Ma Nữ Nghê Thường

Chương 31: Một ý nghĩ




Cơn gió mang theo một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, dừng ở gang tấc nơi vai trái.

Sự hỗn loạn xung quanh từ cảm giác cấp tốc ban đầu bỗng nhiên chuyển thành hoà dịu, vốn là thế công mưa to gió lớn không chút báo trước liềnngừng lại, dường như có ai đang thi triển Định Thân Thuật*.

(*Là một ma thuật hạn chế cử động)

Trước mắt là một vùng tăm tối, chỉ có xúc giác cùng thính giác linh mẫn, tiếng hít thở của Luyện nhi ở ngay trên đỉnh đầu, nhắc nhở rằng thời gian vẫn đang tiếp tục.

Hô hấp của nàng hẳn là có chút loạn nhịp, không giống như ngày thường cho dù luyện công một hai canh giờ cũng có thể giữ cho khuôn mặt không đổi sắc, nhịp thở hơi loạn như vậy duy trì trong chốc lát, sau đó ta nghe thấythanh âm càng trầm thấp hơn chút ít so với bình thường vang lên, nói: "Ngươi, mở mắt ra." Dừng lại một chút, thấy không được đáp lại, lại càng cấp bách hơn, nghiêm nghị nóilại: "Ngươi mở mắt ra ngẩng đầu lêncho ta!"

Đáng tiếc ta không thể làm như nàng mong muốn, bởi vì một khi làm như vậy, tất nhiên sẽ là khởi đầu cho sự dây dưa giữa chúng ta, ta sợ không quản được ánh mắt của mình, cũng sợ không quản được miệng của mình, tâm tình đột nhiên giống như bọt khí lên men dâng tràn trong lòng ngực, hơi chạm nhẹ vào một chútsẽ lập tức nổ tung, ta chỉ có thể không nhìn không nói không động, giả vờ làm một cỗ thi thể lạnh băng để giam cầm nó.

Trong một cái chớp mắt tiếp theo cổ áo bị siết chặt, cơ thể bị cứng rắn kéo lên thành tư thế nữa quỳ gối, nghe thấy thanh âm tựa hồ đã tức đến phát điên kia vang lên bên tai: "Ngươi làm cái gì a? Ngẩng đầu lên nhìn ta nói chuyện không được sao? Bộ dạng âm dương quái khí như vậy, trước kia ngươi không phải như vậy!"

Kỳ thật nàng nói không sai, mọi chuyện đều là bởi vì ta mà thôi, bộ dạng như vậy nhất định là làm cho nàng không thể chịu nổi, nhưng mà giờ phút này thanh âm trách cứ liền dường như châm dầu vào lửa, khiến cho một chút kiềm néngiam cầm cuối cùng cũng trở nên vỡ toang tạo thành khe hở, khuôn mặt ta không động, lại nặng nề hít thở, bàn tay cũng siết chặt thành quyền*, chỉ chút nữa đã đánh mất sự khống chế.

(*Nắm đấm)

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, là sư phụ đột nhiên thốt ra một câu, cứu vãn cục diện.

"Luyện nhi, đủ rồi." Ta nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói của người, ban đầu còn xa, câu nói tiếp theo cũng đã gần ngay bên cạnh: "Con lui ra, để ta và sư tỷ của con nói chuyện một chút."

Sự can thiệp ngoài ý muốnnày, khiến cho trong lòng vốn như dây cung đã kéo căn hết mức, trong phút chốc liền chậm rãibuông lỏng rất nhiều.

Đối mặt vớimệnh lệnh của sư phụ, Luyện nhi đang tức giận vốn không nguyện ý chấp hành, náo loạn cả buổi, toàn bộ quá trình dù sao ta đều trầm mặc không nói gì chỉ lắng nghe nàng ồn ào, nhưng mà đến cuối cùng, rốt cuộc, nàng vẫn là phục tùng sư phụ, không tình nguyện mà buông lỏng cổ áo của ta ra, giậm chân một cái, tức giận đi xa.

"Tiêm nhi..." Đợi đến khi tiếng bước chân kia đi xa, sư phụ liền lại mở miệng nói: "Được rồi, bây giờ con có thể mở mắt rồi đi?"

Lời này là một câu nói thương lượng, nhưng giọng điệu cũng không phải là thương lượng, dù có sinh khíđến thế nào, ta có thể bướng bỉnh cùng Luyện nhi, lại không thể bướng bỉnh với sư phụ, huống chi trong khoảng thời gian vừa rồi, tâm tình khó hiểu kia lại lần nữa được ta khống chế tốt hơn rất nhiều, bây giờ nghe thấy sư phụ nói như vậy, liền chậm rãi mở hai mắtra.

