Ma Nữ Nghê Thường

Chương 241: Phiên ngoại 15




Nếu như đã hạ quyết tâm muốn kiểm chứng trên đường đi, Luyện nữ hiệp đương nhiên liền tính toán là muốn tìm ra chút chuyện.

Ví dụ như ngày hôm sau khi xuất phát nàng nhìn thấy hai người chuẩn bị cùng cưỡi lạc đà, liền linh cơ khẽ động, nhớ tới dọc đường khi tình cờ nhìn thấy phu thê phụ tử cùng cưỡi ngựa, người cưỡi ở phía sau luôn đem nữ nhi yếu ớt hộ ở trong ngực, liền cũng mặc kệ là có làm khó dễ người khác hay không, chỉ một lòng muốn đối phương ngồi ở phía trước, để cho mình cũng làm theo một phen như vậy.

Đáng tiếc tính toán thật hay này cuối cùng vẫn là không thành, Luyện nữ hiệp cũng không muốn khó xử người khác, cũng là người thực sự nguyện ý nghe nói đạo lý, nhất là dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ mà nói đạo lý, nhất là khi người ôn ngôn nhuyễn ngữ nói đạo lý kia lại là người mà nàng để trong lòng.

Lời kia xác thực cũng có vài phần đạo lý, phòng đều đã trả lại lại không tiện thay y phục ở đại sảnh, tư tâm mà nói chính mình cũng là không nguyện ý. Nếu như đối phương sợ mất mặt mà đề nghị muốn thối lui một bước, vậy thì mỗi người lui một bước là được rồi, nàng cũng đã đáp ứng với mình, chỉ cần qua một đoạn đường có người tiến vào đại mạc liền sẽ thành thực nghe lời.

Ngẫm lại trong chuyện này chính mình luôn là nhượng bộ nhiều hơn một chút, tựa như có chút quá nhân nhượng nàng, thực sự hết cách rồi, liền nhân nhượng nàng a, chỉ có thể đợi đến khi vào sa mạc lại nói sau.

Thiếu nữ ngồi trên tọa kỵ một bên âm thầm suy nghĩ như vậy, một bên tự nhiên mà dựa lên thân thể đang tỏa ra hương thơm quen thuộc ở phía sau kia, tiếp theo hơi hơi híp mắt lại, lộ ra thần sắc thả lỏng mà mãn nguyện, để mạc lạc đà chậm rãi tiến tới, ánh mặt trời ấm áp hong qua, cứ như vậy liền đi qua phố xá sầm uất, vượt sông, ra cửa ải hiểm yếu, cả người lười biếng đều không nguyện ý nhúc nhích.

Trời cao mây đạm thiên quang vạn dặm, vốn là là dễ dàng khiến cho tâm tình tốt lên, lại thêm đoạn đường này Luyện trại chủ dựa vào rất thoải mái mãn nguyện, tất nhiên vô cùng thư thái. Từ sau khi nàng rộng lượng nhượng bộ, người ở sau lưng tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, trên đường đi dường như là đang muốn lấy lòng mà tự giác tự nguyện đảm nhiệm làm nệm êm, ngoại trừ khi đi ra khỏi cửa ải hiểm yếu nơi khe núi kia liền nhịn không được mà rầm rì đôi câu, thật ra vẫn là một mực ngoan ngoan, càng làm cho Luyện trại chủ cảm thấy quá mức vừa lòng. Tâm tình tốt, ngay cả lạc đà vốn có chút chướng mắt không thích cũng liền thuận mắt thêm vài phần, ít nhất nó đi không nhanh không chậm nhưng mà lại có lục lạc dễ nghe, Luyện đại trại chủ ghi công của nó như vậy, liền quyết ý không lại chán ghét nó nữa.

Có lẽ là do cùng một lý do, người thư thái cũng không chỉ có một mình nàng. Đám người của lão gia tử ở phía trước cách xa nhìn không quá rõ ràng, chỉ là người kia sau lưng mình tâm tình tốt là rất rõ ràng. Nàng tựa hồ so với bản thân còn hưng phấn hơn vài phần, liền tính tình đều bị ảnh hưởng vài phần, tính khí vốn thẳng thản bình tĩnh, lúc này lại tùy tiện nhìn thấy bụi cỏ hồ hương gì đó đều sẽ mặt mày hớn hở, thậm chí còn cố ý mà chỉ cho bản thân nhìn ——đi tới đi tới, Luyện nữ hiệp bị quấy rầy không có nhìn qua bao nhiêu phong cảnh, lại quay đầu dò xét người đang đột nhiên phấn chấn khó hiểu này.

