Hạ Kỳ Phong nghe vậy, biểu tình vốn âm lãnh đột nhiên bị sự khiếp sợ thay thế. Tiến vào trùng động, tuy rằng có nguy hiểm, nhưng không thể nghi ngờ vẫn còn một cơ may có thể tồn tại, nếu là vậy, thì sẽ rất nguy hiểm.
Nếu đã căng thẳng tới mức này rồi, mà không diệt trừ Tiêu Hoằng, thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
- Báo cáo Trưởng quan, trải qua thăm dò kỹ càng tỉ mỉ, mặt sau Cự Nhân Tinh quả thật có một trùng động, tuy nhiên quy mô không lớn.
Thăm dò viên tiếp tục báo cáo Hạ Kỳ Phong.
- Chết tiệt Tiêu Hoằng, không thể tưởng được như vậy mà vẫn bị hắn chạy thoát.
Hạ Kỳ Phong không kìm được thốt lên.
Tuy rằng dựa theo trạng thái hiện tại của Tiêu Hoằng, mặc dù xuyên qua trùng động, thì khả năng sống sót cũng vô cùng nhỏ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tiêu Hoằng chắc chắn chết.
Tuy nhiên, trước mắt nói cái gì thì cũng đã không còn kịp rồi, cũng không thể tiến vào trùng động theo hắn được, huống chi, mặc dù tiến vào thì trùng động cũng sẽ lập tức truyền tống, đuổi theo Tiêu Hoằng đã là hy vọng xa vời.
- Quét hình cẩn thật trùng động này cho ta, đo lường hướng đi của lần truyền tống vừa rồi!
Hạ Kỳ Phong hạ lệnh.
Làm như vậy có chỗ tốt chính là có thể căn cứ cường độ phóng xạ năng lượng của trùng động và hướng đi của năng lượng truyền tống để đại khái đoán được phạm vi mà Cụ Phong Hào bị truyền tống tới, chỉ là phạm vi này thật sự rất rộng.
Đại khái qua khứ mười phút, quét hình, thu dữ liệu tại trùng động xong, hạm đội Giao Long Chiến Thuật cũng không ở lại được, càng không nghĩ va chạm chính diện với hạm đội Thiên Dực số 5 đang ở phía xa, dẫn đến lưỡng bại câu thương, đợi khi tư liệu được phân tích xong, thì rất nhanh chui vào trong Tinh Môn Hạm, bỏ trốn mất dạng.
Mà ở bên kia, trong trùng động được khoảng mười phút, Cụ Phong Hào đã bị lực hút cường đại đánh cho gần như trở thành mảnh nhỏ, trên thân chiến hạm đã bị bóc sạch các miếng hộ giáp kiên cố, động cơ chiến hạm cũng liên tục mất hiệu lực.
Cụ Phong Hào vốn rất hoa lệ, nhưng lúc này thì nhìn qua đã trở nên vô cùng thê thảm, tuy nhiên bởi vì khi trước Bối La quân đoàn bảo dưỡng khá tốt đối với Cụ Phong Hào, còn cho thêm hợp kim Vi Mễ vào lớp phòng hộ, nên toàn bộ chiếc Cụ Phong Hào này vẫn không tan rã.
Trong phòng điều khiển chính của Cụ Phong Hào, tiếng cảnh báo hư hỏng của chiến hạm vang lên không dứt bên tai, đèn cảnh báo màu đỏ không ngừng lấp lánh, không khí vô cùng ngưng trọng.
Mọi người đều rất rõ ràng, Cụ Phong Hào trong loại trạng thái này thì một giây là sống, mà giây tiếp theo rất có thể là chết.
Giờ khắc này, bất kể là người có tín ngưỡng hay không, thì đều chắp hai tay thành hình chữ thập, khép hờ hai mắt, hy vọng có thể vượt qua kiếp nạn này, trên thực tế, trước mắt ngoài việc này ra, đã không có chuyện gì có thể làm nữa, tất cả đều phải trông vào ý trời.
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế chủ tọa cũng không chắp hai tay thành chữ thập, mà chau mày nhìn màn hình chính trước mặt đang không ngừng nhấp nháy, bàn tay nắm chặt lấy Ma Văn hình ảnh trong lòng.
Ầm...
Đúng lúc này, một âm thanh trầm đục bỗng nhiên truyền vào trong phòng điều khiển chính, thông qua màn hình không ngừng nhấp nháy, Tiêu Hoằng lờ mờ có thể nhìn thấy phần đuôi của chiến hạm đột nhiên nổ tung, động cơ số 2 bị hao tổn và một phần chiến hạm đã rời khỏi Cụ Phong Hào, diện tích nổ tung cũng bắt đầu không ngừng lan tràn ra!
- Cảnh báo... hư hỏng đã đạt tới mức tối đa, cần nhanh chóng điều chỉnh. Lặp lại...
Trong phòng điều khiển chính, âm thanh điện tử bắt đầu không ngừng vang lên.
