Ma Nữ Nghê Thường

Chương 5: Nàng




"Nàng họ Luyện, phụ thân là một nho sinh nghèo, lúc chạy nạn đến đây, mẫu thân khó sinh mà qua đời, người phụ kia vứt bỏ nàng dưới chân núi Hoa Sơn, mong nhờ tăng tự trong núi phát hiện nuôi dưỡng..."

Ta ngồi trên một ụ đá trong động, vừa thoa thuốc lên vết thương một lần nữa, vừa nghe sư phụ thì thào nói đến những chuyện viết trong mảnh vải bố kia.

Mảnh vải rách rưới tìm được trong hang sói lúc trước thì ra là tã lót của đứa bé kia, phía trên ghi lại qua loa thân thế lai lịch của nàng, nay mặc dù chữ viết đã sớm mờ nhạt, chỉ là cũng coi như lờ mờ có thể phân biệt được, lúc trước ta từng cho rằng xuất thân của nàng có nhiều thăng trầm phức tạp, giờ phút này nghe qua thì ra là như vậy, nên biết rằng trên thế gian này những đứa trẻ bị vứt bỏ cũng không thiếu, đặc biệt là bé gái, nếu không phải lúc đó nàng cơ duyên xảo hợp được sói mẹ nuôi dưỡng, thì đây thật có thể chỉ là câu chuyện hết sức bình thường.

Quay đầu, dưới ánh nến, nhân vật chính của câu chuyện đang cuộn mình bình thản ngủ say trên phiến đá mà thường ngày ta hay nghỉ ngơi, chỉ thỉnh thoảng hơi nhíu mày, chép miệng một chút.

Trong lòng than nhỏ, ta thắt chặt nút thắt cuối cùng, nhảy xuống khỏi ụ đá, đến bên cạnh sư phụ, vươn tay ngập ngừng hỏi: "Vậy...Đứa nhỏ này, nên xử trí như thế nào mới tốt?"

Sư phụ cũng không có trả lời ngay lập tức, chỉ là nương theo ánh mắt của ta nhìn đến nữ đồng kia một cái, thần sắc suy tư trên gương mặt dường như càng ngày càng nghiêm trọng.

Quả nhiên là như vậy...Thấy thế, trong lòng càng xác định thêm một tầng nữa, lập tức không còn lý do gì để do dự nữa, lui về phía sau một bước, khom người nói: "Xin sư phụ giữ nàng lại a."

Kỳ thật trong lòng đã hiểu được mười phần, xưa nay sư phụ rất xem trọng võ học mà bản thân sáng chế ra, càng luôn muốn tìm một người có thiên phú dị bẩm để hảo hảo làm truyền nhân của mình, điểm này, suy cho cùng ta vẫn là không phù hợp với tâm tư của người, nhưng mà bởi vì ánh mắt của người rất cao, tuân theo nguyên tác thà không có chứ không thể chọn bừa, cuối cùng chỉ có thể đặt hy vọng lên người của ta.

Lúc ấy khi nhìn thấy thần sắc của sư phụ khi đứng trong hang sói, liền đã phát hiện ra, đứa nhỏ này, e rằng mới chính là nhân tài mà trong lòng người chờ đợi từ lâu, nếu không dựa theo tính tình của sư phụ, cho dù cứu nàng, cũng nhất định sẽ không phí công sức tìm hiểu về lai lịch của nàng.

Hôm nay mặc dù không nói, trong lòng sư phụ cũng đã sớm có ý này, vậy không bằng để ta đến làm cho ràng, để người đỡ phải suy nghĩ nhiều, hai bên đều thoải mái.

Ai ngờ sư phụ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi lại: "Vì sao?"

"Con..." Lẽ nào người không muốn thu nhận sao, ta thầm oán, nhưng lại không thể biểu lộ ra, ngập ngừng một chút: "Đồ nhi, muốn có một người làm bạn, cùng nhau tập võ học văn, cái này..." Cúi đầu càng nói thanh âm càng nhỏ, mình không phải là người có tính khí như vậy, sư phụ cũng biết rõ ràng, cái lấy cớ này dường như rất không cao minh.

Nâng mày âm thầm dò xét, quả nhiên người không nói gì mà nhìn ta, thấy ta chột dạ ngẩng đầu, có ba phần vui vẻ.

"Con liền nhân tiểu quỷ đại *, tâm tư của ta cũng dám suy đoán." Người cười nói, đưa tay vỗ lên đầu ta một cái để thể hiện sự khiển trách, sau đó đứng dậy, đi đến bên ghế đá, quan sát nữ đồng kia một hồi lâu, mới thở dài nói: "Tốt hơn là tùy duyên a, phải nhìn xem có thể loại bỏ thú tính trên người nàng hay không, sau đó lại nói."

