Ma Nữ Nghê Thường

Chương 176: Châm tiêm




Nếu như ngươi không muốn nàng gặp chuyện không may, liền đem toàn bộ người ở nơi này giết sạch, một tên cũng không để lại.

Khi nghe được thanh âm làm cho người ta chán ghét ở sau lưng mở miệng nói như vậy, trong lòng chính là kéo căng. Mặc dù biết rõ Ứng Tu Dương hèn hạ cực kỳ, chỉ là chính tai nghe được hắn ỷ vào chuyện bắt giữ chính mình, liền không kiêng nể gì cả mà nhả ra mệnh lệnh như vậy đối với Luyện nhi, trong lồng ngực liền có một cỗ cảm giác ghét cay ghét đắng mãnh liệt dâng lên giống như lửa cháy lan tràn trên đồng cỏ khô, tâm tình này kéo đến quá bất ngờ, thậm chí so với khi vừa mới bị quản chế càng lớn hơn, cho nên dưới áp lực bất ổn suýt chút nữa đã làm rối loạn hơi thở.

Hắn cho là hắn đang ra lệnh ai? Nữ tử kia cương quyết bướng bỉnh bễ nghễ nhất thế gian, kia là người ta đặt ở trong lòng trân trọng nhất, há lại để cho một kẻ như hắn ra lệnh? Trong lúc nhất thời trong lòng rất phẫn uất, nếu không phải là không thể nói chuyện, nếu không phải biết rõ rằng mệnh lệnh ác độc như vậy Luyện nhi nhất định là nghe được cũng sẽ xem như không nghe qua, bản thân gần như đã liền muốn nhịn không được mà liều lĩnh hung hăng phản kháng.

Nhưng mà —— "Ưng lão nhi, ngươi thật lòng muốn ta làm như thế?" Câu trả lời của người đối diện nhưng lại xa xa vượt qua dự liệu của ta, cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy hai đầu lông mày của Luyện nhi cũng không có nửa phần khó xử, vẫn là mỉm cười mang thái độ dường như đang tán gẫu, lệ khí tản mát ra ở quanh thân khi xuất hiện lúc ban đầu tựa như căn bản là chưa từng tồn tại qua.

Có nghi hoặc chỉ e rằng không chỉ có một mình mình, kẻ tiểu nhân như Ứng Tu Dương càng hẳn là nghi ngờ mới đúng, nhưng có lẽ là càng nghĩ, càng không cảm thấy trong này có gì không ổn, cho nên sau khi hắn hơi do dự, vẫn là một mực chắc chắn nói: "Không sai! Chuyện cho tới bây giờ, cũng không sợ ngươi giở trò gì, nếu ta có chuyện gì nhất định sẽ lôi kéo theo nàng làm đệm lưng, ngươi liền xem đó mà làm a!"

"Ai nha, xem ngươi nói kìa." Luyện nhi vẫn là một bộ dáng cười nói vui vẻ: "Ngươi nói ta giết người, cũng không phải bảo ta tự sát, ta tội gì phải giở trò, dù sao Ngọc La Sát cũng là nổi danh trở mặt vô tình lòng dạ độc ác, ngươi nói có đúng hay không, Long tổng tiêu đầu?" Một câu cuối cùng này, lại là nói với Long Đạt Ba ở bên cạnh.

"...Há lại chỉ có từng đó, còn có kiếm pháp tuyệt luân hỉ nộ vô thường giết người không chớp mắt, bất quá đồn đại trong giang hồ, luôn thích phóng đại suy đoán, đủ loại chuyện như vậy có chính xác hay không, cũng nên tự mình trải nghiệm một chút mới có thể thật lòng tin tưởng." Long tổng tiêu đầu điềm tĩnh đối đáp trôi chảy, vừa nói chuyện đã tiếp nhận một thanh Cương đao mà thuộc hạ bên cạnh đưa lên, hắn ôm đao xoay chuyển cổ tay thực hiện chiêu thức mở đầu, chậm rãi nói: "Lại nói chúng ta cũng coi như là bằng hữu, lần này bởi vì có người cần bảo vệ mà không thể không chiến đấu, niệm tình lúc trước đã từng giúp đã các ngươi, liền cho ta chiếm chút tiện nghi về mặt binh khí đi?"

Luyện nhi hẳn là đã nghe được tin tức từ chỗ giường bệnh của Mộ Dung Trùng sau đó trực tiếp chạy tới đây, cho nên ngoại trừ ám khí mang theo bên mình, cũng không mang theo binh khí thường dùng, nàng tựa hồ cũng không có ý định dùng đến, lúc này thậm chí đẩy ra Thanh phong kiếm mà Thiết San Hô đưa lên, sảng khoái hồi đáp: "Được! Coi như ta kính trọng tiền bối, ngài cũng đừng khách khí, có chiêu sát thủ gì xin cứ dùng đến, đánh nhau sao, ta thích nhất a!" Nói xong liền tung người nhảy lên, cứ như vậy tay không tấc sắt mà lao tới.

Ngôn hành cử chỉ lần này của Luyện nhi, nhìn qua so với một Ngọc La Sát xưa nay khi vừa nói đến cao thủ so chiêu luận bàn quyết đấu, sẽ không để ý đến địa điểm mà hai mắt tỏa sáng hưng trí bừng bừng không có gì khác biệt, bất đồng duy nhất chính là, trong nháy mắt ngay khi lao đi, đôi mắt xinh đẹp kia nhanh đến gần như không thể nhìn thấy mà liếc nhìn sang bên này.

