi vì muốn che giấu chuyện gì, chẳng qua là xúc động này không tiện giải thích, huống chi nếu như nói chuyện kéo dài quá lâu, chỉ sợ người trong phòng sẽ đi ra.

Chỉ có một chuyến đi này, không muốn đưa nàng cùng đi.

Chuyện gì thứ gì cũng có thể chia sẻ cùng Luyện nhi, chuyện gì Trúc Tiêm cũng đều nguyện ý chia sẻ cùng Luyện nhi, chẳng qua sự xúc động này, cũng không phải là thuộc về Trúc Tiêm.

Một mình chạy vội trên con đường cát vàng mênh mông, cũng may là đang mặctrang phục nam tử nên cũng không cần quá chú ý, thỉnh thoảng gặp phải vàiánh mắt dò xét làm cho người ta không thoải mái phóng đến, liền khinh thân đề khí thể hiện thân thủ một chút, tăng tốc tiến về phía trước, đồng thời cũng coi như là một loại cảnh cáo cùng uy hiếpđối với những mối nguy hiểm tiềm ẩn có thể xảy ra, dù sao ở nơi xa xôi hoang vắng này rồng rắn lẫn lộn, có thực lực một chút luôn hữu dụng hơn một thứ khác.

Hướng Tây Nam, tuy rằng lúc này nơi đây vẫn là hoang phế tịch tịch vô danh, nhưng ít ra đối với dân bản xứ mà nói cũng coi như đã nghe nhiều nên thuộc, hai ngày nay khi nói chuyện phiếm cùng lão bản cũng nghe được đại khái về lộ tuyến, thỉnh thoảng có chút mất phương hướng, chỉ cần tìm đến lão nhân phụ nữ và trẻ em đang đứng bên những căn nhà bằng tường đất hỏi một câu, phần lớn đều có thể chỉ được phương hướng rõ ràng.

Đường đi không phải quá mức xa xôi, ít nhất khoảng cách của nửa hành trình marathon đối với bản thânbây giờ mà nói cũng coi như thoải mái, chẳng qua là vừa đi vừa dừng lại nên thời gian so với trong dự tính cần nhiều hơn một chút, vì vậy cho nên càng về sau, mặt trời dần dần bắt đầu ngã về phía Tây.

Vào đầu buổi hoàng hôn, ta rốt cuộccũng đến được phía Đông chân núiMinh Sa sơn, đã tìm được mục tiêu của chuyến đi này.

Cách đó không xa là một sườn dốc sa thạch đứng sừng sững, toàn bộ mặt trên của sườn dốc bị chia cắt bởi đủ loại hang động cao thấp chằng chịt, san sát nối tiếp nhau, xa xa nhìn qua dường như là một cung điệnsừng sững mangphong cách đặc biệt, nơi này, là Phật động mà người dân bản xứ thường nhắc đến, ta nhớ nó còn có một danh tự, Mạc Cao động.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bên tai dường như lại vang lên câu chuyện từ hướng dẫn viên du lịchlúc trước, nàng nói rằng có một nhà sư ở triều đại tiền Tần dạo chơi đến nơi này, thấy trên Minh Sa sơn kim quang vạn đạo*, có hình dáng thiên Phật, vì vậy nảy mầm trong tâm, sau đó không ngừngxây dựng, tạodựng nênthánh địa thiên cổ.

(*Những con đường ánh vàng )

Giờ phút này cũng đúng lúc mặt trời chiều ngã về Tây, ánh chiều tà vàng óng ánh, cát vàng cũng vàng óng ánh, vì vậy trên trời dưới đất, phóng nhãn nhìn khắp vạn vật dường như đều được phủ lên một tầng ánh vàng, đặt mình vào chính giữa vầng kim quang này, câu chuyện về Hương Âm thần trong ánh sáng chiếu rọi tựa như đang hiển hiện ở trước mắt, đơn thuần, mà đồ sộ, không có cách nào để hình dung.

Càng không có cách nào để hình dung, chính là tâm tình lúc này.

Lúc trước khi đến được mục tiêu này, kỳ thật cũng không biết rõ tại sao mình lại muốn đến đây, chẳng qua là docảm giác mơ hồ không thể nói ra rõ ràng tác động, mà bây giờ, khi nhìn thấysườn dốc sa thạch cát vàng này, bỗng nhiên tựa như thả lỏng một hơi, đó là cảm giác từ nơi sâu nhấtdưới đáy lòng.

Nó ngay ở đây, hoang vu lại hoang phế, vắng vẻ không tiếng động, nhưng vẫn là dáng đứng sừng sững uy nghiêm, trước đây, qua hơn nghìn năm bão cát, sau đó, tiếp qua hàng trăm năm nữa, thế giới lại vẫn kinh ngạc trước nó.

Mà ta lần thứ hai gặp lại nó, một lần là mấy trăm năm sau, một lần là mấy trăm năm trước, hai lần cách xa nhau đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ là nó bỗng nhiên xuất hiện ở đây, ta cũngbỗng nhiên đến nơi này, tất cả đều là...Chân thật.

