Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 17




Đỉnh Phong mím môi, đi đến gần chiếc BMW, gõ gõ lên cửa xe.

Cửa sổ bên phía tay lái chậm rãi hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông, hoàn toàn giống như những người qua đường bình thường khác.

Trong lòng Đỉnh Phong lặng lẽ châm chọc một câu, bộ dạng bình thường giống như người qua đường vậy cũng không cần phải ngồi BMW chứ, quả nhiên là BMW đã bị xuống giá rồi!

“Vị tiên sinh này, ngài có biết rằng, ở bên Mỹ, nếu cư dân bấm còi trái phép trong tiểu khu sẽ là hành vi vi phạm pháp luật không? Được rồi, nếu ngài không biết, tôi đây sẽ nói cho ngài biết. Có lẽ hiện tại ở Trung Quốc vẫn chưa đem điều này quy vào hành vi phạm pháp, nhưng trong tương lai không xa, tôi tin tưởng sớm muộn gì cũng có ngày này. . . . vả lại, lần sau nếu có người ngăn không cho ngài nói, tôi mong rằng tiên sinh không đừng nên giả câm, ngài cũng có thể đáp lại một tiếng mà.” Vẻ mặt của Đỉnh Phong nghiêm túc nhìn người qua đường đang ngồi ở ghế lái, lên tiếng giáo dục nói.

Sắc mặt của người qua đường khi nghe những lời nói Đỉnh Phong lại có phần trở nên tím tái.

“Cô bé nói không sai.” Giọng nói chất phác mang theo chút từ tính của người đàn ông từ bên cạnh truyền đến.

Đỉnh Phong nghe vậy liền quay đầu lại, lại trông thấy một người khoảng tầm bốn mươi tuổi, trên người ông mặc một bộ tây trang trông có vẻ rất đứng đắn chỉnh tề, trong tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ, mà tất cả đều là. . . . .rau dưa?

Khuôn mặt của ông vô cùng ôn hòa, thoạt nhìn còn có cảm giác là một người hiền lành tử tế.

“Cục trưởng. . . . .” Người qua đường đang ngồi trên chiếc BMW bỗng run giọng hô lên.

Tầm mắt của người đàn ông dừng ở trên người qua đường, ánh mắt ôn hòa lại trở nên nghiêm túc, trầm ổn nói: “Tiểu Lưu, lát nữa đậu xe xong, quay trở về viết kiểm điểm, ngày mai nộp cho tôi. Cậu lớn như vậy rồi mà còn không bằng cả một cô bé.”

Người qua đường tên là Tiểu Lưu kia vô cùng không tình nguyện mà gật đầu, khởi động chiếc BMW, nhanh như chớp đã chạy vào trong khuôn viên của tiểu khu.

Ánh mắt của người đàn ông lại nhìn sang Đỉnh Phong, lập tức lại trở nên ôn hòa, giọng nói mang theo từ tính mà ở độ tuổi này ít thấy người nào có được: “Ngại quá, để cháu chê cười rồi. Tiểu Lưu vừa mới tốt nghiệp, con người cậu ấy cũng khá nôn nóng, cháu đừng để ý nhé.”

Đỉnh Phong vội vàng lắc đầu: “Chú đừng nói vậy, vừa rồi cũng là do cháu đã quá xúc động.”

Người đàn ông trung niên khẽ cười, khen ngợi nói: “Cô bé, những điều cháu nói khi nãy nghe có vẻ rất hay, thật ra thì trước đây không lâu, chú đã từng đề cập đến vấn đề cư dân không được phép bấm còi ở những nơi như thế này, chẳng qua là. . . . .” Ánh mắt của người đàn ông có chút ảm đạm, thở dài một hơi.

“Thôi, không nói chuyện này nữa, cô bé, cháu tên gì?”

Đỉnh Phong nhướng mày, trời mới biết, thời điểm quẫn bách nhất của cô là khi có người khác hỏi đến tên mình, khóe miệng cô giật giật: “Chú cứ gọi cháu là Đỉnh Phong được rồi.”

