Ma Nữ Nghê Thường

Chương 138: Tư tâm




Nếu như là một mình Trúc Tiêm nói vậy kết quả thu về hẳn là không tốt lắm, nhưng có thêm một Mục Cửu Nương, cho dù Thiết San Hô không tình nguyện, cuối cùng vẫn là sẽ ngoan ngoan làm theo.

Sau khi nàng đi, cho đến trước thời điểm ước hẹn, chuyên duy nhất còn lại cần làm cũng chỉ là thông báo cùng dân đói ở các nơi mà thôi, công việc này vốn liền dễ dàng, chỉ cần dò nghe chỗ tụ tập của dân đói rồi lặng lẽ đi một chuyến liền tốt, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chúng ta còn cố ý chờ đến khi sắc trời dần tàn mới chia nhau ra hành động, nhờ có hoàng hôn yểm hộ, càng là thoải mái dễ dàng.

Bất quá dù thoải mái dễ dàng đến thế nào, cũng là tốn thời gian, bởi vì thường chạy tới nơi này, luận về nội thành Quảng Nguyên Mục Cửu Nương so với ta quen thuộc hơn rất nhiều, khi sắc trời hoàn toàn tối đen, bản thân quay trở về khách điếm từ địa điểm cuối cùng để gặp nàng, thấy nàng sớm đã châm lên ngọn đèn trong phòng, trên bàn thậm chí đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, giống như chờ đợi đã lâu.

"Nếu không chê, ăn trước một chút a." Thấy ta vào phòng, nàng liền cười khẽ gật đầu nói: "Về sớm trước một bước, liền căn dặn chưởng quầy làm chút thức ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của Trúc cô nương hay không, ăn một chút lót dạ cho đỡ đói cũng tốt."

Này tất nhiên không có lý do để cự tuyệt, một bữa cơm cũng được coi như luôn cười cười nói nói, chẳng qua là chủ đề luôn không tránh khỏi đề cập đến hai người hiện không có mặt ở đây, Mục Cửu Nương là người khách sáo nhiệt lạc, nói chuyện phần lớn luôn giữ đúng mực, chỉ khi nhắc đến đủ loại chuyện lý thú có liên quan đến Thiết San Hô thì trên mặt mới chính thức lộ ra thần thái, ở chung cùng Luyện nhi lâu rồi, loại trò chuyện trên bàn rượu bình thường của nhân gian này đã lâu không trải qua, nói một hồi, qua loa ăn xong miếng cuối cùng, đã thấy Mục Cửu Nương đứng lên, đi đến bên cạnh từ từ châm hai chén trà bưng tới.

"Này cơm nước đã xong, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức rồi, đã hẹn là giờ sửu hành động, vẫn là có thể nghỉ ngơi được không ít thời gian." Nàng cười nói, đưa ly trà qua: "Trước đó uống chút trà tiêu thực, sau đó...Chúng ta liền mỗi người đi an giấc a."

"Cửu Nương không cần khách khí như vậy, tuổi tác của ngươi so với chúng ta lớn hơn, luôn khách sáo như thế, Trúc Tiêm thật là xấu hổ a." Ngoài miệng nói đùa, nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ, nhưng trong lòng có chút để ý, từ cách nói cười không bình thường của nàng đối với ta từ khi nàng khích lệ Thiết San Hô rời đi, đến sự do dự trong nháy mắt vừa rồi, sớm phỏng đoán nàng nhất định là có việc muốn nói, nhưng lúc này muốn nói lại thôi, thật khiến cho người ta suy nghĩ không thấu.

Tuy có chút ít để ý, chỉ là do tính tình, người khác không nói, bản thân cũng không tiện truy tìm nguồn gốc, tóm lại tin rằng nàng dứt khoát sẽ không làm chuyện tổn hại đến sơn trại là được, vì vậy sau khi uống hết một ly trà liền cảm ơn cáo từ, dù sao cũng là bộ dạng nam nữ khác biệt, vì tránh hiềm nghi, ngay từ đầu khi vào khách điếm liền thuê hai gian phòng khách, bất quá chính là ở sát bên, còn có cửa sổ cách nhau không xa, nếu thật sự có chuyện gì, chiếu ứng cũng dễ dàng.

