Ma Ngân

Chương 528: Ác Mộng






Tiêu Hoằng cũng không biết người nói chuyện bên trong Ma Vãn thông tin rốt cuộc là ai, Hà Bác Tư trước đây còn nghe nói qua. Tuv nhiên, Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm, hắn để ý chính là, không thể tưởng được Chiến Văn bốn hướng
còn có thể đổi lấy điểm thành tựu, hơn nữa còn khá cao như vậy.
*
o>
- Xem ra, ngươi thực cần Chiến Văn à!
Đợi Bác Sơn đi tới bên cạnh mình, Tiêu Hoàng nhẹ giọng hỏi.
- Không phải cần Chiến Văn, mà là cần Chiến Văn tốt đẹp, nhất là có chứa kỹ thuật Để Văn bốn hướng! Ôi... Không nói gạt lão đệ ngươi, Chiến Văn có được kỹ thuật Để Văn này, tính năng tuyệt đối có thể nói là đỉnh cấp! Chỉ tiếc là rất ít người biết, còn người biết thì người nào người đó thực hắc ám, một chút tình đồng môn sư huynh đệ cũng không thèm nghĩ tới!
Bác Sơn không kềm được thờ dài một tiếng, đáp lại.
- Chiến Văn kỹ thuật Để Văn năm hướng, không biết ở trong này giá trị bao nhiêu tiền?
Tiêu Hoằng tùy ý hỏi.
- Xem ra lão đệ ngươi là mới tới, để ta nói cho ngươi biết: kỹ thuật Để Văn bốn hướng này ở Phạm Cương Tinh tuyệt đối là trân phẩm. Còn kỹ thuật Để Văn năm hướng, sáu hướng, dù ở Di Đà Tinh đều vô cùng quý báu. Về phần kỹ thuật Để Văn bảy hướng, tám hướng, ở Ngộ Giác Tinh đều là cực kỹ hiếm thấy!
Bác Sơn đáp lại từng chữ một, nhìn qua thực tùy tiện, kỹ thật coi như rất nhiệt tâm.
- Nếu ta có thể chế tạo cho ngươi một cái Chiến Văn có chứa kỹ thuật Đế Văn năm hướng, ngươi sẽ giao cho ta bao nhiêu điểm thành tựu?
Tiêu Hoằng nói thẳng ra, dù sao hiện tại nhu cầu cấp bách của Tiêu Hoằng là điểm thành tựu, hắn cùng không ngại tùy tiện làm một cái.
Lại nhìn Bác Sơn nghe nói như thế, ánh mắt hơi biến đổi, trên mật lập tức hiện lên một chút hồ nghi, tiếp theo dùng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn quét trên người Tiêu Hoằng từ trên xuống dưới.
Thực bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, cái mủ cỏ nhỏ, tròng mắt đen, quần áo loại vải bình thường, thấy thế nào cũng không phải là một người mình mang tuyệt kỹ.
- Lão đệ! Đừng nói lung tung! ngươi cho là kỹ thuật Để Văn này tùy tùy tiện tiện là có thể nắm giữ sao? Cũng đừng trách lão ca ta nói thẳng, nếu ngươi thực sự có bản lãnh đó, sao có thể còn chỉ là một tên ngọai đồ?
Bác Sơn nhẹ giọng nói, tiếp theo liền mở cửa ra, ý bảo Tiêu Hoằng có thể rời đi.
- Như vậy, Chiến Văn có kỹ thuật Để Văn năm hướng, 2500 điểm thành tựu, ngươi không đặt tiền cọc, chỉ cần nói cho ta biết, ngươi yêu cầu Chiến Văn thuộc loại nào, ba ngày sau lại đây giao dịch, giao hàng trả tiền là được, như thế nào?
Tiêu Hoằng đứng ở cửa, nói tiếp.
Hiện tại có thể nói Tiêu Hoằng cấp bách cần điểm thành tựu.
Bác Sơn hơi trầm tư một chút, dường như chính mình cùng không có tổn thất gì, vậy cứ đơn giản thử một lần cùng không sao.
