Một giờ giảng bài đối với đám thanh niên gò bó mà nói là dài dòng khó khăn, nhưng đối với Tiêu Hoằng thì lại cảm giác chưa đủ.
Những thứ Tang Hoành Vân truyền thụ rõ ràng giúp Tiêu Hoằng rất lớn, nhưng còn rất nhiều vấn đề Tiêu Hoằng không hiểu rõ.
- Bài giảng hôm nay chấm dứt, ai có vấn đề gì không rõ.
Tang Hoành Vân hỏi. Tang Hoành Vân hỏi câu này cũng không cậy vào có người giáp mặt hỏi mình, trong lòng ngài cũng biết phần lớn người đều mang lòng kính sợ hắn, hỏi như thế chỉ là thuận miệng mà thôi.
Chẳng qua lúc này Tang Hoành Vân lại quên một người, đó là Tiêu Hoằng. Gần như ngay khi ngài ấy nói xong, Tiêu Hoằng cẩn thận vươn tay lên, làm động tác giơ tay không tiêu chuẩn.
Nhìn động tác của Tiêu Hoằng, những dược đồng khác híp mắt, liếc nhìn Tiêu Hoằng, không khỏi cảm khái lá gan của Tiêu Hoằng. Một tên dược đồng nhỏ nhoi cũng dám giáp mặt hỏi Tang Hoành Vân, coi chừng không chú ý chọc ngài ấy mất hứng thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ nhoi.
Ngược lại Tang Hoành Vân thấy Tiêu Hoằng ra hiệu, mi mắt chợt động, cũng không có vẻ bất ngờ, chỉ là nghĩ làm sao lại quên mất hắn, nhưng cũng không để ý nhiều, nhẹ giọng hỏi:
- Tiêu Hoằng, ngươi có vấn đề gì?
Tiêu Hoằng không lập tức đặt câu hỏi, là cẩn thận ôm bản ghi chép đi lên tới trước Tang Hoành Vân, đặt trước mặt ngài ấy, chỉ nội dung trên đó:
- Chỗ này, về độ cong cùng phối hợp sâu cạn của văn lộ Ma Văn, có mấy chỗ không hiểu lắm.
Tang Hoành Vân nhìn bản ghi chép của Tiêu Hoằng, bên trên đầy kín chữ viết cùng hình vẽ, nhưng mà vẫn có thể nhìn rõ ràng, không có một chỗ vô nghĩa. Tang Hoành Vân bắt đầu giảng giải, nói hai ba câu là đơn giản chỉ rõ ràng.
Hơi dừng một chút, ngẫm một lát, Tiêu Hoằng khẽ gật đầu, dùng máy chữ ghi lại lời Tang Hoành Vân, sau đó chỉ vào bản ghi chép:
- Còn có vấn đề thứ hai.
Đây là vấn đề hình vẽ, là một cái Ma Văn thất bại, mà Tiêu Hoằng nghiên cứu cả buổi cũng không biết rốt cuộc hắn sai ở chỗ nào.
Tang Hoành Vân lại xem, lấy bút của Tiêu Hoằng tiêu sái thêm một nét trên Ma Văn thất bại. Vốn Ma Văn thất bại nháy mắt liền biến thành hình vẽ Ma Văn thành công.
- Còn có... vấn đề thứ ba.
Tiêu Hoằng rụt rè lật một trang trước mặt Tang Hoành Vân, cung kính nói, dù sao là mình có việc nhờ người.
Người bên dưới nghe Tiêu Hoằng nói, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
- Úi chà, tiểu tử kia thật là to gan, một vấn đề không đủ, còn hỏi liền ba cái.
- Ai nói không dám, coi chừng hỏi một câu không tốt, chọc giận Tang Hoành Vân đại nhân.
Dược đồng bên dưới xì xào, ánh mắt thường liếc Tiêu Hoằng gầy còm dưới bục giảng, không khỏi bĩu môi.
Lúc này, tiếng tăm Quyền Tàng ở Thái Ngô thành cũng không bình ổn, ngược lại âm thầm tăng vọt, thị trưởng Thái Ngô thành đã trao tặng Quyền Tàng danh hiệu công dân năm sao, mặc dù Quyền Tàng vẫn không xuất hiện nữa.
Về phần các thế lực lớn đã bắt đầu hành động tìm kiếm Quyền Tàng, có sáng tỏ lôi kéo, nhưng phần lớn đều âm thầm, muốn điều tra người thật về Quyền Tàng.