Sớm nằm xuống, cũng không dám thực sự yên tâm ngủ say, sợ làm trễ nải canh giờ, cho nên chẳng qua là thổi đèn, mặc quần áo ôm kiếm nằm ở trên giường, mọi thời khắc luôn giữ lấy ba phần thanh tỉnh lưu ý tiếng gõ mõ cầm canh trên đường phố, trong thành tiêu điều, vào ban ngày người đi đường cũng không có bào nhiêu, lúc này trăng khuyết sao mờ, lại càng lộ ra vẻ u ám, lộ ra thập phần đìu hiu lạnh lẽo buồn tẻ.

Bình thời là chán ghét sắc trời như vậy, bất quá hôm nay có thể là ngoại lệ, thậm chí trông mong sắc trời tốt nhất lại tối hơn một chút, sắc trời như vậy khi hành động nới là thuận tiện nhất...Nghĩ đi nghĩ lại, càng trở nên mơ hồ, khi vừa mới chợp mắt một chút, bên tai lại tựa hồ nghe được chút ít động tĩnh khác thường, đó là tiếng động nhẹ vô cùng, dường như là có chú chim đang vỗ cánh bay xẹt qua ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ đáp trên mái hiên nghỉ chân.

Nhưng lúc này đêm khuya yên tĩnh, vừa mới gõ qua giờ hợi canh ba, chim mệt mỏi đã sớm về tổ, làm sao còn bay đến đây nghỉ chân? Suy nghĩ rõ ràng điểm này, cảm giác mơ hồ tan đi, cũng không vội vàng hành động, trong bóng đêm chỉ mở to đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ duy nhất trong phòng kia, mặc kệ ban đêm tối đến thế nào, bên ngoài luôn so với trong phòng sáng hơn một chút, nếu như có thứ gì muốn tiến vào, trong khoảnh khắc khi tiến vào đó, bản thân sẽ càng nhìn thấy rõ ràng, cũng liền càng chiếm được chút ít ưu thế.

Động tĩnh ngừng lại, nhưng rồi lại tiếp tục, ánh sáng nhàn nhạt xuyên vào một chút, cùng lúc có một bóng đen nhảy qua cửa sổ tiến vào, ta bỗng nhiên từ trên giường tung người lên, vung tay chính là một kiếm đâm tới!

Một kiếm này không phải là chiêu sát thủ, nhưng thực sự tuyệt đối không lưu tình, giường cùng cửa sổ cách nhau bất quá vài thước, chế địch ở tiên cơ làm không phải nói bừa, nhưng mà bóng đen kia không biết vì sao lại có thể lách mình né tránh, trong không gian nhỏ hẹp như vậy liền tránh thoát được!

Chỉ một chiêu này, đã biết thân thủ của đối phương e là trên mình, cũng không kinh hãi, xoay tay lại động kiếm, dùng toàn lực tung ra chiêu thức thứ hai! Đối phương tựa hồ cũng không nghĩ đến sẽ găp phải sự tập kích như vậy, có chút rối ren, cũng không bối rối, một bên đưa tay tiếp chiêu một bên đè thấp giọng nói: "Cô nương, cô nương đợi đã, tại hạ cũng không phải là có ý...Đừng nên hiểu lầm, xin nghe tại hạ nói một lời..." Ta lại vô tâm phản ứng đến hắn, đối mặt với sự tập kích như vậy, lại để cho hắn có thời gian trấn định hậu quả thiết tưởng là không thể gánh nổi, có lời gì muốn nói, vẫn là đợi sau khi chế trụ được hắn hỏi lại cũng không muộn!

Mang theo tâm tư này, rung tay tung ra vào chiêukiếm, kiếm thức là một chiêu so với một chiêu càng tàn nhẫn hơn, vốn nghĩ rằng mặc dù năng lực của bản thân thua hắn, chỉ là kiếm pháp sư phụ sáng chế là quỷ thần khó đoán, lúc này lại là trong đêm tối, tuyệt đối không thau kém, không ngờ người này lại nhất nhất tiếp được, chẳng những lông tóc không tổn hao gì, lại giống như nhìn ra gì đó, mơ hồ "Ồ" lên một tiếng, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Khoan hãy động thủ, ngươi là...Trúc Tiêm cô nương?"

