Ma Ngân

Chương 729: Cao Tương Chân Nghĩa Quốc






Ngay khi Tiêu Hoằng khởi động Cấp Hồn, một cảm giác đặc biệt lại một lần nữa hình thành trên đầu ngón tay Tiêu Hoằng, không thể nói rõ ra đó là cảm giác gì, nhưng vẫn có thể làm cho Tiêu Hoằng lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức đặc biệt, loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, giống như Điêu văn đao này có được linh hồn của chính mình vậy.
Đây cũng là cảm giác mà hắn chưa từng thấy ở các Điêu văn đao khác.
Mặc dù Điêu văn đao này nhìn như rách nát, ném tới trên đường thì ngay cả lũ ăn xin cũng chưa chắc đã nhặt, nhưng là Tiêu Hoằng lại rất rõ ràng, thứ này tuyệt đối là bảo vật hiếm có.
Lấy ra một viên thuốc, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tạo hình văn lộ trên bề mặt, mà Văn đan Tiêu Hoằng muốn chế tác tên là Văn đan tĩnh tâm, là một loại Văn đan dùng để bảo trì tâm tính bình tĩnh.
Sau khi Tiêu Hoằng điều chỉnh mũi của Cấp Hồn đao đến bộ dáng mình muốn, khi hắn bắt đầu tạo hình, thì lại ngạc nhiên phát hiện ra, mỗi một lần Điêu văn đao cắt qua, thì đều lưu lại một điểm sáng màu vàng thật nhỏ, sau vài giây thì mới rót vào trong Văn đan.
- Chẳng lẽ thứ này đúng như trong truyền thuyết, sử dụng Cấp Hồn tạo hình Ma Văn, thì đều đã lây dính một chút Ngự lực của Ngự Không?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tuy nhiên, ngay sau đó hắn vẫn hết sức chăm chú chế tạo từng viên Văn đan tĩnh tâm.
Cứ như vậy ước chừng ba giờ trôi qua, hơn hai mươi viên Văn đan tĩnh tâm đã được Tiêu Hoằng chế tạo xong.
Sắp xếp lại hộp kim loại, cho Cấp Hồn vào trong khe nứt không gian, Tiêu Hoằng liền nhìn kỹ hơn hai mươi viên Văn đan tĩnh tâm này, xác nhận mỗi một viên đều không có vấn đề gì, sau đó Tiêu Hoằng mới lấy từ trong túi quần ra một miếng huy chương cũ nát mà xám đen. Thể tích của nó hơi lớn, nhưng lại có vẻ vô cùng không bắt mắt, vừa thấy đã biết nó chỉ là đồ rẻ tiền.
Rắc...
Khi Tiêu Hoằng mở miếng huy chương cũ nát này ra, bên trong là rỗng ruột, chỉ có một tầng kim loại mỏng manh, sau đó Tiêu Hoằng liền để toàn bộ Văn đan vào trong, đeo lên vị trí thấy rõ nhất trên ngực. Hình dáng này nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy nó rất đáng giá, đã rất cũ nát.
Làm xong mọi việc, Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, hắn ngồi trong một góc vách tường bằng kim loại, đôi mắt không ngừng đảo quanh, dường như đang tìm tìm thứ gì đó.
Có thể nói, tuy là phòng giam, nhưng nơi này so với các phòng giam khác thì còn sạch sẽ hơn rất nhiều, gần như phòng của Hạm trưởng thì cũng chỉ như vậy mà thôi, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi nào.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Tiêu Hoằng khẽ nhúc nhích, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhấc lên dát giường, sau đó khẽ sờ sờ dưới gầm.
Ngay sau đó, trên bàn tay hắn đã dính đầy bụi, tiếp theo Tiêu Hoằng không có chút động tác dư thừa nào, vẻ mặt cũng không có biến hóa, bắt đầu bôi lớp tro bụi này lên khuôn mặt trắng nõn của mình, giống như binh sĩ đang ngụy trang vậy.
Vài phút lúc sau, khuôn mặt Tiêu Hoằng đã trở nên rất bẩn, hơi có chút mất tự nhiên, tuy nhiên, chỉ sau một, hai ngày thì sẽ thích ứng ngay.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Hoằng liền đi ngủ, duy trì tinh thần sung mãn.
Cứ như vậy, ba ngày thời gian vội vàng trôi qua. Trong ba ngày này, Tiêu Hoằng gần như đều dùng hết khả năng chế tạo các loại Văn đan, trong đó nhiều nhất chính là Văn đan tĩnh tâm, ngoài ra, mái tóc Tiêu Hoằng đã không còn bạc trắng nữa, mà đã dính một ít vết đen, cứ như vậy, mái đầu bạc trắng dễ làm người khác chú ý đã được che dấu đi, trên mặt, trên tay hắn lại có vẻ rất bẩn.