- Nếu như vậy, ngươi cứ thử xem sao. Tuy nhiên, ta xin khuyên ngươi, ta nhưng không có dễ lừa như vậy, đừng đùa giỡn ta!
Bác Sơn nói xong, liền thò tay vào túi áo lấy ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, tiếp nhận tờ giấy nhìn xem, trên mặt không kềm được hiện lên một chút khinh thường: số liệu yêu cầu trên này, đối với trình độ Chế văn sư của Tiêu Hoằng hiện nay mà nói, quả thực chính là trò trẻ con, sử dụng kỹ thuật Để Văn năm hướng, hoàn thành nó, hẳn là vô cùng dễ dàng thoải mái.
Thật ra điều này cùng không kỳ quái, nơi này là Phạm Cương Tinh, tinh cầu cấp thấp nhất, nếu không phải A Di La cố ý áp chế hắn, cùng với lai lịch rất thấp, thì dựa theo trình độ của Tiêu Hoằng hiện tại, đã hoàn toàn có tư cách trở thành đệ tử của A Di La.
Đơn giản tính sơ một chút, Chiến Văn loại độn kích này phí tổn chế văn cũng chỉ chừng 8000 kim tệ.

Đâv cùng là thuộc loại Chiến Văn tương đối thông thường, loại đao theo đuổi chính là sắc bén và tốc độ, loại độn kích thì lại theo đuổi là lực lượng và lực phá hoại.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng cũng không có nhiều lời, lưu lại cho Bác Sơn dãv số
Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam
Ma Ngân vipx andan. Đình Vũ
thông tin của mình, rồi lao vào bóng đêm rời đi.
Khởi động Lưu Văn quay về lại căn nhà sỗ của mình, thời gian đã tới tám giờ tối
Thật cẩn thận tháo ra mười quyển sách, Tiêu Hoằng liền bắt đầu ngồi bên bàn
. viết, cầm câv bút hết sức chuyên chú nghiên cứu.
Hướng nghiên cứu chủ yếu ngoại trừ vài cái kết cấu nhỏ trong chế tạo Chiến Văn, phương diện chủ yếu vẫn là nằm trong ngự Độ, nhằm vào kỹ xảo tương quan tới Ôn Nhuận.
Săn sóc ân cần, làm dịu ngự lực, đây là kỹ thuật mấu chốt của Ôn Nhuận. Loại kỹ thuật này ở bên trong ngự Độ, chỉ có một công hiệu chính là phối chế Ôn nhuận dịch, dùng trực tiếp.
Chính là Tiêu Hoằng sở dĩ siêng năng nghiên cứu, thật ra hoàn toàn không chỉ thỏa mãn với công năng như vậy, tuy rằng còn chưa có hoàn toàn nghiên cứu hiểu được, nhưng Tiêu Hoằng đã nghĩ tới rất nhiều kỹ thuật biến chủng từ loại kỹ thuật trung tâm này, để cho nó không còn đem thuần là tẩm bổ ngự lực.
Tỷ như dùng loại Ôn nhuận dịch này trở thành một loại nước thuốc tẩm bổ ngự lực, xúc tiến chữa trị ngự lực.
Ở trong nghề Dược sư này, nhiều thêm một loại phương thức chữa trị ngự lực, trên cơ bản có ý nghĩa là bàn lãnh cao thêm một mang lớn.
Thậm chí, nếu có thể hoàn toàn nghiên cứu hiểu được, còn có thể phối chế ra một loại dược phẩm kiểu mới, trợ giúp ngự lực tăng lên, đâv mới là mối quan tâm nhất của Tiêu Hoằng.
Tuv rằng Tiêu Hoằng chế Văn, trình độ Ngự Văn cùng không kém, nhưng thủy chung Tiêu Hoằng cũng không có quên chức nghiệp chính của mình là một Dược sư! Duy nhất Dược sư khác biệt so với hắn là cho tới bây giờ, Tiêu Hoằng giết người dường như còn nhiều hơn so với cứu người.