Nếu như bản thân nhìn lầm, trong một cái thoáng nhìn này ánh mắt của nàng không mang theo bất luận sát khí gì, cũng không có nửa điểm hưng trí bừng bừng, nhưng nếu phải nói trong đó có mang theo hào quang gì xác thực, chỉ e rằng trong đó cũng là có một phần dụ ý đặc biệt.

Ánh mắt kia tựa như một chậu nước lạnh, quay đầu lại liền tưới tắt đi phẫn uất cùng bất an đang cháy lan không thôi trong lồng ngực. Trong lòng mơ hồ hiểu rõ, đáp lại tất cả những hành động của nàng, ta một lần nữa liễm khí tập trung tư tưởng, chậm rãi hơi khép hai mắt lại, ép bản thân không thể quá độ phân tâm đối với những động tĩnh ở ngoài thân.

Đây là một vở Song Hoàng vừa mở màn, chuyện này đã có dự kiến trước, không ngờ đến chính là Luyện nhi xưa nay trong mắt không cho phép có nửa điểm mập mờ, lúc này lại cũng có thể hư dữ ủy xà* kiên nhẫn vòng quanh như thế, ngược lại là bản thân lại dễ dàng bị ngôn hành cử chỉ của đối thủ khiến cho tức giận.

(*Chỉ hành động giở hư chiêu, hư tình giải ý)

Tuy nói sẽ không quá độ phân thần, chỉ là tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn khó tránh khỏi nhất nhất truyền vào trong tai, những thanh âm khi phát quyền cùng tiếng người hô quát thật ra rất náo nhiệt. Long tổng tiêu đầu thân thủ như thế nào ta không rõ ràng lắm, thân là đầu lĩnh của một đại tiêu cục có lẽ cũng nên có chút chỗ hơn người, chỉ là nếu như lúc trước hắn đã từng được Thiết Phi Long cứu mạng, nói hắn so với lão gia tử yếu hơn một bậc chỉ sợ không tính là oan uổng, đã như vậy, động tĩnh trong giờ phút này...Liền khó tránh khỏi có chút náo loạn quá lớn rồi.

Luyện nhi ra tay xưa nay nhanh nhẹn khó đoán, mà lại vô cùng xảo trá, luận đơn đả độc đấu người trên giang hồ có thể ứng phó được nàng đã không có mấy ai, cho dù là Thiết lão gia tử, nếu như không có một thân nội lực vô cùng thâm hậu và kinh nghiệm giang hồ, chỉ sợ cũng sẽ là liên tiếp chịu thiệt. Mà vị Long tổng tiêu đầu của Trường An tiêu cục này thân thủ không bằng Thiết Phi, cho dù là chiếm được ưu thế về mặt binh khí, cũng tuyệt đối không đến mức có thể cùng Luyện nhi đánh đến náo nhiệt như vậy, ung dung như vậy.

Nếu như đoán không sai, cứ như vậy, hai người này cũng chỉ mượn danh cái gọi là giao đấu, biết thời biết thế mà đang tận khả năng kéo dài thời gian, mặc dù trong lòng mọi người đều có tính toán, kéo dài như vậy vốn cũng tranh thủ không được bao nhiêu thời gian.

Cho nên vừa rồi trong cái nhìn thoáng qua vội vàng kia của Luyện nhi, mới tràn đầy thúc giục cùng nhắc nhở.

Nếu như cho rằng đã hiểu được dụng ý của nàng, bản thân làm sao lại không lo lắng? Chẳng qua là nội tức không ổn, một mặt sốt ruột cũng là vô dụng. Bên người mồ hôi rịn ra thấm ướt miệng vết thương, trên vai lúc này mới mơ hồ cảm thấy đau đớn, vết thương nho nhỏ bằng lỗ kim kia tựa hồ đã ngưng máu, một cái ngân châm nho nhỏ còn yên tĩnh nằm trong cơ thể, Ứng Tu Dương lúc trước còn dương dương đắc ý mà cười nhạo nói rằng Cửu Tinh định hình châm của Ngọc La Sát ngươi cũng có một ngày không linh nghiệm! Đó là bởi vì hắn không chú ý tới, lúc Luyện nhi hiện thân từng đem một vật cực nhỏ rất khó nhìn thaáy mà vứt bỏ ở bên chân, đó là một mảnh đuôi của ngân châm đã đứt rời.

Cho nên ta tin tưởng rằng trong thân thể mình lúc này, chẳng qua là một cây kim nhọn, cũng xác thực chỉ là một cây kim rất nhỏ, lại phải dùng một thủ pháp vô cùng chính xác, mới có khả năng tạo thành vết thương chảy máy rất nhỏ và ít đau đớn như vậy.

Luyện nhi tuyệt đối sẽ không thất thủ, chuyện này khi vừa mới bắt đầu chính là đã rất tin tưởng, chẳng qua là khi Ứng Tu Dương dương dương đắc ý cười nhạo, bản thân cũng từng một lần hoài nghi, nàng có phải hay không là muốn phóng châm xuyên qua vai của ta mà nhắm vào lão hồ lý ẩn núp ở phía sau, nhưng bởi vì do dự hoặc là không đành lòng mà đắn đo sai lực đạo? Sự hoài nghi này, thẳng đến khi ánh mắt liếc nhìn thấy nửa miếng đuôi châm trên mặt đất, mới bị triệt để bỏ qua.

