Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 4: Giáo sư, thầy quá cầm thú rồi!




Đỉnh Phong còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Sinh, cô luôn cảm thấy người đàn ông này trông thật đẹp mắt, nho nhã, tuấn tú.

Cho đến khi, cô đang trên đường tan học về nhà, bị Từ Sinh ngăn lại, Đỉnh Phong nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông này đầy vẻ ngông cuồng, toàn thân tỏa ra ánh sáng tà mi.

“Tôi thích Dương Đán, cha của cô!” Anh ta lại trực tiếp nói với cô như vậy.

Đỉnh Phong sẽ vĩnh viễn nhớ mãi phản ứng của mình khi đó.

Bên cạnh cô cũng có những người bạn đồng tính, cô vẫn cảm thấy tình yêu thì không cần phân biệt giới hạn, cũng không cần phân biệt giới tính, nhưng lúc Từ Sinh nói cho cô biết, anh ta thích Dương Đán, cô đột nhiên cảm thấy rất ghê tởm.

Vì vậy, cô liền đạp cho Từ Sinh một cái, sau đó quay đầu chạy thật nhanh.

Đêm hôm đó, cô liền nói với Dương Đán, cô muốn trở về Trung Quốc.

Dương Đán cũng không phát hiện điều gì khác thường, dù sao chỉ cần Đỉnh Phong nói ra yêu cầu gì, ông cũng đều thỏa mãn.

Chỉ là cô thật không ngờ, Từ Sinh lại từ bên kia Đại dương đuổi theo đến tận thành phố A này, chấp niệm của anh ta đối với Dương Đán so với trong tưởng tượng của cô xem ra còn sâu hơn nhiều.

Nhìn thấy Đỉnh Phong không nói gì, Từ Sinh khôi phục lại dáng vẻ khiêm tốn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn, tạo nên những tiếng vang, anh ta cười nhìn cô, vẫn như cũ nói với Đỉnh Phong một câu quen thuộc: “Tôi thích Dương Đán!” Đáy mắt của anh ta chỉ là sự cuồng vọng, tà mị, lại còn mang theo một khí thế bức người.

Khuôn mặt tròn của cô đanh lại, tuy trong tiềm thức cô vẫn e ngại Từ Sinh, nhưng. . . . . . . . .

Cô vẫn nói từng câu từng chữ: “Từ Sinh, ba năm trước tôi để cho Dương Đán rời khỏi Mỹ đến thành phố A, anh cũng nên hiểu rõ, Dương Đán đối với tôi rất quan trọng, ba năm sau, tôi vẫn sẽ giữ nguyên thái độ này, không đồng ý cho anh và Dương Đán ở cùng một chỗ, ông ấy nên thuộc về phụ nữ, chứ không phải. . . . . .cùng với cái người đàn ông như anh chung sống cả đời!”

Từ Sinh nghe xong, ý cười trên mặt càng sâu hơn: “A. . . .?” Chỉ phát ra một âm, trong giọng điệu còn mơ hồ mang theo sự giễu cợt.

Đỉnh Phong nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng, người đàn ông như vậy thật đáng ghét.

“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước. . . . . . . .” Đỉnh Phong chán ghét xoay người lại, lúc chuẩn bị đóng cửa, cô quay đầu nhìn về phía Từ Sinh, nhẹ nhàng nói: “A, đúng rồi, thầy à, anh có biết là khuôn mặt của anh rất đáng ghét hay không?” Dứt lời, bộp một tiếng đóng sầm cửa lại.

Từ Sinh cười cười, đôi mắt hoa đào lóe lên tinh quang, lẩm bẩm nói: “Thật ngại quá, khuôn mặt của tôi đáng ghét như vậy, nhưng cũng nhất định phải làm. . . . .cha dượng của cô.”

Hắn vươn ngón tay thon dài sạch sẽ, từ trong túi áo sơmi lấy ra một tấm hình được bảo quản rất cẩn thận, trong hình có ba người, Từ Sinh mười bảy tuổi, Dương Đán ba mươi mốt tuổi, còn có một học trưởng học chung trường, Dương Đán giơ tay xoa đầu hắn, dáng vẻ như một người cha hiền lành.

Từ Sinh cúi người xuống, mắt phượng đào hoa mang theo một mảnh thâm tình, in lên bức hình chụp Dương Đán một dấu son môi.

. . . . . . . . .

Bên ngoài, Đỉnh Phong nổi giận đùng đùng từ trong phòng làm việc của Từ Sinh bước ra, mắt cũng không nhìn trước nhìn sau, “ầm” một phát, đụng phải người đang đi tới trước mặt, lảo đảo ngã xuống.

Đỉnh Phong đau đến nỗi khuôn mặt tròn kia cau có lại một chỗ, trong lòng cô cảm thấy căm tức tên đầu sỏ gây nên.

Nhưng chỉ sau một giây, mặt tròn của Đỉnh Phong lập tức lộ ra nụ cười, con ngươi trong veo như bọt nước.

Là Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc đỡ cô đứng dậy, mặc dù trong đáy mắt không để lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng trên khóe miệng vẫn còn treo một nụ cười nhàn nhạt rất khó để có thể nhận ra: “Lần nào gặp em. . . .em cũng té ngã như vậy.”

Đỉnh Phong cười ngây ngô vài tiếng, trong lòng lại âm thầm rơi lệ, trời đánh, tôi thật sự không muốn như vậy mà.