Dù sao vẫn là có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng, chỉ là nhìn dưới mặt đất, khom người che giấu nói: "Đệ tử...Hổ thẹn..."

"Được rồi, đừng lại che che dấu dấu nữa, con có tâm sự, Luyện nhi không hiểu, lẽ nào vi sư còn không hiểu sao?" Trên trán bị một bàn tay duỗi ra điểm nhẹ hai cái, sau đó nghe thấy sư phụ cười nói: "Chỉ là, không nghĩ tới ngay cả Tiêm nhi cũng có lúc bướng bỉnh như vậy, vốn tưởng rằng chỉ cần thúc đẩy tạo ra một cơ hội, dù sao con vẫn là nguyện ý giao lưu cùng Luyện nhi, không nghĩ tới, lại làm hại con chịu tổn thương vô ích."

Lúng túng mấp máy môi, còn chưa biết phải trả lời như thế nào, đã thấy câu tiếp theo của sư phụ, liền thu lại dáng tươi cười: "Nói cho ta biết, có tâm sự gì? Luyện nhi không hiểu chuyện, cũng có thể nói chuyện với vi sư đi?"

Đã từng, cũng hy vọng trên đời này có một người như vậy, có thể làm cho ta vô tư chia sẽ tất cả mọi chuyện, đã từng, cho rằng sư phụ và Luyện nhi chính là những ứng cử viênnhư vậy, nhưng bây giờ ta biết, tâm tưlần này, cũng không thể nói ra với mọi người, không thể nói, ngoại trừ trời đất quỷ thần, chỉ có thể một mình chôn sâu để nó mục nát ở trong lòng.

Nhưng mà trên một phương diện khác, từ dưới đáy lòng ta không nguyện ý nói dối sư phụ, cũng biết muốn nói dối người tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, dưới sự mâu thuẫn như vậy, do dự cả buổi, ngoại trừ thì thào một tiếng: "Sư phụ..." Ngoài ra, không còn nói thêm gì nữa.

"Mà thôi." Chờ đợi thật lâu, vẫn không thấy ta nói gì, sư phụ cũng không tức giận, chỉ là bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay qua vỗ đầu của ta nói: "Kỳ thật tâm tư của con, chính là không nói, vi sư cũng đoán được vài phần, con a, từ sau ngày đó, liền rất không thích hợp rồi, cần gì phải bận tâm trong lòng chứ?"

Nghe vậy, trái tim bất chợt nhảy dựng lên.

Ta ngẩng đầu lên, ngoại trừ không thể tưởng tượng nổi, còn có sự khủng hoảng không thể che hết, nhưng mà trước mắt, biểu tình của sư phụ đập vào mi mắt, rõ ràng là hòa ái bình thản, thậm chí mang theo chút ít săn sóc yêu thương vui vẻ.

Nhìn thần sắc của người như vậy, sự khủng hoảng sinh ra trong lòng tự nhiên lại từ từ giảm xuống.

Ta biết sư phụ lợi hại, nhưng mà không cho rằng người sẽ lợi hại đến như vậy, dù sao tâm tư kia của mình quá mức kinh thế hãi tục, người thườngcho dù là có trí tuệ đến đâu, nhưng làm sao có thể đơn giản liền đoán ra được? E rằng chẳng qua là sư phụ đã hiểu lầm, nghĩ sai mà thôi, kỳ thật nếu là như vậy, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt...Kết luận như vậy, lập tức cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lại một lần nữa cúi thấp đầu.

Sư phụ nhìn thấy vẻ kinh ngạc của ta lúc trước, có lẽ thật sự cho rằng người đã nói trúng rồi, không khỏi mang theo một chút dáng vẻ buồn bả, hỏi ta: "Con đi theo ta, chắc cũng đã được mười năm rồi đi?"

Không biết dụng ý của câu hỏi này là gì, ta thành thật trả lời: "Ân, sáu tuổi đồ nhi đi theo sư phụ, cho tới bây giờ cũng đã hơn mười năm rồi." Tiếng nói vừa thốt ra, một lát sau, mới nghe thấy người thở dài một tiếng: "...Đúng vậy a, mỗi khi đến ngày lễ tết đều sẽ nhớ đến người thân, vô luận mâu thuẫn đến thế nào, dù sao cũng cắt đứt không được..."

