Khoa Tư là phản đồ. Phỏng chừng Tát Cơ đã hy sinh vì nhiệm vụ. Lúc ấy ta bị Bệ Đồ vây khốn. Sư huynh Quyền Tàng đã cứu ta, sau đó chúng ta liền đi tới Tiêu Gia Thôn, đến lấy thứ cần tìm. Tuy nhiên trên đường không ngờ gặp phải một kẻ mặc áo đen, thừa dịp chúng ta bất ngờ lấy mất Duệ cốt. Cái hố sâu ở trên phố là do Quyền Tàng lưu lại.
Lạc Tuyết Ninh nói rất ngắn gọn.
Đương nhiên đại bộ phận những lời này đều là sự thật. Lạc Tuyết Ninh không nói chi tiết là có hai nguyên nhân. Thứ nhất nếu để thuộc hạ biết vết tay kia là do bóng đen lưu lại thì sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của hành động kế tiếp. Thứ hai là bởi vì chấn nhiếp Duy Lâm Công Quốc , cố hết sức miêu tả Quyền Tàng lớn hơn, khiến người của Duy Lâm Công Quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- vẫn là thượng tôn A Di La nhìn xa. Trước đây ta còn tưởng Quyền Tàng là kẻ địch, định tiến hành điều tra, kết quả quả nhiên Quyền Tàng có bản lĩnh, khiến ngay cả chúng ta cũng không tìm được chút dấu vết nào.
Mặc Huyền nói khẽ, trong lời nói cũng hơi nịnh nọt một chút. Không biết Tiêu Hoằng nghe được những lời này rồi sẽ nghĩ thế nào. Lần này thân phận Quyền Tàng của hắn đã đạt tới độ à trước nay chưa từng có.
Mà đối với đồ đệ của A Di La, một số ít ra mặt còn hầu hết không ai biết tới. Bởi vậy Lạc Tuyết Ninh có nói như vậy thì cũng không có ai hoài nghi cả.
- Sau đây Trưởng quan có tính toán gì không?
Hứa Quốc Hào hỏi tiếp.
- Ta định ở lại Thái Ngô Thành một thời gian, có hết sức điều tra tình huống của kẻ mặc áo đen. Ta có dự cảm mành liệt là tạm thời hắn tuyệt đối không rời khỏi Thái Ngô Thành.
Lạc Tuyết Ninh hơi chớp mắt nói. Trên thực tế quả thật là như vậy, dự cảm này của nàng phi thường mành liệt.
Cùng lúc đó, ở một căn biệt thự không bắt mắt tại Thái Ngô Thành, Bệ Đồ nửa nàm nửa ngồi trên giường đang ho khan không dứt.
Không hề nghi ngờ gì nữa, thương thế của hắn vốn không nhẹ, lần này lại nặng thêm rồi. Trận săn giết này từ đầu tới đuôi hầu như đều nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ có một quả năng lượng đạn kia là không.
Hơn nữa vừa rồi hắn nghe thuộc hạ báo cáo là vào thời điểm bọn họ đánh chết Lạc Tuyết Ninh thì Quyền Tàng cũng xuất hiện trong khu vực đó, bởi vậy năng lượng đạn đánh lén kia gần như có thể khẳng định là của Quyền Tàng.
- Truyền lệnh đi, không tiếc trả tất cả mọi giá cũng phải tìm ra nơi ẩn thân của Quyền Tàng và Lạc Tuyết Ninh, cũng chém Quyền Tàng cả ngàn vạn đao. Khụ khụ.
Bệ Đồ vừa ra lệnh vừa liệt tục ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể vốn bình thản liền sôi trào như nước sôi, quay cuồng không ngừng.
Tuy nhiên ngay khi Bệ Đồ vừa ra lệnh thì một gã sĩ quan trông hơi chật vật đột nhiên lảo đảo chạy tới, hai mắt lộ vẻ sợ hãi vô cùng.
- Địch Á, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Có tin về Lạc Tuyết Ninh và Quyền Tàng sao?
Bệ Đồ nhìn sĩ quan lộ vẻ hốt hoảng, mở miệng nói, vẻ mặt hơi bất màn.
- Chết hết rồi. Dương Thuận trưởng quan và ba trăm binh sĩ của chúng ta chết sạch rồi.
Vẻ mặt Địch Á sợ hãi, lời nói khiến người ta kinh hồn.
- Chết hết sao? Rốt cục là có chuyện gì?
Bệ Đồ thấy vẻ mặt của Địch Á như vậy, sắc mặt tái nhợt đột nhiên biến đổi, lập tức gặng hỏi.
- Thực lực của Quyền Tàng vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, chỉ một chiêu đã đánh chết Dương Thuận trưởng quan và ba trăm binh sĩ.
Địch Á đáp, cũng run rẩy đưa tay vào túi áo, lấy một cái Ma Văn thu hình ra, khởi động xong liền cẩn thận đặt trước mặt Bệ Đồ.
Trên màn hình là cảnh thu vội từ một góc trên một kiến trúc cao. Một vết tay khiến người ta khiếp sợ hiện ra. Dưới vết tay đó là từng vùng đỏ sẫm, là thi thể của binh sĩ Duy Lâm đã biến hình.