Mọi người đều biết, âm thanh này có nghĩa là gì, tình huống đã vạn phần nguy cơ, nếu tiếp tục như vậy, Cụ Phong Hào ran rã chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Nhưng mà, ngay khi tim của mọi người đã nhảy lên tới cổ họng, luồng sáng trên thân hạm lại trở nên khôi phục bình thường, Cụ Phong Hào cực kỳ tàn tạ, sắp bị phá thành mảnh nhỏ bỗng nhiên ổn định lại.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng, thậm chí đám người Bì Nặc, vốn mang vẻ vô cùng khẩn trương và bất an bỗng thở ra một chút, tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi, bởi vì mọi người đều rất rõ ràng, bọn họ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh, nếu Cụ Phong Hào còn xuất hiện vấn đề nữa, hơn nữa nếu xung quanh không có Nghi Cư Tinh, thì bọn họ vẫn sẽ chết.
Mặc dù trong chiến hạm có tàu cứu hộ, nhưng tốc độ của tàu cứu hộ này thật sự là có hạn, giống như một con thuyền cô linh trong hải dương mờ mịt mà thôi!
- Lập tức tiến hành kiểm tra toàn bộ chiến hạm!
Tiêu Hoằng sắc mặt nghiêm túc, hạ lệnh cho các nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính.
- Vâng!
Nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính đáp, sau đó lao đầu vào làm việc.
Ầm...
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh trầm đục lại lần nữa truyền vào trong phòng điều khiển chính, toàn bộ phòng điều khiển chính lập tức phát ra tiếng chấn động liên tiếp.
- Trưởng quan, khoang tồn trữ Ngự lực số 3 phát nổ, cũng đã hoàn toàn sụp đổ, khoang tồn trữ Ngự lực số 6 cũng đã bị bong ra khỏi chiến hạm khi ở trong trùng động, Cụ Phong Hào của chúng ta đã tràn ngập nguy cơ.
Một nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính báo cáo với Tiêu Hoằng.
- Truyền lệnh, nhân viên công tác may mắn còn sống trong chiến hạm, lập tức chuẩn bị tàu cứu hộ, các nhân viên thăm dò thì nhanh chóng điều khiển các thăm dò khí còn có thể sử dụng được, tìm kiếm Nghi Cư Tinh gần khu vực này.
Tiêu Hoằng rất nhanh hạ lệnh, ánh mắt ngưng trọng không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ngoài cửa sổ là một thế giới cực kỳ xa lạ.
Phía cực kỳ xa xôi là một dải tinh vân màu đỏ sậm, bên trái cách đó không xa là một viên tinh cầu cực kỳ hoang vắng, chỉ nhìn đã biết đó không phải là Nghi Cư Tinh.
- Trưởng quan, bởi vì đại bộ phận thăm dò khí đã hư hỏng, phụ cận không có phát hiện Nghi Cư Tinh thích hợp nào cả, càng không phát hiện dấu hiệu của nền văn minh nào, chỉ có một viên tinh cầu như vậy mà thôi.
Nhân viên thăm dò nói xong, liền gửi hình vẽ tới màn hình chính.
Đó là một viên tinh cầu lớn hơn Vũ Nhuận Tinh một chút, có màu vàng đất, toàn bộ viên tinh cầu này hầu hết đều là sa mạc khắc nghiệt, hoặc là các khe sâu, cực kỳ giống Long Liệt Tinh, chỉ có ở bắc bán cầu có một mảnh màu xanh biếc, diện tích đại khái chỉ bằng 1/10 viên tinh cầu này.
- Chúng ta đã kiểm tra chỗ đó, viên tinh cầu này có màu vàng đất, cũng có tầng khí quyển.
Thăm dò viên tiếp tục báo cáo với Tiêu Hoằng:
- Đây là một viên tinh cầu duy nhất có khả năng sinh tồn trong khu vực gần đây mà chúng ta có thể tìm được.
Thăm dò viên báo cáo Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhìn viên tinh cầu màu vàng đất này, nét mặt cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, hắn biết rõ, tiến vào viên tinh cầu này có nghĩa là gì, gần đây không có dấu hiệu văn minh, sẽ giống như bị nhốt trên một hòn đảo đơn độc, hoàn cảnh khắc nghiệt, tràn ngập các loại nguy cơ, nhưng mà trước mắt Cụ Phong Hào có thể ngừng vận chuyển bất cứ lúc nào, ngoài nơi này ra, hắn không có lựa chọn nào khác nữa.
- Chúng ta đại khái cần thời gian bao lâu mới có thể đi tới viên tinh cầu kia?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Nếu trước kia chỉ cần hai mươi phút, nhưng hiện tại Cụ Phong Hào đã bị hỏng tới mức này, dự tính tối thiểu cần thời gian hai giờ.
Thăm dò viên trả lời Tiêu Hoằng, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Bọn họ đều là nhân viên công tác trên Cụ Phong Hào, không có người nào biết rõ về tình trạng hiện tại của Cụ Phong Hào hơn bọn họ cả.
