Ma Nữ Nghê Thường

Chương 174: Động thủ




Ta cố ý quan sát sắc mặt của Thiết San Hô, trong mắt Thiết San Hô lại e rằng không có ta, hoặc nói đúng ra là không có bất kỳ người nào.

Ngoại trừ kẻ thù đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất kia.

Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ban đầu tựa hồ còn trộn lẫn chút ít không biết giải quyết thế nào, nhưng từ từ lại trầm tĩnh trở lại, trở nên không lộ ra vẻ gì nữa, bước tới trước một bước, không nói một lời mà rút binh khí trong tay ra. Ý trời đã như vậy, Thanh Phong kiếm nàng vốn là không mang theo bên mình, nhưng lúc trước bởi vì ta lôi kéo nàng đi luyện võ đối chiêu, cho nên lúc này nàng là đang cầm thanh kiếm trong tay, vạn sự sẵn sàng.

Sự trả thù này có lẽ đến quá dễ dàng, dễ dàng đến mức khiến cho mọi người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy thấy có chút quái dị, nhưng đã đưa tới cửa không có lý do không nhận a? Cho nên cũng không có ai ngăn trở nàng, không có lý do để ngăn cản, cũng không ai có khả năng cầu tình thay một tên gian tặc như vậy.

Ít nhất, bản thân vốn là cho rằng như vậy.

"Khoan đã!" Vì vậy khi một tiếng hô lớn này vang lên, cảm thấy liền đặc biệt đột ngột.

Thật bất ngờ, người lên tiếng chính là Long tổng tiêu đầu, hắn chẳng những ra tiếng, thậm chí còn đồng thời ra tay, khi mũi kiếm của Thiết San Hô sắp đâm vào da thịt của người nằm trên mặt đất liền phi thân bổ nhào về phía trước, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm sáng ngời này, vội vàng mở miệng nói: "Tiểu chất nữ, chuyện của ngươi cha ngươi đều nói cho ta biết, ta biết ngươi muốn làm gì, bất quá, chờ một chút được không?"

Thiết San Hô vẫn chưa trả lời, đầu bên kia Thiết Phi Long đã bất mãn, kêu lên: "Long lão đệ ngươi làm cái gì? Lại thay thứ cẩu tặc này cầu tình a! Gia hỏa này cùng Mộ Dung Trùng khác biệt, là một kẻ triệt triệt để để tay sai bại hoại, ngươi không biết sao!" Luyện nhi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy a, mấy năm trước hắn bày mưu hại chết La Kim Phong đại hiệp, lại bị ta vạch trần thông đồng với ngoại lại, những chuyện này trên giang hồ sớm đã lan truyền ra a? Chẳng lẽ tổng tiêu đầu ngươi chưa từng nghe qua? Nếu không phải muốn để cho San Hô muội muội, ta đã sớm động thủ."

Long tổng tiêu đầu bị hai người này ngươi một lời ta một câu nói đến xuất ra một thân mồ hôi, trong lúc nhất thời còn không để ý tới, cho đến khi thấy Thiết San Hô tựa hồ không có ý tứ tiếp tục động thủ, mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên liên tục phất tay, cười khổ giải thích: "Thiết lão, Luyện nữ hiệp, hai vị thật sự là đã hiểu lầm, Long mỗ mới sẽ không làm như vậy, thị phi dù sao vẫn là hiểu được! Ta thực sự không phải là muốn thay người này cầu tình, mà là muốn xin San Hô chất nữ tạm thời dừng lại một chút, không cần lập tức giết chết hắn, cũng là để cho ta trước tiên tra xét tên gia hỏa này, sau đó lại cho hắn lên đường cũng không muộn!"

"Tra xét?" Lần này Luyện nhi phản ứng ngược lại là hứng khởi, ta cách nàng gần nhất, thấy nhãn châu của nàng xoay động, cười rộ lên nói: "Thì ra là vậy, lúc trước khi ta còn trong lục lâm, cũng rất muốn tra xét những tên cẩu tay sai trong triều đình, cũng tìm được chút ít thông tin hữu ích trong trường hợp cần đến, nhưng không biết thì ra Long tổng tiêu đầu làm bạch đạo cũng có hứng thú như vậy, ha ha."

Hai tiếng này nàng cười đến mập mờ, rõ ràng ý hữu sở chỉ, Long tổng tiêu đầu tất nhiên nghe ra được, cũng là không dối gạt, sảng khoái buông tay nói: "Mặc kệ hắc đạo bạch đạo, có chút ít tin tức hữu ích luôn là tốt. Huống chi Long mỗ ở trong Kinh thành lâu rồi, bình thường cũng dựa vào vài người trong quan phủ che chở chiếu cố, những người này đều cùng Yêm đảng không đội trời chung, nếu như có thể đưa chút ít tin tức hữu ích cho bọn họ, thứ nhất là thuận nước giong thuyền, thứ hai là vì nước vì dân, Long mỗ tất nhiên là không thể hài lòng hơn được."

Nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý, lúc trước hắn có thể nghe nóng được tin tức trong nội cung, sau đó trong kinh thành tiếng gió có siết chặt đến đâu cũng không thấy tiêu cục có gì khác thường, nếu nói là không có chút quan hệ, chính là chuyện không thể nào. Hơn nữa Ứng Tu Dương là thân tín của hoạn họa, thậm chí chính là một quân cờ mấu chốt trong kế hoạch thông đồng với ngoại lai của Ngụy Trung Hiền, nếu như có thể cạy mở miệng của hắn, giá trị tất nhiên là không nhỏ.

