Ma Nữ Nghê Thường

Chương 21: Thạch thất




Thật là như vậy sao.

Có đôi khi sẽ cảm thấy, bản thân có thể sẽ mãi mãi vô pháp thích ứng được, thích ứng với những hành động thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện của đứa bé này, loại hành động nằm ngoài dự đoán chạm thẳng vào đáy lòng người ta.

Bản thân chưa bao giờ cân nhắc đến nàng của sinh nhật, nhưng nàng lại nhờ kỹ sinh nhật của ta, còn ghi nhớ sẽ tặng lễ vật vào ngày tuyết rơi, thật là làm cho người...Ta không thể phản bác được, cúi thấp đầu, sau đó lại nâng mắt nhìn nàng một cái, mới miễn cưỡng giật giật khóe miệng, lần nữa khôi phục nụ cười trên gương mặt.

Sau đó, liền bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, lắng nghe tiếng nói chuyệnkia.

Nàng ở đối diện không có phát hiện ra, chỉ là tiếp tục nói chuyện thật vui vẻ, nói cho ta biết nàng làm sao tìm được hai viên đá này, làm sao dùng thanh kiếm sư phụ cho nàng để chẻ viên đá thành hình dạng mong muốn, ta yên lặng lắng nghe, thấy nàng nói xong, dường như đang nghĩ đến điều gì đó phiền lòng, từ từ nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Ta hỏi, vươn tay ra, vuốt vuốt mi tâm đang cau lại của nàng.

Nàng vẫn luôn là một hài tử không thích yếu thế, đặc biệt là ở trước mặt ta, giờ phút này nghe thấy ta hỏi, ánh mắt liền lửng lơ đảo tròn một vòng, nhìn sang vài lần, rốt cuộc vẫn là hạ quyết tâm, có chút phiền não mở miệng.

"Nhưng mà..." Nàng nói: "Nói nhiều như vậy, thứ này rốt cuộc vẫn chưa đủ tốt, bản thân cũng còn chưa thoả mãn, đưa cho sư phụ còn có ngươi, không tốt."

Sững sờ, ta kỳ quái nói: "Chỗ nào không tốt? Không phải đã thật tốt rồi sao? Ta rất thích."

"Nhưng mà ngươi xem." Nàng cầm hai viên đá kia đưa đến trước mặt của ta, thậm chí so với vừa rồi càng gần hơnmột chút: "Vốn rất bóng loáng, sau khikhắc qua, cũng không bằng hòn đá bên dòng suối, sờ lên không thoải mái."

Thật sự là khoảng cách quá gần, ta có chút nghiêng người về phía sau, mới có khả năng tập trung tư tưởng suy nghĩ mà nhìn kỹ, phát hiện xác thực như lời Luyện nhi nói, viên đá thuần sắc kia lưu lại những dấu vết gọt khắc hẹp dài, tuy rằng rất nhỏ, chỉ là số lượng quá nhiều, tất nhiên là khi sờ vào liền cảm thấy thô ráp.

Kỳ thật muốn khích lệ nàng nói rằng không sao, nói với nàng rằng lễ nhẹ nhưng tình nặng, tự vấn lương tâm không hỏi vật đạo lý, nhưng đã biết rõ bản tính của đứa nhỏ này, nàng đối với những chuyện để ở trong lòng vốn là dễ dàng đi theo hướng cực đoan, lần này hẳn là rất xem trọng thứ này, trong tiềm thức e rằng ít nhiều còn mang theo tâm tư phân thắng bại, tuyệt đối không nguyện ý thua kém phần lễ vậy trước kia của ta, nếu như trực tiếp đem những lời đạo lý đường hoàng này nói với nàng, chỉ e rằng kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Thỏa đáng nhất, vẫn là hảo hảo nghĩ ta một biện pháp gì đó, giúp nàng giải quyết xong vấn đề này mới được...

Nghĩ như vậy, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhớ đến vừa rồi nàng có nhắc đến những hòn đá bên bờ suối, vô tình liền nhìn sang dòng nước bên cạnh, trong lúc đó linh cơ khẽ động, ta cười nói: "Luyện nhi, đã có cách."

"Làm sao vậy?" Nàng nghiêng đầu nhìn về bên này, không quá hưng phấn, chỉ là ánh mắt mang theo chờ mong.