(*Người nhỏ mà nghĩ nhiều)

Bây giờ ta mới hiểu được sự cố kỵ thật sự của sư phụ.

Nghĩ cũng đúng, thế giới này tin tức không rộng rãi, đối với những việc là lần đầu chứng kiến, trong lòng người tất nhiền là hoang mang, cho dù là nhân tài hảo mỹ ngọc lương, nếu như nhân tính cơ bản nhất cũng không thông, liền không cần bàn đến những chuyện khác.

Đối với những chuyện này bản thân ta cũng không cảm thấy lo lắng, nhớ đến một truyền thuyết hoang dã mà ta đã từng nghe qua, rõ ràng có giải thích trẻ em người sói cũng giống như con người, khả năng học hỏi và trí lực cũng không bị thoái hóa bao nhiêu, huống chi đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi như vậy, chỉ cần có hoàn cảnh sống và sự hướng dẫn thích hợp, thuần hóa dã tính hẳn không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, giờ phút này ta cũng không dám tùy tiện khoe khoang khoác lác, chỉ là trong lòng đang âm thầm suy nghĩ.

Kỳ thật, vô luận là cần làm những gì để trừ đi dã tính thì, trước mắt có một việc, mới là việc cấp bách nhất.

Đó chính là việc vệ sinh.

Đứa nhỏ này toàn thân dơ bẩn không chịu nổi, tấm áo ta khoác cho nàng để chống lạnh lúc trước, cũng không có ý định muốn lấy lại nữa, sau khi ở trong cùng một không gian nhỏ hơn thì khứu giác rất nhạy cảm, từ đáy lòng đã sớm chú ý đến nàng, chỉ là phải bận tâm đến vết thương trên cánh tay, lại lo lắng nàng bất chợt tỉnh lại sẽ làm bị thương, rơi vào đường cùng đành phải xin sự giúp đỡ từ sư phụ, ai ngờ sư phụ đã sớm có tâm tư tương tự, ai người chúng ta tâm tư nhất trí, dứt khoát không cần nghỉ ngơi, lập tức đun nước ấm, nhân lúc nàng hôn mê bất tỉnh, bỏ vào trong thùng nước trong trong ngoài ngoài tắm rửa cho thật sạch sẽ.

Không thể không nói, đây thật sự là một việc còn một hơn cả việc đục băng lấy nước, ta liên tục nấu nước thay nước, phải giằng co mấy lần mới nhìn thấy được màu sắc vốn có của làn da nàng, đáng thương nhất chính là mái tóc rối bù kia, bởi vì có tắm gội làm sao cũng không suông được, liền khiến cho sư phụ mất kiên nhẫn, dứt khoát vung kiếm cắt đứt tóc đen, miễn cưỡng cắt cho mái tóc chỉ còn dài khoảng một tấc.

Trong lúc tắm rửa nàng từng tỉnh lại một lần, ở trong nước ngỡ ngàng giãy giụa một phen, lại nhanh chóng bị điểm huyệt cho ngất đi, tiếp tục mềm nhũn để mặc chúng ta bài bố.

Thật vất vả làm xong chuyện, sư phụ ôm nàng trở về ghế đá mới vừa được kê lót y phục dầy, ta đi theo cầm lấy khăn khô đến lau nước đọng, thuận tiện đánh giá thành quả lao động trong khoảng cách gần thế này.

Vừa rời khỏi nước ấm, giờ phút này nàng giống như một quả trứng luộc vừa mới được bóc vỏ vậy.

Ta vốn đã biết rõ che dấu dưới lớp bụi bẩn và mái tóc rối tung kia, dung mạo của nàng thật ra là rất xinh xắn, lúc tắm rửa vừa rồi cũng ít nhiều có lưu ý thêm vài lần, nhưng mà giờ phút này khi nhìn chăm chú tỉ mỉ, mới biết được nàng còn so với tưởng tượng của mình còn xinh đẹp hơn rất nhiều, trước tiên là nói về thân thể nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác này, tuy rằng bàn tay đầu gối đều có chút thô ráp, chỉ là so với lúc trước quả thực đã khác nhau một trời một vực, mà nói về dung mạo, mặc dù ngũ quan nho nhỏ vẫn còn ngây thơ, nhưng nhìn chân mày lá liễu và đôi mắt hạnh kia, môi hồng răng trắng, đây nhất định mươi phần chính là mỹ nhân, bây giờ còn đang mang mái tóc ngắn củn vừa mới bị cắt, nhưng mà nét trẻ con ngây thơ như vậy lại làm cho người ta thương yêu.

