Ma Nữ Nghê Thường

Chương 214: Đêm hoang dã




Nhàn nhã chờ đợi, xem như là một chuyện dễ dàng nhất trong cuộc đời này.

Ít nhất đối với bản thân mà nói là như vậy.

Đứng trên thảo nguyên bao la mờ mịt vô tận, trước mặt chính là sơn mạch Thiên Sơn kéo dài không dứt, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trời cao mây thấp, dưới bầu trời hết thảy mọi thứ đều lộ ra to lớn mênh mông như vậy, con người đặt mình vào trong đó, liền nhỏ như một hạt bụi, dường như một trận gió thổi tới, liền sẽ không biết kết cuộc sẽ ra sao.

Giống như bản thân liền đứng ở trong vùng thế gian này, mặc cho gió thổi mây trôi, ta là cô độc tồn tại, thân không động, tâm không động, sẽ không đi đến nơi khác. Ngoài ngẩn người, ngay cả suy nghĩ cũng gần như đều đã đình trệ, đứng yên như tượng gỗ, nhưng nghe được tiếng gió vù vù bên tai, trời cao trong thỉnh thoảng sẽ vang lên một tiếng chim ưng, nhưng lại không biết là đã qua bao lâu.

Có lẽ chẳng qua chỉ là một lát, cảm giác cũng đã như trải qua rất nhiều năm.

Kỳ thật đương nhiên không phải là một lát cũng sẽ không là đã nhiều năm, trong đầu cuối cùng sự thanh tỉnh vẫn còn đó, một ngày này rất sớm đã từ Đột La thành xuất phát, đi hơn mười dặm lại gặp được Nhạc Minh Kha náo loạn một trận, tính toán cũng liền đã hao tổn gần hết một buổi sáng, thời điểm chia cách chưa đến buổi trưa, lúc này vô tri vô giác đứng một hồi lâu, tuy rằng gió mây cao thấp không thấy mặt trời, nhưng rốt cuộc bất quá cũng chỉ mới qua mấy canh giờ mà thôi.

Chỉ đứng lặng lẽ vẻn vẹn mấy canh giờ, còn không đến mức quá mệt mỏi, tuy rằng lúc này nhất định là đã sớm qua giữa trưa, nhưng mà nửa điểm cũng không cảm thấy đói khát.

Trong lòng hiểu được, những thứ này có lẽ đều chỉ xem như vừa mới bắt đầu mà thôi.

So sự quật cường bướng bỉnh với nàng, phần thắng có bao nhiêu, thật sự là không dám dự đoán, chỉ có điều khi thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, sự lặng lẽ chờ đợi này thay vì nói là đau khổ cùng tiêu hao, không bằng nói là một loại nghỉ ngơi cuối cùng.

Nghỉ ngơi cuối cùng, kiên trì cuối cùng.

Ban đầu còn có thể giữ vững tinh thần mà nhìn theo phương hướng nàng biến mất, nhưng mà chờ quá lâu, cảnh sắc ở bốn phía cũng dần dần nhạt đi, người dù sao cũng trở nên có chút choáng váng, đó cũng không phải là sự choáng váng khó chịu, mà càng giống như là sự buồn ngủ đột nhiên ập tới trong sự chờ đợi lâu dài tĩnh lặng. Mơ màng như chìm vào một giấc mộng, trong mộng hình ảnh lộn xộn, tình cảnh khác nhau, nhân vật chính trong tầm mắt lại chỉ có một, nàng cười, nàng ngạo, nàng lạnh lùng, nàng tức giận, nàng khi thì ở trên đỉnh Tây Nhạc vô ưu vô lự chơi đùa múa kiếm, khi thì tự tại lướt qua giữa đao quang kiếm ảnh, nàng khi thì vẫn còn là hài tử, khi thì đã trở thành một thiếu nữ, khi thì cũng đã là tóc dài như tuyết...

Nhưng bất luận là thần sắc gì, ở nơi nào, tuổi tác thế nào, đang làm cái gì, cuối cùng nàng luôn là quay đầu lại nói chuyện với ta, lần lượt quay đầu lại, nhìn qua, chạy tới, cầm tay...Trong đôi mắt trpng suốt thanh thuần kia vĩnh viễn nhìn ra được sự hiện hữu của bản thân...