Cho nên hành động lần này của Luyện nhi cũng chỉ còn lại có một dụng ý, đó chính là giao cho ta một vũ khí ngầm. Dù sao, Ứng Tu Dương một mực ẩn trốn sau lưng ta, người bên cạnh rất khó chuẩn xác mà nhắm trúng chỗ yếu hại của hắn, còn nếu như có chút bất cẩn không thể một lần hành động thành công, như vậy nháy mắt tiếp theo, tình cảnh mà mọi người không mong muốn nhất có thể liền xảy ra.

Chỉ có bản thân, mới có tư cách nhất nắm giữ tính mạng của mình, hơn nữa cũng chỉ có cùng Ứng Tu Dương gần như dính sát vào nhau, mới có khả năng nhắm giữ những cơ hội trôi qua trong tích tắt kia!

Nghĩ đến, có lẽ đây chính là dụng ý thực sự khi lúc trước Luyện nhi ra tay đả thương người a, tuy rằng đối với phần phản ứng nhạy cảm cơ trí này của nàng còn có vài phần không quá thích ứng, có lẽ đây là chủ ý Long tổng tiêu đầu giúp nàng nghĩ ra cũng chưa biết chừng, chỉ là ngoại trừ như vậy liền khó có cách giải thích nào khác, hôm nay đủ loại hành động kéo dài thời gian của hai người, cũng đã kiểm chứng được điểm này.

So với đau đớn, cảm giác lạnh cứng trên cần cổ càng là mãnh liệt hơn, Cương đao dán chặt lấy chỗ yếu hại, một mặt nào đó mà nói, ngoại trừ tính mạng của mình, tính mạng của Ứng Tu Dương cũng là treo ở trên đó, cho nên vô luận như thế nào hắn sẽ không dám buông lỏng. Cũng bởi vì phần kiềm chế này, mặc kệ ở sau lưng ta giấu đầu thụt đuôi như thế nào, động tác cùng vị trí của cánh tay phải của hắn, đại khái là không hề thay đổi.

Sự tiếp xúc phía sau lưng khiến cho người ta sinh ra cảm giác chắn ghét kia lúc này lại thành có lợi, lão đầu gầy còm này vốn liền cao hơn ta không bao nhiêu, lúc này lại một thân cúi thấp người mà cầm đao, toàn bộ cánh tay hầu như liền dán ở phía sau vai của ta, lúc trước mũi châm của Luyện nhi đánh vào kiên trinh huyệt ở phía trước, có lẽ cũng không gây hại cho bản thân, chỉ cần vào thời cơ thích hợp dùng nội lực bức ngân châm thoát ra khỏi vai, không cần dùng công lực quá lớn, chín phần là có thể đâm trúng Thiên tuyền *yếu huyệt của Ứng Tu Dương! Mà một khi đâm trúng huyệt này, lực đạo cầm đao liền trong chớp mắt đã toàn bộ tiêu tán, khi đó chính là cơ hội tuyệt hảo để thoát thân!

(*Huyệt Thiên tuyền nằm ở phần bắp tay gần nách)

...Bản thân quả thật chính là nghĩ như vậy, hoặc, đây quả thật cũng chính là điều Luyện nhi muốn đạt được. Chẳng qua là, trong đó có một chi tiết, nàng cũng không nhất định sẽ nắm rõ ràng, mà bản thân đối với chuyện này cũng khó có thể cam đoan được.

Đó chính là vấn đề vận công có thuận lợi hay không, nội tức có nghe lời hay không.

Nếu như tích lũy không đầy đủ nội lực, cái gọi là bức châm phá thể để đả thương địch thủ chính là đầm rồng hang hổ, bản thân chưa bao giờ thử làm chuyện tương tự, chỉ có thể dốc toàn lực mà ứng phó, nhưng chỉ là dốc toàn lực đề khí đơn giản như vậy, lúc này cũng là cực kỳ khó khăn. Luyện nhi ít nhiều là biết rõ ta cần có thời gian vận công, cho nên mới có hành động kéo dài như vậy, nhưng ta lại chưa từng nói với nàng, vài đêm trước khi dốc sức muốn thử, kỳ thật đều là thất bại mà ngừng lại...

Mà thôi, suy nghĩ đến đây, liền không suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ lúc trước thử qua như thế nào, lúc này đây coi như là khó hơn nữa, dù là phải miễn cưỡng, bản thân cũng không thể thất bại!

Cũng may mặc dù trong lòng đã bất chấp mọi chuyện, nhưng trong đầu lại thanh tỉnh, càng là lo lắng lại càng là chăm chú, khí vận đan điền, hết thảy chậm rãi vận chuyển, không lâu liền đã đến mức độ trì trệ không tiến được nữa, lúc này vận có chút công nóng lòng, không thể hoàn toàn áp chế cảm giác nóng cháy trong người, lúc này trong cơ thể rất là khó chịu, mồ hôi cũng chảy ra càng lúc càng nhiều, vốn lo lắng tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị lão hồ ly kia nhìn ra điểm khác thường, may mà lúc này lực chú ý của Ứng Tu Dương vẫn như trước không có đặt vào con cá đã nằm trên thớt như ta.

Nhưng mà ngay cả như vậy, cũng không có nghĩa là bản thân có thể yên tâm thuận lợi hành động.

"Ngọc La Sát! Ngươi ít ở bên kia diễn trò trêu đùa lão tử!" Vận công gần được một nửa, trong chớp mắt phía bên kia đã giao thủ được ước chừng hai mươi ba mươi chiêu, thời gian trôi qua cũng không lâu, chỉ là đã đủ để lão cáo già này nhìn ra điểm không thích hợp, Ứng Tu Dương phát hiện mình bị sắp xếp vào bẫy, giận dữ kêu lên: "Dựa vào thân thủ của ngươi, làm sao cần dùng nhiều chiêu thức như vậy còn không chiếm được thượng phong? Ta cho ngươi biết, trong vòng mười chiêu nhất định phải lấy được tính mạng của đối thủ, nếu không, ngươi tới nhìn đi!"