Một tiếng thở dài này, buông ra có chút khó hiểu, thay vì nói là đang trò chuyện cùng ta, không bằng nói là đang lầm bầm lầu bầu, ta nghi hoặc nhìn trộm một chút, bỗng nhiên cảm thấy sư phụ dường như có chút giống với bộ dáng khi uống rượu vào buổi hoàng hôn ngày hôm đó, trong lòng liền suy nghĩ, chẳng lẽ mấy ngày trước ngoại trừlà sinh nhật của sư phụ, còn có cột mốc gì khác sao? Nếu như, sư phụ chỉ giả vờ như không biết, ta và Luyện nhi chính là thật sự không biết, chỉ là vô tình gợi lên tâm sự của sư phụ, mới có thể để người nói ra một câu như vậy?

Chỉ là, chuyệ đó có liên quan gì đến ta?

Không đợi cho ta suy nghĩ cho rõ ràng, đã thấy sư phụ chậm rãi quay sang, đối mặt nhìn thẳng vào ta, chân thành nói: "Còn nhớ lúc ta đưa con đi đã từng nói, từ nay về sau, về hoặc là không về, tiếp nhận hoặc là không tiếp nhận, gả hoặc là không gả, đều do tự con làm chủ, thiên hạ này, cũng không ai có thể bài bố con, con còn nhớ không?"

Tuy rằng không hiểu rõ, nhưng vẫn là trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng gật đầu, đối với bản thân mà nói, câu nói này, liền thay đổi cả một đời này, tuyệt đối là ký ức vẫn còn mới mẻ, dường như chỉ mới hôm qua.

Thấy ta gật đầu, sư phụ mỉm cười, nói tiếp: "Nếu như còn nhớ rõ, vậy coi như con cũng biết, xưa nay lời hứa của vi sư đáng giá nghìn vàng, nếu đã nói trong thiên hạ này không ai có thể bài bố con, tất nhiên, cũng bao gồm cả vi sư trong đó." Người ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng ta, nghiêm nghị nói: "Cho nên, con không cần do dự, muốn làm cái gì liền làm như vậy, không cần cố kỵ ta, càng không cần lo lắng về Luyện nhi."

Nếu như không phải lúc trước đã từng suy đoán qua tâm tư của người, trong một cái chớp mắtnày, ta thật sự sẽ cho rằng người đang ám chỉ chuyện gì đó.

Nhưng mà bởi vì đã từng suy đoán, cho nên lý trí nói cho ta biết, trong đó tất nhiên là có nguyên do khác —— mấy ngày trước đây là ngàychúc thọ của sư phụ, vô luận là chúng ta có bỏ lỡ qua mốc thời gian đặc biệt nào hay không, nhưng khi đó xác thực đã khơi gợi lên tâm sự của sư phụ, khiến cho người nhớ đếnthân nhân nơi phương xa, người như vậy, nhìn thấy sau ngày đó ta cũng có tâm sự nặng nề, tất nhiên rất dễ hiểu lầm là ta giống như người, liên kết với nhưng lời nói trước kia, rõ ràng cho rằng ta...

Suy nghĩ thông suốt, ta thở phào nhẹ nhỏm, đang muốn giải thích một chútđể làm cho lo lắng của sư phụ tiêu tan, nhưng màsuy nghĩ, lại nảy ra một cái ý niệm trong đầu.

Ý niệm này quá lớn, lớn đến mức bản thân ngây người tại chỗ.

Đêm hôm đó, là khoảng thời gianyên tĩnh, không biết Luyện nhi ở bên ngoài bận rộn chuyện gì, sư phụ vẫn ở trong thạch thất tiếp tục đại sự của mình, mà ta cầm lấy một quyển tạp thư, liền nương theongọn đèn trên bàn, không tập trung mà xem sách.

Sau đó không lâu, có người từ bên ngoài bước vào.

Không cần nâng mắt lên nhìn, dựa vào bước chân ta đã biết là ai đang đi vào, trong động nhàm chán, nàng lại không thích đọc sách, cho nên chỉ cần không có việc gì sẽ luôn thíchvui đùa ở bên ngoài, đợi đến lúc vui chơi không sai biệt lắm liền sẽ trở về, cũng chính là thời gian nên an giấc.

Cho nên theo thói quen mà đứng lên, thả sách trong tay xuống, đang chuẩn bị thổi đèn, lại bị một bàn tay ngăn cản.