Nghe thấy danh tụ này bị kêu lên rõ ràng, lúc này mới thu tay lại, nhưng vẫn là không dám khinh thường, cầm kiếm nhảy sang một bên, giữ vững khoảng cách nhất định, nghi ngờ nhìn bóng đen mơ hồ bên kia, thử dò xét mà nói: "... Ngươi là?"

Lúc đó trong phòng tối sắc trầm lắng, dù ngưng mắt nhìn kỹ đến thế nào cũng nhìn không thể nhìn ra rõ ràng, vẫn là bóng đen kia tự mình ôm quyền nói: "Cô nương đã quên sao? Tại hạ và cô nương là sư thừa đồng mạch*, năm đó ở trên Hoa Sơn còn từng có vài lần gặp mặt, họ Nhạc tên..."

(*Đại loại là có chung nguồn gốc sư môn)

"Nhạc Minh Kha?" Không đợi hắn nói xong, bản thân đã gọi ra cái tên này trước, không sai, có được một sự nhắc nhở này, trong đầu đã nhớ lại thanh âm này, hơn nữa, người có thể trong bóng đêm tiếp được kiếm pháp do sư phụ sáng chế, xác thực cũng chỉ có thể là do đã hiểu được ảo diệu trong đó.

"Đúng vậy chính là tại hạ, bốn năm trước từ biệt, không ngờ lại gặp lại ở nơi này, Trúc Tiêm cô nương từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ?" Bóng đen kia lại ôm quyền chắp tay, mặc dù không thấy rõ biểu lộ, chỉ là trong thanh âm đã là cởi mở mang cười.

Lúc này trong mắt đã thích ứng hơn rất nhiều, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, trong bóng tối chi tiết cũng dần dần rõ ràng, nam tử này toàn thân áo đen, nhìn đường nét ngũ quan giống như đúc so với trong trí nhớ, nhưng lại thêm vào rất nhiều chật vật, tuy rằng khuôn mặt mang cười, nhưng trên mặt còn mơ hồ máng theo vết máu, quần áo tựa hồ cũng có tổn hại.

"Ngươi...Tại sao lại ở đây? Còn bị..." Khi mở miệng muốn hỏi rõ, ngoài cửa sổ lại có động tĩnh, đột nhiên lại có thêm một thân ảnh nhỏ nhắn nhảy vào, người chưa đứng vững, kiếm đã xuất ra khỏi vỏ nói: "Trúc cô nương, vừa rồi là thanh âm gì? Làm sao vậy? Ngươi không sao chứ!" Chính là Mục Cửu Nương không thể nghi ngờ.

Nàng nhanh, Nhạc Minh Kha phản ứng còn nhanh hơn, hầu như chỉ một thoáng khi vừa có động tĩnh bên cửa sổ đã thấy hắn xuất thủ, cũng không cần nhắc nhở, vừa nghe thấy lời nói của đối phương, lại lập tức ngừng lại, đứng ở cách xa vài bước dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra, lúc này Mục Cửu Nương mới nhìn thấy có một người như vậy, vôi vàng cảnh giác xoay người, nhưng thực sự không có động thủ trước.

"Không có việc gì, yên tâm." Sợ nàng không biết nặng nhẹ, trước mặc kệ nam tử kia như thế nào, chỉ lo hồi đáp: "Như ngươi đã thấy chính là có một vị khách không mời mà đến, bất quá cơ duyên xảo hợp, cũng tính là một cố nhân, hắn cũng không có ý xấu, đến, ta giới thiệu các ngươi một chút, vị này chính là..."

Nói đến đây, mới phát hiện nói như vậy có chút không ổn, dừng một chút, thầm mắng mình một tiếng hồ đồ, lại chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Vị này chính là...A..., cũng không biết các ngươi có quen biết hay không, vị này chính là...Một vị bằng hữu họ Mục trong trại của Luyện nhi, mà vị này chính là Nhạc...Nhạc Minh Kha Nhạc huynh."