Ta từng đồng ý với nàng sống chết có nhau bất ly bất khí, nàng đã từng nói cho dù là tất cả mọi người đều rời đi, chỉ cần còn có thể chạm được ngươi liền cảm thấy an tâm...Tình cảnh khi nàng nói những lời này còn rõ mồn một ở trước mắt, cơ nghiệp ba năm gầy dựng vị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Thiết Mục hai người trải qua tan thương bất hạnh, khi rốt cuộc có cơ hội thả lỏng một chút nàng cuối cùng đã nhịn không được mà bật khóc nức nở, chỉ có ở trước mặt ta, trầm thấp mà khóc nức nở...

Hồi tưởng lại, mặc dù nàng kiêu ngạo tự phụ, nhưng kỳ thật cũng không bận tâm mà bày ra một mặt chân thật nhất đối với ta, cho dù kia là một mặt yếu ớt lại đắng chát...

Nhưng Luyện nhi a Luyện nhi, hôm nay ngươi thà rằng cô độc mang theo tất cả tâm tình cũng sẽ không muốn đối mặt với ta sao?

Thân thể bất động, ánh mắt dĩ nhiên cũng đã bất giác khép lại, tâm trong sự mơ hồ bồng bềnh trôi nổi, đắm chìm vào những cảnh tượng không biết đã trôi qua bao lâu trong một giấc mộng lại dường như không phải là mộng này, thẳng đến khi bên tai bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ vang, mới gọi hồn quay trở về.

Làm sao vậy? Ngỡ ngàng mở mắt, mới phát hiện xung quanh đã triệt để tối xuống, thế giới dường như đã bị úp ngược, tiếng gió trên cánh đồng bát ngát cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều, là bất giác đã vào ban đêm rồi sao? Tính toán thời gian tựa như cũng đúng là như vậy, chỉ là khi từ đường chân trời lần nữa truyền đến âm thanh mơ hồ nghe không rõ, mới phát hiện ra tấm màn đen trầm lắng như vậy cũng không chỉ là do thời gian trôi qua tạo thành.

Đến tái ngoại gần nửa năm phần lớn là trôi qua trong gió tuyết vào trời đông giá rét, sau đầu xuân mặc dù cũng có mấy trận mưa, nhưng phần lớn chẳng qua là rả rích nhẹ nhàng, miên miên mưa bụi liền như xuân phong nhẹ nhàng làm người ta khoan khoái vui vẻ, đây là lần đầu tiên bản thân nghe được tiếng sấm nổ mạnh cuồn cuộn như vậy dưới bầu trời Nam Bắc Thiên Sơn.

Sáng sớm vẫn là trời cao vân đạm, vào đêm tại đây giống như trở nên thay đổi bất ngờ, so với tính tình của nàng thật sự là giống nhau...

Không đầu không đuôi mà nghĩ như vậy, lại không đầu không đuôi mà cười khẽ, ngoại trừ như vậy cũng không có phản ứng gì khác, mặc cho tiếng gió rít gào tiếng quần áo bay phần phật, mặc cho sấm sét vang dội mây đen áp trận, vẫn là đứng nguyên không chút sứt mẻ, nếu như đã tùy hứng mà so bướng bỉnh, làm sao còn quản cái gì mưa gió? Thậm chí giống như hờn dỗi mà mơ hồ mong đợi mưa to sẽ sớm ầm ầm buông xuống, đem vạn vật trong thiên địa xối cho thông thấu mới tốt.

Có lẽ là vô tri vô giác đứng quá lâu, lúc đó không biết nghĩ như vậy là có điểm gì sai, cho đến khi giọt mưa đầu tiên to như hạt đậu nện xuống mặt, hơi nước lạnh như băng mới đột nhiên làm cho bản thân tỉnh táo lại, không đúng, trong đầu mãnh liệt chợt loé lên một ý nghĩ, không đúng!