“Đỉnh Phong?” Người đàn ông trung niên lặp lại một lần nữa, chau mày giống như đang nhớ lại cái gì.

Đột nhiên, ông ta lại lắc lắc đầu, đôi mắt ôn hòa trở nên sáng rực, nói: “Chú nhớ rồi, cháu chính là bạn học của Tiêu Mộc và Diêu Diêu phải không? Chú nhớ Mộc Mộc đã từng nói Chủ nhật sẽ dạy kèm cho cháu và Diêu Diêu!”

Đôi mắt của Đỉnh Phong cũng sáng lên: “Chẳng lẽ chú là ba của anh Tiêu Mộc?”

Người đàn ông cười nói: “Cháu gọi ta là chú Tiêu được rồi, nếu cháu nguyện ý thì có thể gọi ta là Tiêu soái ca cũng được!”

Đỉnh Phong: “. . . . .”

Chú Tiêu vỗ vỗ bả vai Đỉnh Phong, cười haha nói: “Đùa thôi!”

Đỉnh Phong: “. . . . . .” cô một chút cũng không cười được, một chút cũng không thể cười nổi.

Xem ra tính tình của chú Tiêu cũng rất cởi mở, dứt khoát mời Đỉnh Phong tới thẳng nhà của bọn họ, rồi lại nói muốn tự mình xuống làm bếp, để cho Đỉnh Phong nếm thử tay nghề của mình.

Trong lòng Đỉnh Phong vô cùng vui vẻ, có thể được bố chồng tương lai thích, làm sao có thể mất hứng nha?

Chẳng qua, cô cũng hiểu chuyện học mới là quan trọng nhất, vậy thì cứ tiếp tục học xong rồi tính tiếp thôi.

Đỉnh Phong giúp chú Tiêu xách một số giỏ đựng đồ ăn, sau đó cùng nhau đi vào trong khu nhà.

Lúc đi ngang qua cửa lớn, anh chàng bảo vệ cũng không quấy rầy cô, dường như chú Tiêu đứng bên cạnh mình có lực uy hiếp rất lớn, nhưng Đỉnh Phong vẫn cảm thấy được dòng điện mười vạn Vôn mà anh chàng bảo vệ đang phóng tới.

Cô quay đầu lại thì thấy anh chàng rõ ràng đang dùng ánh mắt ‘Cái người này trình độ cũng quá cao rồi, vậy mà lại câu được cục trưởng’ để nhìn mình.

Đỉnh Phong cảm thấy mình bị nội thương, đại ca à, ánh mắt của anh không cần phải ‘thâm ý’ như vậy có được không?

Tiêu Hoa điềm đạm nói: “Đỉnh Phong, sao vậy?”

“Dạ không. . . .không có gì!”

Tiêu Hoa tiếp tục nói: “Trưa nay, chú sẽ cho cháu nếm thử món gà xào cay, lần nào Diêu Diêu cũng nói món gà xào cay của chú rất ngon! Chú nghe Diêu Diêu nói lúc trước cháu ở với ba mình bên Mỹ, thức ăn nhanh ở bên đó sao có thể so sánh được với mỹ thực của Trung Quốc, hôm nay chú sẽ trổ tài cho cháu xem, nhất định là ngon chết người luôn!”

Đỉnh Phong gật gật đầu, ánh mắt to tròn xinh đẹp như hai quả anh đào khẽ chớp, nói: “Cám ơn chú Tiêu, vừa nhìn thấy chú thì cũng biết, chính là thâm tàng bất lộ nha*!”

( * không để lộ tài năng.)

“Haha —— miệng cháu ngọt thế!”

Trong lòng Đỉnh Phong âm thầm giương lên hình chữ V!

Tiêu Hoa đưa Đỉnh Phong đến nhà của Bội Chi, dặn dò một hai câu: “Lát nữa cháu theo Tiêu Mộc đến nhà chú ăn cơm, nhớ nhé, không là sau này chú sẽ không làm cơm cho cháu ăn nữa đâu!”

“Dạ! Chú Tiêu, cháu nhất định sẽ đến!”