Đúng như dự đoán, khi nhắc tới cái tên này, dù cho trong bóng tối, cũng rõ ràng nhìn thấy Cửu Nương giật mình sửng sốt một chút, nhưng thật ra nam tử kia rất tự tại, lúc này ôm quyền hành lễ miệng nói hạnh ngộ, rõ ràng là hai người chưa từng gặp mặt qua, cho dù là từng gặp mặt qua, lúc cách mấy năm, trong nội tâm Nhạc Minh Kha lại trong sáng vô tư, không nhớ rõ cũng là bình thường, nhưng thật ra Cửu Nương...

Lần đầu tiên trong đời, có chút hối hận khi bản thân làm việc lỗ mãng, cân nhắc không chu toàn, chỉ là nhất thời cũng nghĩ không ra còn có thể ứng đối thế nào.

Cũng may Mục Cửu Nương cũng không phải là loại người thất lễ, sau một khoảnh khắc giật mình, rất nhanh khôi phục sắc mặt, chẳng qua là còn có chút tâm tình bất ổn, trước nói: "Ân, Nhạc đại hiệp, là sớm có nghe thấy, thật đúng là trùng hơp a, thì ra các ngươi quen biết...Thật sự là thiên hạ rộng lớn..." Nói chút lời khách sao, lại giống như nhớ tới cái gì, cười nói: "Đây là thế nào, có bạn từ phương xa tới, sao còn để cảnh tối lửa tắt đèn như vậy, để ta đến..." Nói xong liền lấy hỏa chiết tử ra tựa hồ muốn đi đến bên cạnh bàn, lại bị Nhạc Minh Kha ngăn lại.

"Khoan đã, tuyệt đối không được." Hắn tự tay ngăn Mục Cửu Nương lại, nói: "Tuy rằng tha hương gặp cố nhân, chỉ là không dám giấu, tại hạ không thể ở lại lâu, bên ngoài có một đám tay sai đuổi theo ta không từ bỏ, lúc trước mạo muội lẻn vào, cũng là vì tránh họa, bất quá nơi đây chỉ có thể là tạm lánh, ta liền phải cáo từ, nếu không làm liên lụy đến nhị vị, sẽ càng băn khoăn."

"Ồ? Là ai có năng lực như vậy, có thể làm cho Nhạc huynh ngươi chật vật như thế?" Không khỏi kinh ngạc, bỏ qua những mặt khác, người này thân thủ không cần nói nhiều, nếu như có người hắn cũng không đối phó được, chỉ sợ...

"Ân, nói ra rất dài dòng, một lời khó nói hết a." Nam tử thở dài một tiếng, lại không dám khinh xuất, vẫn là giảm thấp tiếng nói xuống: "Đám người kia, mang danh là vệ sĩ của triều đình, kì thực là tay sai của bọn hoạn quan! Nếu như ta có thể toàn lực đánh một trận, cũng là không sợ, nhưng bất đắc dĩ hôm nay thân mang trọng trách, không thể liều chết, chỉ có tìm khe hở mà chạy trốn, nhưng bọn hắn cũng thật lợi hại, một mực đuổi theo không bỏ, ta chạy trốn tới Quảng Nguyên, bọn hắn cũng đuổi tới Quảng Nguyên, hôm nay nhân lúc trời tối đen, ta quanh quẩn mấy vòng nghĩ ra Nam Thành, nửa đường là tránh để lộ hành tung mới tiến đến, không ngờ vô tình tương ngộ, Trúc Tiêm cô nương ngươi ở đây, sao lại không thấy Ngọc La Sát? Các ngươi mỗi người một ngả rồi sao?"

"Không..." Chần trừ một lát, vẫn là lựa chọn như thực tương cáo, chỉ có điều trong cái "Thực" này thêm vào rất nhiều lập lờ nước đôi: "Nàng ở phụ cận Quảng Nguyên, tối nay chúng ta chia nhau làm việc mà thôi.." Sau đó cười cười, đổi đề tài: "Nếu để nàng biết Nhạc huynh ở đây, e rằng chính là không kịp đợi mà muốn tìm người tỷ thí."