Ý nghĩ vừa hiện lên, cả người lập tức nhảy dựng lên, xoay người liền chạy về phía ngựa thồ! Thật sự là đứng quá lâu, chạy đi gần như là muốn lập tức ngã xuống, mới phát hiện cẳng chân dĩ nhiên đã chết lặng đến không quá nghe lời, nhưng cũng không bận tâm quá nhiều, cứ như vậy mà thất tha thất thểu đi qua, dùng tốc độ nhanh nhất dỡ xuống túi lớn trên lưng ngựa, sau đó nhìn xung quanh một chút, mượn một chút thị lực cuối cùng mới miễn cưỡng tại tìm được một mảnh đất có địa thế tương đối cao không dễ bị nước tràn vào, liền dẫn ngựa đi qua vài bước vội vàng rối ren mà làm việc.

Cứ như vậy toàn lực ứng phó, rốt cuộc trước khi mưa thật sự rơi xuống liền đem lều nhỏ dựng xong, tiếp theo liền vội vàng đem hết thảy hành lý trên lưng ngựa dời vào trong lều, sau đó lại đem tay nải cả ngày lẫn đêm bất ly thân kia dỡ xuống, lắc lắc hỏa chiết tử, mượn ánh sáng nhàn nhạt bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra.

Những hạt mưa lớn đã bắt đầu buông xuống, đông một điểm tây một điểm để lại dấu vết trên phía ngoài tay nải, cũng may tầng tầng lớp lớp vải bông đem nhưng giọt mưa này đều thấm hết, không để cho chúng thẩm thấu quá nhiều, mở lớp vải bông, hộp gỗ bên trong vẫn là khô ráo, đã như vậy, thứ trong hộp đương nhiên cũng liền còn không đến mức bị hơi ẩm xâm hại.

Vì vậy nhẹ nhàng thở ra, trước đem vải bông ẩm ướt kéo xuống chút ít, dùng phần còn khô ráo một lần nữa đem hộp thuốc bọc kỹ, cuối cùng lại đẻ phía trên hành lý cao cao, ở phía trên lại đè ép thêm tay nải quần áo làm vật che chắn, như vậy, coi như là sau đó mưa có rơi lớn hơn nữa, dù là lớn đến tấm kê lót cũng ngăn không được mà đê nước tràn vào lều bạt, cũng đừng mơ tưởng làm ẩm ướt đến nó nửa điểm.

Sau khi làm xong hết thảy, hít sâu vào một hơi, lại chậm rãi nhả ra, một hồi lâu, lúc này mới có thời gian rảnh mà cười khổ...Nguy hiểm thật, dù cho nàng thật lòng vĩnh viễn không quay đầu lại, dù cho chúng ta thật lòng không có sau này, Ưu đàm tiên hoa này, bản thân cũng không có khả năng khiến cho nó xảy ra nửa điểm sai lầm.

Hy vọng mong manh liền tốt hơn không có hy vọng, trong lòng có hờn dỗi nàng, nhưng thực sự là không bỏ xuống được nàng.

Khi đang làm những chuyện này bên ngoài mưa gió đã triệt để phóng thích năng lượng, theo một cái ầm ầm rung động, mưa như trút nước mà đổ xuống, giữa thảo nguyên hoang dã dường như là một thác nước hùng vỹ huyên náo! Lều nhỏ này là lần đầu tiên trải qua mưa gió như vậy, rốt cuộc vẫn là không yên lòng, khi đang nâng hỏa chiết tử lên chăm chú kiểm tra đỉnh lều một phen, sau khi xác nhận không có nơi nào tổn hại vè bị thấm, liền nhấc mành trướng lên đi ra ngoài, đội mưa đem nhưng chỗ cố định bên ngoài gia cố cho chắc chắn một chút, miễn cho không để ý liền bị thổi lật ngược.

