Ma Nữ Nghê Thường

Chương 33: Tam nhi




"Tam nha đầu, lại xuống rồi a? Hôm nay lại thay đổi không ít a ——"

"Tiểu Tam Nhi, Chu đại phu một mực khen ngợihàng của ngươi thật tốt, hái ở đâu vậy, cũng nói cho chúng ta biết một chút a —— "

"Ha, Tam nhi cô nương đến thật đúng lúc a, đến xem, buổi sáng vừa ra ruộng hái về, cón rất tươi, mang một ít trở về mang một ít trở về đi—— "

Một đường đi tới, liên tục vang lên nhữngtiếng nhiệt tâm chào hỏi, nhiều năm như vậy qua đi, nhưng vẫn là những khuôn mặt quen thuộc kia, mọi thứ đều vẫnlà trước sau như một, ngay cả cách xưng hô cũng không thay đổi, nếu không phải năm tháng lưu lại một chút dấu vết trên những gương mặt kia, ngươi thực sự sẽ cảm thấy ở nơi này thời gian dường như đã đông cứng lại.

Lúc trước tuổi nhỏ...Kỳ thật vấn đề cũng không phải là tuổi nhỏ, lúc trước trong lòng luôn suy đoán sự việc, cả ngày tâm tư đều dành để suy nghĩ xem nên làm như thế nào để thoát khỏi vận mệnh gây bất lợi cho mình, vốn không có thời gianquan tâm đến những chuyện khác những người khác bên cạnh, cho dù thường đến thôn này, mọi thứ ở nơi này, tốt xấu, lão ấu, trong tiềm thức đều luôn mâu thuẫn, cảm thấy đó là những thứ cũng nên thoát khỏi giống như vận mệnh, cho nên ngoại trừ gìn giữ lễ phép thông thường, cũng giữ vững khoảng cách nên có.

Hôm nay trở về đã không còn lo sợ, bắt đầu dần dần trở nên thả lỏng tâm tình, từ từ thân quen, cảm giác khoảng cách cũng ít đi rất nhiều.

Bất quá, sau khi quen thuộc, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy phiền phức.

"Đến đến đến, Tam nhi cô nương, đi đường cũng khát nước rồi đi, đến uống một ngụm trà, đại nương ta chính là cố ý bỏ thêm rất nhiềuHạ khô thảo nha, thanh hỏa minh mục, chỉ khát sinh tân*, đến, không lấy tiền của ngươi ——" Vừa đi ra hiệu thuốc chưa được hai bước, liền bị phu nhân cửa hàng nước trà kéo lại, nhiệt tình nài ép lôi kéo vào bên trong ấn ngồi xuống ghế, lôi lôi kéo kéo ùn ùn đẩy đẩy cũng không lưu cho người ta một chút không gian.

(*Kiểu như giải nhiệt giải khát)

Vị phu nhân này cũng coi như là nổi danh khắp phụ cận, ta tất nhiên biết rõ nàng muốn làm gì, mỉm cười một chút, cũng không nói nhiều, vừa yên lặng uống trà, vừa nghe nàng nói liên miên cằn nhằn tiểu hoả nhà này tốt như thế nào, Lang nhi nhà kia lại tốt như thế nào, cuối cùng vĩnh viễn là một câu nói sáo rỗng kia: "Tam nhi cô nương a, ngươi nói tuổi tác của ngươi cũng thật không còn nhỏ, làm lão cô nương cũng không hay a, lớn lên lại xinh đẹp cũng phải thành gia không phải sao? Nữ nhân a, có một gia đình mới là đúng đạo lý a."

Thấy nàng đã nói không sai biệt lắm, ta cũng liền mỉm cười đáp lạimột câu từchối thường dùng nhất: "Hôn nhân là việc lớn, chưa bẩm cho sư phụ định đoạt, chính mình sẽ không dám làm chủ, lão nhân gia người tính khí rất lớn, đến lúc đó tội danh khi sư võng đạo* không ai có thể gánh nổi."