Hắn còn chưa dứt lời, tiếng gió bên tai đã vang, tuy rằng trong phút chốc đã sớm ý thức được không ổn mà chuẩn bị kỹ càng, chỉ là cảm giác chợt lạnh trên cánh tay vẫn làm cho người ta suýt tý nữa đã sai lệch khí mạch. Không thể đau đớn kêu thành tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bên tai vang lên tiếng vang ông ông: "Ngươi lại giở trò trì hoãn thêm một chiêu, ta chính là từ trên người nàng cắt xuống một mảnh da thịt, lúc này đây chỉ là to bằng móng tay, tiếp theo chính là to bằng miệng chén a! Lão tử nói được thì làm được!"

Đóng chặt đôi mắt, đắm chìm trong một mảnh tối đen, biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ngoài đau đớn bản thân còn đang trong quá trình điều chỉnh hơi thở nhất định phải toàn lực hoàn thành, nếu không khí mạch loạn hành khiến ho tẩu hỏa nhập ma mới chính đại phiền toái. Tình trạng nguy cấp, những thứ này đã chiếm cứ toàn bộ tâm sức của bản thân giờ phút này, không có dư lực mà mở mắt lưu ý phản ứng xung quanh, chẳng qua là cảm thấy trong vòng chiến bỗng nhiên trở nên cực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức rõ ràng không có nửa câu tiếng người, lại qua một lát, mới nghe được Luyện nhi trầm lắng nói: "Long tổng tiêu đầu, xem ra, ta thật sự là phải động thủ rồi ."

"... Tùy thời xin chờ đợi." Câu trả lời của Long Đạt Ba cũng trở nên khác biệt, nhưng vẫn là trịnh trọng biểu thị không thể lùi bước nửa bước.

Trong nháy mắt tiếp theo, phá vỡ bầu không khí chính là thanh âm đột nhiên liền sắc nhọn.

Giờ phút này đã không có dư thừa tâm tư để suy nghĩ tới mặt khác, chỉ chú ý nhắm mắt hối thúc sức lực mà vận công, đau đớn trái lại đã trở thành sự yểm hộ tốt nhất, lúc này coi như đã xuất hiện điểm khác thường, do vừa mới nhận một đao tàn khốc quy tội của Ứng Tu Dương, cho nên ngược lại không cần che giấu quá nhiều.

Chẳng qua là, dù khuyên nhủ bản thân phải toàn lực hành công đến thế nào, vẫn như trước mà lưu lại một chút lực chú ý về phía bên Luyện nhi, bên kia càng đấu đã càng quyết liệt, võ lâm cao nhân giao đấu, so chiêu vốn chính là trong nháy mắt, huống chi còn là Luyện nhi vốn luôn dùng sự nhanh nhẹn làm thế mạnh, theo từng chiêu thức bay nhanh đi qua, cảm giác vô cùng sốt ruột càng tăng lên, nghe ra thanh âm Long tổng tiêu đầu rõ ràng đã là miễn cưỡng ngăn trở, chẳng lẽ nàng thực muốn hạ sát thủ sao?

Chuyện có thể làm chỉ là bạt mạng hối thúc nội lực để cầu mong sớm thoát khỏi nguy khốn, nhưng mà trong đầu cũng hiểu được rõ ràmg là không kịp, trong lòng không khỏi âm thầm đếm số chiêu thức trôi qua...Chiêu thứ tám, là thanh âm kim loại rơi xuống đất cùng tiếng kinh hô vang lên, có lẽ binh khí của Long Đạt Ba đã không còn ở trong tay...Chiêu thứ chín, sau một tiếng phất tay áo vang lên theo đó là tiếng bước chân bất ổn liên tiếp lui về phía sau, chỉ sợ có người đã trúng chưởng...Chiêu thứ mười...

Không được! Nếu như Luyện nhi thật sự làm như vậy, bị giang hồ bêu danh liền không nói, chỉ sợ từ nay về sau lại phải cùng Thiết Phi Long không đội trời chung! Đang muốn từ bỏ vận công bất chấp mà đánh cược một lần, trong phút chốc bên tai lại truyền đến một tiếng hô quát: "Khoan đã! Chờ một chút!" Nghe được thanh âm đúng là của Long tổng tiêu đầu, ngay thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: "Được rồi, ta nhận thua! Nhận thua!"

Ai? Phía sau là một tiếng nghi hoặc ngắn ngủi, sự chuyển biến đột ngột này tựa như nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây...Nhưng tựa hồ cũng không phải là tất cả mọi người, tiếp theo là thanh âm lướt qua đáp xuống đất, Luyện nhi hồi đáp: "Muốn nhận thua thế nào?" Trong câu nói này lại không nghe ra được nửa phần kinh ngạc.

"Tuy là nhận thua, tất nhiên chỉ là nghe theo ngươi, nếu như ngươi nói muốn thả người, ta cũng không ngăn cản là được." Long tổng tiêu đầu lúc này lại cực kì sảng khoái, không dây dưa dài dòng chút nào mà một hơi nói xong, thậm chí trên mặt còn mang theo dáng tươi cười, hoàn toàn không có nửa điểm khó xử như vừa rồi. Có lẽ sảng khoái như vậy thật sự là có chút châm chọc, Ứng Tu Dương ở sau lưng sau một chút kinh ngạc ngắn ngủi, bỗng nhiên giống như thẹn quá hoá giận mà hét lớn: "Không được! Làm sao có thể bị ngươi lừa dối như vậy được! Ngọc La Sát, ngươi nhất định phải giết hắn cho ta, nếu không chờ..."