Sau khi đứng ngây người một hồi lâu, chỉ cảm thấy hai mắt càng nóng lên, đây là một loại tâm tình khó hiểu, bắt đầu tích lũy trong kiếp sống này, giờ khắc này rốt cuộcliền thoát ra, ta không có ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, chẳng qua là thẳng tắp đứng đó, nhìn nhìn, cảm thụ được hai gò má bị những dòng lệ rượt đuổi nhau nhuộm thấm ẩm ướt, rồi sau đó từ từ cảm nhận đượclàn gió hong khô.

Xung quanhmơ hồ trống trải, chỉ có tiếng gió cùng sườn đồi làm bạn, nơi này muốn trở nên náo nhiệt, còn phải đợi thật lâu, thật lâu.

Bỗng nhiên trong làn gió đêm, tựa như lại có chút thanh âm khác vang lên, phía trên cát sỏi lộ ra những dị thường rất nhỏ, thứ thật sự làm cho bản thân phát hiện ra một sự tồn tại khác, tất nhiên là trên mặt đất, một thân ảnh nhỏ nhắn mảnh mai bị ánh chiều tà kéo dài ra in bóng xuống.

Khi quay đầu lại nhìn thấy nàng, vết ẩm ướt trên mặt vẫn còn chưa khô hẳn.

Luyện nhi từng bước một đi về phía bên này, cả ngườicùng vạn vật nơi này giống nhau, bị trời đất ánh lên một tầng kim quang nhàn nhạt, dưới tác dụng kép của ánh sáng và bóng tối, ngũ quan vốn là tinh xảo kia càng lộ ra sự tinh tế sắc xảo, thậm chí, mang theo một tầng khí chất trưởng thành.

Có lẽlà kỳ thật trong lúc vô tình nàng thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, bởi vì khi nàng đi đến trước mặt của ta, cũng không có bởi vì hành động tự ý rời đi một mình của ta lần này mà hưng sư vấn tội, thực tế, lúc này trên gương mặt nàng thậm chí còn nhìn không ra một chútdấu hiệu sinh khí nào, chẳng qua là ánh mắt sáng ngời tập trung nhìn đến, sắc mặt lại bình tĩnh như nước.

Bị thẳng tắp nhìnvào như vậy, ta mới nghĩ đến một màn vừa rồie là đều bị nhìn thấy cả rồi, cảm giác thẹn thùng tất nhiên liền sinh ra, vội vàng đưa tay lau mặt, muốn giải thích, nhưng nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào, lúc này thái độ củaLuyện nhi quá mức lãnh tĩnh trấn định, ngược lại làm cho người ta có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể chờ đợi nàng tỏ thái độtrước.

Nhưng mà, đợi đến khoảng khắc nàng thực sự mở miệng, lại càng khiến cho người ta trở nên hoảng hốt.

"Trong lòng ngươi có chuyện gì đó, ta đều biết." Thiếu nữ đối diện bình tĩnh nhìn qua, giọng nói là một sự bình tĩnh hiếm có, tựa như đang trần thuật một kết luận vô cùng chính xác: "Cho dù ngươi không nói ra cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm hiểu cho rõ ràng."

Những lời này, nhiều năm trước đây cũng từng nghe qua, khi đó vẫn còn là lờinói của một nữ hài, nàng nói ngươi lại đang nằm mơ sao, ngươi đang sợ cái gì vậy? Nàng còn nói trong lòng ngươi có chuyện đang lo sợ, ta biết, không nói ra cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm hiểu cho rõ ràng.

Khi đó nghe thấy những lờinhư vậy,trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác hoảng loạn, lo sợ hoảng loạn sẽ bị hiểu rõ, bị nghiền ngẫm, bị nhìn thấu.

Nhưng mà, hiện tại...

"...Hiện tại sẽ không lại đang muốn né tránh đi? Đừng quên, khi ngươi trở về thế nhưng đã phát lời thề a!" Luyện nhi thấy ta không nói, hàng lông mày nhíu lại, lo lắng nhắc nhở, khi nhắc đến lời thề kia giọng điệu trầm thấp nặng nề, lúc này mới hiện ra một chút tính tính trẻ con.

Ta bật cười rộ lên, khiến cho hai giọt lệ đọng nơi khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống, cũng không bận tâm đến nữa, chỉ lắc đầu nói: "Không nétránh, chẳng qua là, chuyện trong lòng của ta không phải chỉ có vẻn vẹn một điều a, không biết là ngươi muốn hiểu rõ chuyện nào?"

Nàng không khách khí mà ngẩng đầu lên, ngạo nghễ trả lời: "Toàn bộ!"

"...Tốt." Lần này nhẹ nhàng gật đầu, ta cúi đầu cười nói: "Vậy, ta liền sẽ chờ đợi là được."