Ai cũng rõ ràng, tìm được Quyền Tàng có ý nghĩa gì, bây giờ đã truyền bá xôn xao là người gần như thay thế Tang Hoành Vân. Điểm trọng yếu hơn là kỹ thuật huyền ảo hơn nữa cực kỳ có giá trị của Quyền Tàng làm cho các thế lực lớn thèm nhỏ dãi.
Vào lúc này, Viện trưởng Tây Tân Ma Văn học viện đang ngồi trong văn phòng, lật xem tư liệu liên quan, có thể nói ông chủ Tây Tân Tập đoàn tài chính Hồng Bác đang âm thầm phái người tìm kiếm.
Đối với tin tức Quyền Tàng bán đấu giá mặt lõm văn trước đó, bây giờ không thấy bóng dáng, đối với chế văn đại sư như Sài Tang, lão nắm rõ như lòng bàn tay những tư liệu liên quan đến văn, nói đến mặt lõm văn, ý nghĩ đầu tiên của lão chính là Đức Kiệt.
Lão già ngoan cố bốn trăm năm trước, vừa nghĩ như thế, Sài Tang lập tức phát động thủ hạ điều tra con cháu của Đức Kiệt.
Nhưng mà tra rõ ràng, hiệu quả lại không có, nguyên nhân chủ yếu là thời gian quá xa, con cháu của Đức Kiệt sợ là không còn cặn bã, hơn nữa lúc sống Đức Kiệt hành động rất quỷ dị, không ai biết cụ thể có bao nhiêu đứa con.
Mạnh mối duy nhất là con lớn nhất của Đức Kiệt không kế thừa ý nguyện của cha, tiếp tục nghiên cứu mặt lõm văn mà là đi làm ăn, sau đó manh mối hoàn toàn cắt dứt ở chỗ này. Đức Kiệt không phải chỉ có một hậu nhân, nhưng mà không có tư liệu tra xét.
Bản thân Sài Tang cũng thử làm một cái mặt lõm văn, hiệu quả không chút rõ ràng, dựa theo Sài Tang suy đoán, mặt lõm văn hẳn là cường hóa một loại bình đài kỹ thuật nào đó.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này, ba tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo một thanh niên áo dài tím chậm rãi bước vào. Tóc hơi dài, cằm nhọn, hắn chính là thủ hạ đứng đầu của Sài Tang - A Long, Ngự giả cấp năm, đang thử đột phá cấp bậc Ngự sư.
- Viện trưởng, chuyện ngài phân phó đã làm gần xong, dựa theo ngài giao, ta tìm được con cháu đứa con lớn nhất của Đức Kiệt ở thành Lạc Cơ, đây là tư liệu của nàng.
A Long nói xong, đặt tư liệu trên tay lên bàn làm việc của Sài Tang.
Sài Tang mở ra, thần sắc lại hiện lên một chút thất vọng, trong tư liệu ghi lại cháu gái đời thứ mười mấy của con lớn Đức Kiệt, trên cơ bản đã quá xa xôi, thân thế tra rõ. Cuộc sống bây giờ cũng không dễ dàng, bán hàng rong, hoàn toàn không biết gì về mặt lõm văn, thậm chí đã quên mất tổ tông là Đức Kiệt.
Thử hỏi một người như vậy làm sao lại có liên quan tới Quyền Tàng?
Điểm quan trọng nhất là nàng ta không ở Thái Ngô thành, bây giờ có thể khẳng định Quyền Tàng hẳn là ở Thái Ngô thành hoặc là địa khu xung quanh rất lâu.
- Xem ra nhánh con lớn của Đức Kiệt coi như đã đứt.
Sài Tang lẩm bẩm, tiện tay ném tư liệu vào ngăn kéo, tiếp theo bắt đầu suy nghĩ.
Ở chỗ Tang Hoành Vân, lúc này đã đến 4 giờ chiều, đại sảnh giảng bài đã trở thành một mảnh yên lặng, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nước chảy bên ngoài.
Bên trong đại sảnh giảng bài, đám dược đồng cũng không đi ra, mà là há to miệng nhìn bên trên bục giảng. Bọn họ không nhúc nhích như pho tượng, trong ánh mắt tràn ngập không thể tưởng tượng, khóe miệng thường co giật như đang nói lên bọn họ vẫn còn sống.
Ngay cả Triệu Thanh cùng Trương Tân Lôi bây giờ cũng chỉ đen đầy trán, biểu tình quái dị.
- Này... Vấn đề thứ 83, là về mặt tài liệu, chỗ này.