"Ưng lão tặc!" Đột nhiên vang lên tiếng hét lớn cắt đứt lời nói tiếp theo, Long tổng tiêu đầu một tiếng hổ gầm, trừng mắt lạnh nhạt nhìn sang bên này, nói: "Ngươi coi như là người từng trải, hiểu được mọi thứ đừng quá mức tuyệt tình! Không sai, đêm qua ta bức cung ngươi khai ra rất nhiều bí mật, ngươi muốn mượn cơ hội diệt trừ ta cũng là chuyện tất nhiên. Bất quá e là ngươi không rõ ràng lắm đi? Ngoại trừ nhóm thủ hạ sau lưng này, bên ngoài còn có bảy tám chục huynh đệ của ta, bọn họ đều không cố kị con tin gì, nếu như ta thật sự có chuyện không hay gì xảy ra, cho dù Ngọc La Sát không thể không giúp ngươi, vậy cũng ngăn không được huynh đệ của ta từ bốn phương tám hướng ùa lên đem ngươi giết chết! Muốn thoát thân lại muốn dùng một mũi bên bắn chết hai con nhạn mà đem ta diệt trừ? Hừ, không dễ dàng như vậy!"

Không thể không nói, lời này của Long tổng tiêu đầu xác thực đều nói đến những điểm mấu chốt, nếu như lúc trước còn có chút do dự, vậy bây giờ có thể khẳng định, đủ loại trình diễn của hắn cùng Luyện nhi lúc trước quả nhiên vẫn là có ý định liên thủ kéo dài thời gian, lúc này thấy kéo dài không nổi nữa, mới không tiếp tục diễn xuất, đem toàn bộ những lời này nói ra.

Từ sau khi đã có con tin, Ứng Tu Dương liền không có sợ hãi mà thập phần kiêu ngạo, lúc này bị một lời nói rõ, trong lúc nhất thời liền á khẩu không trả lời được, một hồi lâu qua đi, lại tựa hồ còn không chịu bỏ qua, ta nghe được sau lưng hít vào một hơi, lưỡi dao trên cần cổ cũng có chút động đậy, hắn hẳn là đang chuẩn bị mở miệng tranh đấu lợi hại, bên kia Luyện nhi lại vượt lên trước một bước trầm giọng nói: "Ứng Tu Dương, người khác đã nói không ngăn cản rồi, ngươi tốt nhất cũng hiểu được kiến hảo tựu thu*... Nàng vẫn còn đang chảy máu, ta là người nhất định sẽ không nuốt lời, nếu như ngươi dám lại dám động một đao đến nàng để áp chế thử xem...Khiến cho tính tình của ta nổi lên, tin hay không Luyện Nghê Thường ta thà làm ngọc vỡ cũng không muốn ngói lành!"

(*Một câu thành ngữ, ý chỉ là thấy được rồi thì liền thu tay, làm việc nên biết chừng mực)

Khác biệt với lời quát lớn như tiếng sấm rền của Long tổng tiêu đầu, khi nàng nói xong lời này, thanh âm vẫn như thường, ánh mắt lại hung ác cực kỳ nham hiểm, dung nhan tuyệt mỹ kia dường như bị che phủ bỏi một tầng lệ khí lạnh lẽo vô hình, khiến cho những người đứng gần trong vòng ba bước không tự chủ được mà lui về sau một chút.

Mê người, lại đáng sợ, cho nên đây mới là người độc nhất vô nhị trên giang hồ, Ngọc La Sát.

Cũng không có trì hoãn sự vận khí trong cơ thể, chẳng qua bởi vì tiếng hổ gầm trước đó của Long tổng tiêu đầu mà hơi hé mắt ra, cho nên vừa vặn không sót mà đem một màn này thu hết vào đáy mắt, cảm nhận được lệ khí hung ác đáng sợ từ người bên cạnh, lại làm cho bản thân không biết vì sao, liền nhớ tới lang hài luôn mang ý định cắn giết địch nhân khi lần đầu tiên gặp gỡ trong một đêm lạnh kia...Nghĩ đi nghĩ lại, thẳng đến khi người đối diện bất mãn nhìn sang đây một lần, mới phát hiện ra bản thân lại đang mỉm cười.

Một lần nữa nhắm mắt lại, thân thể vẫn là rất không thoải mái, chỉ là tựa hồ so với vừa rồi đã dễ chịu hơn rất nhiều, có lẽ bởi vì thở phào nhẹ nhõm, cũng có lẽ là do bất ngờ nhớ lại ký ức lúc trước.

Bản thân âm thầm tiếp tục cố gắng, mà thế cục giằng co của song phương lại thay đổi rất nhiều. Thái độ của Luyện nhi cùng Long tổng tiêu đầu đều có phần dứt khoát, Ứng Tu Dương dù sao cũng là hạng người ham sống sợ chết, trong lòng lại tràn đầy căm hận ác độc, cũng không mong muốn đem tính mạng của bản thân ra mạo hiểm. Cho nên sau khi lại yếu ớt chiếm vài câu tiện nghi ngoài miệng, cũng quả thật không dám không có sợ hãi như trước, ngược lại càng thêm cẩn thận khi hành động. Hắn vốn là quát lớn khiến cho toàn bộ mọi người lui đến khoảng cách mà hắn chỉ định, không đươc đi xa, cũng không được đến gần nửa bước, sau đó lại để cho Đỗ Minh Trung đi đến phía sau hắn để yểm hộ, bảo hộ bản thân chắc chắn như vậy, mới từng bước một mà đi ra ngoài.