Tuy nói là dò xét, ánh mắt này cũng không tính là che dấu, vừa vặn người ở phía sau kia cũng không để tâm phát hiện. Nếu là lúc trước khi bình thường ở chung nhất định sẽ không như vậy, nàng vốn là người cẩn thận, chỉ là giờ phút này lòng của nàng không ở nơi đây, nhưng lại không biết là ở nơi nào...Ý nghĩ này khiến cho thiếu nữ vốn không có ý định nói chuyện liền nhíu nhíu mày lại, chỉ là vẻ mặt này chỉ duy trì trong một cái chớp mắt, trong nháy mắt tiếp theo nàng liền thả lỏng mi tâm, lộ ra sắc khí bất ngờ.

Lộ ra sắc khí bất ngờ, thực sự không phải là bởi vì lại nhìn thấy cái gì. Bóng hình xinh đẹp nhàn nhã mà ngồi cũng không lại cố ý quay đầu, đội lạc đà uốn lượn mà đi cũng theo nhịp điệu mà ung dung tiến lên, lục lạc thanh thanh, du du dương dương, chỉ là bất ngờ, chính là có một làn điệu du dương đồng dạng theo gió nhẹ hòa cùng tiếng chuông vang, giống như mây nhàn nhã giữa bầu trời trong, linh hoạt kỳ ảo tốt đẹp, nhưng lại lơ lửng không cố định

Làn điệu này là hừ nhẹ mà thành, giai điệu thanh dương, lại cũng không cao vút, lão gia tử phía trước giống như nửa điểm cũng không nghe thất, nhưng nếu như cùng người đang ca hát kia cưỡi chung lạc đà thân mật ôm lấy, lại tất nhiên là sẽ không thể bỏ qua nửa điểm âm luật này.

Huống chi người ngồi chung kia ngũ giác vô cùng tốt, ngay cả hơi thở cùng tiếu ý tràn đầy ẩn ở trong nhạc khúc đều có thể phân biệt được rõ ràng.

Sự tương đồng đến kỳ quái, chỉ là điệu khúc này rõ ràng cùng giai điệu nàng ngâm nga khi tắm gội lúc trước lại khác biệt...Giữ vững tư thế lặng lẽ lắng nghe, tuy rằng ánh mắt nhìn ra phương xa là mang theo sự thờ ơ, nhưng trong lòng Luyện nữ hiệp đều có một phen suy nghĩ. Cho đến tối liền đem này giai điệu này nhớ kỹ, nàng mới động đậy thân thể một bên tùy ý tìm lời nói, một bên lần nữa quay đầu, nghiêm túc chăm chú mà lại nhìn nhìn người đang kề sát ở sau lưng kia.

Lúc này đây, so với lúc trước nhìn đến càng rõ ràng hơn, có thể rõ ràng nhìn thấy dung mạo kia mang ý cười không chút che giấu. Trên thực tế không chỉ là dung mạo, phía dưới bầu trời xanh thẫm, khuôn mặt thanh lệ kia giờ phút này tuy rằng bị bóng mờ của vành nón che đậy đi không ít, chỉ là môi cong gần trong gang tấc, cánh mũi, ngũ quan trên gương mặt thậm chí mỗi một phần da thịt đều rõ ràng mà nhuộm một tầng vui sướng, vui sướng thoải mái lại rõ ràng như vậy, rơi vào trong mắt thiếu nữ đúng là làm cho người ra ngẩn người, dâng lên cảm giác quen thuộc nào đó.

Đúng vậy a, là đã lâu không thấy. Nhìn thấy nụ cười này, thiếu nữ không khỏi suy nghĩ lần gần đây nhất nhìn thấy nụ cười như vậy là lúc nào. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, người này từ từ đã có chút thói hư tật xấu, trở nên quen đem mọi chuyện giữ riêng cho bản thân, hỉ nộ ái ố cũng không chịu thể hiện ra, tuy rằng vẫn thường mỉm cười, nhưng rất cạn, hoàn toàn không có niềm nở khoái hoạt như khi còn nhỏ, rõ ràng khi còn nhỏ nàng mặc dù không tùy ý như mình nhưng cũng có thể cười đến tự tại...Nụ cười như vậy từ lúc nào đã không còn thấy nữa?