Vài người xung quanh phòng giam của hắn cũng gần như đều quen thuộc, nhất là tên Vương Quân lúc nào cũng thích thao thao bất tuyệt kia, muốn không quen cũng không được, tuy rằng quá khứ của Vương Quân thật sự làm cho người khác có chút sợ hãi, nhưng Tiêu Hoằng đánh giá một chút, thấy Vương Quân cũng không phải là loại người hiểm ác, chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn mà thôi.
- Các tù phạm chú ý, mười lăm phút sau, hạm đội áp tải rời khỏi lãnh thổ Gia Đô liên hợp thể, tất cả tù phạm chuẩn bị tốt đổi hạm đội áp tải, lặp lại...
Ngay khi đám tù phạm vừa mới ăn xong cơm trưa, trong khoang thuyền giam giữ bỗng nhiên truyền đến thanh âm này.
Đối với thanh âm như vậy, hầu hết tù phạm không có chút để ý nào, trên thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, bọn họ đã quen với việc đổi hạm đội áp tải mới rồi.
Chỉ có một mình Tiêu Hoằng đang ngồi dựa vào vách tường kim loại, thì bộ dáng bình thản bỗng nhiên vừa động, trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng, chân chính khiêu chiến đã đến.
- Này, này, này, lão đại, nếu có thể, hai ta và Ai Thác sẽ ở chung một phòng giam, thế nào? Cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Đúng lúc này, Vương Quân bỗng nhiên nói với Tiêu Hoằng, nhìn qua vẫn phi thường lạc quan.
Đối với tên này, Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ hơi híp mắt, nhìn về phía trước.
Đồng thời, trên trần hành lang, các tấm thép đã trực tiếp mở ra, lộ ra lớp lưới bằng hợp kim, trên lưới còn có các binh sĩ áp tải cầm Ma Văn súng trường trong tay, tuần tra qua lại.
Đại khái sau một phút đồng hồ, tất cả cửa phòng giam liền tự động mở ra, bao gồm cả của Tiêu Hoằng.
Một số tên già đời thường xuyên đi trên áp tải hạm, lúc này đều đi ra phòng giam, ở đứng rất quy củ bên trong hành lang, Chiến Văn của bọn họ đều đã bị thu đi, đối mặt với áp tải binh sĩ được võ trang hạng nặng, cử chỉ sáng suốt chính là ngoan ngoãn.
Tiêu Hoằng cũng như vậy, sắc mặt trầm tĩnh, đứng giữa các tù phạm, trải qua một loạt ngụy trang, trong đám người thì gần như rất khó chỉ nhìn mà đã nhận ra Tiêu Hoằng, hắn cũng không khác mấy tù phạm già đời khác là bao.
Trải qua mười mấy phút chờ đợi, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng đã nhìn thấy rất rõ, lúc này hạm đội áp tải đang tới gần một hạm đội khổng lồ, hơn nữa còn có vẻ rách nát.
Bên trong hạm đội có tổng cộng mười sáu chiếc đại hình Ma Văn áp tải hạm, 12 chiếc Ma Văn chiến hạm, nhìn như khổng lồ, nhưng trình độ chế tạo vô cùng thô ráp, thậm chí từ rất xa mà cũng có thể nhìn thấy được, ngay cả Ma Văn trên hạm thể cũng thô ráp không chịu nổi.
Duy nhất chỉ có quân hiệu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc là mới tinh, còn có cả hình hai cái đầu người nữa, có thể nhìn thấy rất rõ, dường như được dùng hoàng kim để tạo ra.

- Ta ngất a, hình như mỗi một cái đầu người trên Ma Văn hạm đều là hoàng kim a, thật lợi hại, tuy nhiên cũng rất kỳ quái, có nhiều hoàng kim như vậy, cải tạo Ma Văn hạm tốt một chút, tại sao lại dùng để treo trên đó làm gì nhỉ, chẳng lẽ nó có thể trừ tà hay sao? Có phải hay không lão đại?
Vương Quân đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng hỏi.
- Từ giờ trở đi, nếu ngươi muốn giữ được mạng, thì tốt nhất lên duy trì trầm mặc.
Tiêu Hoằng khẽ cúi đầu, nhanh chóng nói với tên Vương Quân đang bám lấy mình kia.
Vài phút trôi qua, rốt cục Áp tải hạm số 1 đã chậm rãi nối với một chiếc đại hình Áp tải hạm rách nát, nhìn thoáng qua thì thấy Ma Văn áp tải hạm này khổng lồ, nhưng nhìn kỹ, thì lại quả thực là vô cùng thê thảm, trình độ cực kỳ thô ráp.
Sau khi nối xong, cánh cửa khoang giam giữ cũng chậm rãi mở ra, ngay sau đó, các tù phạm được áp tải binh được võ trang hạng nặng dẫn đi dọc theo thông đạo âm trầm này về phía trước. Dọc đường đi, Tiêu Hoằng không kiềm được bước nhanh hơn, bởi vì hắn rất rõ ràng, dựa theo thói quen kiểm tra, nhóm đầu tiên và cuối cùng chính là bị kiểm tra nghiêm khắc nhất.
