Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 33




Thầy Lưu quan tâm, hỏi: “Có phải hai em ăn trúng thứ gì không sạch sẽ không? Sao lại bị như vậy?”

Vừa dứt lời, nước mắt của Hứa Kha đã tuôn ào ào như mưa, cô ta nhìn Đỉnh Phong rồi nói với thầy Lưu: “Thầy đừng hỏi nữa, cũng là do bọn em tự chuốc lấy mà thôi.”

Hứa Kha còn chưa nói xong thì thầy Lưu lại hỏi.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Triệu Đồng, em nói đi!”

Triệu Đồng lo lắng nhìn Hứa Kha một chút rồi nói với thầy Lưu: “Là Đỉnh Phong ạ, cô ấy vờ như thân thiết với bọn em, thật ra bởi vì quan hệ của bọn em với Tiêu Mộc không tệ, vậy nên cô ấy vẫn luôn không thích bọn em. Hôm nay em và Hứa Kha chỉ ăn có một ít nấm và khoai tây chiên, mà nấm thì mọi người cũng ăn, không có vấn đề gì, nhưng khoai tây chiên lại … Sáng nay Đỉnh Phong không ra ngoài, nhất định là do cô ấy làm.”

Nước mắt của Hứa Kha càng chảy nhiều hơn.

Thầy Lưu sững sờ: “Các em có chắc không?”

Hứa Kha gật gật đầu: “Thầy, thầy thử nghĩ một chút xem, vừa rồi bọn em ăn khoai tây chiên, vẻ mặt của Đỉnh Phong rất kỳ lạ, hơn nữa, lúc em mời cô ấy ăn khoai tây chiên thì cô ấy lại không ăn, nhất định là vì cô ấy biết rõ bên trong có thứ gì đó.”

Thầy Lưu có chút chần chừ: “Việc này…”

Có vài nam sinh chưa biết sự tình thế nào mà đã chỉ tay vào Đỉnh Phong rồi nói: “Sao cô lại ác độc như vậy? Tốt xấu gì cũng từng có thời gian làm bạn với nhau, sao cô lại có thể làm chuyện như vậy?”

“Thật đáng sợ.”

“Dáng dấp đã không đẹp đẽ gì mà lòng dạ lại còn xấu xa như vậy.”



Đỉnh Phong mím môi, trừng mắt nhìn Hứa Kha, nói: “Hứa Kha, giả vờ y như thật ấy nhỉ, nếu không phải sáng nay tôi dậy muộn thì cũng không bắt gặp hai người bọn họ chuẩn bị bỏ thuốc vào trong khoai tây chiên của tôi rồi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.”

Hứa Kha nước mắt lưng tròng: “Đỉnh Phong, chuyện tới nước này, sao cậu còn có thể nói như vậy, người bị tiêu chảy cũng không phải cậu.”

Triệu Đồng cũng nói: “Đỉnh Phong, cậu đừng nói như vậy, bọn mình còn chưa trách cậu mà cậu lại vu oan ngược lại cho bọn mình rồi.”

Đám nam sinh ồn ào nói: “Mau xin lỗi hai cô ấy đi, nếu không thì hôm nay cô cũng đừng mong được đi ngủ.”

“Đúng vậy, mau xin lỗi đi!”



Thầy Lưu đi đến bên cạnh Đỉnh Phong, khuyên nhủ: “Đỉnh Phong, em mau nói xin lỗi đi, dù sao cũng là do em không đúng trước, ngày mai mọi người đã rời đi rồi.”

Đỉnh Phong nhìn thầy Lưu, quật cường nói: “Thưa thầy, không phải lỗi của em, em không xin lỗi.”

“Thật đúng là không biết xấu hổ!”

“Cái người này rốt cuộc đã được dạy dỗ như thế nào? Rõ ràng cũng đã bị vạch trần mà còn cãi chày cãi cối!”

Hứa Kha vươn tay ra, nói: “Mọi người đừng trách Đỉnh Phong, đều tại mình, mình không nên khiến Đỉnh Phong tức giận.”

“Không, không liên quan đến cậu.”

“Này, Dương Đỉnh Phong, rốt cuộc là cô có lương tâm hay không? Hứa Kha cũng đã nói đến vậy rồi mà cô vẫn không nhận sai, rốt cuộc cô có da mặt hay không vậy?”

“Phụt, cái gì mà Dương Đỉnh Phong chứ, đúng là người cũng như tên mà.”

“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ.”

Đỉnh Phong siết chặt hai tay, đối với lời nói của bọn họ, cô hét lên: “Ngay cả nguyên nhân hậu quả thế nào mấy người còn không biết mà cứ tự cho là đúng, đi tin lời nói của Hứa Kha … cho là tôi làm những chuyện này, các người thì biết cái gì?”

“Thôi đi … lại bắt đầu ngụy biện rồi.”

Hứa Kha càng lên tiếng nói đỡ cho Đỉnh Phong thì lại càng khiến cho mọi người thêm tức giận.

Đỉnh Phong nhân lúc mọi người không chú ý, chạy tới bên cạnh Hứa Kha, vươn tay, hung hăng tát cho Hứa Kha một cái.