Nghĩ như vậy, đã cảm thấy về tình về lý, chủ ý này tựa hồ cũng không tệ, chẳng qua là...

Đứng ở góc độ của bản thân lúc này, là nhìn không thấy sắc mặt của Thiết San Hô, bị Luyện nhi nửa ôm lấy vai không tiện bước lên trước, chẳng qua là không cần nhìn cũng đại khái có thể đoán được, bởi vì cho dù là chỉ nhìn đơn thuần qua tấm lưng kia, cũng tựa hồ cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo vô hình...

Tiểu nha đầu này, từ lúc nào lại có thể tản mát ra loại lạnh lẽo vô hình này? Nhưng mà nghĩ lại, nếu như đổi thành chính mình, hai tên cừu nhân tâm tâm niệm niệm muốn chính tay đâm chết giờ phút này đều đang ở trước mắt, nhưng mà một người vì tình thế mà không thể giết, một người khác cũng phải tạm thời nhẫn nại hạ thủ lưu tình, đau khổ như vậy, chỉ sợ cũng là rất khó chịu đựng đi?

Khuyên nhủ? Không thể cũng không cần, không ai có thể miễn cưỡng ép buộc được một người muốn bào thù, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, vài đôi ánh mắt đều gom lại trên người Thiết San Hô, có lẽ nhận xét của mọi người đều là không khác nhau. Ngay cả vẻ mặt của Thiết lão gia tử cũng là tràn đầy bối rối muốn nói lại thôi, có chuyện của Mộ Dung Trùng lúc trước, có lẽ ông không tiện lại mở miệng, chỉ có một mình Long tổng tiêu đầu trông mong nhìn qua sau khi đã nói rõ dụng ý, ngóng trông nhận được sự cho phép của một tiểu bối.

Luyện nhi không thể chịu được nhất chính là áp lực, nương tư thế đang ôm lấy vai của ta, ghé vào bên tai ta thấp giọng thầm nói: "Sự việc có phân biệt thân sơ, tuy rằng thẩm tra được là chuyện tốt, nhưng nếu như làm khó San Hô, chúng ta không thể nói trước sẽ không có ý kiến tương phải với tổng tiêu đầu."

Lời nói này chính là nằm trong tâm tư của mình, sớm tự nhận rằng tâm không có chí lớn, triều đình được mất làm sai so được với tình nghĩa mấy năm nay? Đang muốn khẽ gật đầu đáp lại, đúng vào lúc này, người bên kia đã lặng im thật lâu trong phút chốc liền mở miệng.

"Tra xét? Tra xét nhất thời cũng là tra xét, tra xét cả đời cũng là tra xét, Long bá bá, ngươi muốn ta tạm thời chậm lại một chút, lại không biết cái chậm lại một chút này là tính thế nào?"

Thanh âm của Thiết San Hô không vui không buồn, cũng không nóng không vội, nghe ra dường như là nguyện ý nói đạo lý, Long tổng tiêu đầu lập tức hiện ra thần sắc vui mừng, nhanh chóng liên tục nói: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm! Chỉ cần ngươi cho Long bá bá hai ngày...Không, một ngày, một ngày liền tốt! Trước thời điểm này ngày mai, ta nhất định có thể cạy mở miệng của hắn, sau đó liền giao cho chất nữ ngươi mặc ý xử lý!"

"Ân..." Thiết San Hô chậm rãi đáp lại, cũng không biết là có ý định gì, một lát sau lại nói: "Nhưng Long bá bá có thể nào cam đoan thời gian một ngày này có thể lấy thứ mình muốn? Ứng Tu Dương cũng là người từng trải, nếu như hắn biết rõ hắn nhất định phải chết, làm sao lại dễ dàng từ bỏ?" Lời này khiến cho Long tổng tiêu đầu cười to một hồi, nói: "San Hô chất nữ hồ đồ rồi sao? Ngươi tới nhìn xem." Nói xong hắn nâng chân đá đá người đang mềm nhũn nằm trên mặt đất, huyệt đạo của Ứng Tu Dương chưa giải thuốc trong rượu vẫn còn hiệu quả, giống như bùn nhão ma không phản ứng chút nào, tổng tiêu đầu cười nói: "Có nhìn thấy không? Đến lúc đó các ngươi không cần lộ diện, chuyện thẩm vấn giao cho chúng ta, hắn làm sao biết được bản thân sắp phải chết? Loại người này đều là hạng người ham sống sợ chết, ta còn nhiều biện pháp làm cho hắn phải nói ra!"

"Cho dù là lộ diện cũng không quan trọng." Lúc này Luyện nhi cũng xen vào, tự phụ nói: "Nếu thật sự không được, đừng quên còn có Ngọc La Sát ta ở đây. Thế gian này còn nhiều, rất nhiều thủ pháp làm cho người ta sống không bằng chết, ta có vài trò vặt có thể vượt qua tất cả cực hình trong thiên hạ, đến lúc đó hắn không chịu được, chỉ sợ là phải kêu cha gọi mẹ cầu ta ban thưởng cho hắn được chết a! San Hô muội muội, ngươi muốn giết chết lão tiểu tử đó ta tuyệt đối không ngăn cản, chỉ là lại nói chúng ta cũng không thể quá tiện nghi cho hắn, nào có thể chết tốt như vậy? Nhiều lần chết đi sống lại chịu chút ít hành hạ chẳng phải là rất tốt sao?"