Luyện đại trại chủ rất ít khi nhớ đến chuyện cũ, nhưng chỉ cần nguyện ý nhớ lại luôn có thể nhớ rất rõ ràng, sau khi rất nhiều hình ảnh giống như đèn kéo quân mà lướt qua, chợt có một màn hiển hiện lên trong đầu óc —— đó là một ngày kết bạn cũng xuống núi tìm quà chúc thọ, trên đường là dòng người hối hả, bên đường là những quán nhỏ đặc biệt rực rỡ muôn màu, hai người tay nắm, tìm đến một nơi bán hàng rong, nhìn nhìn, mặc dù cuối cùng một kiện vật nhỏ cũng không có mua được, nhưng nàng thủy chung là mỉm cười, cười chình là tự nhiên như vậy, sau đó khi tự mình ra tay dạy dỗ những tên côn đồ kia, ngoài miệng nàng tuy rằng nói lời đối nghịch, chỉ là thần sắc trên mặt cũng là như vậy, rõ ràng mang theo niềm nở sung sướng.

Đúng rồi, năm đó sau khi chúc thọ, sẽ không còn nhìn thấy nụ cười như vậy nữa rồi a.

Luyện trại chủ cho ra đáp án, thật sự cũng không hoài niệm gì dư thừa, chính là không thể tự nhiên hơn mà quay đầu nhìn người trong cuộc kia một cái, sau đó từ trong thần sắc kinh ngạc của đối phương cũng tìm được vài phần tình cảm sung sướng.

Nếu như giả trang nam nhi có thể làm cho vấn đề của người kia tốt hơn, vậy nhân nhượng liền nhân nhượng a, nàng là nguyện ý để người kia khoái hoạt một chút, vì vậy thỉnh thoảng nhường một bước cũng không có gì.

Nói cho cùng, cường giả chính là nên như vậy, chính mình cũng không phải là dựa vào chuyện khi dễ nữ tử yếu nhược bên cạnh để thể hiện bản lĩnh.

Rốt cuộc cũng cho ra được đáp án cuối cùng về vấn đề đáng bận tâm lại làm người ta không thể hiểu thấu kia. Luyện nữ hiệp dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, nhất thời toàn thân cảm thấy rất nhẹ nhàng, đều muốn đón gió chạy đi một chút nhưng lại là không nỡ chuyển động. Dứt khoát trở lại tư thế dựa sát vào nhau căn dặn người ở sau lưng tiếp tục ngâm nga giai điệu kia, lại lần nữa nhìn ánh mặt trời chiếu sáng khắp hoang vu đại địa, lại cũng cảm thấy trở nên có một phen cảnh trí đặc biệt.

Đã nghĩ thông suốt, cũng không quản đến những thứ liên quan đến quần áo kia nữa, những việc vụn vặt khác Luyện đại trại chủ lại không để vào mắt, cứ như vậy tâm rộng vạn sự an một đường tọa kỵ đung đưa tiến qua Qua Châu đến Đôn Hoàng, thẳng đến khi tìm một khách điếm địa phương nghỉ trọ mới có được cơ hội lộ ra một chút uy, dùng một thân lăng nhiên sát khí khiến cho những ánh mắt tò mò hoặc không có hảo ý ở xung quanh phải khiếp sợ mà lui lại, đã được như nguyện mà dùng bản lĩnh thực sự chứng minh địa vị cường thế của bản thân.

Lần này khi thể hiện bản lĩnh người kia cũng nhìn thấy, lại không biết bởi vì nguyên nhân này hay là bởi vì hứa hẹn lúc trước, hai ngày sau nàng quả nhiên không có lại bởi vì mặc nam trang Hồ phục liền cố ý nghĩ ra lý do gì gì đó, mà là thập phần nghe lời ở lại trong khách điếm, mỗi ngày tối đa là mượn nhà bếp làm thức ăn, hết thảy những chuyện cần đi ra ngoài đều thành thành thật thật giao cho lão gia tử chịu trách nhiệm.

Bão cát ở nơi sa mạc này so với quan nội càng lớn, chạy ra ngoài một vòng chính là một thân dính cát, Luyện nữ hiệp mặc dù không sợ nhưng cũng không thích, bản thân không nguyện ý ra ngoài, thấy đối phương cũng không hề dị nghị mà nhu thuận cùng mình, đương nhiên trong lòng cũng là rất hài lòng.