"Những hòn đá bên dòng nước này sở dĩ bóng loáng, toàn bộ là do dòng nước chảy qua mài mòn mà thành." Ta giải thích với nàng: "Cho nên, chỉ cần tìm một cái lưới đem hai viên đá này bỏ vào, thả vào trong dòng nước chảy xiết này, mượn sức mạnh của tự nhiên đi mài mòn, nhất định có thể làm cho bề ngoài trơn bóng, mài đến không còn vết tích gì nữa, chỉ có điều..."

"Có điều làm sao?" Nàng thúc giục nói.

"Chỉ có điều, chỉ e là phải tốn không ít thời gian a, đây cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều..."

Cặp mắt kia vừa mới sáng lên, liền lại ảm đạm xuống: "Chính là không có thời gian a, ngày sinh của sư phụ, chỉ mấy ngày nữa liền đến rồi..."

Bây giờ mới đúng thời cơ.

Ta cười khẽ, giống như muốn an ủi, thân mật ôm ôm lấy nàng, trong lúc vô tình chạm đến một vùng da thịt ở bên hôngkia, mềm mại ấm áp, chợt cảm thấy trong lòng tràn ra một chút cảm giác quái dị.

Chỉ là giờ phút này bản thân cũng không cần để ý nhiều như vậy, chỉ nhân cơ hội nói ra những lời muốn nói lúc trước: "Luyện nhi, kỳ thật lễ vật vô luận là nặng hay nhẹ, quý trọng ở chỗ tình ý có đủ sâu hay không, lần trước, chén gốm mà ta tặng chưa chắc đã quá tốt a, sư phụ yêu thích, cũng không phải là bởi vì nó tốt, cho nên ta dám khẳng định, lần này chỉ cần là ngươi tặng, sư phụ liền nhất định sẽ vui vẻ, chuyện đó và việc lễ vật có hoàn mỹ hay không thật ra cũng không có nhiều liên quan, ngươi không cần quá chú ý như vậy."

Bởi vì trước đó quanh co vòng vèomột phen, nàng đối với những lời này không cảm thấy có mâu thuẫn, hẳn là nghe lọt tai, nhưng mà suy nghĩ một lát, vẫn là lắc lắc đầu nói: "Vẫn là không nên, rõ ràng là có thể làm được tốt hơn, ta mới không muốn dùng bộ dáng như vậy đem đi tặng."

"Thật sao?" Quả nhiên là tình tình bướng bỉnh, ít nhiều cũng dự liệu được, ta cũng không định tranh luận, chỉ là thuận theo nàng, cười nói: "Đã như vậy, hay là tìm một mảnh lưới bỏ chúng vào rồi thả vào nước đi, để qua một thời gian dài, sang năm lấy lên tặng cho sư phụ không phải cũng giống nhau sao?"

"Vậy năm nay làm sao bây giờ? Coi như xong sao?" Nàng tức giận buồn bực, trên mặt tràn đầy không cam lòng.

Không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện, cho nên vốn là muốn khích lệ nàng, nói rằng lần này cũng không sao đâu, nhưng mà có lẽ là ngày thường đã quen nhìn thần thái dương dương tự đắc a, hôm nay nhìn thấy trên gương mặt này xuất hiện nét buồn rầu không vui, không biết tại sao, trong lòng cũng trở nên có chút khó chịu...Nhất niệm chi sai*, ta liền lại bắt đầu suy nghĩ đến chủ ý khác, nói với nàng trên đời này, tặng lễ vật không nhất định phải do chính bản thân làm, cố ý mua về cũng được, tất nhiên tốt nhất là mua những thứ mà người đó yêu thích.

(*Một suy nghĩ sai lầm sẽ làm hỏng mọi chuyện)

Bản thân ý kiến này, rất bình thường, là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chỉ có điều, sau đó, thật lâu về sau, sẽ thường xuyên không khỏi nghĩ rằng, nếu như lúc đó có thể khuyên nhủ được nàng, nếu không không cónhất niệm chi sai kia, chủ ý kia, mọi thứ, có thể sẽ trở nên khác biệt hay không?

Có lẽ sẽ, nếu không có mồi lửa, một vài thứ đang chôn giấu có lẽ sẽ vĩnh viễn tĩnh lặng mà bị vùi lấp.