Lời này thật ra hết sức chân thật, hồi tưởng lại những năm qua Luyện nhi ra tay tra tấn bức cung mặc dù không nhiều lắm, nhưng luôn là mọi việc đều thuận lợi, những thủ pháp khiến cho tổn thương huyệt đạo tàn thân loạn khí nghịch chuyển huyết mạch nàng sử dụng càng ngày càng thuần thục, còn không có thấy ai chịu đựng được. Thiết San Hô cũng được chứng kiến mấy lần, vì vậy không lên tiếng, lại cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào người trên mặt đất trong chốc lát, rốt cuộc nói: "Tốt, lúc này ngày mai, không thể nhiều hơn nữa."

Nói xong nàng xoay người rời đi, cũng không nhìn qua ai, cúi đầu liền vội vàng đi ra ngoài, giống như e sợ đi chậm một chút liền sẽ nhịn không được mà đổi ý.

Báo thù như vậy, nuốt không trôi, nhưng lại là bất đắc dĩ.

Việc này không nên chậm trễ, sau khi Thiết San Hô rời đi, Long tổng tiêu đầu lập tức liền tự mình đem Ứng Tu Dương mang đến một gian mật thất bên trái hậu viện mà bức cung, để không lộ dấu vết, trước hắn cùng chúng ta bày ra một kế hoạch, nếu như không được lại để Luyện nhi đến ra tay, cho nên ban đầu chúng ta chỉ trốn ở gian ngoài không để bị phát hiện mà dự thính. Ứng Tu Dương vô tri vô giác đã mấy ngày, sau khi được giải huyệt tạt nước cho tỉnh lại vẫn là mơ mơ hồ hồ, vừa mở mắt liền lớn miệng kêu lên: "Ân, đây là nơi nào? Khách Sính Đình lại đi đâu? Nàng...Nàng mời ta uống rượu kia mà!"

Chuyện thẩm vấn, không cần phải chi tiết, đơn giản chính là ép buộc hắn nói ra tính danh chức quan cùng thủ pháp của những quan lại thông phiên bán nước, mềm không được sẽ tới cứng rắn! Bên trong chính là tiếng gào khóc thảm thiết, bên ngoài Luyện nhi nghe được liền có nhiều thú vị, ngược lại trông mong Ứng Tu Dương có thể chịu được lâu một chút, để cho bản thân nàng có cơ hội đi vào tra xét.

Luyện nhi vô ưu vô lự, Thiết lão gia tử lại để tâm đến thương thế của Mộ Dung Trùng, không bao lâu liền rời đi. Ta đối với việc thẩm vấn cũng không cảm thấy hứng thú, nghe đến chỉ cảm thấy nhao nhao không thôi, lại ở cùng Luyện nhi trong chốc lát, cũng mượn cớ mà đi đến chỗ của Thiết San Hô.

Cứ như vậy cho đến khi mặt trời lặ về phía Tây, hôm nay ngay cả cơm chiều cũng là từng người tách ra dùng, lúc dùng cơm Luyện nhi là có đến cùng chúng ta ăn, vừa ăn vừa nói Mộ Dung Trùng tựa hồ càng nguy rồi, lão gia tử ăn cơm cũng không dám rời đi, Long tổng tiêu đầu thì đang tra xét hết sức lực, cơm cũng là dùng trong mật thất, nàng ăn xong cũng muốn đi đến mật thất, nếu như đến đêm khuya còn không thấy Ứng Tu Dương thành thật, chính mình liền sẽ xuất thủ vân vân...Nói đến sau đó lại hưng trí bừng bừng mà đem chuyện Ứng Tu Dương kêu rên trong quá trình thụ hình thêm mắm thêm muối miêu tả qua một lần, ta biết nàng là muốn làm cho Thiết San Hô nghe xong trong lòng sẽ thoải mái hơn chút ít, tất nhiên cũng không ngăn cản, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho nàng, để tránh cho nàng chỉ nói liền quên ăn.

Một đêm này, không ai có thể yên giấc.

Mặc dù không yên giấc, hôm sau vẫn là tỉnh lại rất sớm, thậm chí hiếm khi còn tỉnh lại sớm hơn Luyện nhi. Đây cũng là sự việc có nguyên nhân, nàng đêm qua bận đến sau nửa đêm mới trở về, mà bản thân trước đó liền đã ngủ được một lúc, hơn nữa một mình vận công ít nhiều có chút tiến triển, trên người khoan khoái dễ chịu không ít, sáng sớm khi ánh mặt trời mờ mịt xuyên thấu qua hoa văn cửa sổ chiếu lên người, ấm áp làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt an nhiên ngủ say bên cạnh, đáy lòng càng như nhẹ lướt qua.

Bất luận bên ngoài có bao nhiêu thị phi, mặc kệ bên người có bao nhiêu bận rộn, chỉ cần có thể mỗi sáng sớm cũng như vậy thật yên lặng mà tỉnh lại, vây lấy nàng hoặc là vì nàng chiếu cố, liền có thể quét đi tất cả ứ đọng trong lồng ngực, gột rửa đi mọi sự đen tối, chỉ còn lại điềm tĩnh vô lo.

Trong đầu thổi qua một chút như có như không cảm tưởng, nhìn chằm chằm vào ngũ quan tỏa ra nhàn nhạt bóng mờ dưới ánh mặt trời mà ngây ngốc trong chốc lát, liền không nhịn được mà tiến lên trước chạm vào đôi môi kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí muốn xuống giường chuẩn bị dụng cụ cho nàng rửa mặt, không ngờ mới vừa ngồi dậy đến một nửa, chính là lại bị ôm ngang kéo lại, rơi vào trong vòng tay của người ở dưới.