Mà mấy ngày nay nàng có bao nhiêu thoả mãn, đợi đến khi phát hiện ra người luôn nhu thuận nghe lời kia bỗng nhiên tự tiện hành động rồi mất tích, thì liền có bấy nhiêu buồn bực!

Đúng vậy, cái này chính là mất tích không sai! Dù đã nói qua với Thiết lão gia tử thì thế nào? Chưa nói với bản thân liền tự tiện hành động, không nói rõ ràng nơi muốn đến lại càng là không thể tha thứ! Luyện đại trại chủ vốn đang thoải mái sau khi tắm gội cũng lập tức không quản cái gì gió cát cái gì bụi đất, vội vàng hướng lão gia tử hỏi rõ mọi chuyện liền hầm hầm đóng sập cửa ra, không nói ra sẽ đi đâu liền cho rằng người khác sẽ bất lực sao? Hừ, đều là từ nhỏ đã hiểu rõ, nàng tốt nhất là đừng ngây ngốc như vậy!

Truy lùng kiếm ảnh liền có thể xem như là một loại bản lĩnh thiên phú của Luyện nữ hiệp từ nhỏ, lúc này dù có nổi giận như thế nào, khi ra cửa nàng cũng không loạn một tấc vuông, mà là trước tiên tỉnh táo cúi đầu nhìn dấu vết.

Bởi vì khí hậu, tất cả con đường ở nơi này gần như đều là cát vàng mềm mại, xe tới người lui tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết, ông trời cũng xem như lưu tình, lúc này bão cát vừa yếu đi một chút, dấu vết còn lại cũng rất rõ ràng. Ánh mắt thiếu nữ sáng rực, sau khi lần lượt lướt qua những dấu vết rối loạn rối rắm kia, tìm được một dấu vết quen thuộc nhất trong đó, sau đó giẫm chân một cái, thân thể như gió lướt trong nháy mắt đã không còn thấy bóng người đâu nữa rồi.

Manh mối trên đường cát vàng là loáng thoáng lúc đứt lúc nối, thường nhân ngay cả muốn nhận ra cũng là khó khăn, đối với Luyện đại trại chủ mà nói lại cũng không phải là vấn đề gì lớn, truy lùng đều chưa từng ngừng chân do dự. Ven đường ánh chiều tà lặn về phía Tây, ánh chiều tàn sáng rọi tuy đẹp nhưng lại khó lâu dài, càng đi tới cảnh vật lại càng hoang vu, gia hỏa kia cũng không biết vì cái gì lại một mình chạy đi thật xa như vậy, Luyện trại chủ vừa giận vừa vội, không ngừng bước, trong đầu cũng đã oán hận nghĩ đến việc chờ sau khi bắt được người nên tính sổ nàng như thế nào, để cho nàng biết lợi hại cũng không dám có lần sau!

Rốt cuộc là vì cái gì? Là ai? Là chuyện gì? Thứ gì có thể làm cho nàng biết rõ còn cố tình vi phạm bỏ lại mình một mình âm thầm rời đi!

Mặt lạnh mà dùng thủ pháp nhanh như điện chớp một đường đi tới, Luyện nữ hiệp khinh công trác tuyệt cuối cùng đã phát hiện ra mục tiêu trước khi mặt trời lặn, lúc đó chân đã bước trên một con đường cụt, phía trước là cát vàng cùng sa thạch trùng điệp, phía trên núi cát cao nhất kia có một đạo nhân ảnh sừng sững đón gió, quần áo bay phất phới, là sự tồn tại sống động duy nhất ở nơi sa mạc hoang vu này.

Khi thân ảnh kia thật sự rõ ràng mà rơi vào đáy mắt, người hầm hầm muốn đến tính sổ kia không khỏi liền nheo đôi mắt lại. Từ góc độ này nhìn qua, ánh chiều tà sáng rọi chiếu vào càng nhiều trên đỉnh cồn cát, kim quang rực rỡ phản chiếu đã có chút ít chói mắt, đạo nhân ảnh kia đồng dạng là được bao phủ ở trong đó, nhìn không rõ lắm biểu lộ, nhưng trên gương mặt, rõ ràng cũng có một chút lóng lánh phản chiếu kim sắc sáng rọi.

Đó là...Nước mắt? Trong ánh mắt thiếu nữ ngưng tụ, bước chân khựng lại, cảm giác buồn bực nóng giận cùng lo lắng lập tức giống như thủy triều mà rút lui.