- Trưởng quan, đã thống kê được số tàu cứu hộ, còn lại có 50 chiếc, tuy nhiên, đại bộ phận đã bị hỏng hệ thống động lực, rơi tự do thì còn có thể, nhưng còn di chuyển thì có chút khó khăn.
Một nhân viên công tác khác mang vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo cho Tiêu Hoằng.
Không hề nghi ngờ, mặc dù thoát khỏi địch nhân, mặc dù xuyên qua trùng động, nhưng tình huống vẫn rất không ổn!
- Tập trung vào tinh cầu màu vàng đất kia, Cụ Phong Hào cẩn thận duy trì tốc độ vừa phải... Tiến lên!
Tiêu Hoằng nhíu mày, nhìn về phía trước, gần như dùng thanh âm khàn khàn để ra lệnh, giờ phút này, trong lòng Tiêu Hoằng không chỉ có áp lực cực lớn, mà còn có cả cừu hận ngập trời nữa!
Tuy nhiên, trước mắt thì nhiệm vụ hàng đầu cũng chỉ có một, đó chính là sống sót, sống sót... và sống sót...
Ầm...
Chỉ trôi qua mười phút, trong phòng điều khiển chính lại một lần nữa truyền đến âm thanh quen thuộc, lại khiến cho người ta cảm thấy tiếng nổ tung khủng bố, sau đó là các cơn chấn động liên tiếp.
- Báo cáo Trưởng quan, khoang tồn trữ Ngự lực số 2 phát nổ, 5 nhân viên công tác, 10 binh sĩ Bối La gặp nạn.
Một nhân viên công tác thông qua Ma Văn thông tin báo cáo cho Tiêu Hoằng.
- Trên chiến hạm còn có bao nhiêu người sống sót nữa?
Tiêu Hoằng trầm trọng hỏi.
- Khi trước Cụ Phong Hào trong có 1000 binh sĩ Bối La, hiện giờ chỉ còn lại có hơn 700 người, có 500 nhân viên công tác, hiện giờ còn còn lại hơn 300 người, nhân số tổn thất đã gần như vượt xa nhân số hy sinh trong lần tấn công Hi Lạc Tinh, mặt khác 6 chiếc Ma Văn khung máy móc mang theo cũng đã có 1 chiếc hoàn toàn hư hỏng.
Nhân viên công tác trầm trọng báo cáo.
- Ta biết rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, tuy rằng cực lực che dấu, nhưng giọng nói của hắn vẫn hiện lên vẻ bi thương.
Cùng lúc đó ở Nam Du Quận, đám người Lôi Tát chạy thoát, ra sức nén nước mắt, mệnh lệnh hạm đội dùng tốc độ cao nhất đi về phía chiến tuyến Tây Cương.
Do trong phạm vi chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ có quyền điều động Ma Văn chiến hạm, nên đã liều lĩnh hộ tống Lôi Tát vào trong chiến tuyến Tây Cương.
Lúc này Lôi Tát không chút do dự, trực tiếp mệnh lệnh binh sĩ Bối La phân tán ra khắp chiến tuyến Tây Cương, như vậy thì Cố Hoành Thần hoặc là Chu Bằng mà muốn tìm thấy các binh sĩ từng tham dự cuộc tập kích Hi Lạc Tinh để nhằm hãm hại, thì đã biến thành chuyện không có khả năng, mà muốn động tới toàn bộ Bối La quân đoàn, thì động tĩnh sẽ cực lớn.
Trong Sở chỉ huy, La Kiệt và Tân Du đã thông qua Ách Tề Nhĩ biết được đại khái sự việc, tuy nhiên, Ách Tề Nhĩ bảo cho bọn họ không nên để lộ, ra sức giả ngu.
- Tiêu Hoằng đâu?
Nhìn thấy một mình Lôi Tát tiến vào giữa Sở chỉ huy, La Kiệt mở miệng hỏi.
Lôi Tát hơi lắc lắc đầu, sau đó thấp giọng nói:
- Trưởng quan vì yểm hộ chúng ta, đã thất lạc rồi, là tên Hạ Kỳ Phong giở trò quỷ.
La Kiệt nghe vậy, biểu tình vốn còn có vẻ bình thản, lúc này đã tràn ngập phẫn nộ, vừa định xoay người, kết quả lại bị Lôi Tát giữ lại.
- Ngươi muốn làm gì? Phản kháng sao? Như vậy sẽ trở thành phản quân, sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, làm thế sẽ cho Cố Hoành Thần một cái cớ ra tay.
Lôi Tát thấp giọng nói.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Thù này chẳng lẽ không báo ư?
La Kiệt vốn có tính tình ôn hòa nhất, nhưng lúc này trong mắt đã sắp phun ra lửa, hận thấu tâm can với Nam Du Quận.
- Bảo tồn chủ lực Bối La quân đoàn, ẩn nhẫn, Tiêu Hoằng sẽ trở về dẫn dắt chúng ta đi báo thù, ta tin chắc là như vậy!
Lôi Tát nhẹ nhàng đáp.