Nước mắt của Hứa Kha lại dâng lên: “Đỉnh Phong, mình không trách cậu, vậy mà bây giờ cậu lại đánh mình, mình thật sự là đã nhìn lầm cậu rồi.”

Đỉnh Phong cười lạnh: “Rốt cuộc thì tôi đã hiểu rõ cái gì gọi là ‘nhìn người không thể nhìn bề ngoài’ rồi.”

Bên cạnh có một nam sinh thích Hứa Kha chạy đến trước mặt Đỉnh Phong, dùng sức đẩy cô một cái, khinh bỉ nói: “Thẹn quá hóa giận nên ra tay đánh người à? Cô có biết xấu hổ hay không vậy?”

Đỉnh Phong sững sờ, nhìn về phía thầy Lưu.

Thầy Lưu tỏ vẻ nghiêm túc, nói với Đỉnh Phong: “Dương Đỉnh Phong, em mau xin lỗi Hứa Kha đi.”

Đỉnh Phong cắn môi, xoay người, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng vào trong rừng.



“Thưa thầy, chúng ta có nên đi tìm Đỉnh Phong không ạ?” Một nữ sinh nhỏ giọng hỏi.

Triệu Đồng còn chưa đợi thầy Lưu mở miệng thì đã lên tiếng trước: “Cô ấy nhất định là chạy không được bao xa đâu, chuyện này quả thực là cô ấy không đúng, cô ấy như vậy chẳng qua là vì không chịu được bẽ mặt mà thôi.”

“Thầy Lưu, hay là chúng ta đừng tìm cô ấy nữa, dù sao nơi này cũng không có dã thú, sẽ không sao đâu.”

Thầy Lưu gật đầu, xem như đồng ý.

Một đám người coi như không có việc gì, tiếp tục vây quanh đống lửa.

Hứa Kha nháy mắt với Triệu Đồng, đôi mắt trong veo xinh đẹp tràn ngập đắc ý.

Lúc Tiêu Mộc trở lại, mắt phượng đen láy, đẹp như tranh thủy mặc, nhìn một vòng xung quanh đám người, lại nhàn nhạt hỏi: “Đỉnh Phong đi đâu rồi?”

Đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Hứa Kha đứng dậy, nước mắt lưng tròng nói với Tiêu Mộc: “Tiêu Mộc, thật xin lỗi, cũng tại mình, không biết sáng nay Đỉnh Phong bỏ gì vào trong đồ ăn của mình, vậy nên mình và Triệu Đồng mới bị tiêu chảy, chẳng qua bọn mình chỉ nói với cô ấy mấy câu, vậy mà cô ấy lại bỏ vào trong rừng…”

Tiêu Mộc nhíu mày, hỏi: “Cô ấy chạy về hướng nào?”

Hứa Kha sững sờ: “Hướng này…”

Mắt phượng của Tiêu Mộc đầy chán ghét liếc nhìn Hứa Kha, sau đó chạy về hướng Đỉnh Phong bỏ đi.



Lúc này, Đỉnh Phong thật sự rất muốn tự tát mình một cái, trách mình chỉ biết hành động theo cảm tính, bây giờ xung quanh nơi này đều tối đen như mực, ngay cả bầu không khí cũng trở nên khác thường.

Đột nhiên cô lại nhớ tới lời thầy Lưu từng kể.

“Đừng để ý, đột nhiên thầy muốn đùa chút thôi, nhưng thầy cũng không gạt em, nơi này lúc trước quả thật là đã đào được rất nhiều thi thể không đầu.”

Nghĩ vậy, Đỉnh Phong đột nhiên cảm thấy xung quanh nổi lên từng đợt gió lạnh khiến cho người ta phải rùng mình.

“Két két ——”

Đỉnh Phong lập tức bị dọa cho nhảy dựng, nghe thấy âm thanh ở gần mình, lại trông thấy một đôi mắt sáng rực.

“Quỷ không đầu a a a a!” Đỉnh Phong hét lên thảm thiết.

Lúc đang chuẩn bị chạy thì đột nhiên có một con chim cú mèo từ trên cây bay xuống.

Đỉnh Phong sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Hả ——

Sao cô cảm thấy con cú mèo này đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ vậy?

Được rồi, Đỉnh Phong ngộ ra, lúc này mới nhớ tới thầy Lưu nói là quỷ không đầu, mà đã không đầu thì làm sao lại có mắt được?

“Sột —— soạt ——” Phía sau bụi cỏ lại đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Đỉnh Phong ôm chân, kinh hãi nhìn về phía đó.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bên tai cô cũng xuất hiện rất nhiều âm thanh kỳ quái, toàn thân cô run rẩy, nhắm mắt lại, hô lớn: “Lập tức tuân lệnh, Lucifer, Michael, Thượng Đế tồn tại cùng chúng ta, yêu ma quỷ quái hãy mau chóng lui bước.”

Cô vừa nói xong thì tiếng bước chân lại càng trở nên vội vã.

Đỉnh Phong sợ hãi chui vào trong bụi cỏ, cái mông vểnh lên, tự nhủ: “Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta, ngươi là quỷ không đầu, ngươi không có mắt, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.”