(*Qua mặt lừa dối sư phụ)

Trở về mới biết được, lúc trước khi ta mất tích, được cha mẹ của ta giải thích thành cơ duyên xảo hợp đã bái lạy cao nhân làm sư phụ, lên núi học nghệ, người trong thôn nghe xong bán tín bán nghi, tựa hồ cũng âm thầm hoài nghi không biết có phải cha mẹ của ta đã bán nữ nhi rồi hay không, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, lại cách trở quá xa, không bao lâu liền ném ra sau đầu.

Cho nên, mười năm sau khi ta vừa trở về, có thể nói là đã tạo nên một sự náo động không nhỏ trong thôn, trong lúc nhất thời tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói, thay vào đó chính là vô hạn kính nể cùng kính ngưỡng đối vớitiên duyên tiên sư trong truyền thuyết kia.

Quả nhiên lời kia của ta vừa thốt ra, phu nhân bên kia liền lộ ra nét lo sợ bất an không biết nên nói làm sao mới tốt, nàng vốn là oán trách nửa câu: "Ôi, sư phụ của ngươi, tuy nói là vân du tứ hải a, nhưng mà nàng sao có thể..." Nói đến giữa chừng lại dừng lại, vẻ ngoài tựa hồ thật không dám tiếp tục nói, chỉ là thay bằng một tiếng thở dài nói: "...Đây chính là muốn trì hoãn ngươi a, ngươi nói phải đợi nàng định đoạt, này phải đợi đến lúc nào? Lúc nào nàng tới thăm ngươi cũng không biết, tiên nhân người ta chính là rất giản dị, không giống như tục nhân chúng ta, động một chút lại nghĩ người này nhớ người kia, không nhìn thấy toàn thân đều khó chịu."

Ta vốn là dựa vào lý do này để từ chối, đối với những lời này vốn chính là vào tai trái ra tai phải mới đúng, cũng không biết vì sao, lại bị một câu nhớ nhung kia làm trong lòng xúc động, trong lúc nhất thời bưng chén trà lên, cũng chìm vào trầm mặc.

Vào ban ngày ta không nhớ nàng, tuyệt đối không nhớ, vào mỗi đêm, khi vạn vật đều yên tĩnh, mới có thể giống như thời thơ ấu, đi ra bên ngoài một mình nhìn lên bầu trời đầy sao, thả lỏng bản thân, thậm chí dung túng chính mình, đi nhớ nhung, đi nhớ lại, nhớ lại từng chút từng chút từ khi mới bắt đầu gặp nhau lúc trước, nhớ lại tỉ mỉ mỗi một tấc những ngày tháng chung sống, cùng với, cùng với chi tiết của đủ loại tâm tình khi làm bạncùng nhau.

Ta tự nói với bản thân, lúc nào, khi nhớ đến chỉ có bận tâm không còn đắng chát, khi nhớ lại chỉ có ấm áp không có ngọt ngào, liền là lúc ta có thể trở về.

Bận tâm cùng ấm áp là yêu thương, đắng chát cùng ngọt ngào là tình yêu, vế phía trước là ta muốn cho nàng, vế phía sau nhưng không thể giữ lại.

Nhưng mà thời gian từng chút một trôi qua, trong nháy mắt hai năm đã trôi qua rồi, ngọt ngào có thể dần dần nhạt đi, nhưng mà mỗi một lần nhớ đến, nổi khổ vị đắng chát trong lòng lại trở nên tràn ngập, càng ngày càng nồng đậm, này làm cho ta không biết phải làm sao, cũng lo lắng không thôi, thời gian dành cho bản thân cũng không phải là vô hạn, Luyện nhi oán hận không nói đến, khi đó ta dựa vào tuổi nàng còn nhỏ sẽ không làm ra chuyện gì nên mới dung túng bản thân tính toán một hồi, nhưng nếu như bất ngờ có ngã rẽ gì, nếu là trong khoảng thời gian mình không ở đó nàng gặp phải chuyện gì, vậy...

