Ma Nữ Nghê Thường

Chương 7: Luyện nhi




Lần đầu tiên khi mở mắt ra trên thế giới này, ta từng cho rằng mình đang nằm mơ.

Xuyên không trở về thời cổ đại, nếu như có một ngày chuyện này xảy đến với chính bản thân mình, cho dù là ai đều sẽ cảm thấy hoang đường giống một giấc mộng.

Trong mộng là nhà tranhđơn sơ, ngọn đèn lờ mờ, nam nhân cao lớn thô kệch vàphu nhân khóc lóc sướt mướt oán hận tại sao lại sinh ra một món hàng lỗ vốn. Đáng tiếc ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, vô số cả ngày lẫn đêm trôi qua, cơn ác mộng này vẫn chưa từng tỉnh lại, cho nên rốt cuộcta đã chấp nhận sự thật này, hiểu rằngđây là một giấc mộng mãi mãi cũng không tỉnh lại được nữa rồi.

Không thể tỉnh lại, cảnh trong mơ liền chính là thực tế.

Ta là người rất thực tế.

Người thực tế, nếu như còn sống, luôn muốn bản thân được sống tốt hơn một chút.

Vì vậy sau đólà những ngày tháng bận rộn, vì sinh tồn, vì tương lai, tronghoàn cảnh khó khăn đóvừa tranh đấu vừa cố gắng hết sức để tìm hiểu mọi thứ xung quanh, đủ loại mưu tính, chỉ vì đạt tới mục đích đơn giản này thôi.

Bất quá, khi sống như vậy, dần dần làm cho người ta có cảm giác về một cuộc sống chân thực.

Ta cho rằng mình đã tiếp nhận được, đã tiếp nhận hiện thực phải yên lặng sống trong một góc của lịch sử, lịch sử là chân thật, vậy bản thân mình cũng là chân thật, cùng cái thế giới xa hoa truỵ lạc bất kể ngày đêm kia, chẳng qua là cách thời không mà thôi.

Ta thật sự đã từng cho là như vậy.

Nhưng mà...Bây giờ...

Luyện Nghê Thường.

Luyện Nghê Thường, là ai?

Cũng giống như phần lớn mọi người, khi đó, trong một cuộc sống mang nhịp điệu nhanh chóng vội vã, bản thân mình cũng không tính là người ham mê đọc sách, đối với những câu chuyện kia tuy rằng cũng có tiếp xúc qua, chỉ là hầu như đều lướt qua liền dừng lại, tối đa chỉ còn nhớ loáng thoáng những chi tiết vụn vặt.

Nhưng mà ngay cả như vậy, đối với danh tự này cũng không cảm thấy xa lạ.

Mà sao có thể nói là cũng không cảm thấy xa lạ, quả thực chính là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, một sự tồn tại không chân thực.

Vô tri vô giác trở về trên núi.

Cũng không nhớ rõ là làm saotrở về, có lẽ chỉ là theo bản năng đi theo sư phụ mà thôi.

Thực chất bên trong dù sao cũng không phải là hài tử, những năm qua chuyện gì đều là do chính bản thân ta quyết định, rất ít khi tìm người để thổ lộ, huống chi rất nhiều chuyện cũng không có cách nào thổ lộ hết được, thực tế là sau khi đi theo sư phụ, cả hai đều không phải là người thích nói nhiều, dần dần liền tạo thành một loại ăn ý, những chuyện ta không hỏi đến, người cũng sẽ không hỏi đến.

Nhưng mà lần này, trên đường từ cửa hiệu đi về, người đã nhìn ta do xét rất nhiều lần, giờ phút này rốt cuộcngập ngừng gọi ta một tiếng: "Tiêm nhi..."

Nghe tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy người có chút cau mày, tuy rằng thần sắc vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng mang theo sầu lo.

Ta nghĩ sắc mặt của mình nhất định là rất không tốt, nhưng mà biết rõ người nhất định là đã hiểu lầm —— sư phụ là người cực kỳ kiêu ngạo, lời nói đáng giá nghìn vàng, làm việc nói một không hai, mặc dù người chưa bao giờ chính miệng hứa hẹn với ta, nhưng kỳ thật khi bắt đầuđịnh cư ở Hoa Sơn người đã biểu lộ thái độ nhận ta làm truyền nhân y bát, cho nên mới có những lời động viên kia; mà hôm nay lại nhận một đồ đệ nữa, lại là người căn cốt kỳ giai, tuy rằng bình sinh coi như có được sự an ủi, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cũng có chút áy náy. Lúc trước ta cũng hiểu được tâm tư của người, cho nên vẫn luôn hết sức cẩn thận để người an tâm, nhưng hôm nay khi người chân chính mở miệng thu nhận đồ đệ cố tình thần sắc lại không tốt, nhất định khiến người cho rằng trong lòng ta kỳ thật vẫn luôn để ý.

Người làm sao biết được, ta làm sao có thể nói cho người biết, việc khiến cho ta bối rối muôn phần, chính là cái tên người nhất thời tùy ý nói ra.

Một cái tên này, lần nữa đẩy ta trở về trạng thái ngỡ ngàng khi mối sinh ra trên thế giới này.

Vô pháp nói rõ, chỉ có thể cười cười với người, cũng may sư phụ không phải là người luôn truy hỏi đến cùng, người sẽ cho ta thời gian, để cho bản thân ta từ từ suy nghĩ.

Mà đó chính là điều ta cần nhất hiện nay.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên mất ngủ.