"Ai muốn ngươi tắt đèn? Ta còn có việc muốn làm, đang tìm ngươi." Tính tình của nàng phần lớn đến nhanh đi cũng nhanh, tuy rằng lần này ta không cho rằng nàng đã tiêu tan hết tức giận, nhưng chỉ cần từ một câu nói này, xác thực nghe không ra quá nhiều tâm tình tiêu cực, ít nhất so với ban ngày, bình tĩnh hơn rất nhiều.

Do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu lên, lần này chính diện nhìn vào đôi mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ta biết, sau khi nảy ra ý nghĩ kia, tâm trạng của bản thân liền đã có sựthay đổi vi diệu, khiến cho ta không muốn lại lảng tránh nàngquá nhiều, làm cho nàng thất vọng, làm cho nàng khổ sở.

Hẳn là không ngờ tới sẽ tìm được đáp lại chính diện như vậy, Luyện nhi ngẩn ngơ, vốn là xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó tâm tình rõ ràng trở nên tốt hơn, lộ ra một cái mỉm cười đơn thuần vui vẻ, vẫy vẫy cái bình trong tay về phía ta nhỏ nói: "Nghe theo ta, đi đi, đi đến giường nằm xuống, đúng rồi, đem quần áo cũng cởi ra đi."

Ta bị nàng xô xô đẩy đẩy đến bên đuổi giường, lại nghe thấy nữa câu sau, sợ hết hồn, khẩn trương nói: "Ngươi, chờ một chút, Luyện nhi ngươi muốn làm gì?"

"Bôi thuốc a." Động tác trên tay nàng liên tục, vừa trả lời lạivừa tiếp tục xô đẩy, giống như đang muốn lùa người ta đến bên giường, chỉ là lại tranh thủ hướng ta quơ quơ cái bình nhỏtrong tay: "Ta thế nhưng rất lợi hại, đừng nói là trên người của ngươi không đau."

Nghe nàng nói như vậy, ta mới nhìn rõ công hiệu của cái bình nhỏnày, đây là một chai rượu xoa bóp chúng ta mua được từ chỗ của một lang trung ở dưới chân núi, dù sao cũng là sống ở trong núi, lại thường tập võ luyện công, khó tránh khỏi va chạm, bình thường cũng có chuẩn bị sẵn những thứ này, chỉ là ta không nghĩ tới đã trễ như vậy Luyện nhi còn có thể đi vào kho chứa nhỏ trong động lấy nó ra.

Hiểu rõ nàng muốn làm cái gì, trong lòng trở nên mềm xuống vài phần, nhưng mà khốn quẫn trong lòng vẫn tiếp tục đang lên, lúc này đã bị nàng đẩy đến bên giường không thể không ngồi xuống, ta bất chấp mọi thứ, chỉ có thể nhẹ giọng yêu cầu: "Chờ một chút, chờ một chút Luyện nhi, những vết thương kia ta tự mình xử lý là được rồi, ngươi...Để ta tự mình bôi thuốc, có được không?" Nói xong, liền vươn tay ra, muốn nắm lấy cái bình nàng đang cầm chặt trong tay.

Không ngờ còn chưa duỗi ra được một nửa liền đã bị nàng phát hiện ra ý đồ, nhẹ nhàng siết chặt hơn, liền tránh qua, tránh né bàn tay của ta, sầm nét mặt nói: "Để ngươi tự mình bôi, ngươi làm được không? Ta đánh vào chỗ nào ta nhớ rất rõ, vài vết thương trên lưng kia, ngươi có nhìn được không?" Sau đó, nàng nhanh như chớp mà đảo tròn mắt, lại nói: "Chẳng lẽ...Không phải là ngươi sợ đau, không dám để cho ta bôi thuốc đi?"

Người này, từ lúc nào lại còn biết dùng phép khích tướng rồi, còn dùng đến rõ ràngnhư vậy, ta cảm thấy buồn cười cười rộ lên, nàng không nhắc nhở còn đỡ, vừa nhắc đến, trên thân này đúng là nóng rát đau đớn một ngày, huống chi còn tiếp tục từ chối, khó bảo toàn lại sẽ chọc nàng không vui, cũng ra vẻ mình...Dù sao cũng hơi chột dạ...

Ý niệm trong đầu vừa nghĩ đến đây, cũng không từ chối, ta âm thầm cắn răng, dướiánh mắt ở đằng kia buông xuống, cố tình thản nhiên khe khẽ cởi áo ngoài ra, hơi do dự, cuối cùng vẫn là thể vượt qua được tâm tình của bản thân, chỉ có thể đem áo ngoài cởi ra một ít, nhấc lên để lộ tấm lưng ở phía sau, sau đó ngồi ở bên giường xoay người lại, lắp bắp nói: "Như thế này, ân, như thế này là được rồi đi?"