Sự tự tin ban đầu theo từng ngày từng ngày trôi qua vô tình bị bào mòn, tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể trở về cạnh hai người kia, mới có thể trở về làm Trúc Tiêm thuộc về các nàng a...

Bất tri bất giác chìm vào suy tư của bản thân, ước chừng biểu tình liền trở nên rất khó coi, đại nương vừa thấy như vậy vội vàng cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của ta tạo ra bộ dáng thấu hiểu mà nói: "Không sao không sao, tiểu Tam Nhi củachúng ta tốt như vậy, lại có một vị sư phụ giống như tiên nhân, chậm rãi một chút cũng không sao, a ——" Bỗng nhiên, thấyhai mắt nàng sáng ngời, chỉ mỉm cười nói: "Ngươi nhìn một chút, tử quỷ lão cha kia của ngươi cũng tới rồi, ha ha, quả thật là coi ngươi như bảo bối a rời khỏi trước mắt liền sẽ không yên tâm."

Theo hướngchỉ của nàng, ngẩng đầu, thật đúng là nhìn thấy người nam nhân kia mang vẻ mặt tươi cười ngây ngô đi tới cửa hàng.

Thu hồi trong lòng tràn đầy bận tâm, ta điều chỉnh tâm tình một chút, đứng dậy nghênh đón, nhàn nhạt mà hỏi: "Sao người lại tới đây?"

"Hì hì, ta làm việc xong về nhà lại không thấy ai, nhớ rằng con đã nói muốn xuống đây..." Nam nhân có chút mất tự nhiên mà cười cười, dùng tay vén lọn tóc mai đã có nhiều sợi trắng lên: "Dù sao nhàn rỗi cũng không có chuyện gì nha, liền nghĩ đến đón con."

"Ân..." Ta gật đầu, hồi đáp: "Chuyện của ta cũng đã làm xong, trên đường trở về Vương đại nương mời ta dùng trà, nếu như đã đến thì ngồi xuống cùng uống một chéntrà a." Nói xong dẫn hắn trở lại bên cạnh bàn, ngườiphụ nữ khéo léo kia không cần phải dặn dò, đã sớm rót một chén nước chờ ở đó, còn lấy thêm mộtchút hạt dưa, vừa thấy chúng ta ngồi xuống, lập tức quen thuộc mà bắt chuyện cùng lão cha.

Ta cũng không nói chen vào, yên tĩnh dùng trà nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ đến tâm sự của mình.

Nói thẳng ra, thật không ngờ sẽ trở về nơi này, lúc ấy khi xuống núi, chuyện trở về vốn không có nằm trongphạm vi lựa chọn của ta, ấn tượng mà ngôi nhà này lưu lại chỉ có sự lạnh lẽo như băng cùng vất vả, so sánh ra, ta càngmuốn tìm một nơi hẻo lánh dựng nhà sống một mình, chỉ là đã dùng chuyện này để lấy cớ xuống núi, vậy vẫn là phải quay về đây một lần a, như vậy cũng không tính là triệt để lừa gạt Luyện nhi...Ôm tâm tư như vậy an ủi bản thân, mới có thể miễn cưỡng đi một chuyến, nguyên lai là muốn nhìn nhìn một lần liền rời đi, thật không nghĩ đến, tình huống lại ngoài dự đoán như vậy.

Trước mắt là căn nhà đơn sơ, so với mười năm trước căng thêm cũ nát, mà nam nhân trước kia cũng coi như một hán tử từng được ta gọi là cha, chỉ có một thân một mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy ta, lại run rẩy chảy xuống hànglão lệ vẩn đục.