Tán thưởng mà nhìn ngắm thêm một lúc, lại nhìn về phía sư phụ, phát hiện người cũng hết sức hài lòng mà nhìn kỹ bộ dáng của đứa nhỏ này, trong ánh mắt có mừng rỡ, còn có chờ mong.

Trong nháy mắt, thậm chí có chút ít cảm giác buồn rầu vô cớ.

Người, chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này để nhìn ta...

Đợi đến khi phát hiện bản thân đang để ý cái gì, ta nhịn không được mà bật cười, khẽ lắc đầu, bất động thanh sắc lùi về phía sau một chút, từ trong bao đồ lục ra một bộ quần áo hơi nhỏ một chút, lấy đến cho đứa bé kia thay vào.

Nếu như nàng là sự chờ mong của sư phụ, như vậy cũng chính là sự chờ mong của ta.

Sau đó không lâu, nàng khoan thai mà tỉnh lại.

Ta nhìn thấy hàng lông mi cong dài rung rung như muốn mở ra, trong nháy mắt, cái gì hài nhi cái gì ngây thơ, mọi thứ đều không còn thấy bóng dáng.

Nàng đột nhiên trở mình ngồi lên, vẫn là tư thế tứ chi chống trên mặt ghế đá, tựa hồ đang chú ý xem bản thân đang ở đâu, vội vàng dò xét nhìn khắp mọi nơi, nhưng bởi vì hành động này mà cảm nhận được trên người dày đặc vướng víu, lại cấp thiết muốn cởi ra, trong lúc nhất thời dường như không biết nên làm sao mới tốt, trong chốc lát ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong chốc lát lại cúi đầu xé rách quần áo, hiện ra bộ dáng thập phần luống cuống.

Ta nhất thời cảm thấy buồn cười, hì hì bật cười ra tiếng.

Nàng nghe thấy tiếng động hai tai khẽ nhúc nhích, giống như giật điện mà nhanh chóng xoay người lại, dùng ánh mắt hung ác trừng ta, đang muốn tập kích đến, trong nháy mắt tiếp theo lại nhìn thấy sư phụ đang đứng bên cạnh ta, lập tức lại hiện ra thần sắc sợ hãi, không ngừng lui về phía sau, lui thẳng vào một góc mà run rẩy, trong miệng mơ hồ phát ra những tiếng nghẹn ngào không rõ.

Ta thấy nàng có thái độ phân thành hai cực rõ ràng như vậy, cười khổ một tiếng, biết rõ ngày tháng sau này e rằng sẽ khổ sở rồi đây.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu, trong một khoảng thời gian rất dài sau này, chỉ cần là trong phạm vi tầm mắt của sư phụ, nàng liền lui vào trong góc mà trầm mặc, tuy rằng sự cảnh giác trong ánh mắt khiến cho người ta không thể đến gần, chỉ là cũng coi như nhu thuận. Nhưng mà chỉ cần sư phụ luyện công hoặc là đi ra ngoài —— tóm lại là không có mặt ở đây —— vậy thì thật sự là thay đổi ngay, nàng tuyệt đối không phục ta, bất kỳ lúc nào nhìn thấy ta ở một mình liền muốn tập kích, nếu không thì chính là muốn dùng trăm phương nghìn kế trong khả năng trí lức để bỏ trốn, ta và sư phụ cũng không thể luôn trông coi nàng, bất đắc dĩ, cuối cùng phải buộc một sợi dây thừng trên cổ chân phải của nàng, đầu dây kia gắn vào bàn đá —— nàng không biết cách tháo nút buộc, mỗi lần hành động của nàng bị hạn chế đều sẽ trút giận vào sợi dây thừng kia, chính là ôm lấy cắn loạn một trận, cắn đến khi không còn sức lực, liền nằm bò trên đất dang tay chân ra thè lưỡi thở dốc một hồi.

Thỉnh thoảng nàng cũng không làm gì cả, chỉ là trông ngóng nhìn ra ngoài động, ngẩng đầu phát ra từng tiếng hú inh ỏi, tiếng hú kia và tiếng sói tru là độc nhất vô nhị, mang vẻ đau thương, tựa hồ đang kêu gọi đồng bạn trước kia

Ta không đành lòng, cũng không có cách nào nóicho nàng biết, sau một đêm lạnh kia, trong khuôn viên trăm dặm, sẽ không nhìnthấy bóng dáng cùa đàn sói nữa.