Ta trở mình đứng lên, lặng lẽ choàng áo ngoài vào, muốn ra ngoài động đi dạo một chút, ai ngờ động tĩnh nho nhỏ này cũng sẽ kinh động đến người có tinh thần cảnh giác rất nặng kia...Đứa bé kia, nàng nằm trên ghế dài cảnh giác mà ngẩng đầu lên, trong bóng đêm một đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng tắp về phía ta.

Ta cũng yên lặng nhìn lại nàng, tuy rằng trong bóng đêm kỳ thật ta không thấy rõ nàng.

Một lát sau, ta thu tầm mắt lại, xoay người đi ra cửa động.

Không khí ngoài động mang theo một cảm giác lạnh lẽo, vô luận vàothời kỳ nào, đêm khuya trên núi vẫn luôn rất lạnh, đêm nay cũng một đêmtrăng sáng treo cao, trên bầu trời đầy những vì sao lốm đốm, tựa hồ giống như đúc với bầu trời mà ta từng nhìn ngắm mỗi đêm khi còn ở nhà thợ săn.

Ta nhìn không hiểu những vì sao, chỉ là mỗi lần ngẩng đầu nhìn chúng, luôn cảm thấy trái tim dường như được an ủi, có được một chút bình tĩnh.

Bình tĩnh rất quan trọng, bởi vì chỉ có bình tĩnh, mới có thể lý trí tỉnh táo suy nghĩ mọi chuyện.

Trong làn gió đêm, đầu óc trở nên thanh minh hơn một chút, ta bắt đầu nghĩ, đây không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ? Thế giới to lớn, chỉ một góc nhỏ cũng đã có rất nhiều người trùng tên, lẽ nào không cho phép người ta trùng trên với một nhân vật trong sách cách mấy trăm năm sao?

Nhưng mà, ở sâu trong lòng lại có một thanh âm hỏi lại, làm sao lại trùng hợp đến như vậy? Trùng hợp danh tự, còn trùng hợp tình cảnh giang hồ, thậm chí, còn trùng hợp cả niên đại —— tuy rằng hầu như đã nhớ không rõ cốt truyện là gì, nhưng mà bây giờ vẫn còn nhớ được, đây hẳn là cuối triều đại nhà Minh khi thái giám nắm quyền loạn thế, nhận thức này vẫn là lưu lại trong đầu.

Nếu như...Nếu như không phải là trùng hợp, vậy ta bây giờ, rốt cuộc là đang ở đâu? Là trong lịch sửchân thật? Hay là trong một câu chuyện xưa hư vô mờ mịt?

Ngẩng đầu, ngân hà mênh mông, chúng và dãi ngân hà mà ta từng ngắm nhìn vô số lần trên những tòa nhà cao tầng hay ở những vùng hoang dã trong mấy trăm năm sau, thật sự cùng là một sao?

Nơi này là nơi nào, lúc này là lúc nào.

Ta từng cho rằng đã tìm được đáp án, nhưng hôm nay tất cả lại bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lặng im thật lâu, những rắc rồi vẫn ở đó, sự mê hoặc vẫn ở đó, mọi thứ vẫn không có đáp án, nhưng ít ra, sau khi sắp xếp suy nghĩ, cũng không còn những ngổn ngang quầy rầy nội tâm thành một mớ bong bóng.

Tri giác khôi phục, rốt cuộc cũng cảm thấy lạnh lẽo, tự giễu mà kéo kéo quần áo, ta đứng dậy rời đi.

Trong bóng đêm lờ mờ dưới ánh trăng lên cao bước vào trong động, trước mắt càng cảm thấy tối đen, dựa vào trí nhớ tìm đến giường đá thường nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống đang chuẩn bị cởi vớ giày, lại bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt.

Ta mở to đôi mắt, tất cả sự tập trung đều dồn vào thị lực, rốt cuộc thấy một đường nétmơ hồ, vẫn là đứa bé kia, nàng vẫn giữ vững tư thế như lúc ta đi ra ngoài, tựa hồ cũng chưa từng di chuyển động đậy, chỉ là một đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giờ phút này thấy ta đã nhận ra nàng, liền làm nhưcó chút nhàm chánmà ho một cái, quay đầu nằm xuống trên ghế dài tiếp tục nghỉ ngơi.

Không biết tại sao, trong lòng khẽ động một chút, cảm thấy tựa hồ là nàng đang chờ ta trở về.

Ngồi ở trên giường không biết bao lâu, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếnghít thở đều đều của nàng ngày càng rõ ràng, ta rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, khe khẽ mở miệng, thử kêu một tiếng: "Luyện..." Hai chữ phía sau do dự khẽ lướt qua cổ họng: "...Nghê Thường?"

Ngay khi nhả ra danh tự kia, không cảm thấy đây là trong mộng, chỉ cảm thấy giống như trong một vở diễn.

Nhưng mà một tiếng gọi ra, ở bên kia nàng động động lỗ tai, đối với danh tự này không có chút phản ứng nào.

Cũng đúng, danh tính mới có được sáng nay, thông thường tiểu hài tử cũng không thể ghi nhớ quá nhanh, huống chi là nàng.

Ta ngập ngừng một chút, lại thử thăm dò mà kêu một tiếng: "...Luyện nhi?"

Lần này nàng nghiêng hơn phân nửa khuôn mặt sang, liếc mắt nhìn bên nàymột chút, dường như đoàn rằng ta đang trêu đàu nàng, không hài lòng mà cau cái mũi nhỏ lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ hung dữ thể hiện sự kháng nghị, lại quay đầu đi không phản ứng nữa.

Ta hé miệng, vô thanh vô tức nở một nụ cười.