Biết rõ nàng ngủ rất dễ tỉnh, cho nên bỗng nhiên bị tập kích sẽ không làm cho người ta quá mức kinh ngạc, chỉ là sợ đè trúng nàng, cho nên nhân lúc Luyện nhi vô cùng thoải mái mà duỗi người, liền thoáng xê dịch vị trí, lại che đôi mắt của nàng lại tỏ ý muốn nàng lại ngủ thêm một chút, lại bị lắc đầu tránh thoát. "Không ngủ..." Luyện nhi thoáng lắc lắc đầu, vẫn nhắm hai mắt nói lầm bầm: "Lát nữa ta còn phải đến mật thất nhìn xem, đêm qua lão tiểu tử kia có nói ra toàn bộ hay không, nhân lúc còn sớm lại đến tra hỏi hắn một chút, nếu có thể hỏi ra được chút gì đó chính là tốt nhất, nếu như không thể, vậy hành hạ hắn hả giận cũng tốt...Tối hôm qua San Hô thực sự nên tới nghe một chút, tiếng kêu to chết đi sống lại giống như tiếng giết lợn, thật là dễ nghe..."

Nàng còn đang tức giận lầm bầm, khóe miệng lại cong lên vẻ mỉm cười, những lời nói trong miệng lúc này lại mang theo vài phần nhẫn tâm khác thường, sự nhẫn tâm ngây thơ.

Ta cố tình lại đang nghĩ, may mắn có phần nhẫn tâm này, nếu không những năm qua trong giang hồ, cho dù chỉ dựa vào dung mạo, người trước mắt cũng không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu anh hùng hào kiệt canh chào khom lưng.

Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy có chút may mắn.

Lại ôm nhau ở trên giường một hồi, hai người thân mật một lát, dù sao cũng là trong lòng có chuyện, cũng không quá lâu liền cùng nhau đứng dậy rửa mặt, Luyện nhi tính toán đưa Thiết San Hô đến xem Ứng Tu Dương thụ hình cho hả giận, cũng mặc kệ canh giờ còn sớm, thu thập qua loa xong liền lôi kéo ta đi đến chỗ của San Hô, nhưng mà mới xuyên qua hành lang, liền thấy được Long tổng tiêu đầu cùng hạ nhân vội vàng đi ra ngoài.

"Lão Long đầu, đi đâu vậy?" Luyện nhi xưa nay không biết lớn nhỏ, thấy người liền mở miệng mà chào hỏi như vậy. Long tổng tiêu đầu đêm qua sợ là so với Luyện nhi đi ngủ càng muộn, tuổi tác lại lớn, lúc này nhìn qua dù sao cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn là vui tươi hớn hở nói: "Ai nha, đúng lúc! Ta còn do dự có nên hay không sai người đi thông báo cho các ngươi, hạ nhân mới vừa tới báo, có khách đến, hẳn là việc vui tới gần, ha ha! Thiết lão đã chạy tới trước rồi, ta là đuổi theo cũng đuổi không kịp."

Cùng Luyện nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều biết rõ, lúc này có người đến nhà thăm hỏi đã là kỳ lạ, mà có thể gọi là việc vui tới gần, còn có thể làm cho Thiết lão gia tử bị kích động như vậy, chỉ sợ...Chỉ có một vị khách nhân.

Hoặc nói cho chính xác, là một vật mà vị khách nhân kia mang đến.

Đỗ Minh Trung được nghênh đón tiến vào đại sảnh, đứng ở đó lộ ra một chút bất an, không ngừng vuốt nhẹ một kiện hàng lớn mang theo trong tay. Ta cùng Luyện nhi động tác nhanh hơn một chút, gần như là cùng Thiết lão gia tử trước sau bước đến, hắn thấy chúng ta vào cửa, vài bước đi tới đây hành lễ, bị lão đầu tử nhanh chóng cắt ngang, cười nói: "Hiền chất, ngươi hôm nay như thế nào sớm như vậy liền đến? Chẳng lẽ...Có chuyện gì?" Ngoài miệng ông khách sáo, lúc nói chuyện lại có chút không bận tâm, ánh mắt liếc về phía kiện hàng kia.

Trải qua ngày hôm qua, Đỗ Minh Trung tất nhiên cũng biết lão gia tử nóng lòng, do dự một chút, nói: "...Đúng vậy, hôm qua Thiết bá bá nói với ta những lời kia, sau khi trở về ta trằn trọc suy nghĩ một đêm, rốt cuộc đã quyết định chủ ý, hôm nay liền sớm đưa vật này đến đây." Nói xong hắn mở kiện hàng ra, bên trong là một cái hộp dài, lại mở nắp đậy ra, chỉ thấy bên trong là một nhánh cây đen bóng, giống như dược liệu non.

Ta cùng Luyện nhi tuy biết rõ vật này trân quý, cũng là cao hứng, vẫn là không có phản ứng gì. Thiết lão gia tử đầu bên kia đã sớm cực kỳ cảm động, run tay tiếp nhận hộp dài, lớn tiếng nói: "Tốt...Đỗ hiền chất, tốt! Ta Thiết Phi Long nhận hậu ý của ngươi! Cứu chuyện Tả Quang Đấu cữu phụ của ngươi ta sẽ dốc hết sức mà đảm đương, dù là xông pha khói lửa, lão phu cũng sẽ bảo vệ hắn an nhiên thoát thân!"