Nhạc Minh Kha không nghi ngờ gì, cũng là cười cười, cũng không nói tiếp, chẳng qua là vọt đến bên cửa sổ cẩn thận nhìn nhìn ra bên ngoài, rồi sau đó trở lại nói: "Thời gian không sớm, tại hạ thật sự phải đi rồi, nếu như bọn hắn dùng cái danh điều tra của triều đình mà tiến vào khsach điếm, e rằng sẽ liên lụy đến đến các ngươi." Nói xong lại liền ôm quyền, nói: "Nếu như gặp Ngọc La Sát, thỉnh cầu nhắn lại, nói rằng Nhạc Minh Kha thân có một vật, liên quan đến xã tắc, nếu như tối nay ta không thể hành động theo kế hoạch, vậy nhất định muốn phó thác cho nàng, đến lúc đó mong rằng nàng lấy đại nghĩa làm trọng, không nên chối từ mới tốt."

Nói chuyện xong, liền thấy hắn đẩy cửa sổ ra, giống như lúc tới, lặng yên không một tiếng động mà nhẹ nhàng rời đi, nhẹ nhàng giống như chim bay, rất nhanh sáp nhập vào màn đêm.

Đừn bên cửa sổ nhìn theo, thoáng do dự, trong lòng dâng lên chút ít ý niệm, lại không biết nên làm hay không.

Lúc này chợt nghe người sau lưng lên tiếng: "Trúc cô nương...Chẳng lẽ, ngươi muốn giúp Nhạc đại hiệp một tay?"

Quay đầu nhìn nàng, lúc này Mục Cửu Nương lay động hỏa chiết tử, châm lên một ngọn đèn trên bàn, ngọn đèn dầu vừa được đốt cháy, chập chờn lúc sáng lúc tối, ánh lên gương mặt mỹ mạo lại cũng có chút âm tình bất định, làm cho người không mò ra sâu cạn.

"Sao lại như vậy..." Đã không thể nắm bắt, trước tiên chỉ cầu ổn thỏa, bản thân khẽ mỉm cười, nói: "Mà bất luận công phu của người này đủ sánh cùng Luyện nhi, trên ta rất xa, ta có thể trợ giúp hắn cái gì? Lại nói tối nay sơn trại có việc lớn sắp tới, không thể có nửa điểm sai lầm, chúng ta có trách nhiệm, cũng là không thể phân tâm."

Mục Cửu Nương nghe nói, lại cúi đầu cong khóe môi một cái, nói: "Cái gọi là trách nhiệm, bất quá là một chút việc, lúc trước ngươi cũng từng nói với San Hô, những chuyện kia vốn không có bao nhiêu nguy hiểm, có gì không thể phân tâm?" Nói xong một câu, nàng chợt ngẩng đầu lên, không hề cố kỵ mà đối mặt nói: "Kỳ thật, vô luận trong lòng Trúc cô nương nghĩ như thế nào, muốn giúp họ Nhạc kia hay không, lần này xem như ta nhờ cậy là được rồi, nhờ ngươi trợ giúp hắn an nhiên rời khỏi Quảng Nguyên, người này võ công mặc dù cao, lại nhìn ra được cũng không quen thuộc nơi này, ngươi đi dẫn đường, cũng tránh cho hắn đi loạn vòng vèo."

Nàng nói lời này, quả thực so với chuyện Nhạc Minh Kha xuất hiện còn muốn làm cho người ta không thể tưởng tượng được, lặng lẽ đối mặt trong chốc lát, ta thưởng thức trà lạnh trên bàn, hắng giọng một chút, nói: "Thứ cho ta nói thẳng, Cửu Nương vì sao muốn làm như thế? Người này cùng San Hô muội tử... Ta không tin trong lòng ngươi không có khúc mắc, mọi người ở chung mấy năm, người sáng mắt không nói tiếng lóng, nếu như ngươi nói không để ý, chỉ sợ ngay cả Luyện nhi cũng không gạt được."

"Xác thực..." Mục Cửu Nương cũng không phản bác, tự giễu cười cười, lại cúi đầu nói: "Ta là người, kỳ thật cực kỳ ích kỷ, người khác muốn nhìn người trong lòng mình thêm vài lần, muốn không để ý cũng khó, tựa như hôm nay Trúc cô nương ngươi lo lắng cho San Hô, có chủ tâm nói nàng trở về đưa tin, ta có thể hiểu được, lại cũng nói là nhờ vào ngươi, nếu không, tối nay có thể chính là San Hô nàng ngủ ở trong gian phòng này..."