Sau đó mới biết được, biến cố liền phát sinh từ lúc ta rời đi, thỏi bạc mà sư phụ lưu lại vì muốn báo đáp liền trở thành ngòi nổ, đĩnh bạc bảo bối kia có thể giúp cho một gia đình bình thường chống đỡ được vài năm, lại thêm xưa nay có chút tích góp, nữ nhân liền sinh ra tâm tư muốn dời đến thôn trấn ở ngoài núi, dù sao cuộc sống trên núi nghèo khổ không phải ai cũng nguyện ý sống như vậy, nhưng mà nam nhân xuất thân là thợ săn, phải lên núi kiếm ăn, tất nhiên là không đồng ý, sau khi hai vợ chồng ồn ào tranh cãi, hai người tranh chấp không xong, nam nhân động thủ cho nữ nhân một cái tát, sáng hôm sau tỉnh lại, liền phát hiện đối phương lại không để ý đếntình nghĩa kết tóc, mang theo tất cả tài vật trong nhà, từ đó về sau vô tung vô tích không thấy trở về.

Nghe xong những chuyện này, ngoại trừ cảm khái nhân tâm khó đoán họa phúc song hành, ta cũng không sinh ra quá nhiều những cảm tưởng khác, chỉ là nam nhân này lần lượt mất đi thê nữ*, trong nhà lại cằn cỗi vô lực tái giá, từ đó về sau sống một mình qua mười năm, hôm nay đột nhiên thấy ta trở về, thiếu thốn thân tình dường như tuông tràn, đường đường là nam nhi bảy thuớc lại khóc đến nước mắt giàn giụa, một mực cầu ta lưu lại.

(*Thê tử nữ nhi, vợ con)

Kỳ thật, ta đối với lão chathợ săn này, cũng không quá chán ghét, vì lúc trước hắn đối với ta cũng coi như không tệ, mà một lòng luôn muốn có nam hài để kế tục hương khói đối với thế sự nơi này cũng có thể lý giải, bây giờ thấy hắn lẻ loi hiu quạnh, nội tâm sinh ra không đành lòng, nghĩ rằng bản thân cũng không ở lại bao lâu, trong mấy năm này giúp hắn an bài tốt cuộc sống, cũng coi như dốc hết sức làm tròn nghĩa vụ, liền như vậy mà lưu lại.

Thời gian sau đó, ta dùng một chút tài vật trên người, nhờ người đến tu sửa căn nhà, lại mua thêm một ít dụng cụ, lão cha đã có tinh thần, mỗi ngày đi săn thu hoạch cũng từ từ phong phú, sinh hoạt liền lại khá hơntừng chút.

Kỳ thật những thứ thu hoạch kia, bây giờ nếu đổi lại là ta đi làm, có thể còn phong phú hơn gấp mấy lần, chỉ là mỗi người đều cần cógiá trị tồn tại, ta không muốn huỷ đi thứ duy nhất đáng để hắn tin tưởng tự hào, cho nên cũng không đi săn, chỉ là thỉnh thoảng đi vào trong rừng sâu nơi có ít người lui tới hái một chútthảo dược tốt nhất bán cho hiệu thuốc, xem như phụ cấp chút ít gia dụng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, ngày tháng cũng bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng, hoàn toàn không khó khăn giống như thời thơ ấu.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, đối với sự bình tĩnh này, trong lòng luôn có chút bất an.

Có lẽ chỉ là do nhớ nhung làm ảnh hưởng a...Nghĩ như vậy, lắc đầu uống cạn một ngụm trà cuối cùng, ta đứng lên, trả tiền trà nước, mở miệng ám chỉ bây giờ đã không còn sớm hy vọng có thể sớm trở về, lão cha nghe vậy cũng vội vàng đứng lên, người phụ nữ khách sáo vài câu với ta, thấy quả thực từ chối sẽ không được tự nhiên liền vui vẻ nhận lấy, sau đó nhiệt tình đưa chúng ta ra khỏi cửa hàng, nhắn nhủ nhớ đến thường xuyên.