Khi lão gia tử kích động đưa tay liên tục vỗ lên cánh tay của đối phương, thiếu niên kia chớp mắt hai cái, lập tức rủ ánh mắt xuống, khiêm cung ôm quyền nói: "Vậy...Chất nhi trước cám tạ Thiết bá bá, ta cũng đã nghĩ thông suốt, thay vì thấp kém hướng gian hoạn cầu tình, không bằng càng mang tâm huyết nam nhi một chút, cũng không uổng công cữu phụ trong nhà giam vẫn là...Khí tiết không thay đổi..." Nói đến đây hắn giống như nghẹn lại một chút, dừng lại một chút, lại nói: "Bất quá việc này cũng không vội vàng trong nhất thời, giờ phút này cứu người mới chính là khẩn cấp. Gốc hà thủ ô nghìn năm này cách dùng có khác biệt so với bình thường, ba chén thuốc đầu tiên sắc rất đặc biệt, nếu không ta cùng các ngươi đi đến hậu viện thăm dò tình hình của Mộ Dung Trùng một chút a? Hôm qua ta thấy hắn thật không tốt a, nếu như hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy thương thế ổn định lại, cũng liền không uổng công đi."

Đề nghị này đúng với tâm tư của Thiết lão gia tử, có lý nào lại không đồng ý? Lập tức ông liền vui vẻ không thôi mà lôi kéo Đỗ Minh Trung đi thẳng đến sương phòng trong hậu viện, Long tổng tiêu đầu bên cạnh vừa căn dặn hạ nhân đi chuẩn bị tốt mọi thứ để sắc thuốc, lại vừa vui vẻ mà vội vàng đi theo. Luyện nhi tất nhiên cũng là muốn tham gia náo nhiệt, bản thân lại chậm nửa nhịp, bị nàng kéo một cái, thúc giục: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì a? Đi a, đi xem thuốc kia có phải thật sự là thần kỳ như vậy hay không."

Bị lôi kéo thúc giục như vậy, cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ dâng lên liền tiêu tán, ta cười nhẹ một tiếng, lại nắm lấy tay Luyện nhi, cùng nhau theo sát phía sau, trong lòng cảm thấy may mắn hôm nay mọi chuyện trôi chảy.

Đến sương phòng nhìn một cái, Mộ Dung Trùng vẫn là mặt như giấy trắng, nằm trên giường cắn chặt hàm răng bất tỉnh nhân sự. Đỗ Minh Trung lập tức không dám tiếp tục trì hoãn, dặn dò chuẩn bị đầy đủ vài loại dược liệu, lại tự mình cầm dao đem hà thủ ô kia nương theo thớ mà cắt dọc ra thành hai phần, lại cắt thành các loại hình dạng lớn nhỏ không đều, dùng giấy cẩn thận từng li từng tí mà bao kỹ, hướng mọi người nói: "Hà thủ ô nghìn năm này dược tính rất mạnh, không cần ngâm chế, sắc pháp lại không thể có nửa điểm qua loa, lần đầu cần để nhỏ lửa sắc ra ba chén thuốc cho người bệnh uống vào. Chén thứ nhất dược tính mỏng mà ấm, là thuốc dẫn; chén thứ hai đậm hơn chén thứ nhất, mà chén thứ ba mới chính là sắc ra tinh hoa nhất, các mấu chốt trong đó nửa điểm cũng không thể qua loa, thuốc này ta vẫn là tự mình sắc mới yên tâm, thỉnh tổng tiêu đầu sắp xếp cho ta một nơi tốt để sắc thuốc"

Long tổng tiêu đầu đương nhiên là nghĩa bất dung từ, chẳng những phái người, bản thân còn muốn tự mình đi hỗ trợ, lại bị Đỗ Minh Trung ngăn lại, hắn nói nhiều người sẽ rối loại, xin mọi người ở đây trông coi bệnh nhân, nếu như phát hiện ra không chịu nổi dược tính, liền phải nhanh chóng độ khí lưu thông máu huyết cho hắn, trợ giúp hắn hấp thu dược tính quan trọng kia.

Nghe nói như vậy, những người có công phu liền đều ở lại chuẩn bị cho mọi tình huống. Chờ đợi là chuyện vô cùng giày vò người, đợi trái đợi phải, chờ đến mức lão gia tử không kiên nhẫn mà xoay quanh, ta cùng Luyện nhi dựa sát vào nhau ngồi trên ghế gần như đã muốn ngủ thiếp đi mất, chén thuốc thứ nhất mới được thong dong đưa tới, quả nhiên là dược tính mỏng ấm, chất lỏng trong chén kia trong suốt thấy đáy, nếu như không phải mang theo nhàn nhạt màu sắc và mùi hương, nhìn thế nào cũng không thấy giống dạng thuốc lỏng được sắc ra.

Lão gia tử cũng không chần chờ, tự mình nhận lấy ngửi ngửi, ngồi xuống bên giường liền muốn để cho người kia uống xuống, bởi vì Mộ Dung Trùng đã sớm hôn mê bất tỉnh, Long tổng tiêu đầu liền ở bên cạnh hỗ trợ, hai người bận rộn một hồi, rốt cuộc là giúp hắn uống cạn. Ta cùng Luyện nhi ở bên cạnh tò mò nhìn xem, cũng không biết có phải là dán mắt nhìn lâu rồi hoa mắt hay không, thời gian trôi qua chừng nửa nén hương, lại thực sự cảm thấy sắc mặt trắng bệch kia tựa hồ đã thuận lại một chút.