Có lẽ sẽ không, cho dù không có một mồi lửa này, cũng không ai có thể khẳng định được trong tương lai dài đằng đẵng ở phía trước, lúc nào, bởi vì một thời cơ như thế nào, lại lặng yên không một tiếng động mà trỗi dậy.

Vô luận như thế nào, có lẽ, vĩnh viễn chỉ là có lẽ.

Sự thật là, lúc ấy saukhi Luyện nhi nghe xong lập luận của ta, quả nhiên có tinh thần hơn rất nhiều, tuy rằng ngoài miệng vẫn còn có chút để ý đến chuyện năm nay không thể đưa cho sư phụ lễ vật do tự tay mình làm, chỉ là nói rằngngày sinh sang năm cũng có thể đưa cho người, như vậy liền trở lại trạng thái bình thường, tiếp theo liền bắt đầu rất nghiêm túc tập trung tinh thần suy nghĩ về chuyện mua lễ vậy.

Bản thân chuyện mua đồ thì không có vấn đề gì, mặc dù Luyện nhi không thích nói chuyện với người lạ ở dưới núi, tính khí cũng rất lớn, bất quá có ta đi theo bên cạnh nàng liền không sao, ít nhất sẽ không dẫn đến nhiễu loạn gì lớn, chỉ là, khi nghiên cứu đến sở thích của sư phụ, chúng ta liền cùng cảm thấy bế tắc.

Vô luận là ăn, mặc, ở, đi lại hay đồ dùng, xưa nay sư phụ cũng không cầu kỳ, có cái gì liền dùng cái đó, rất ít khi đề xuất yêu cầu, càng hiếm khi người thể hiện ra đặc biệt yêu thích thứ gì đó, nói ra cũng xấu hổ, ban đầu khi ta tặng cái chén gốm, chỉ là bởi vì bản thân cũng đã từng tiếp xúc qua vài lần cho vui, có chút khái niệm, lại thêm nhớ rõ dưới chân núi có một lò nung, lúc đó mới tạm thời nảy sinh ra ý nghĩ đến đó làm một cái chén gốm, cũng không có đặc biệt cân nhắc đến chuyện sư phụ thích cái gì.

Chỉ là bây giờ nếu như nói với Luyện nhi như vậy, nàng đang rất nghiêm túc, tất nhiên không thể xem nhẹ ý tứ của nàng, ta và nàng cùng nhau suy nghĩ, cả hai nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, cuối cùng, cũng không biết là từ đâu nảy ra cách lý giải như vậy, Luyện nhi bất mãn đem tất cảmọi chuyện đều đỗ lỗi là do sư phụ luôn bế quan không đi ra ngoài, bởi vậy muốn vào trong thạch thất bế quan của sư phụ tìm cho ra kết quả.

Khi nàng nói như vậy, thực sự là sợ đến hết hồn.

Nơi sâu nhất trong Hoàng Long động chính là tiểu thạch thấtkia, những năm gần đây, ngoại trừ sư phụ cũng không có ai đi vào, ngay từ khi vừa mới được hình thành ta đã biết thạch thấtnày dùng để làm gì, cho nên luôn hữu ý vô ý mà tránh xa nơi này, ngoại trừ bưng nước đưa cơm những lúc sư phụ bế quan còn lại chưa từng tới gần, cho dù bưng nước đưa cơm, đều là nhìn thẳng về phía trước, rất nhanh liền rời khỏi.

Có lẽ là vô tri vô giác chịu một chút ảnh hường từ ta a, mặc dù Luyện nhi không hẳn là có nhiều kiêng kị như vậy, nhưng xác thực cũng chưa từng bước vào, đương nhiên, cũng có khả năng là do nàng chưa từng có hứng thú với nơi này.

Tóm lại trong những năm qua, tuy rằng sư phụ chưa từng đề cập đến, nhưng trên thực tế đó chính là khu vực cấm địa của thầy trò chúng ta.