Nói đến đây, nàng rốt cuộc vô thức mà nhíu mày, dường như nhẫn nại một chút, sâu kín thở dài một hơi, mới tiếp tục nói: "Ngươi nói người không nói tiếng lóng, ta cũng không sợ làm rõ, sở dĩ muốn xin ngươi trợ giúp hắn, cũng không coi là có ý tốt gì, chỉ là muốn...Để hắn nhanh chóng rời khỏi, không lâu nữa Luyện trại chủ sẽ dẫn người đến, San Hô tất nhiên sẽ đi theo, nếu như để mặc hắn ở trong thành đi loạn, chỉ sợ đến lúc đó...Mặc dù San Hô đối với người này không có tình yêu nam nữ, lại còn có tình nghĩa, ta thật sự không muốn thấy hai người này gặp lại, chỉ tiếc khinh công bất lực, chỉ có thể xin Trúc cô nương xuất mã, ngươi nói ta ghen tị cũng được nói gì khác cũng được, tóm lại, mong rằng tác thành." Nói xong chắp tay khom lưng, cúi người thật sâu.

Đến mức này, cũng không tiện nói thêm gì nữa, trong lòng thật ra có vài phần bội phục Mục Cửu Nương, xoay xoay chén nhỏ trong tay, uống cạn một ngụm trà cuối cùng, liền đặt chén trà xuống gật gật đầu, nói: "Kỳ thật ngươi băn khoăn Nhạc Minh Kha, ta làm sao không lo lắng về đám người truy đuổi hắn, tối nay việc lớn, trại xuất quân, một đám cao thủ triều đình còn ở trong nội thành, chỉ sợ chuyện xấu quá lớn...Cũng tốt, ta đến tiễn hắn một đoạn cũng tốt, nếu không kịp trở về, phiền ngươi nói một tiếng với Luyện nhi."

Tâm ý đã định, lập tức không chần chừ nữa, cũng may không có gì để thu dọn, đẩy cửa sổ ra thăm dò, bên ngoài vẫn là vạn vật đều yên tĩnh như cũ, vén vạt áo, xoay người, cuối cùng quay đầu nhìn Mục Cửu Nương đang đứng trong phòng một lần, trầm giọng nói: "Ghen tị cũng được cái gì khác cũng được, tâm tình lần này của ngươi, Trúc Tiêm so với trong suy nghĩ của ngươi...Còn muốn hiểu rõ hơn chút ít, cho nên, yên tâm."

Nói xong liền không trì hoãn, hòa vào màn đêm trầm lắng, toàn lực chạy về hướng nam tử kia biến mất.

Muốn đuổi kịp Nhạc Minh Kha không khó lắm, bởi vì lúc trước hắn cũng nói muốn ra Nam Thành, lại chẳng qua là vừa rời đi trong chốc lát, luận trình độ khinh công, bản thân sẽ không thua hắn quá nhiều.

Muốn giúp hắn, kỳ thật còn có một tầng tư tâm khó nói khác nữa, mặc dù Luyện nhi và Nhạc Minh Kha không hợp nhau, chỉ là kì thực trong lòng coi như là đối thủ tốt, biết hắn gặp nạn, nhất định sẽ xuất thủ tương trợ, một đám cao thủ ngay cả Nhạc Minh Kha cũng không thể đối phó, lại là người trong triều đình, vũng nước đục lần này, cũng không muốn để cho nàng quấy vào.

Nếu bàn về ích kỷ, bản thân so với Mục Cửu Nương kỳ thật cũng không kém hơn bao nhiêu.

Chẳng qua là lúc đó trong lòng vẫn còn có chút khó hiểu, dù cho sợ làm liên lụy phiền phức đến chúng ta, chỉ là nếu như hành tung đã bại lộ, ra bên ngoài tìm một nơi hảo hảo trốn cũng không phải không được, vì sao hắn phải cố ý đi ra Nam Môn ngay tối nay?

Mà thôi, chỉ cần có thể thuận lợi tiễn hắn rờiđi, tất cả vấn đề này, coi như là việc không liên quan đến mình.