Nhận tin báo, anh vội vàng lao tới một cửa hàng trang sức cao cấp ở khu phố mua sắm Azabu. Cửa hàng nằm ở tầng một tòa nhà, đối diện là đường một chiều.
"Nhóm hai tên đó bịt mặt từ đầu à?" Vừa liếc nhìn tủ trưng bày nhẫn và vòng cổ, Nakaoka vừa hỏi nữ nhân viên.
"Tôi nghĩ vậy, nhưng không chắc lắm. Vì lúc đó tôi đang cúi xuống để kiểm tra hóa đơn. Lúc nghe ai đó nói "Này", tôi ngẩng lên thì đã thấy một con dao trước mặt." Cô nhân viên trẻ giọng hãy còn run.
"Sau đó thì sao?"
"Hắn đưa ra một chiếc túi đen, bắt tôi bỏ hết tiền vào đó. Hắn bảo, có bao nhiêu bỏ hết vào đây. Vì vậy, tôi đã làm theo."
"Cô bỏ vào khoảng bao nhiêu?"
Cô gái sợ sệt lắc đầu. "Tôi không nhớ. Tại lúc đó hoảng quá..."
Không phải cố làm gì. Kiểm tra lại sẽ rõ ngay thôi.
"Cô có nhớ trang phục của hắn không?"
"Hắn mặc đồ đen... Hay là xám ấy. Xin lỗi. Tôi không nhớ rõ."
"Vóc dáng thế nào? Gầy hay béo? Cao tầm nào?"
Cô ta nghiêng đầu. "Chắc là bình thường. Chiều cao... cỡ bằng anh cảnh sát."
"Giọng nói có gì đặc biệt không?"
"Chuyện đó..."
"Giọng nói rõ ràng không? Có âm nào giống giọng địa phương không chẳng hạn?"
"Tôi không để ý, nhưng hình như là có."
Tóm lại, cô ta không nhớ được đặc điểm gì nổi bật của thủ phạm. Thôi thế này cũng được, Nakaoka kết luận. Nhiều trường hợp, nhân chứng đưa ra các đầu mối không rõ ràng càng khiến anh mất thời gian điều tra.
"Trong lúc đó, gã còn lại làm gì?"
"Tôi không nhìn thấy, nhưng nghe đằng sau thì có vẻ hắn mang theo súng."
Nakaoka nhìn sang nữ nhân viên lớn tuổi hơn đang đứng bên cạnh. "Cô bị hắn chĩa súng vào đúng không?"
"Vâng." Cô đáp. Khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt.
"Hắn có nói gì không?"
"Hắn quát không được động đậy. Chỉ thế thôi ạ."
"Lúc đó cửa hàng có khách không?"
"Không. Lúc đó đã đến giờ đóng cửa, chúng tôi đang chuẩn bị đóng cửa thì có người vào."
"Cô nhìn thấy từ lúc bọn chúng bước vào chứ?"
"Không, lúc đó tôi đang dọn hàng, khi nhận ra thì chúng đã vào rồi."
"Lúc đó, chúng đã bịt mặt rồi chứ?"
"Vâng." Cô ta đáp, rồi bổ sung với vẻ thiếu tự tin, "Có lẽ vậy." Trông đợi vào bộ dạng run rẩy này chỉ tổ mất công. Không ngoài dự đoán, anh hỏi thêm vài câu nữa về đặc điểm bọn cướp nhưng không nhận được câu trả lời chắc chắn nào.
Khám nghiệm hiện trường xong, anh về trụ sở. Nhìn tập tài liệu anh vừa thu thập được, trưởng phòng cảnh sát hình sự buông tiếng thở dài. "Nhắm lúc cửa hàng sắp đóng cửa, lẻn vào khoắng sạch tiền rồi chạy. Băng cướp gồm hai tên, một tên cầm dao, một cầm súng. Giống hệt vụ xảy ra ở Shimbashi tuần trước đúng không?"