Vừa nhấc chân muốn đi, đã nhìn thấy một người, vội vàng hấp tấp chạy về phía bên này, va đầu vào người lão cha, một bộ dáng con ruồi không đầu, trong miệng vẫn còn la hét: "Không tốt, không tốt!"

Chúng ta còn chưa kịp nói gì, phụ nhân kia thấy đụng vào khách nhânnhà mình, đã sớm trừng mắt đứng đấy, nghiêng thắt lưng tiến đến vặn lỗ taingười nọ, mở miệng phun ra: "Được lắm Ngô Lục chết tiệt, cái gì không tốt không tốt, đụng hỏng khách nhân của ta ngươi cảm thấy rất tốt sao?"

Ngô Lục này ta cũng nhận ra, là người nổi danh nhanh chân trong thôn, hôm nay hắn bị người ta vặn lỗ tai đau đến nhe răng trợn mắt, trong miệng gào thét liên tục, ánh mắt cũng không dừng lại màđảo loạn bốn phía, vừa rơi xuống trên người ta, dường như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tránh né nanh vuốt của vịphu nhân kiara, vài bước nhảy qua vội vàng nói: "Ôi tổ tông của ta, Tam nhi cô nương ngươi quả nhiên ở đây, hại ta đi tìm một trận, mau mau, mau đi theo ta xem một chút đi, xảy ra chuyện rồi!"

Ta nghe xong, lông mày không khỏi có chút cau lại, đáp: "Làm sao vậy? Đã nói qua rất nhiều lần rồi, nếu như lại xảy ra tranh chấp gì đó, liền đi tìm lính bảo an ở chỗ trưởng làng, tìm ta cũng không có tác dụng gì." Hai năm trở về đây mấy lần vô tình để lộ thân thủ, cộng thêm lời đồn lúc trước, nơi thôn quê nhỏ bé này nghiễm nhiên liền coi ta là cao nhân sâu không lường được, mỗi khi có chuyện cãi cọ đánh nhau gì liền tìm ta giải quyết, phiền lòng.

"Không phải không phải, bây giờ thật sự là việc lớn, cường đoạt dân nữ a!" Ngô Lục kia liên tục khoát tay nói, hơi thở chậm lại, vừa vội giải thích: "Cũng không biết một người xa lạ từ đâu tới, nhìn thấy thanh mai trúc mã đã đính ước với Thạch Đầu, chính là người ở thôn bên cạnh a! Thế nhưng liền nói muốn lấy về nhà làm vợ! Thạch Đầu ca liều mạng với hắn, chưa được hai khắc đã gục xuống tại chỗ, ta nghĩ hôm nay hình như ngươi có ở trong thôn, lúc này mới một đường chạy đi tìm a! Đây chính là việc lớn a!"

Hắn một hơi nói xong, ngồi xổm xuống liền khụ khụ thở gấp, còn lại ba người chúng ta hai mặt nhìn nhau.

Bản thân quả thật là người không thích xen vào chuyện của người khác, phàm là việc không liên quan đến mình, phần lớn trong những cuộc tranh chấp tốt nhất là yên lặng làm người vô hình, nhưngduy nhất, đối với chuyện nữ tử yếu thế chịu thiệt chịu khổtrên thế gian này, luôn có vài phần nhìn không được.

Cho nên, giờ phút này, ta chỉ là trầm ngâm một chút, liền kiên định trả lời: "Đi, đi xem một chút."

Lúc đó khi quyết định để tâm đến một việc không liên quan đến mình ta cũng không ngờ, tình huống nhìn qua dường như không hề nghiêm trọng phức tạp này, về sau lại khiến cho bản thân, thậm chí ngay cả sư phụ và Luyện nhi ởTây Nhạc xa xôi, bị quấn vào một vòng nguy hiểm.