Một nơi như vậy, mới vừa nghe Luyện nhi nói muốn đến tìm hiểu thực hư, tìm ramanh mối sở thích của sư phụ, theo bản năng trong lòng liền rất phản đối, cũng khuyên bảo vài câu, nhưng mà bởi vì không thể nói ra lý do xác đáng, bất đắc dĩ không thể thuyết phục được nàng, dù sao bình thường sư phụ vốn cũng không có hạ lệnh là không được vào, ngay cả thuận miệng nói một chút cũng chưa từng có, cho nên Luyện nhi vẫn luôn kiên trì muốn vào, thậm chí cuối cùng, ngay cả bản thân ta, cũng bị làm cho dâng lên một chút lòng hiếu kỳ.

Con người chính là như vậy, dù có lý trí đến thế nào đi nữa, từ dưới đáy lòng đối với những nơi thần bí vẫn luôn mang một trạng thái muốn được thăm dò.

Cho nên, rốt cuộc ta vẫn là đồng ý với chủ trương này của Luyện nhi, thậm chí đồng ý đi cùng với nàng, chỉ là nói rằng nhất định phải kiên nhẫn bình tĩnh, chờ đợi thời cơ khi sư phụ xuống núi, mới có thể chân chính biến thành hành động.

Nhưng kỳ thật, chuyện đó căn bản cũng không cần quá kiên nhẫn.

Khi sắp về đến động ta nghĩ, lúc trước, khi sư phụ nói ta đi tìm Luyện nhi về, đúng là đã từng lờ mờ nói qua, nói rằng ngày hôm sau còn phải xuống núi có chút việc.

Ngày hôm sau, người liền thực sự xuống núi, cũng như bình thường, lúc rời đi cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Luyện nhi là người tuân thủ ước định, thật sự rất kiềm chế, dù lúc nghe thấy sư phụ nói muốn xuống núi cũng không có lộ ra một chút dị thường, đối lậpvới tính cách biểu hiện thường ngày của nàng, phải nói rằng điều này làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, bất quá sư phụ vừa mới rời đi nàng liền nhảy dựng lên, vội vàng muốn lập tức hành động, lại bị ta vừa dỗ dành vừa lừa gạtlôi kéo ngồi chờ một hồi lâu, thẳng đến khi xác định sư phụ đã đi xa, sẽ không bởi vì để quên thứ gì mà quay trở lại, mới buông lỏng cánhtay của nàng ra.

Vừa buông ra, nàng rốt cuộckhông kìm nén được nữa, cũng không cần phải kiềm chế, đi vài bước liền đến chỗ sâu nhất trong động, vận nội lực vù vùlên hai bàn tay, liền làm rung chuyển tấm đá nhám chắn trước tiểu thạch thất, lại dùng một lực kéo vừa đủ, nhích ra một khe hở đủ để một người lách vào, làm xong những chuyện này, quay đầu lại hướng ta đắc ý cười cười, nhấc chân bước vào trước.

Cong khóe môi bất đắc dĩ lắc đầu, ta cũng cất bước đi theo sau.

Bởi vì lúc trước đãchứng kiến sư phụ xây dựng nên thạch thất này, đối với hình dáng kích thước của thạch thất trong lòng cũng có ít nhiều có biết đến, chỉ là bây giờ bên trong không có châm đèn, cho nên rất tối.

Một chút lờ mờ như vậy đối với Luyện nhi mà nói là không có gì, nhưng đối với người bình thường tất nhiên là có ảnh hưởng, ta lấy đá lửara, không dám châmngọn nến trên bàn, sợ rằng sư phụ trở về sẽ nhìn ra manh mối gì, lại đi ra ngoài cố ý cầm một ngọn đèn vào, sau khi châm lên ánh sáng, mới cẩn thận quan sát bố cụctrong thạch thất.

Nói là bố cục, kỳ thật trong phòng rất đơn giản, ngay cả cái bàn cũng không có, ở giữa có một tẳng đá lớn tạm dùng làm bàn, bên cạnh phủ nệm êmlên, để có thể ngồi trên mặt đất, phía trên vách đá có khảm một cáihốc nhỏ như bàn thờ, cũng không phải để thờ thần phật, chỉ là đem chăn bông sắp xếp đặt vào trong đó, ban đêm sẽ trải đệm ra để nghỉ ngơi.