Mãi đến đêm khuya, Tiêu Hoằng như trước ngồi trước bàn viết, tỉ mĩ nghiên cứu. Chỉ có điều khiến Tiêu Hoằng ít nhiều có chút tâm loạn chính là một đống lớn vấn đề trước đây hắn ghi chép, theo nghiên cứu sâu sa, chẳng những không có giải quyết xong, mà ngược lại còn phân giải trở thành một đống lớn vấn đề nhỏ.
Nhìn bản ghi chép, ước chừng một quyển đã bị ghi chép chi chít, Tiêu Hoằng hơi đảo cặp mắt trắng dã suy nghĩ.
Trong đầu hắn không kềm được xuất hiện ra một câu, đó chính là: “Học không bao giờ đủ!” Hiện tại, Tiêu Hoằng có một loại cảm giác rõ ràng nhất, chính là mình học được càng nhiều, lại càng cảm thấy điều mình biết thật sự quá ít.
Đúng vậy, lúc trước ở Bối La thư viện, xem như toàn bộ sách bên trong hắn đã nghiên đọc một lần. Lúc đó Tiêu Hoằng cảm thấy mình học được đã không kém lắm, nhưng giờ này nhìn thấv mười quvển sách này, còn có những chỗ mình hoàn toàn không hiểu, có một số tri thức trước đây hắn chưa từng chạm tới.
Tựa vào lưng ghế dựa, thoáng lắng đọng lại một chút ý nghĩ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi dời ánh mắt nhìn ngay phiến lá cây trong ngăn kéo kia.
Trải qua nhiều ngày lá cây đã khô héo, nhưng dãy số phía trên vẫn còn thấy rõ.
- Nếu không, ta cứ da mặt dàv một lần thử xem?
Tiêu Hoằng thật cẩn thận lấy ra lá cây, nhìn xem dãv số màu vàng trên đó, ngay sau đó lại dời ánh mắt nhìn chi chít vấn đề trên bản ghi chép, nhẹ giọng tự nói.
Hơi do dự một lát, cuối cùng Tiêu Hoằng vẫn quyết định cầm lấy Ma Văn thông tin, phát ra lời kêu gọi tới Tát Già.
Giờ phút nàv Tát Già đang ở trong biệt thự của mình trên ngộ Giác Tinh, ngủ mơ màng, khôi phục ngự lực trong cơ thể.
Tuv rằng trải qua thời sgan song đã ngàn năm, nhưng bản thân Tát Già vẫn duy trì thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm.
Cảm nhận được bên cạnh truyền đến một tia chấn động, Tát Già khè mở mắt ra, nhìn xem Ma Văn thông tin màu vàng bên cạnh, thỉnh cầu sọi là một dãy số xa lạ.
Dù thế, Tát Già cũng không có nghĩ nhiều, liền phi thường tùy ý tiếp nối liên lạc.

- Ai đó? Có chuyện gì?
Tát Già nằm trên fiường, nhẹ giọng hỏi.
Nhóm dich Lang Khách
Người dịch bagiatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
- À... Tát Già tiền bối khỏe chứ! Ta là Tiêu Hoằng. không biết gặp ngài hiện tại
có phiền không, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngài?
Giọng nói có vẻ áy náy của Tiêu Hoằng truyền vào tai Tát Già.
,
Còn hỏi có phiên không? Người ta đã ngủ, còn nói có phiền không? Có vấn đề
H gì mà phải thỉnh giáo người ta lúc nửa đêm?
*-
Đây là ý tưởng thực tế nhất trong lòng Tát Già. Tuv nhiên. cũng không có quá phận biểu lộ ra. Không thế phủ nhận, trước đó Tiêu Hoằng gieo trồng mảnh đất Tiên linh thảo, đã làm cho Tát Già có chút coi trọng Tiêu Hoằng. Trước A Di La cũng từng nói qua, Tiêu Hoằng này chính là một con quỷ hút máu tri thức.