Sau khi làm xong, mới có thời gian mà quản đến con ngựa thồ kia, gia hỏa đáng thương này ước chừng cũng không có trải qua mấy lần sấm sét vang dội, bị mưa thấm ướt triệt để, lúc này đã sớm là lo sợ bất an, dắt cương ngựa qua, vỗ vỗ cổ của nó mà trấn an, cũng không có biện pháp nào hay, cách đó không xa thật ra có vài cây cổ thụ, chỉ là đêm dông rõ ràng không thích hợp đi vào trong đó tránh né, chỉ có thể vào trong bụi cỏ tìm kiếm một tảng đá lớn, mượn tảng đá buộc nó lại tại chỗ.

Ngựa thồ bị ướt triệt để, bản thân cũng không có tốt hơn nó bao nhiêu, lúc ra lều trại thật ra có nhớ khoác lên một tấm áo khoác, bất quá trong gió lớn mưa to như trước mặt gần như là không hề có tác dụng, lúc này toàn thân ướt đẫm, ngay cả tóc cũng tích táp mà chảy nước xuống, đợi đến sau khi làm xong hết thảy muốn vào trong lều, nhìn nhìn thân thể không có chỗ nào là không chảy nước, do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định lui đến bên cạnh lều trại ôm đầu gối ngồi xuống mà tránh mưa một lát liền tốt.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trong trướng dù sao quá nhỏ hẹp, một thân ướt nước đi vào, không tốt.

Trong đêm bão tố đen đặc, luôn có một loại cảm giác uy hiếp kỳ lạ, tiếng gió rít gào, mưa lạnh xôi xuống, trong lòng khác thường không thôi. Kỳ thật khi vận công, mặc dù thân thể ẩm ướt cũng không quá lạnh, trời đông giá rét ở Thiên Sơn đã sớm làm cho người ta quen thuộc thản nhiên đối mặt với khí trời ác liệt, cho nên giờ phút này điều không quen cũng không phải là thời tiết ác liệt, mà...Mà đơn thuần bởi vì đây là một trận mưa to.

Mưa, tựa hồ đối với bản thân mà nói liền không phải là điềm tốt, mỗi lần có một chuyện ngoài ý muốn gì đó thường xuyên là có mưa phủ xuống, thậm chí, tiếp theo mà đến thường chính là đau đớn cùng chia ly.

Lúc gặp một kiếm ngoài ý muốn ở Định Quân sơn chính là ở trong mưa, một kiếm kia khiến cho sự tình không thể khống chế được, hại Luyện nhi lo lắng tưởng nhớ rất lâu sau đó...Càng không cần nhắc tới trận mưa to trên núi Võ Đang, trận mưa to kia khiến cho ta và nàng tách rời trọn vẹn hơn một năm...

Không đúng, không phải hơn một năm, mà là cho đến tận bây giờ, cũng vẫn là đem hai chúng ta cách trở tách ra...

Đang cuộn người suy nghĩ mông lung bên cạnh lều bạt, màn trời đen đặc lại đột nhiên sáng ngời, một tia sáng trắng từ bên trong xé rách trường không, tia lóe sáng kia đột nhiên dường như là vật còn sống, tận lực bồi tiếp một tiếng sét nổ vang! Động tĩnh này so với sấm sét luân phiên lúc trước càng vang dội càng lớn, dường như là nổ vang ở ngay trên đỉnh đầu, cả kinh đến lỗ tai đều có chút đau nhức, lại còn không kịp phản ứng, trong phút chốc lại xuất hiện thêm một trận sấm gầm càng tiến đến gần!

Chỉ thấy một màu trắng hiện lên trước mắt, một tia sáng tím từ phía chân trời buông xuống, lại bổ trúng một gốc cây đại thụ cách đó không xa! Chỉ một thoáng tia lửa liền bốc lên, từ thật xa đều nghe được sự rung động này, cũng không biết là cây gì, ước chừng là có chút tính chất của thực vật chứa dầu, tia chớp kia lướt qua dĩ nhiên cũng làm cho gốc cây đang chịu mưa sa bão táp kia bắt đầu hừng hực cháy sáng!