Nếu nói lúc này có thể vẫn là hoa mắt ảo giác, chờ gần nửa canh giờ sau lại uống đến chén thứ hai, hiệu quả liền dần dần hiện ra. Chén thuốc thứ hai này rõ ràng so với chén thứ nhất nồng đặc hơn, nhìn qua không còn trong suốt, mùi cũng trở nên nặng hơn. Sau khi Mộ Dung Trùng uống vào, đầu tiên sắc mặt rất là khó coi, nghĩ đến lời Đỗ Minh Trung dặn dò lúc trước, lão gia tử vội vàng một chưởng dán ở sau lưng độ khí cho hắn, qua một hồi lâu, lại giống như chậm lại, sắc mặt khó coi rút đi, huyết sắc liền xuất hiện trên gương mặt vốn đã tái nhợt.

"Ha ha, hữu hiệu! Thật là hữu hiệu!" Lão gia tử vui mừng quá đỗi, lập tức vỗ tay thoải mái, hàng lông mày cau chặt hai ngày nay rốt cuộc đã giãn ra, Luyện nhi thấy vậy tất nhiên cũng mừng thay cho ông, không khỏi tiến lên trêu ghẹo vài câu, bên cạnh Long tổng tiêu đầu cũng là gật đầu, trong lúc nhất trong phòng thời vui vẻ thoải mái, quét qua rất nhiều trầm mặc sau những biến cố lúc trước. Xác thực, người vốn cho rằng ắt hẳn phải chết, hôm nay lại liễu ám hoa minh, chẳng qua mới là chén thuốc thứ hai đã thấy được hiệu quả, sau đó còn có gì phải lo lắng?

Mà nói đến lo lắng, trong đầu lúc nào cũng là hiện ra một người khác, có lẽ là mấy ngày gần đây thời gian cùng Thiết San Hô quá nhiều, cũng đã quen mang theo một phần bận tâm này, có lẽ chuyện Mộ Dung Trùng chuyển biến tốt đẹp nàng cũng cần thiết được biết rõ, huống chi nơi này đã có mấy vị cao thủ trông coi, dù cho muốn độ khí lưu thông máu huyết cũng không tới phiên mình. Cho nên khi mọi người đều đang vui vẻ, ta ở phía sau đối với Luyện nhi dùng tay ra hiệu muốn đi ra ngoài, mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng, sau đó liền lặng lẽ lui đi ra.

Ra khỏi sương phòng, vốn định đến chỗ hậu viện hơi Thiết San Hô cư trú, mà khi đi qua hành lang bao lấy đình viện, đi được nửa đường, lại ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy xa xa trên một gian mái ngói màu xanh nâu trong thạch đình, chính là tràn đầy khói xanh lượn lờ, có người đang bận rộn trong đó, khoảng cách thật xa cũng có thể nghe thấy được hương vị dược liệu.

Vốn cho rằng sắc thuốc nhất định là đặt tại một nơi giống như nhà bếp, không ngờ lại thấy được ở nơi này, cũng không biết trong đó có điều gì cần chú trọng, chẳng lẽ là vì muốn thông gió? Xuất phát từ tò mò liền đến gần một chút nhìn qua, chỉ thấy bên trong làn khói xanh hai người tạp dịch mà Long tổng tiêu đầu phái đến trợ giúp đang bận rộn châm củi thổi lửa, chỉ là không thấy bóng dáng Đỗ Minh Trung, lúc trước hắn nói sắc thuốc nửa điểm cũng không thể qua loa, lúc này lại không thấy người đâu chẳng phải là không thể nào nói nổi sao?

Tuy rằng trong lòng kỳ quái, chỉ là cuối cùng vẫn không tiến lên trước, thứ nhất hai người tạp dịch kia đang trông coi lửa loay hoay đến không ngốc đầu lên được, không muốn đến quấy nhiễu; thứ hai Luyện nhi không ở bên cạnh, cùng người khác giao lưu rất là không tiện, cũng không muốn lại khoa tay múa chân cả buổi. Vì vậy chỉ nhìn qua vài lần liền trực tiếp đi thẳng qua tiến đến chỗ muốn đến, lại rẽ qua mấy vòng, nhưng lại không hẹn mà gặp liền đụng phải Thiết San Hô ngay ở trước mặt.

Nha đầu kia hôm nay mặc một thân trang phục màu trắng, áo ngoài là màu ngà, ngay cả trang sức cũng là màu trắng viền bạc, thanh nhã thì thanh nhã, nhìn xa xa lại đột nhiên mang theo cảm giác như đưa tang, lúc trước nàng cũng không có lập tức phát hiện ta, khi phát hiện người trước mặt liền ngẩn người, rồi sau đó ánh mắt dao động nói: "Thật là tình cờ, trong lúc rảnh rỗi đi dạo vài bước cũng có thể gặp nhau..."

Cười một cái, lời nói dối này rất không cao minh, từ khi đến đây, Thiết San Hô chưa từng tùy ý đi lại trong Trường An tiêu cục, huống chi, làm sao có đạo lý đi dạo còn mang theo kiếm?

Đạo lý kia kỳ thật chính nàng cũng hiểu được, thấy ta mỉm cười không biểu lộ thái độ, rốt cuộc là không nhịn được, mặt lạnh mà sửa lời nói: "Được rồi, ta là muốn đi xem tên họ Ứng kia, đêm hôm qua Luyện tỷ tỷ bức cung như thế nào? Nếu như còn không chịu nói thật, ta liền không để ý mà cắt đi vài thứ vụn vặt trên người hắn, ngươi có muốn cùng đi xem một chút không?"