Đối với chuvện đó, Tát Già thật đúng là không tin, chính mình đường đường là nhân vật ngự Hồn cấp năm, có được ngàn năm lịch duyệt cùng với học thức, có thế bị một tên tiểu quỷ hai mươi tuổi vét sạch được sao? Vô nghĩa! Cho dù tên tiểu quỷ này có chút không đơn giản cùng không thể.
- Không sao! Có vấn đề gì, hỏi đi!
Tát Già không hờn không giận đáp lại, bên trong giọng điệu không có nhiệt tình, cũng không có tỏ ra lạnh như băng xa cách Tiêu Hoằng ng0ài ngàn dặm.
- Ái chà! Vấn đề thứ nhất: chất lỏng của Văn qua thảo và Thúy vi quả phải làm thế nào mới có thể hòa tan với nhau, ta suy tính thiệt nhiều biện pháp, đều không được!
Tiêu Hoằng cùng không khách sáo, liền bắt đầu hỏi ngay, ở phương diện học hỏi này, Tiêu Hoằng vẫn luôn tuân theo một tư tưởng, đó chính là da mặt dàv.
- Rất đơn giản, pha chế dung dịch sử dụng mật độ là 2%, có thể cho hai thứ hòa tan hoàn mỹ!
Tát Già gần như không cần nghĩ ngợi đáp ngay.
Tát Già cũng không có nghe Tiêu Hoằng trả lời thuvết phục, chỉ bằng vào thính giác nhạy bén, Tát Già có thế nghe được tiếng bút chạm trên trang giấy “sạt sạt”.
- Vấn đề thứ hai: là về tinh luyện Bạch Tinh hoa, ta phát hiện loại hoa này có một chút độc tố, không biết nên hóa giải như thế nào?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Chất lỏng của Thiên chúc thảo, Hán cố phấn, cây Ma Hoằng, dựa theo phân lượng 5 so với 3 so với 1 dung hợp cùng một chỗ, có thể giải quyết!
Tát Già gần như không cần nghĩ ngợi đáp lại. Đối phó với loại vấn đề này, Tát Già cảm thấv quả thực chỉ là chuyện nhỏ, nghĩ cùng không cần nghĩ.
Đồng dạng xem từ vấn đề Tiêu Hoằng hỏi, trong lòng Tát Già cũng có đánh giá đại khái trình độ của Tiêu Hoằng, còn xa không có nguy hiểm như lời của A Di La vậy. Trình độ của hắn đại khái ở trong hàng đệ tử đông đảo của A Di La, cũng chỉ thuộc vào loại trung bình.
Rạng sáng sáu giờ.
Trên bầu trời Giác Ngộ Tinh đã xuất hiện một chút ánh sáng, mật trời từ từ dâng lên đã xua tan bóng đêm, tiếng chim hót líu lo cùng truyền vào từ ng0ài cửa sổ.
Lại nhìn Tát Già đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, tóc hơi bù xù, sắc mặt tuy rằng chưa nói tới tiều tụy, nhưng tuyệt đối cũng không tính là đẹp, trên mặt vẻ bất đắc dĩ, chán ghét, bất mãn... đều hội tụ đầy đủ.
- Vấn đề thứ 172: là về kết cấu phương diện hồi hình!
Ma Văn thông tin trong tay Tát Già, lại lần nữa truyền đến thanh âm Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Tát Già đã hơi siết chặt nắm tay, thật sự phi thường muốn lớn tiếng rít gào với Tiêu Hoằng một tiếng: “Tiểu tử ngươi còn chưa xong sao?”
Tuy nhiên, Tát Già biết, một khi mình nói ra như vậy chính là mình chống đỡ không được, chính là thua cuộc. Tát Già là ai? Đại đệ tử của A Di La, ở Thái Qua Vũ Trụ cùng là Đại dược sư thanh danh hiển hách, có thể thất bại sao? Nói đùa!
- Kết cấu hồi hình, chủ yếu là súc tích năng lượng trong Ma Văn, giống như một cái kho nước nhỏ, súc tích đến trình độ nhất định nào đó liền trực tiếp thả ra!
Giọng điệu của Tát Già nhìn như tâm bình khí hòa, nhưng trong lòng hắn vô cùng căm hận.