Phía sau yên tĩnh, không có thanh âm gì cả, một lát sau, một bàn tay khe khẽ rơi trên da thịt, nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn so với người thườnghoà cùng rượu thuốclạnh như băng, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng, kích thích khiến người ta không khỏi run lên.

Xúc cảm hỗn hợp lạnh nóng nàydu tẩu phía sau lưng, từ từ, càng ngày càng nặng, xoa bóp lên vết thương, đau đến khiến cho người ta cứng ngắt, rời khỏi vết thương, lại buông lỏng khí lực, sự cứng ngắt và buông lỏng lặp đi lặp lại, không còn cảm giác mát lạnh nữa, rượu thuốc biến thành nóng bỏng, bàn tay kia lại càng nóng, nơi vừa được xoa bóp qua, vừa đau vừa nóng, thời gian dần trôi qua sự nóng bỏng lấn át cơn đau đớn, cảm nhận đau đớn không còn quá mãnh liệt, ở nơi nóng hổi kia lại cảm thấ ngứa nhột, đau đau ngứa ngứa, vốn chỉ là một chút, rồi sau đó liền trở nên rõ ràng, nhiệt độ hoà lẫn, ngấm vào trong thân thể, xương cốtdây gân giống như trở nên bủn rủn, nhưng lại cảm thấy yên tâm khó hiểu.

Trong cảm giác thoải mái dễ chịu kỳ dị này, dường như chìm vào trong mộng, đầu óc giống như bị khuẩy đảo, bắt đầu bồng bềnh thấm thoát những hình ảnh, trên bờ biển đông đúc, hạt cát màu trắng mang theo nhiệt độ của ánh mặt trời, cũng là dễ chịu yên tâm thoải mái, chiếc ô tạo ra bóng râm vừa căn, từ nơi cách đó không xa sóng biển vang lên theotiết tấu, một bàn tay nhẹ nhàng di chuyển trên lưng theo nhịp điệu tương đồng, cảm giác lạnh như băng của kem chống nắng lẫn vào cáinóng kỳ dị, bên tai nghe được một tiếng gọi: "Thế nào? Còn muốn xoa nhiều hơn một chút sao? Tiểu Ảnh?"

Mãnh liệt giật mìnhmột cái, ta đột nhiên tỉnh lại!

"Ngươi lại nằm mơ sao? Ngươi đang sợ cái gì?" Thanh âm phía sau lưng không phải của người khác, là Luyện nhi.

Ý thức được điểm này, tâm tình cũng không cảm thấy dễ dàng hơn, ta quên mất quần áo của bản thân còn chưa chỉnh tề, xoay người sững sờ đối mặt nhìn nàng, nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Ngươi không vui, trong lòng ngươi đang lo sợ chuyện gì đó, ta biết, ngươi không nói cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm hiểu cho rõ ràng."

Nàng nói, nàng sẽ tự mình tìm hiểu rõ ràng, Luyện nhi của ta, luôn trưởng thành một cách vô thức như vậy, đến bây giờ, bắt đầu hiểu được nghiền ngẫmnhân tâm, ít nhất, là nghiền ngẫm nội tâm của ta.

Chuyện này cũng không làm cho người ta cảm thấy cao hứng, trái lại, ta bất chợt dâng lên một cơn khủng hoảng.

Đêm khuya, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Luyện nhi ngủ rất ngon, hẳn là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua a, bởi vì nàng đã quyết định được chủ ý, muốn tự mình tìm hiểu tư tưởng của người ta, tâm tư của người ta, để giải quyết nghi hoặc trong lòng.

Ta lặng yên ngồi dậy, nín thở tập trung tư tưởng muốn bước qua chỗ của nàng, rón ra rón rén đi đến nơi sâu nhất trong động, trước thạch thất của sư phụ.

Xuyên qua khe hở của vách đá dùng làm bình phong, nhìn thấy bên trong còn lóe lên ánh đèn, ta đứng đó thật lâu, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng, kéo vạt áo, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu sát xuống đất.

Khi kết thúc cuộc nói chuyện lần trước , sư phụ nói, không vội, nếu con đã nghĩ thông suốt, lại đến nói cho ta biết.

"Trúc Tiêm, cầu sư phụ, ban thưởng cho được trở về."