Con đường tuy hẹp nhưng vẫn được rải nhựa là một con dốc thoai thoải. Xung quanh cây cối um tùm. Lúc chưa được nâng cấp, chắc hẳn ai đi qua đây trống ngực cũng đánh thình thịch.
Mãi gần đây, Chisato mới biết tới nơi này. Chính Kimura dẫn cô tới. Đây sẽ là địa điểm cuối cùng, anh ta nói.
Không lâu sau trước mặt họ hiện ra một tòa nhà. Tường và mái ngói giờ chỉ thấy một màu tro xám, nhưng trước đây hẳn chúng từng mang màu trắng sáng. Những khung cửa sổ kiểu Art Deco nối tiếp nhau, kính hầu hết đã vỡ hoặc bị gỡ đi.
Tòa nhà được xây từ trước chiến tranh. Ban đầu, nó vốn là tòa biệt thự của một quân nhân Đức, nhưng do người chủ mất sớm, nó lần lượt qua tay của rất nhiều người, mỗi lần mục đích sử dụng lại đổi khác, và cuối cùng bị bỏ hoang. Trong giới những người đam mê phế tích, tòa nhà này khá nổi tiếng.
Con đường bị chặn bởi một sợi dây thừng. Trên tấm bảng treo có đề dòng chữ "Cấm vào". Chỉ cần gỡ dây ra là có thể đi tiếp, nhưng phía trước mặt lổn nhổn xà bần, cố đi vào có thể bị mảnh kim loại bắn lên gây thủng lốp. Chisato dừng xe lại.
"Từ đây phải đi bộ thôi." Sau khi nói với Amakasu đang ngồi trên ghế phụ, cô với tay lấy áo khoác và ô ở ghế sau rồi mở cửa.
Khi họ vừa ra bên ngoài, không khí trở lạnh đột ngột. Cô vội vàng khoác áo khoác và bật ô lên. Con mưa nhỏ vẫn tiếp tục rơi.
Amakasu cũng xuống xe. "Lâu quá rồi." Gã hướng mắt về phía tòa nhà nói. "Lần cuối tôi tới đây là khoảng mười năm trước. Gần như chẳng có gì thay đổi." Gã nói xong, nhếch mép, nhìn Chisato. "Phải rồi. Một bà lão tám mươi tuổi nay thành chín mươi tuổi thì cũng đâu thay đổi gì nhiều."
Hình như gã có ý nói mấy câu bông đùa, nhưng Chisato không còn lòng dạ nào mà cười hưởng ứng. "Đi thôi." Cô rảo bước.
Họ cẩn thận bước đền gần tòa nhà. Nhìn từ xa, đó là tòa nhà mang dáng dấp kiến trúc châu Âu, nhưng khi tới gần, trước mặt họ chỉ là một tòa nhà mục nát với hình dạng kỳ dị. Vết nứt chạy chằng chịt trên tường, dường như tường có thể sụp bất cứ lúc nào.
Phía trước nhà có cả chỗ đậu ô tô. Một khoảng sân lát bê tông giờ đã nứt toác, giữa các khe nứt, cỏ dại đâm lên tua tủa.
Cánh cửa kính bị vỡ lộ ra khung sắt mở hờ hững trong im lặng. Chisato lách người qua khe cửa. Trải ra trước mắt cô là không gian đã từng là đại sảnh, bộ bàn ghế gãy đặt ở góc nhà. Trần nhà rất cao, có giếng trời, cầu thang dẫn lên tầng hai nằm ở bên phải.
Chisato nhìn đồng hồ. Gần đúng như kế hoạch.
"Ông đợi ở đây. Anh ấy sắp tới rồi."
Amakasu Saisei nhìn cô chằm chằm. "Còn cô?"
"Tôi sẽ đợi ở ngoài." Chisato toan bước ra cửa. Tuy nhiên, cánh tay phải cô đã bị Amakasu tóm chặt.
"Không được. Cô phải ở lại đây." Amakasu nói rồi ngước nhìn tầng hai. "Ra đi, Kento. Mày ở đây đúng không? Ra nhìn mặt nhau mà nói chuyện. Hay mày định cứ thế mà phun khí sulfur hydro? Nếu vậy, ả này cũng sẽ mất mạng. Vậy cũng được hả? Nếu mày muốn trả thù thì đừng làm liên lụy tới những người không liên quan."
Giọng nói trầm như phát ra từ đáy dạ dày vang vọng trong không gian lờ mờ. Liền sau đó là tiếng sấm rền từ xa vọng tới như để đáp lời.
Có tiếng cây cối va đập vào nhau. Rồi từ hành lang tầng hai, một bóng người xuất hiện. Kimura - Amakasu Kento.
Tiếng khục khục vang lên từ cổ họng Amakasu Saisei. Mắt gã lóe sáng. "Diễn viên chính xuất hiện rồi đây."