Về phần Vương Quân thì đang kéo theo Ai Thác, theo sát phía sau Tiêu Hoằng.
Dọc theo thông đạo mà đi, đại khái sau vài phút, Tiêu Hoằng đi gần cuối hàng đã có thể rõ ràng nhìn thấy, tại chỗ tiếp giáp giữa hai chiếc Ma Văn áp tải hạm, các binh sĩ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc và binh sĩ Gia Đô Đế Quốc đã lần lượt đứng trên Áp tải hạm của mình, cũng không nói chuyện với nhau câu nào.
Đây cũng là một quân quy kỳ quái của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nghiêm cấm các binh sĩ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc nói chuyện với các binh sĩ nước khác, nếu không thì chính là phản quốc, sẽ phải nhận hình phạt nghiêm khắc.
Lý do là phòng ngừa bán ra cơ mật tin tức của bổn quốc, trên thực tế, cụ thể là do đâu thì ngay cả người trong quốc gia này cũng biết rất rõ ràng, đó chính là không muốn để cho những binh sĩ này biết quá rõ về sự phồn hoa của thế giới bên ngoài.
Đồng thời Tiêu Hoằng đứng trong đội ngũ cũng có thể nhìn thấy rất rõ, tuy rằng binh sĩ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có ánh mắt linh hoạt, sắc bén, nhưng hai mắt lại có vẻ vô cùng trống rỗng và chất phác, dường như đã không có linh hồn và tư tưởng của riêng mình. Điều này làm cho người ta có một loại cảm giác như người máy, dáng người khá gầy, hầu hết đều là mắt một mí, ánh mắt rất nhỏ, phần má ửng đỏ, trước ngực được đeo hai cái huy chương hình đầu người, giống như đúc thứ được treo trên hạm thể.
Hơn nữa bằng vào kinh nghiệm nhiều năm làm Dược sư, hắn có thể nhận ra những người này ít nhiều đều có vấn đề về dinh dưỡng.
- Ngươi!
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới bước chỗ nối của hai chiến hạm, một gã binh sĩ Cao Tương trực tiếp vươn cánh tay khô héo, bắt lấy cánh tay Tiêu Hoằng, nắm thật chặt, vẻ mặt không chút thay đổi.
- Thứ này.
Binh sĩ Cao Tương dùng một ngón tay chỉ vào túi Ma Văn cũ nát bên hông Tiêu Hoằng, sau đó trực tiếp vươn tay thô lỗ giật túi Ma Văn xuống, đồng thời mở ra nhìn, bên trong đều là Chiến Văn mà Tiêu Hoằng tùy tiện chế tạo ra, mặc dù không quá quý báu, thậm chí ngay cả kỹ thuật Để Văn cũng không dùng, nhưng tốt xấu gì thì cũng giá trị mấy trăm vạn kim, thứ này đối với binh sĩ Cao Tương mà nói, thì cũng là vô giá.
- Tù nhân không được phép mang theo loại đồ vật này, từ nay về sau nó sẽ thuộc về Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại, bao gồm thân thể của ngươi, còn có linh hồn của ngươi, nhận lấy Áo Cách Tư Thần thanh tẩy đi.
Binh sĩ Cao Tương này nói xong, liền buông lỏng cánh tay, sau đó đẩy Tiêu Hoằng về phía trước, có túi Ma Văn hấp dẫn, hắn căn bản không lưu ý tới miếng huy chương cũ nát trước ngực Tiêu Hoằng kia nữa.
Đối với hành động thô lỗ như vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, thậm chí không quay đầu lại nhìn binh sĩ Cao Tương kia chút nào, liền đi theo dòng người từ từ vào trong Áp tải hạm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
So với Áp tải hạm rất sạch sẽ của Gia Đô liên hợp thể, khi Tiêu Hoằng bước vào trong Cao Tương Ma Văn hạm, đập vào mặt hắn chính là một mùi hôi thối, là mùi thối rữa và mốc meo trộn lẫn vào nhau.
Trong đó một số tù chiến tranh đều không kiềm được che kín miệng, đồng thời không ngừng ho khan, ngược lại Tiêu Hoằng vẫn duy trì bình thản, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, giống như một con gián có lực nhẫn nại rất mạnh. Ánh mắt hắn hơi chuyển động, quan sát tất cả tình huống chung quanh. Chiếc Ma Văn áp tải hạm này có mới được sản xuất không lâu, nhưng rõ ràng đã bị bớt xén nguyên vật liệu, trên hạm thể có rất nhiều chỗ bị tổn hại, một số Ma Văn trong hạm thể đã trực tiếp lộ ra bên ngoài, Ma Văn đăng treo trên không cũng lập lòe, dường như sắp hỏng đến nơi, bốn phía vách tường kim loại lại có vô số vết rách.