Lúc này Thiết San Hô không biết người chuyện người nào đó đã nhờ thuốc mà lấy lại sức sống, bản thân vốn là muốn báo cho nàng biết, lúc này thấy nàng mang một thân sát khí, vì vậy liền cân nhắc một phen xem nên nói với nàng chuyện của Mộ Dung Trùng tốt hơn hay là theo nàng đi xem qua Ứng Tu Dương tốt hơn, cuối cùng vẫn gật đầu, tùy ý của nàng, lúc trước nghe thấy Luyện nhi đã từng nói qua Ứng Tu Dương kia đã nói ra không sai biệt lắm, vạn nhất đến lúc đó Thiết San Hô cao hứng giết người, có lẽ tổn thất cũng là không lớn.

Mang theo tính toán như vậy, một đường liền dẫn nàng đi qua mật thất, nơi hôm qua vừa mới đi qua làm sao cũng không thể đi nhầm, sau bảy quẹo tám rẽ liền đi tới một tiểu viện tĩnh mịch, hai bên xanh um tươi tốt tỏa bóng mát, con đường nhỏ lát đá xanh dẫn thẳng đến một gian nhà nhỏ nơi cuối đường. Vừa rảo bước tiến lên cửa tiểu viện này, liền có một vị đại hán thân hình vạm vỡ tiến tới ôm quyền vấn an, người này chính là một loại thủ vệ trông coi, nhận ra nhau, tất nhiên không ngại, sau khi biết được ý đồ đến đây, một đường khách khí mời chúng ta vào trong, vừa đi vừa nói: "Đêm qua tổng tiêu đầu đi rồi người kia một điểm thanh âm cũng không có, tựa như đã chết rồi, kết quả sáng nay dưỡng túc tinh thần, lại mắng chửi hơn một canh giờ. Trước mắt mới lại không có tiếng động không lâu, có lẽ là mắng mệt mỏi lại đang giả chết, nhị vị lát nữa đi vào, lại để cho tiểu nhân nhét kím miệng hắn lại, để tránh nghe phải những lời bẩn thỉu!"

Nhìn không ra người này lại nói như vậy, Thiết San Hô chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, bản thân thì muốn đáp lại cũng là không có cách nào để đáp lại, một đường nghe vị đại hán trông coi này nói liên miên đến trước phòng, hắn trước tiên tiến lên đẩy cửa bước vào trong, ngay sau đó lại liền hét to một tiếng, kinh hoàng nói: "Ai nha! Đây là có chuyện gì?"

Không đợi hắn nói xong, cùng lúc tiếng kêu kinh hoàng này thoát ra, ta và Thiết San Hô đã một trước một sau vọt vào, trong nơi mật thất này chia thành hai gian, hôm qua tổng tiêu đầu sắp xếp gian ngoài là trại tạm giam, nội thất làm nhà giam giữ chính. Nhưng hôm nay bước vào, ánh mắt lướt qua chỉ thấy một người trông coi gain ngoài đã nằm bất tỉnh dưới mặt đất, đại hán đi cùng đến đây nhanh chóng vội vàng gọi tên của hắn, mà trong nội thất chính là cửa phòng mở rộng!

Thấy vậy, phản ứng của Thiết San Hô là trước tiên xông vào bên trong, ta lại ngồi xổm xuống thăm dò thương thế của người đang hôn mê kia một chút, phát hiện hắn chẳng qua là sau đầu bị va chạm mạnh mà ngất đi, đối với đại hán kia phất tay tỏ ý bảo không có chuyện gì, hắn tựa hồ còn không có triệt để phản ứng kịp, Thiết San Hô lại lao tới hổn hển nói với hắn: "Bên trong không có ai, tên gia hỏa kia chạy thoát! Các ngươi làm việc thế nào vậy! Ân?"

"Chạy thoát?" Lúc này đại hán tựa hồ mới từ trong biến cố tìm lại được tinh thần, hét lớn: "Không có khả năng a! Ta, ta vừa rồi còn nghe thấy tiểu lão nhi kia đang chửi bậy, lúc cô nương ngươi tới đây mới im miệng không bao lâu, làm sao có thể một chút liền không thấy người? Không có khả năng nhanh như vậy!"

"Tự mình vào xem! Ngươi cái này..." Thiết San Hô có chút tức giận, gần như đã không thể lựa lời mà nói chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng mới đem nửa câu sau nuốt xuống, một lần kềm chế này tựa hồ làm cho nàng lãnh tĩnh một chút, chỉ thấy San Hô khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút lại nói: "...Tốt, nếu thật sụ như ngươi nói, vậy gia hỏa kia nhất định là mới vừa chạy trốn không lâu, tiêu cục lớn như vậy, lại nhiều người nhiều mắt, hắn nhất thời nửa khắc e rằng cũng ra không được, ngươi nhanh chóng đi báo cho phụ thân của ta cùng Long tổng tiêu đầu, nhanh đi!"

Đại hán kia tuy rằng vừa mới biện hộ, chỉ là trong lòng cũng biết đã xảy đại họa, bị Thiết San Hô quát một tiếng, lộn nhào chạy ra ngoài, người hôn mê trên mặt đất kia, mặc dù tính mạng không ngại, chỉ là nhất thời cũng gọi không tỉnh, trong phòng chỉ còn lại ta cùng với San Hô hai mặt nhìn nhau, nàng thở gấp một lát, rút Thanh phong kiếm cầm trong tay, đối với ta nói: "Chúng ta chia ra hai đường, tìm kiếm!"

Tuy nói là chia ra hai đường, nhưng kỳ thật ban đầu chúng ta vẫn là giữ vững khoảng cách luôn có thể từ xa xa mà nhìn thấy nhau. Ứng Tu Dương kia võ công không tính yếu, ít nhất đối với San Hô mà nói là như vậy, tuy rằng hôm qua bị bắt bị thẩm định đã làm bị thương không ít sinh lực, chỉ là cân nhắc rất có thể đã có đồng bọn bên cạnh tiếp ứng, cũng không thể coi thường.