Nhưng mà, đảo mắt suy nghĩ, vừa rồi Tiêu Mộc có khả năng đã nghe thấy mình nói cái câu kia hay không? “A, đúng rồi, thầy à, anh có biết là khuôn mặt của anh rất đáng ghét hay không?”

Chỉ mong Tiêu Mộc đừng nghe thấy, tránh cho cô ở trong lòng anh lại thêm một cái hình tượng không biết tôn trọng giáo viên, tuy rằng Từ Sinh nửa điểm làm gương sáng cho người khác cũng không có.

Tiêu Mộc gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì nữa, anh vốn là một người lạnh lùng, cũng không quá hiểu rõ chuyện giao tiếp với phụ nữ.

Nhìn khuôn mặt tròn xoe của Đỉnh Phong khi thì giận dữ lúc thì buồn rầu, anh cảm thấy cô bé trước mặt mình thật đơn thuần giống như một Tiểu bạch thỏ.

“Vậy. . . . . . .” Đỉnh Phong do dự lên tiếng: “Anh tìm. . . .Từ. . .Sinh. . . .thầy Từ, có việc à?”

Mắt phượng của Tiêu Mộc mang theo một chút ánh sáng mờ ảo, nhu hòa nhưng lại lộ ra một chút hờ hững: “Thầy Từ chọn tôi đi tham gia cuộc thi Anh ngữ.”

Đỉnh Phong ngây ngô bật cười khúc khích: “Đúng vậy, điểm Anh ngữ của anh cả năm lớp đều có tiếng rất tốt, ngay cả Từ Sinh. . . . .không. . . .thầy Từ vừa tới cũng biết.”

Tiêu Mộc lắc đầu, mái tóc đen sạch sẽ nhẹ nhàng rơi xuống trán, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên: “Thầy Từ là cậu của tôi, tiếng Anh của tôi là cậu ấy dạy.”

Đỉnh Phong ngay lập tức có cảm giác tất cả dũng khí của mình đều bị sét đánh thành năm bảy phần, thân thể lung lay sắp ngã.

Trời đánh thánh đâm, cái tên phúc hắc giả dối kia lại là cậu của Tiêu Mộc, lúc Thượng Đế tạo ra Từ Sinh, chắc chắn là đã đem gien của anh ta đi cải tạo rồi!

Cả người cô co giật, mở to con ngươi tròn vo sáng lấp lánh, cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Như vậy. . . . .Vừa rồi anh có nghe thấy em ở trong phòng làm việc của thầy Từ nói cái gì không?”

Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc vẫn là một mảnh yên tĩnh và lạnh nhạt như trong quá khứ, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, nói: “Em đang nói cái câu kia: Thầy à, anh có biết là khuôn mặt của anh rất đáng ghét hay không sao?”

Đỉnh Phong hóa đá, khóc không ra nước mắt, quả nhiên là anh ấy nghe được!

Tiêu Mộc nhìn khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong tràn ngập ai oán, khóe môi chậm rãi nhếch lên, mắt phượng cũng không giống như bình thường, tản ra một chút ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi đi gặp thầy Từ đây!”

Đỉnh Phong buồn bã gật đầu, chuyển động bước chân, giống như Sadako lảo đảo trở về lớp.

(Ai không biết Sadako thỉnh search google -.- )

. . . . . . . .

“Đỉnh Phong. . . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong!!!!” Sau vô số lần gọi tên mà vẫn bị Đỉnh Phong xem như không nghe thấy gì, Lý Gia Nhạc cuối cùng cũng bạo phát.

Cô vươn tay ôm chặt lấy khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong, giày vò tới lui, hung dữ nói: “Đỉnh Phong, lão nương gọi cậu nhiều lần như vậy, lỗ tai điếc của cậu không nghe được gì à?”

Đỉnh Phong bị đau, giơ tay ôm mặt, nhe răng nói: “Cậu điên à, nhéo đau thế?”

Lý Gia Nhạc gầm lên: “Từ sau khi cậu ra khỏi phòng làm việc của thầy Từ, suốt cả buổi sáng tớ đã gọi hơn mười lần, cậu đều bỏ ngoài tai.”

Đỉnh Phong sửng sốt: “Có sao?”

Lý Gia Nhạc lại nhéo nhéo mặt cô, thâm độc nói: “Tớ thật muốn đem cái mặt tròn của cậu cắt bỏ.”

Đỉnh Phong chụp được tay cô, giả vờ hoảng sợ, nói: “Bây giờ tớ mới biết được, cậu là người yêu thích mặt tròn đấy, tớ thật là đáng thương, trước giờ vẫn ngồi cùng bàn với cầm thú!”

“Được lắm, đã thế tớ sẽ làm cầm thú, đem cậu tiền dâm hậu sát, sau đó lại cưỡng dâm rồi giết.”

Lý Gia Nhạc nhe răng, chuẩn bị nhào lên, tiếp tục nhéo mặt Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong biết điều, quyết định ngưng chiến.

Nhìn nhìn xung quanh, trong lớp chỉ còn vài người, hình như đã tan học rồi.

Thì ra cô đã ngẩn ngơ phát ngốc lâu như vậy.

Hai ba lần, đem sách vở của mình thu dọn xong, Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chuẩn bị về nhà.

“Đỉnh Phong. . . .” Một giọng nói của phụ nữ kéo Đỉnh Phong trở lại.