Dù là ở khoảng cách an toàn, nhìn thấy toàn bộ quá trình, tuy bị kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ là bản thân cũng không có gì trở ngại, chính là âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi không có dẫn ngựa đi qua đó tránh mưa, chợt trong tiếng mưa gió nghe thấy được con ngựa thồ kia giẫm giẫm chân cất tiếng hý vang, trong lòng mới chợt cảm thấy không ổn, nhanh chóng đứng dậy, còn không kịp đi qua, trong thiên địa bỗng nhiên lại là một chuỗi tiếng nổ mạnh chấn động khiến cho người ta sợ đến vỡ mật!

Một tiếng vang này thật giống như là lửa cháy đổ thêm dầu, cây cổ thụ bị thiêu đốt trong ngọn lửa, chỉ thấy con ngựa kia bị hoảng sợ đến mức giống như phát điên mà đập đập hai chân thình thịch, tảng đá buộc ngựa vốn chính là để dùng tạm thời, làm sao chống lại được sự huyên náo như vậy, chưa kéo được vài cái liền bắt đầu chuyển động, dây cương từ trên tảng đá buông thả một cái, cảm thấy con ngựa kia không còn bị trói buộc, ta vội vàng nhảy lên trước muốn ổn định nó, lôi kéo vài cái không được, ngược lại suýt chút nữa còn bị chân của nó đá trúng người, vội vàng trốn tránh mà nhẹ buông tay, trơ mắt nhìn nó cất vó vọt vào trong bóng tối trầm lắng.

Trong mưa gió, ngẩn ngơ mà đứng, thở hổn hển, nghe tiếng vó ngựa kia dần dần đi xa đến cuối cùng biến mất, sau một hồi lâu, bỗng nhiên nhịn không được mà nâng khóe miệng nở một nụ cười.

Mà thôi mà thôi, tùy nó đi đi, cuối cùng, quả nhiên là vận mệnh một thân một mình.

Kéo bước chân trầm trọng trở về đến cạnh lều trại, vẫn là mưa to gió lớn, màn đêm đen đặc vô tận, bỗng nhiên cảm giác không còn chút sức lực nào nữa, có lẽ bất quá là phát sinh từng việc ngoài ý muốn xen giữa, chỉ là bởi vậy tâm tình lại trở nên buồn phiền, liền bỏ mặc bản thân chán nản ngồi xuống bụi cỏ trơn ướt, ngẩng đầu nhìn nhìn màn trời đen đang trút từng trận mưa xuống, cảm thấy nếu cứ như vậy nhắm mắt ngủ thiếp đi có lẽ cũng không tệ.

Nhưng cuối cùng, cũng không có làm như vậy, hoặc là cũng không có làm như vậy được, bởi vì khi ánh mắt lại một lần từ màn trời đen đặc trở lại đường chân trời, ánh mắt lướt qua bỗng nhiên nhìn thấy một điểm gì đó ngay tại sơn mạch.

Vốn là không nên liếc nhìn qua, vì trong đêm đen vốn là nhìn không thấy nơi phương xa, chỉ có điều gốc cây cổ thụ dưới cơn mưa xối xả kia vẫn ngoan cường mà thiêu đốt, thế lửa mặc dù đã không thể nói là hừng hực, nhưng vẫn đủ để loáng thoáng thắp sáng một phương.

Cho dù chỉ là loáng thoáng, thế nhưng đúng là một người, là một đường nét quen thuộc, không thể nghi ngờ.

Giờ khắc này, đúng lúc là lúc sự thất vọng buồn phiền trong lòng lên đến cực điểm.

Vì vậy nhất thời lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Cho nên chỉ có thể bình tĩnh nhìn nàng, nàng cũng biết ta đang bình tĩnh nhìn nàng, ta bên này không biết nên phản ứng ra sao, nàng bên kia đã từng bước một chậm rãi từ trong màn mưa đi tới, đến gần, cuối cùng ngừng ở nơi cách đó hơn mười bước, thẳng tắp mà đứng, mở miệng hỏi: "Ngươi còn ở đây làm cái gì?"

Thanh âm này cũng lạnh lùng như tiếng mưa, chỉ đủ để khó khăn lắm mới xuyên qua mưa gió, truyền vào trong tai đã nghe không ra bao nhiêu chấn động, mà bản thân cũng không có dư lực để phân rõ tâm tình trong đó, nàng hỏi, liền có ý thức mà hồi đáp: "Tất nhiên là chờ ngươi."