Cứ đi như vậy, cẩn thận thật ra là rất cẩn thận, nhưng kỳ thật người chân chính chếm tiện nghi chính là chúng ta. Tốc độ gần giống như là dạo bước, không đến mức quá làm ảnh hưởng đến bản thân vốn là đang trong quá trình vận công khó khăn, càng là thuận tiện cho Luyện nhi cùng Long tổng tiêu đầu mang theo hắn đi vòng vèo tranh thủ thời gian, dù sao Trường An tiêu cục này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không tính là lớn, lại xây dựng theo trình tự quy củ, muốn không làm cho người ta sinh nghi mà đi vòng vèo, vẫn là có chút khó khăn.

Chẳng qua là, còn có chuyện khó khăn hơn cần phải vượt qua, chính là dù có khó khăn đến đâu bản thân cũng phải tìm lại được nội lực, bởi vì đều biết, tuyệt đối không thể thả Ứng Tu Dương an nhiên đào thoát! Không nói đến chuyện sau khi hắn chạy trốn sẽ mang lại cho Trường An tiêu cục tai họa gì, liền chỉ luận cách làm người ác độc âm hiểm kia, chỉ sợ lúc này hắn muốn dùng người làm lá chắn nên còn có chỗ cố kỵ, một khi thực sự xác định được có thể chạy thoát, hơn phân nửa cũng liền chính là thời khắc máu tươi của con tin phun ra năm bước.

Nghĩ đến đây, trong đầu thậm chí đã hiện ra những hình ảnh kia, nhưng trong lòng không có nửa điểm lo lắng, nghĩ đến cũng buồn cười, rõ ràng là loại người tiếc mệnh sợ chết, nhưng chỉ cần cùng một chỗ với Luyện nhi, tựa hồ bản thân luôn rất khó lo lắng cho an nguy của chính mình, cho dù tính mạng thật sự là đang treo lơ lửng, trong lòng cũng thường xuyên chính là trấn định tự nhiên, không chút nào sợ hãi.

Có lẽ là bởi vì, giống như bị bệnh, có người so với ngươi càng lo lắng đến khỏe mạnh của ngươi, như vậy có bệnh cũng là phúc; nếu như chết, có người so với ngươi càng khẩn trương cho tánh mạng của ngươi, như vậy chết cũng là không sợ hãi. Trong lúc một mình cô độc chống đỡ ở Minh Nguyệt hạp, cũng từng nghĩ là sẽ chết, xuất phát từ đáy lòng chính là không muốn chết, đơn giản vì cảm thấy không thể để cho nàng nhìn thấy ta chết, khi một người thay ngươi lo lắng đến chuyện sinh tử của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ thay nàng cân nhắc đến tâm tình của nàng, tâm chi giao đổi, đơn giản chính là như vậy, là đạo lý vô cùng đơn giản trên thế gian này...

Trong đầu thỉnh thoảng thổi qua một ít suy nghĩ vụn vỡ, nhưng chuyện cần làm cũng không dám có nửa điểm lơ là. Lúc này đây vận công không giống như lúc trước, cảm giác nóng cháy khác thường cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn, thực sự không thể bởi vì khó chịu mà dừng lại, mồ hôi đã thấm ướt một thân, cả người nóng dính khó nhịn, tứ chi nhưng lại là lạnh như băng, nếu như không phải mượn miệng vết thương đau đớn làm cái cớ, hẳn là đã sớm bị Ứng Tu Dương nhìn ra đểm không thích hợp, lại nói thật ra là nên cảm tạ một đao lúc trước rồi.

Lảo đảo đi một đường, chính là sau một khắc chống đỡ gian nan nhất, tựa hồ có thứ gì đó phong hồi lộ chuyển, đan điền mơ hồ nóng lên, lại không phải là loại nóng bỏng khó chịu, khi chân khí rốt cuộc trên đường chậm rãi vận chuyền đến huyệt Bách Hội, sự vận chuyển kia cũng có nhanh hơn một chút so với trước đó, mặc dù tốc độ vẫn không thể như bình thường, cũng đủ làm cho trong lòng người ta vui vẻ! Chỉ cần còn có một chút thời gian, làm cho bản thân có thể vận chuyển một vòng, lần này khí mạch coi như là đã thông, dù cho sau đó khi vận khí vẫn cần làm lại từ đầu vô cùng khó khăn, ít nhất giờ phút này khi toàn lực hành động đã không còn tiếp tục khó khăn!

Trong lòng vui vẻ, cho nên âm thầm mở mắt nhìn nhìn thế cục, lúc này đang hành tẩu trên một hành lang, một bên là đình viện, một bên là sương phòng, Ứng Tu Dương như trước vẫn là thập phần cẩn thận, khi đi ngang qua cửa sổ hay cửa phòng lại thêm phần đề phòng, qua nơi không có cửa sổ liền gần như là dựa lưng vào tường mà đi, miễn cho vạn nhất hai mặt thụ địch.

Khi hắn chuyển động như vậy, thình thoảng có thể nhìn thấy Đỗ Minh Trung khập khiễng đi theo phía sau, vài mảnh Cửu Tinh định hình châm kia Luyện nhi không lưu tình chút nào, uy lực tất nhiên không thể so sánh khi dùng với ta, cho nên tới nay tựa hồ vẫn còn chảy máu, bất quá miệng vết thương quá nhỏ, cũng không khiến cho Đỗ Minh Trung mất máu quá nhiều, chẳng qua là gương mặt hắn trắng bệch đắng chát đi theo phía sau, ít nhiều lộ ra một chút đáng thương.