Tiêu Mộc vốn dĩ còn đang rất lo lắng cho Đỉnh Phong, nhưng bây giờ anh lại phát hiện sự lo lắng của mình chỉ là dư thừa, nhìn dáng vẻ của kẻ dở hơi nào đó, trông thế nào cũng không giống như đang gặp nguy hiểm.

Anh duỗi chân, đạp một phát vào mông của Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong kinh hãi, nhào vào trong ngực của Tiêu Mộc.

“A a a a! ! ! ! Có quỷ ! ! ! !” Đỉnh Phong gào lên thảm thiết.

Tiếng hét này kéo dài đến tận một phút đồng hồ, Đỉnh Phong cảm thấy cổ họng của mình sắp nghẹn đến nơi, thế nhưng con quỷ này lại hoàn toàn không có phản ứng.

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn nhìn.

“Tiêu Mộc!” Đỉnh Phong vui vẻ gọi tên anh, hoàn toàn không hề rụt rè mà ôm chầm lấy Tiêu Mộc, hưng phấn nói: “Sao anh lại không lên tiếng, làm em sợ muốn chết!”

Tiêu Mộc để mặc cho cô ôm, giọng nói nhàn nhạt: “Anh thấy tinh thần em tốt như vậy, làm sao có thể sợ được.”

“Anh…” Lúc này Đỉnh Phong mới ý thức được là mình đang ôm Tiêu Mộc.

Nhiệt độ cơ thể anh vẫn không cao, cho dù bây giờ đang là mùa hè thì ôm vẫn không cảm thấy quá nóng. Cô có thể cảm nhận được vóc người săn chắc của anh. Trên quần áo còn phảng phất một mùi hương thơm ngát khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Đỉnh Phong cảm thấy thân thể mình có chút nóng lên, cô vội xin lỗi rồi tách ra khỏi anh.

Nương theo ánh trăng, cô nhìn Tiêu Mộc, dáng vẻ của anh vẫn không nóng không lạnh, tựa như không hề để ý tới cái ôm vừa rồi.

Đỉnh Phong mím môi nhìn anh.

Tiêu Mộc nhẹ nhàng nâng mắt phượng, nhàn nhạt nói: “Trở về được không?”

Đỉnh Phong lắc lắc đầu: “Không muốn về.”

Tiêu Mộc không nói gì thêm, vươn tay nắm lấy tay Đỉnh Phong, cũng không biết là muốn dẫn cô đi đâu.

Đỉnh Phong đi theo sau lưng Tiêu Mộc, nhìn mười ngón tay giao nhau, lại ngây ngốc nở nụ cười.

Đi khoảng chừng hơn 10 phút.

Tiêu Mộc lại dẫn Đỉnh Phong tới một vách núi, nhìn xuống dưới có thể trông thấy cây cỏ um tùm, ngay cả nơi mà bọn họ dựng trại, dưới đêm đen cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tiêu Mộc ngồi xuống đất, nói với Đỉnh Phong: “Nếu không muốn trở về thì cứ ngồi ngốc ở đây đi.”

Đỉnh Phong đặt mông ngồi xuống cạnh anh, hỏi: “Có phải ngồi đây thì có thể nhìn thấy mặt trời mọc đúng không?”

Tiêu Mộc khẽ gật đầu.

Đỉnh Phong hưng phấn nói: “Lúc trước xem cảnh mặt trời mọc ở trong phim, ba em cũng nói lần này nhất định phải rủ Từ Sinh đi ngắm mặt trời mọc, không ngờ em cũng có thể được nhìn thấy.”

Tiêu Mộc khẽ cười một tiếng.

Đỉnh Phong vui vẻ nhìn gò má của anh, hơi mím môi, mừng thầm.

“Em và Hứa Kha có chuyện gì vậy?”

Đỉnh Phong mím môi, nói: “Sáng nay lúc mọi người ra ngoài, em thức dậy, trông thấy Hứa Kha và Triệu Đồng lén lén lút lút, lại nghe thấy bọn họ tính toán để chơi khăm em, sau khi bọn họ rời đi, em lập tức tráo lại đống đồ ăn vặt đó, không ngờ bọn họ lại cắn ngược lại em.”

Tiêu Mộc gật gật đầu.

Đỉnh Phong mở to mắt tròn, hỏi: “Anh có tin em không?”

Tiêu Mộc không mặn không nhạt nói: “Chẳng phải bạn bè thì nên tin tưởng lẫn nhau sao?”

Đỉnh Phong kích động.

Nhưng rồi đợi nửa ngày, Đỉnh Phong phát hiện mình càng lúc càng gật gù.

Tiêu Mộc nói: “Em ngủ chút đi, khi nào mặt trời mọc thì anh gọi.”

Đỉnh Phong ngáp một cái, đồng ý, nói: “Vậy em ngủ chút xíu.”

Cô lấy áo khoác lót ở bên dưới, đầu vừa chạm đất thì đã không tim không phổi mà ngủ say như chết rồi.

Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong ngáy o o, anh cởi áo khoác của mình đắp lên trên người cô.