"Chờ ta?" Cách hơn mười bước, đủ để mưa bụi cùng bóng tối che đi ánh mắt của nàng, mà tấm mặt nạ kia vẫn trước sau như một ẩn tàng đi nét mặt của nàng, duy nhất có thể nghe được chỉ có thanh âm lạnh lùng như trước: "Ngươi dựa vào cái gì kết luận ta sẽ quay đầu lại? Nếu như lúc này ta không xuât hiện ở đây thì sao?"

"Ta không biết..." Vì vậy cũng như trước là thành thành thật thật mà nói ra lời trong lòng: "Ta chỉ biết, bản thân không muốn đi làm chuyện khác, hoặc là đợi đến lúc ngươi trở về, hoặc là...Sẽ chờ cho đến một khắc khi hết thảy đều hoàn toàn kết thúc a."

Đây đúng là tiếng lòng, mà chẳng qua cũng chỉ là tiếng lòng, ngoại trừ như vậy cũng không có dụng ý gì khác trong đó, nói ra, chỉ là bởi vì muốn thành thật với nàng. Chỉ là không biết ở đâu không đúng, truyền vào trong tai nàng cũng không phải chỉ có một tầng ý nghĩa như vậy, "Hết thảy kết thúc?" Từ này dường như là dẫn đốt cái gì đó bị chôn dấu, một tiếng hỏi lại kia tựa như lại không thể che hết tâm tình, bao hàm sự tức giận rõ ràng: "Kết thúc? Ha ha, nói đến thực nhẹ nhàng! Quả nhiên, ngươi chính là nghĩ như vậy sao? Chính là nghĩ như vậy sao? Tốt!"

Âm tiết cuối cùng triệt để áp qua tiếng mưa gió, người cách đó hơn mười bước bỗng nhiên phá tan màn mưa vút không mà đến: "Ta đây tác thành cho ngươi ——!"

Vẫn là đang ngồi, từ góc độ này nhìn đến thân ảnh kia giống như là cùng với mưa to từ trên trời giáng xuống, không cần né tránh, chẳng qua là đối với sự tức giận bộc phát này vô cùng hoang mang và kjhó hiểu, nhưng thực sự cũng không có thời gian để cho người ta kịp suy nghĩ, nương theo lực đánh tới thoáng cái liền bị đẩy ngã, cơn mưa như thác nước đổ ập xuống mặt cơ hồ khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

Chỉ là điều thật sự mang đến cảm giác ngạt thở, nhưng thật ra chính là đôi bàn tay bỗng nhiên áp trên cần cổ kia.

Đôi bàn tay này, tất nhiên là sẽ không thuộc về người thứ ba.

"Nếu như ngươi muốn kết thúc, ta liền giúp ngươi kết thúc!" Cách rất gần, rốt cuộc có thể thấy rõ ánh mắt của nàng, đôi mắt vốn thanh tịnh trong suốt hôm nay đã thấm lấy tơ máu, kích động đến gần như muốn dựng ngược: "Dù sao tính tình của ngươi như vậy sớm muộn gì cũng là sống không được bao lâu! Người không thương tiếc sinh mệnh của bản thân, người cũng không thương tiếc thân thể của mình, còn sống để làm chi! Thay vì nhìn ngươi chết rồi sống lại sống rồi lại chết, đem sinh mệnh đánh mất trong tay người khác đánh mất vào những việc không đáng, chẳng bằng liền tối nay ta tự tay đem hết thảy kết thúc! Đều kết thúc! Kết thúc rồi mới là bớt lo!"

Sấm sét vang dội trên nền trời đen đặc bao la, tiếng gió hú trên cánh đồng bát ngát giống như tiếng quỷ gào khóc, là nổi bật lên tiếng thét đến khàn giong lộ ra nét thê lương kia!