Đáng thương cũng được, đáng hận cũng được, lúc này bản thân không muốn đem quá nhiều tâm tư tiêu tốn trên người hắn, cho nên ánh mắt chẳng qua là đảo qua một chút, liền ném về hướng Luyện nhi bên kia. Có lẽ vì muốn không chọc giận Ứng Tu Dương, qua một đoạn sai đường, cũng liền đi vào một con đường đúng, cứ như vậy một đoạn đi sai lại một đoạn đi đúng, đi đến nơi này đã là đến gần sảnh trước, đi tiếp nữa sẽ rất khó lại kéo dài thời gian, cho nên Luyện nhi giống như lộ ra một chút lo lắng, bỗng nhiên thấy ta mở mắt ra nhìn nàng, lại lộ ra không quá cao hứng.

Biết rõ trong lòng nàng hẳn là có chút oán trách, cho nên vì Ứng Tu Dương dù sao đã ở sau lưng không thể nhìn thấy, dùng khẩu hình mà khe khẽ im ắng nói một câu "Lại đợi chút một lát", để cho nàng an tâm.

Xác thực không có gì phải quá lo lắng, nếu như, hết thảy đều thuận lợi.

Nhưng cố tình ngay lúc này lại xảy ra sự cố.

"Đỗ hiền chất! Ngươi không thể lại nối giáo cho giặc a!"

Thiết Phi Long bỗng nhiên hiện thân, hơi thở có chút ít hổn hển, từ xa xa người chưa tới gần, thanh âm gào to vang dội đã truyền vào trong tai mỗi người ở đây, ông vội vàng muốn nói gì đó, cho nên hoàn toàn không để ý đến những mặt khác: "Ta đều đã nghe nói, ngươi bị lợi dụng rồi! Mặc kệ Yêm đảng từng hướng ngươi đồng ý qua chuyện gì, đều sẽ không trở thành sự thật đâu! Cữu cũu của ngươi, Tả Đô Ngự Sử Tả Quang Đấu, mấy ngày trước đây liền đã bị bí mật xử tử ở trong nhà giam Đông xưởng!"

Sau một tiếng quát lớn đột ngột này, người toàn thân chấn động đương nhiên không chỉ là Ứng Tu Dương, "Cái gì!" Nhìn không thấy phía sau, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng Đỗ Minh Trung nghẹn ngào kêu to, hắn còn không tin mà nói: "Không, không có khả năng! Ngày hôm trước là Ngụy Trung Hiền tự mình chuyển ý, chỉ cần chúng ta có thể tra ra tung tích trợ thủ đắc lực của hắn, cứu Ứng Tu Dương trở về, liền miễn chết cho cữu cữu của ta! Thiết bá bá, ta biết ta vô liêm sỉ, chỉ là ta một mình đến đây, chưa bao giờ hướng Yêm đảng bán đứng địa điểm nơi này, lại hiến dược cứu bằng hữu của ngươi, ngươi sao lại lừa gạt ta như vậy!"

"Ngươi chính là không biết phân biệt nặng nhẹ!" Lúc này Thiết Phi Long mới lướt tới gần hơn chút ít, tiếng gào to cũng bởi vậy mà càng thêm vang dội: "Ngươi có biết bằng hữu ta vừa cứu được là ai không? Mộ Dung Trùng chính là tổng giáo đầu của Đông xưởng! Sau khi ta thay hắn lưu thông máu huyết hắn có tỉnh lại một lần, nghe chút sự việc, sốt ruột nhờ ta chuyển cáo đến ngươi, lần này quan lại dâng sớ vạch tội Ngụy Trung Hiền đều bị xử tử, Tả Quang Đấu Tả đại nhân cùng Dương Liên Dương đại nhân là vào đêm khuya cùng ngày tại Bắc Trấn phủ đã bị xử quyết, chết rất thảm, chính là dùng từng túi đất nặng đè chết! Ngươi chính là không nên trúng kế của tặc tử a!"

"Đỗ Minh Trung! Hắn mới chính là muốn làm cho ngươi mắc lừa! Cữu cữu của ngươi chưa chết, sau khi trở về ta có thể thả hắn ra! Trong lòng đừng vội rối loạn!" Sau một chút kinh ngạc ngắn ngủi, Ứng Tu Dương cũng hồi phục thần trí, đồng dạng lớn tiếng kêu lên, chẳng qua là mấy câu nói của hắn hoàn toàn không có sức mạnh tràn đầy như Thiết Phi Long, lão gia tử quát: "Nếu ngươi không tin, hiện tại Mộ Dung Trùng còn đang tỉnh, ngay bây giờ ngươi có thể đến đối chất với hắn! Nhanh chóng rời khỏi Ưng lão tặc mà tới đây! Cũng không nhìn một chút Thiết Phi Long ta há lại lừa gạt tiểu bối người?"

Thiết Phi Long một lòng muốn khuyên nhủ Đỗ Minh Trung dừng cương trước bờ vực, mà ta cảm nhận được Ứng Tu Dương đối với chuyện này mặc dù gấp gáp, nhưng thực sự không tính là quá bối rối, có lẽ hắn tự tin vào con tin đang nắm trong tay, đi đến một bước này cho dù không còn người trợ giúp, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Có lẽ lúc này không dự liệu được tình huống xảy ra, hoặc là lời nói của Thiết Phi Long quá có sức thuyết phục, hoặc là bản thân đã nhóm lên ngọn lửa hoài nghi, vành mắt của Đỗ Minh Trung đỏ lên, bỗng nhiên rống to một tiếng, cũng không rời xa Ứng Tu Dương, ngược lại giống như phát điên mà lao về phía trước!