Đúng rồi, đồng bọn. Tuy rằng trước mắt không căn cứ xác thực, cũng không có thương lượng cùng Thiết San Hô, chỉ là bản thân vẫn có cảm giác như vậy, vì vậy lúc này hành động cũng có thêm vài phần cẩn thận.

Ban đầu truy tìm tất nhiên là từ trong nội viện tìm ra, nơi này tuy là chỉ có một con đường lát đá xanh thông đến, bố cục thập phần đơn giản, nhưng hai bên con đường nhỏ lại sinh trưởng không ít cây cối thực vật sum xuê, lúc trước cây cối xanh um tươi tốt chính là cảnh đẹp ý vui nhưng lúc này xem ra, lại không biết đã che giấu đi bao nhiêu sát khí. Khom lưng đi xuyên vào bên trong, San Hô tìm kiếm hẳn là có chút ít vội vàng, tìm tìm, chợt nghe thấy thanh âm răng rắc khi nàng lướt qua các phiến là càng lúc càng xa, đang do dự có nên trở lại tìm nàng hay là nên truy tìm cho hết khu vực ở trước mắt rồi trở lại nói sau, khóe mắt liếc qua lại thoáng nhìn thấy trên mặt đất có một thứ gì đó.

Một thứ gì đó, không phải thứ gì đó, đó là một cỗ thân thể nằm lăn trên mặt đất, là một người!

Nếu đó là một người xa lạ, cho dù người đó mặc quần áo trong tiêu cục, giờ phút này bản thân cũng sẽ cẩn thận, thế nhưng quần áo cùng phục sức của người này lại nửa điểm cũng không có gì xa lạ! Cho nên lúc đó phản ứng đầu tiên là đẩy ra cành lá tiến lên vài bước mà bắt kịp, nâng đối phương dậy lay động một cái, giống như từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn lắc đầu, mở mắt vừa nhấc đầu lên, khi ánh mắt đột nhiên giao nhau, lại tựa hồ là sững sờ, lẩm bẩm nói: "...Như thế nào...Lại là ngươi?"

Có thể lý giải là, sự sững sờ này là biểu hiện do sau khi hôn mê còn chưa thật sự thanh tỉnh —— Nếu như bản thân không có lưu ý đến biến hóa trong ánh mắt kia.

Nhưng sự thực là, một thoáng khi nhìn nhau, đồng tử kia chính là kinh ngạc mà co rụt lại, rồi sau đó, một đôi mắt gần như là không thể khống chế mà lướt qua ta, nhìn về hướng phía sau đầu của ta.

Cùng lúc đó, một thanh âm ầm ầm phá không vang lên từ phía sau lưng!

Kinh hãi vô cùng, muốn trốn đã là không còn kịp rồi, khi cần cổ chợt lạnh gần như theo bản năng mà duỗi ra bàn tay bảo vệ nơi cổ họng, nháy mắt tiếp theo cần cổ chính là bị siết chặt, một đoạn dây xích lạnh buốt siết chặt lấy, xúc cảm lạnh lẽo dán vào làn da làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nếu như không phải ở thời khắc sống còn liền đưa tay một bảo hộ, chỉ sợ giờ phút này đã cảm thấy ngạt thở, nhưng nguy cơ lại chỉ là vừa mới bắt đầu, kẻ đánh lén ở ngay sau lưng, không chút nghĩ ngợi bản thân liền nhanh chóng dùng tay kia xoay trở đánh một chưởng ra phía sau, đồng thời ngón tay nắm lấy dây xích kia đẩy ra, ngẩng đầu cong gối hạ thấp thân người xuống, ý đồ muốn thoát ra khỏi sợi dây xích lạnh lẽo đang siết chặt kia, chỉ cần thoát ra khỏi vật cản này, liền chính là thời điểm thắng bại nghịch chuyển!

Kẻ đánh lén dường như cũng rõ ràng nhận ra điểm này, cho nên liền liều mạng cố sức dù ăn một chưởng cũng không dám lơi lỏng, nhưng vẫn là không thể không chế nổi ta, nhìn thấy bản thân sắp có thể thoát ra khỏi vòng kềm chế này, chợt nghe thấy sau lưng khàn khàn nói: "Động thủ a! Do dự cái gì? Nàng giãy giụa tránh thoát được liền xong rồi!"

Lời nói còn chưa dứt, bụng dưới bỗng nhiên liền trùng trùng điệp điệp trúng một kích! Khí ngưng đan điền, một kích này khiến cho nội lực bản thân cần tích tụ bị tan rã, cùng lúc này, thân thể cùng khí lực trên tay đều là mềm nhũn, tất cả ứng biến cùng cố gắng tránh thoát đều trở nên uổng phí.

Người có thể ra tay tấn công bản thân như vậy, chỉ có thể là người vừa mới được bản thân nâng dậy.

Thủ thuật nhận thức nhìn thấu con người, nói ra thật dễ dàng, nhưng cho dù thiên tính vạn tính, cũng liền khó tính được nhân tâm bất định.

Cho nên khi nhìn thấy Đỗ Minh Trung mang theo tràn đầy vẻ xấu hổ mà thu bàn tay về, dường như bản thân hắn mới chính là người vô tội bị hãm hại, một khắc này trong lòng ngoại trừ cười nhạo bản thân có nhãn lực khiếm khuyết, tựa hồ không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện gì khác nữa, ngay cả phẫn nộ cũng là làm không nổi.