Nàng đằng đằng sát khí là sự thật, lực đạo trên cần cổ nửa điểm cũng không là giả, không khí trong cơ thể dần dần biến mất, theo bản năng mà ngẩng đầu lên, nghe được tiếng gào thét như thế, trong một cái chớp mắt trong lòng liền thừa nhận, cảm thấy như vậy cũng không tệ, sinh tử vô thường, ta cũng không biết lần sau lúc nào bản thân sẽ lại bước vào cửa âm phủ, chỉ biết ngày đó sớm muộn gì nhất định cũng sẽ đến, nếu như bỏ mệnh trong tay nàng, có lẽ coi như là một loại viên mãn dị biệt.

Bất quá, thừa nhận như vậy, chẳng qua cũng chỉ là trong một cái chớp mắt.

Thanh âm của nàng mặc dù bao hàm sự tức giận đằng đằng sát khí, nhưng rõ ràng mang theo sự run rẩy ở trong đó, bàn tay của nàng cũng giống như vậy, không chút lưu tình nhưng lại cũng không ổn định, đốt ngón tay áp trên cần cổ có chút run rẩy, vốn là không giống như bàn tay của một nhà đại kiếm thuật gia.

Phương pháp kết thúc như vậy, đối với ta có lẽ là một viên mãn dị biệt, nhưng đối với nàng lại không phải.

Không có cách nào để nói chuyện, chỉ là sức lực đã trở lại trên thân, giơ tay lên, dùng sức muốn đẩy bàn tay không chút lưu tình nhưng lại không kiềm chế được mà đang run rẩy kia ra khỏi cần cổ, chỉ là phát hiện trong chốc lát không có cách nào chuyển động được, sự không phản kháng lúc trước đã tạo thành bất lợi quá lớn, ngón tay đã vô pháp tùy tâm sở dục mà dùng lực, nhưng không khí trong phổi đã vô cùng cấp thiết, tình thế trở nên cấp bách, không thể quản nhiều thêm nữa, giơ chân lên dồn hết đủ sức để tung ra một cước, liền đạp đến trên bụng của người ở ngay trước mắt!

Chưa từng đối với nàng như vậy, chỉ là đã đến một bước này, đêm này người khác thường làm sao chỉ có mình ta?

Kỳ thật nếu như đối phương toàn lực mà hành động, một cước này đối với nàng căn bản chính là kiến càng lay cây, dù sao tuy rằng bản thân dồn hết sức lực, chỉ là trong lúc rối ren cũng không có rót vào nội công, không ngờ liền chỉ một đạp lung tung như vậy, cũng đủ để khiến cho Luyện nhi rên lên một tiếng, lúc này bị đạp đến ngã xuống cỏ! Thấy tình thế này cũng bất chấp mọi thứ, ta một bên ho khan một bên nhảy lên, lật người liền chế trụ nàng!

Áp trên người nàng, chuyện đầu tiền chính là không cần nghĩ ngợi mà nâng tay lên, đột nhiên lột xuống tấm mặt nạ những ngày qua một mực cách trở giữa hai chúng ta!

Cho dù đang hô hấp dồn dập, màng mưa mờ mắt, chỉ là mượn sấm chớp trên bầu trời cùng ánh lửa cháy sáng cách đó không xa, vẫn đã được như ý nguyện mà nhìn thấy được nàng, nhìn thấy được nàng sau một năm xa cách, lần này sẽ không phải chỉ là một cái nhìn thoáng qua trong chốc lát, chúng ta mặt đối mặt, cái trán gần như là áp lên nhau, cả hai đều là từng ngụm từng ngụm mà thở gấp.

Bản thân thở gấp, tất nhiên là bởi vì việc tốt vừa rồi của nàng, mà nàng thở gấp, nhưng lại không biết là bởi vì sao.

Cũng may vô luận là bởi vì sao, người này tạm thời đều không có ý tứ muốn phản kháng, tựa hồ cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện mặt nạ bị tháo xuống, chẳng qua là dung mạo lạnh lùng mà dán mắt tới đây, dường như muốn nhìn xem tiếp theo ta định làm gì.

Trải qua một trận giằng co vừa rồi, nếu như vẫn còn không biết nên làm như thế nào, bản thân liền thật sự là không có thuốc chữa nữa rồi.