"Điểm chung là chúng đều nhắm vào những cửa hàng không lớn lắm. Có lẽ vì tinh thần cảnh giác còn lỏng lẻo." Chủ nhiệm Narita nói.
"Thông tin về chiếc xe dùng để tẩu thoát cũng giống hệt nhau. Chắc chắn thủ phạm của cả hai vụ là một." Một thành viên nhóm điều tra lên tiếng.
"Hừm, kết luận vội vàng là điều cấm kỵ, nhưng nhiều khả năng là vậy. Chắc sẽ phải phối hợp với phòng bên đó. Hướng triển khai là..."
Sau khi trưởng ban hình sự ra chỉ thị, cuộc họp giải tán. Nakaoka trở lại chỗ ngồi, lấy chiếc điện thoại ra. Anh kiểm tra thư và đọc báo trên mạng.
Tuy không có bức thư nào quan trọng, nhưng anh sững sờ khi nhìn tiêu đề một bài báo. "Đạo diễn Amakasu bị thương nặng vì trúng bom mưa". Anh vội mở nội dung chi tiết.
"Tình hình thiệt hại do trận cuồng phong gây ra bởi bom mưa xảy ra ở tỉnh S đã được làm rõ, nạn nhân được phát hiện tại khu nhà hoang đã bị sụp đổ là đạo diễn Amakasu Saisei. Nửa thân dưới của ông bị vùi trong đám đổ nát, xương chân và hông bị gãy, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Nạn nhân còn lại được xác định là Mizuki Chisato, vợ của nhà sản xuất Mizuki Yoshiro vừa qua đời cuối năm ngoái. Cô Chisato bị thương nhẹ trên mặt. Hiện trường chính là bối cảnh xuất hiện trong bộ phim Tháp chuông phế tích của đạo diễn Amakasu."
Đọc xong, Nakaoka ngẫm nghĩ, không hiểu thế là thế nào. Người mang cái tên Amakasu Saisei mà anh không thể lần ra hành tung bỗng nhiên xuất hiện. Hơn nữa, ông ta lại xuất hiện cùng Mizuki Chisato. Tại sao hai bọn họ lại có mặt ở căn nhà hoang đó?
Anh đang mải mê suy nghĩ thì thấy ai đó đặt tay lên vai mình hỏi, "Cậu sao vậy?" Anh quay người lại, thì ra là Narita.
"Sao cậu xem điện thoại mà nhăn nhó thế? Có chuyện gì à?"
"Cái này..." Nakaoka giơ bài báo ra.
Đọc xong bài báo, gương mặt Narita thoắt trở nên u ám. Anh ta trả điện thoại cho Nakaoka.
"Cậu đọc cái này thì làm được gì?" Narita hỏi.
"Sếp không thấy lạ sao? Amakasu và Mizuki Chisato. Sếp nghĩ họ làm gì ở đó?"
Narita mệt moi cau mày. "Làm sao tôi biết được."
"Ngay sau khi em bị yêu cầu rút khỏi vụ này thì họ gặp nhau. Em cứ cảm thấy mọi thứ trùng hợp quá ấy."
"Nakaoka!" Narita gí sát mặt vào anh. "Quên chuyện đó đi. Kết cục, chúng ta chỉ là những quân cờ. Lại còn là quân tốt. Người thao túng thế trận ở tít trên kia. Việc của quân tốt, là không suy nghĩ gì, chỉ tiến từng bước, từng bước một. Cậu đừng để tâm tới chuyện khác nữa."
Nakaoka im bặt, Narita liền vỗ vai anh hai cái, nói "Từ mai lại cố gắng thôi" rồi đi mất.
Nakaoka nhìn lại bài báo trên điện thoại lần nữa. Anh băn khoăn không biết vết thương trên trán Chisato nặng nhẹ thế nào, tự nhủ đó không phải việc mình cần quan tâm, rồi tắt bài báo đi.