Trong đại sảnh giảng bài, truyền ra lời nói cung kính của Tiêu Hoằng, ngón tay chỉ vào bản ghi chép.
Tang Hoành Vân lúc này vẫn thần sắc lạnh nhạt bình thản như trước, ngồi ngay ngắn trên cao, không hề có vẻ không kiên nhẫn, hoặc là không vui, vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, có hỏi tất đáp.
Chỉ là mồ hôi mịn trên trán giống như đang yên lặng nói lên điều gì đó.
2 giờ, suốt 2 giờ, vấn đề của Tiêu Hoằng này không hề đứt đoạn, gần như biến thành một cái máy đặt câu hỏi. Đổi cách nói khác: vất vả lắm mới bắt được Tang Hoành Vân, còn không ra sức nghiền ép tri thức?
Lúc này bản thân Tang Hoành Vân cũng không thể biểu hiện ra không vui hoặc là thiếu kiên nhẫn, đây không phải là thái độ, cách làm người của ngài ấy. Làm thế sẽ đánh mất phong độ, đồng thời cũng không thể từ chối Tiêu Hoằng ngay trước mặt mọi người, hoặc là đuổi Tiêu Hoằng đi.
Dù sao làm như thế trước mặt nhiều người, không khác gì nhận thua, ngài ấy đã chống không nổi vấn đề như đạn pháo của Tiêu Hoằng, trước mặt hai đại đệ tử của mình cùng nhiều tiểu dược đồng như thế, rõ ràng rất mất mặt. Cũng còn may là Tang Hoành Vân dựa vào Ngự lực mạnh mẽ của bản thân, vẫn còn tràn đầy tinh lực.
"Tiểu tử ngươi muốn hao, vậy thì cứ tới đi."
Trong lòng Tang Hoành Vân thầm nghĩ, tiếp theo ánh mắt đặt vào bản ghi chép, tiếp tục trả lời câu tiếp theo, đơn giản chỉ ngay chỗ yếu hại.
Một giờ sau, mồ hôi trên trán Tang Hoành Vân rõ ràng dày hơn, vốn góc áo phẳng phiu cũng đã mở ra, thần sắc lạnh nhạt đã hiện rõ kinh ngạc.
Nhìn lại đám dược đồng phía dưới, cằm đã sắp đụng tới mặt bàn.
- Vấn đề 142...
Mọi người chỉ nghe được lời biến thái đó nói ra từ miệng Tiêu Hoằng, về phần vấn đề mặt sau, mọi người đã chết lặng. Trước đó bọn họ còn có thể suy ngẫm mấy vấn đề này, nhưng mà bây giờ bọn họ giống như hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi
- Này, rốt cuộc cái tên quái thai Tiêu Hoằng kia nhảy ra từ chỗ nào vậy?
Trương Tân Lôi hạ giọng hỏi Triệu Thanh.
- Vô tình phát hiện ra, sư phụ cảm thấy hắn rất hiếu học, liền kéo hắn tới đây.
Triệu Thanh đáp lại, trong lòng lại rung động liên tục.
- Đúng vậy, quả thật "rất" hiếu học, lá gan cũng thật lớn, nhớ chúng ta ngày đó, thế này... nào dám chứ.
Trương Tân Lôi nói lại, bằng vào hiểu biết về Tang Hoành Vân nhiều năm qua, bản thân Trương Tân Lôi rất rõ ràng, lúc bắt đầu quả thật là hỏi vấn đề, nhưng mà bây giờ xem chừng sư phụ đã coi hắn là đối thủ, muốn xem thử giữa ngài ấy cùng Tiêu Hoằng là ai chịu đựng hơn ai.
- Khụ khụ.
Đối mặt với vấn đề của Tiêu Hoằng, Tang Hoành Vân bỗng nhiên khẽ ho khan, cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói:
- Chờ chút, ta muốn uống miếng nước.
Nói xong, Tang Hoành Vân chậm rãi cầm lấy chén trà bên cạnh, lại bất hạnh phát hiện bên trong đã không còn nước.
- Để con, để con.
Lúc này Tiêu Hoằng cực kỳ nhu thuận cẩn thận cầm ly trà của Tang Hoành Vân đi tới rót đầy nước trà, có chuyện cầu người, Tiêu Hoằng làm ra bộ dạng này cũng là bình thường.
Nhưng là vào lúc này, một nam tử áo đen bỗng nhiên từ góc đại sảnh đi tới, khẽ nói bên tai Triệu Thanh vài câu, liền bỏ đi.