Thành sự không có mà bại sự liền có thừa! Trong đầu nhanh chóng xẹt qua vài chữ, khoảng cách giữa hắn cùng Ứng Tu Dương có phần gần, lại là chuyện xảy ra quá đột ngột, lần lao đến phía trước này tuy rằng không có một kích trúng ngực như hắn mong muốn, nhưng đúng là hữu hiệu, chẳng qua là như vậy cũng hoàn toàn làm rối loạn phía bên ta! Trong điện quang hỏa thạch, Ứng Tu Dương giống như theo bản năng muốn xoay người nghênh địch, nhưng lại biết rõ lưỡi đao rời khỏi con tin sẽ có kết cục gì, vô cùng bối rối, dường như thực sinh ra ý niệm cá chết lưới rách trong đầu!

Khi cảm thấy lưỡi dao sắc bén nơi cần cổ dường như có xu thế tăng thêm một vòng lực đạo, máu trong nháy mắt đã thẳng xông lên đỉnh đầu, thời gian trong một cái chớp mắt đã trở thành xoay chuyển rất chậm, thực sự là quá chậm, chậm đến mức bản thân thậm chí có thể nhàn hạ nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy ở phía đối diện bộ dáng Luyện nhi cắn môi ra sức vọt tới; ở một khoảng cách không tính là quá xa như vậy, nhưng trong lòng lại thập phần rõ ràng nàng nhất định là không kịp đến.

Làm sao bây giờ? Nghểnh cổ nhận lấy cái chết sao? Đừng mơ tưởng! Cơ hồ là trong tình thế cấp bách mà làm bừa, chẳng qua là nếu như chân khí trong cơ thể còn chưa đủ để đem ngân châm từ sau vai bức ra, vậy không ngại khiến cho nó quay về bằng đường cũ từ phía trước đi? Đã là tình thế nguy cấp, trong thoáng chốc thân tùy ý động, nội lực toàn bộ nghịch chuyển mà động, vốn là đã có vết thương nên có thể dễ dàng phá vỡ da thịt hơn rất nhiều, trong một phần đẫm máu tươi, có gì đó lóe lên, cũng là may mắn, lại vừa vặn cắm vào cổ tay cầm đao của Ứng Tu Dương!

Này cái châm này không trúng vào huyệt vị gì cả, đối với người từng trải liền giống như muỗi cắn, hiệu quả có phần kém, chỉ có thể đổi lấy cần cổ thoáng được buông lỏng trong tức thì, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của bản thân, nếu như để cho hắn một lần nữa thi lực liền thật sự là phải bị cắt cổ! Cho nên nhân lúc buông lỏng này, không quan tâm mà lao đi lướt người tránh thoát, phối hợp với động tác này, cánh tay một mực bị khống chế phía sau lưng cũng thuận thế mà phản kháng, tuy rằng Ứng Tu Dương hầu như lập tức kịp phản ứng, hai tay đều là siết chặt, nhưng hắn đã muộn hơn nửa bước.

Thời gian nửa bước, đủ để cần cổ của bản thân hữu kinh vô hiểm mà lướt qua lưỡi dao, rốt cuộc thoát khỏi sự uy hiếp rét căm căm kai, cũng đủ để Luyện nhi phi thân đi đến, nhân lúc bản thân tránh thoát, tung một chưởng dánh vào vai phải đang cầm đao của đối phương!

Chuyện này xảy ra đột ngột, xu thế không cách nào dừng lại được, khi nhìn thấy lão đầu gầy còm kia bay ra ngoài, thân thể đã ngã ngồi trên mặt đất. Động tác của Đỗ Minh Trung không bì kịp ta cùng Luyện nhi, lao đến nơi phụ cận lại không đạt được mục đích, sau khi sững sờ một chút, phản ứng cũng không tính là quá mức chậm chạp, xoay người liền muốn đi theo Ứng Tu Dương vừa bị đánh văng ra mà nhảy vào đình viện, cũng ngay khi vừa mới chuẩn bị tung người nhảy lên, lại bị Luyện nhi vừa mới đáp xuống liền tung tay tóm lấy, một tay bắt lấy gót chân của hắn mà cứng rắn kéo xuống.

"Ngươi làm cái gì?" Đỗ Minh Trung không rõ nội tình, bị kéo rơi xuống lảo đảo mà gần như muốn ngã sấp xuống, lúc này mắt đỏ ửng kêu lên: "Muốn trừng phạt ta như thế nào, ta đều nhận hết, thế nhưng cũng phải chờ cho ta làm thịt tên kia lại nói!"

"Hừ, làm thịt?" Luyện nhi lạnh nhạt liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Rất nhiều người đều muốn làm thịt tên gian tặc này, ta còn muốn từng đao từng đao từ từ cắt thịt hắn, đáng tiếc chính là không tới phiên, ngươi lại càng là không có tư cách đó, hảo hảo nhìn cho rõ, nơi này chỉ có một người, mới có tư cách ra tay với Ứng Tu Dương!"

Dường như là cùng lúc lẫn nhau hô ứng, theo sau những lời này, trong đám người có một bóng dáng giống như lưu tinh cản nguyệt phá không mà đến, thân người còn chưa đáp xuống đất, trước đã thấy hàn quang nhấp nhoáng, mũi nhọn Thanh phong kiếm hướng thẳng đến kẻ thù!