Tuy rằng bước chân khựng lại, nhưng cũng không có dừng lại. Chậm rãi tới gần, hết thảy cũng đều thu vào đáy mắt, nơi này có cái gì? Xa xa đối diện chính là một một ngọn núi sa thạch với nhiều hang động, ngoài ra liền chỉ còn lại cát vàng dưới ánh chiều tà, không có ai, không có gì, người này lại cố ý một mình tới đây, thậm chí, lặng lẽ rơi nước mắt.

Lúc trước khi vào sa mạc nàng sung sướng như vậy, vì sao lại khoái hoạt như vậy? Không hiểu. Hôm nay lại đứng ở Đôn Hoàng mà rơi lệ, lại vì sao mà rơi lệ? Cũng không hiểu.

Dù cho cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là Luyện nữ hiệp mang theo tâm linh thanh thản lại rõ ràng nhìn ra tâm tình khác thường bao hàm ở hai đáy mắt kia, tâm tình này là một gợi ý rất rõ ràng, gợi ý rằng tâm như hồ nước của người kia vốn là có một vực thẳm thật sâu, vực thẳm chôn sâu dưới nước bùn chưa từng thấy ánh mặt trời.

Thông minh như nàng, đương nhiên là biết rõ thứ này tồn tại, nàng đã sớm biết, rất sớm rất sớm, từ lúc ở Tây Nhạc, khi cả hai còn chưa trưởng thành, nàng cũng đã từ trong sự khác thường kia cảm nhận được dấu vết để lại, hơn nữa đều luôn muốn điều tra ra manh mối.

Khi đó nàng cảm thấy hẳn là nên điều tra ra manh mối mới đúng, mà lần đầu tiên khi thẳng thắn nói ra ý tưởng này, thân thể người trong tay lại run rẩy một chút. Sự run rẩy kia có lẽ chỉ là bởi vì xoa bóp rượu đau đớn nên mới sinh ra, chỉ là ngày hôm sau người kia liền nói muốn rời đi, mặc dù lý do rời đi là một lý do đường hoàng vì muốn thăm hỏi song thân cùng báo hiếu, chỉ là trong trực giác, nàng luôn cảm thấy hành động rời đi kia cùng một chút run rẩy đó, những lời thú nhận thẳng thắng đó, đều có quan hệ ràng buộc.

Cho nên sau khi đoàn tụ, liền không có ý định đi tìm hiểu người kia nữa, mặc dù có đôi khi sẽ lo lắng sẽ tức giận, cuối cùng cũng là không sai, chỉ ngóng trông có một ngày kia bí ẩn làm cho người ta phát bực này có thể sáng tỏ chút ít, có thể chủ động được nói ra...Nhưng quả nhiên vẫn là không được! Loại chuyện nhân nhượng này có việc nên làm có việc không nên làm, nhường tới nhường lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia một mực kiềm nén, thậm chí đi đến một nơi mà mình không nhìn thấy được một mình rơi lệ!

Cho nên nói, chủ động xuất kích đánh phủ đầu mới chính là phong cách vĩnh viễn nên có của đường đường Ngọc La Sát! Bị động chờ đợi chính là hành động của kẻ yếu, huống chi sớm đã thề sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau, liền cũng không sợ gia hỏa này lại chạy trốn nữa!

Quyết ý đã định, thiếu nữ lập tức rút đi sắc mặt không nhìn rõ trong bóng mờ tối, khí định thần nhàn mà đón lấy ánh chiều tà từng bước một vững vàng tiến lên, không vì cái gì khác, liền cũng giống như những lần trước đây, sau khi cho ra đáp án, liền không thể tự nhiên hơn mà chia sẻ kết luận cùng đối phương.

Còn lần này, nữ tử trước mắt không có kinh ngạc, không có run rẩy, không có lộ ra vẻ mặt khó xử, chỉ là có chút gật đầu, rủ xuống ánh mắt mà cười khẽ.

Nụ cười này rất tươi sáng, sáng rọi giống như những đường nét được phát thảo bởi màu mực vàng, lại khiến cho người bên cạnh trong một thoáng bỗng lung lay tầm mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu từ đây phiên ngoại dần dần khó hơn, mất đi đại cương ta cũng rối loạn, mỗi chương liền phải tìm lại chi tiết cùng cảm xúc cũ...Để cho chúng ta từ từ tiếp tục a.