Sau khi Đỉnh Phong nhìn Tiêu Hoa rời đi, cô âm thầm trêu chọc một câu, thì ra cục trưởng cũng rất vui tính nha.

. . . . . . . . . .

Diêu Bội Chi đã thức dậy từ rất sớm, lúc Đỉnh Phong tới đã thấy cô đang xem đề cương ôn tập rồi.

Cô ngẩng đầu trông thấy Đỉnh Phong, đột nhiên giống như là đang nhìn thấy vị cứu tinh, ngay lập tức nhào tới.

“Đỉnh Phong, Tiêu Mộc thật hèn hạ, lại dám cho đề khó như vậy, tớ sắp bị cái đống bài tập này quay mòng mòng rồi.” Bội Chi tự cào tóc mình, phẫn nộ nói.

Đỉnh Phong cũng đồng tình nói: “Tớ cũng bị quay đến chết đi sống lại đây này.”

“Tớ mặc kệ, mẹ nó chứ, thật khốn kiếp, chúng ta cũng không phải là cái đám học sinh giỏi ở trong lớp năm của bọn họ nha!” Diêu Bội Chi cầm cuốn đề cương, vẻ mặt như kiểu hận không thể nào đem nó xé rách.

Đỉnh Phong lôi cuốn đề cương của mình ra, đưa cho Diêu Bội Chi nói: “Mấy ngày nay tớ ôn đi ôn lại môn số học lớp mười đã mấy lần rồi, mặc dù làm cũng được, nhưng tớ cảm thấy vẫn còn nhiều chỗ sai sót, nếu không ngại thì cậu cầm xem thử một chút đi.”

Diêu Bội Chi phóng tầm mắt nhìn về phía Đỉnh Phong, trong mắt đều trở nên sáng rực: “Đỉnh Phong, cậu là thần tượng của tớ.” Cầm lấy cuốn sách của Đỉnh Phong, cô liền vùi đầu vào nhìn chăm chú.

Bác Trương từ phòng bếp đi ra, đưa cho Đỉnh Phong một ly trà sữa mới pha, mang theo mùi hương thoang thoảng của lúa mạch, mùi vị so với những loại trà sữa bán trên đường hoàn toàn khác nhau.

“Trà sữa này, là phương thức bí truyền của bác Trương đấy.” Diêu Bội Chi nhẹ nhàng cười rộ lên.

“Ừm, ngon lắm, cám ơn bác Trương!” Đỉnh Phong gật gật đầu, thỏa mãn nhe răng cười với bác Trương.

Bác Trương cũng mỉm cười, tỏ vẻ cám ơn, rồi lại quay trở về phòng bếp tiếp tục công việc.

“Cám ơn cậu, Đỉnh Phong, nói thật chứ, nhìn cách giải toán của cậu, tớ cảm thấy mình giống như đã để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.” Diêu Bội Chi trợn to mắt, nhìn vào cuốn vở, cảm thán nói.

Đỉnh Phong ngượng ngùng đáp: “Nào có, tớ cũng chỉ dùng cách tính cơ bản để làm thôi, chắc cậu cũng biết môn toán học bên Mỹ so với Trung Quốc, quả thật là thuyền nhỏ mà đem so với chiến hạm không quân mà.”

Bội Chi gật gật đầu, giải thích: “Ba tớ đã từng cho tớ xem qua sách vở cấp ba ở bên Mỹ, cậu có biết suy nghĩ duy nhất của tớ lúc đó là gì không?”

Đỉnh Phong hỏi: “Là gì?”

Bội Chi ngẩng đầu, vẻ mặt khao khát nói: “Tớ thật là muốn sang bên đó để thi đại học, nói không chừng tớ sẽ đứng nhất cũng nên.”

Đỉnh Phong giật giật khóe miệng, đả kích nói: “Học Đại học bên Mỹ sẽ khiến cậu ăn không tiêu đâu.”

Bội Chi nháy mắt mấy cái, ngồi xuống, khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy hạng nhất đó cứ để lại cho mấy đứa nhóc tóc vàng đi.”

Đỉnh Phong: “. . . . . . .”