Ngoại trừnhững đồ vật to lớn này, còn lại chính là những thứ linh tinh nho nhỏ, nâng ngọn đèn nhìn quanh bốn vách tường, thêm nữa chỉ có thể nhìn thấy trên vách đá khắc đầy các loại kiếm pháp, vết khắc có mới có cũ, tư thái khác nhau, trong đó có một vài tư thế nhìn rất quen, đã sớm được học qua, có lẽ đây là tâm huyết sư phụ tìm hiểu được trong những năm qua.

Một chỗ như vậy, thoạt nhìn so với ngoài động cũng càng thêm đơn giản hơn một chút, làm sao có thể tìm ra sở thích của sư phụ? Ta có chút nản chí, nhưng Luyện nhi không nguyện ý bỏ qua, lật hai tấm đệm và những thứ linh tinh kia ra, lại đi đến lật tấm chăn bông trong hốc bàn thờ kia lên.

Đang muốn nhắc nhở nàng đừng làm cho quá loạn, miễn cho sư phụ trở sẽ về sinh nghi, lại nghe thấy phía bên kia truyền đến một tiếng hoan hô mừng rỡ.

Đang muốn hỏi, chỉ thấy trong tay Luyện nhi cầm một cuộn giấy gì đó, xoay người hai ba bước đi tới, đến trước mặt cũng không nhiều lời, chỉ đem cuộn giấy trong tay kia âm thầm đưa cho ta, khẩn cấp hỏi: "Đây là cái gì?"

Rủ ánhmắt xuống nhìn nhìn, theo bản năng mà hồi đáp: "Tấm da dê."

Câu trả lời như vậy khiến cho người đối diện xem thường một chút, Luyện nhi liếc mắt trừng ta, tức giận nói: "Ta đương nhiên biết rõ đây là tấm da dê, bên trong, thứ ở bên trong a!"

Đặt ngọn đèn lên ghế đá, ta cẩn thận từng li từng tí dùng hai tay mở thứ này ra, lo sợ vô tình phá hỏng mất, cuốn giấy rất dài, quả thực có thể đính thành một quyển sách, phần đầu và phần giữa đều là các loại kiếm thức, giống như những thứ khắc trên vách đá, chỉ là có thêmkhẩu quyết tâm pháp, có lẽ là thành phẩm do sư phụ chỉnh sửa lại, đây có lẽ chính là thứ mà rất nhiều người trên giang hồ mơ ước đến, nhưng lại không có liên quan gì đến mục đích của lần dò xét này của ta và Luyện nhi.

Ngẩng đầu, vừa định nói với nàngnhư vậy, lại cảm thấy không đúng, cho dù là có chữ còn chưa biết, chỉ là những thứ như kiếm thức Luyện nhi xem đều hiểu được, không thể không cảm thấy hưng phấn khi tìm được thứ này.

Nghĩ tới đây, liền kiên nhẫn mở ra thêm một chút, kéo đến cuối cùng, nhìn thấy những thứ hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, văn tự màu đỏ sậm.

Trong lòng ta giật mình, loại màu đỏ sậmnày, nếu như không nhìn lầm, rõ ràng chính là màu của máu tươi sau khi phai đi, chuyện này...đây thế nhưng là huyết thư? Không dám vọng đoán, liền hỏi Luyện nhi, xác nhận quả thực là như vậy, nàng tất nhiên là không hiểu ý nghĩa củahuyết thư, nhưng biết rõ đây là dùng máu viết thành, trực giác cảm thấy đây không phải vật bình thường, trong lòng liền cảm thấy tràn đầy mong chờ.

Nhưng mà, nhìn nhìn đồ vậttrên tay, luôn cảm thấy không quá thích hợp, bình thường, viết huyết thư gì gì đó cũng nên là chuyện xảy ra lúc nguy hiểm hoặc trong thời khắc sống chết, mà kiểu chữ trên tấm giấy trước mắt này tinh tế, chi chít chằng chịt, rõ ràng không phải viết trong lúc hỗn loạn.

Trong lòng khó hiểu, ta dứt khoát nâng cuộn giấy lên, tỉ mỉ đọc nội dung trong đó.

Đọc lướt qua, mới kinh ngạc phát hiện ra, thứ này không phải vật gì khác, thế nhưng chính là do sư phụ tự tay viết ra, là nhật ký trong những năm qua! Hoặc là nói cho chính xác, chính là thứ người viết trong những năm qua, đứt quãng, giống như một loại nhật ký!