Một mặt của vết tay đó là Quyền Tàng đang chắp tay sau lưng.
- Sao lại như vậy? Khoa Tư không phải nói Lạc Tuyết Ninh và Quyền Tàng chỉ tồn tại dạng quan hệ giao dịch sao? Không phải chỉ là quen biết hời hợt sao? Hơn nữa dựa theo suy tính của Lạc Tuyết Ninh thì Quyền Tàng nhiều lắm chỉ là Ngự Sư cấp một gì đó à?
Bệ Đồ tự nhủ, sắc mặt tái nhợt đã biến thành xanh mét.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập khiếp sợ. Bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, Bệ Đồ hiểu rất rõ có thể vung tay mà xử lý được ba trăm binh sĩ Duy Lâm, đồng thời lưu lại dấu tay khiến người ta sợ hãi như vậy thì thực lực tuyệt đối là dọa người.
Có thể nói bên trong quân đội hắn đang nắm giữ không có bất cứ ai có thể chống lại người có thực lực như vậy. Hoặc nói thẳng thắn hơn thì một khi giao chiến, kết cục chỉ có thể là bị giết sạch.
Càng khiến người khác cảm thấy ác liệt đó là trước mặt trực tiếp đã mất đi ba trăm người. Loại đả kích này đối với thế lực của Duy Lâm ở Thái Ngô Thành quả là trọng thương hiếm thấy.
- Bệ Đồ trưởng quan. Tin tức vừa tới, Lạc Tuyết Ninh đã chính miệng thừa nhận Quyền Tàng là sư huynh của nàng. Nói cách khác Quyền Tàng là đồ đệ của A Di La.
Một nữ trợ lý nhìn Ma Văn thông tin trong tay, nói khẽ với Bệ Đồ.
Phụt!
Lời nói của nữ trợ lý vừa xong, miệng Bệ Đồ lập tức phun máu, ngất ngay tại chỗ. Tin tức như vậy đối với Bệ Đồ, không nghi ngờ gì nữa chính là một bức tường khó có thể vượt qua trước mặt quân đội Duy Lâm.
Tin tức như vậy lập tức đã khiến kế hoạch tỉ mỉ của hắn tại Thái Ngô Thành trong ba năm, phá hoại chia rẽ lúc này hoàn toàn rơi vào thế bị động. Mà quan trọng hơn là nói không chừng Lạc Tuyết Ninh lúc này đã nghênh ngang tới Tiêu Gia Thon, lấy thứ mà mọi người muốn đi, chuẩn bị chiến thắng trở về.
Thấy cảnh như vậy thì mấy tên Dược Sư bên cạnh Bệ Đồ vội vàng tiến hành cứu chữa.
Mà buồn cười chính là Tiêu Hoằng lại hoàn toàn chưa biết những việc này. Hắn càng không biết thân phận giả mà hắn trước đây vì kiếm vài chục kim tệ mới lập ra giờ đã được nâng cao tới vậy.
Tiêu Hoằng ngủ say mấy giờ liền mới từ từ tỉnh lại, đồng thời cảm thấy toàn thân đau nhức. Điều này cũng không kỳ lạ. Hôm qua trải qua nhiều chuyện như vậy, thật sự khiến Tiêu Hoằng hao tổn không nhẹ.
Tình huống như vậy mãi tới khi Tiêu Hoằng đứng dậy luyện Thể Thái Huấn Luyện Pháp từ đầu tới đuôi mới hơi giảm bớt.
Ngồi trên bàn viết, lại một lần nữa hoạt động vài ngón tay, Tiêu Hoằng liền lấy hai thứ mà Lạc Tuyết Ninh đưa ra.
Một thanh Tập Tố chiến đao và một Thần Âm do A Di La tự tay chế tác.
Một nghi ngờ gì nữa, hai thứ này tuyệt đối có thể nói là vô giá.
Tập Tố chiến đao tuyệt đối là một trong những bảo vật trên người Lạc Tuyết Ninh. Mà nàng sắp trở thành Đại Ngự Sư, không dùng được nó nữa.
về phần Thần Âm Chiến Văn thì uy lực và tính năng gần như không thể nghi ngờ. Tuy nhiên đối với Tiêu Hoằng thì giá trị nhất là có thể nghiên cứu Ma Văn do A Di La nổi tiếng vô cùng chế ra, thậm chí có một loạt ý nghĩ sẽ có thể được aợi mở.
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng không khỏi nở nụ cười. Tuy rằng Duệ cốt của Lạc Tuyết
Ninh đã bị lấy đi nhưng Tiêu Hoằng cho rằng hắn đã gắng hết sức. Chuyện kế tiếp thì hắn chỉ là một ông chủ nho nhỏ đang đi học, cũng lực bất tòng tâm.
Mà thứ duy nhất Tiêu Hoằng không thể quên được đó là bóng đen kia rốt cục là ai, còn cả Miêu Thần nữa.
Hiện giờ Tiêu Hoằng có thể nói phẫn hận toàn bộ Tập đoàn tài chính Hồng Bác. Nhưng hắn hiểu rõ là muốn báo thù thì thủ đoạn duy nhất là phải sống sót, đồng thời không ngừng tiến bộ.
Bất kể ở nơi này, kẻ yếu nhất định bị bắt nạt. Đây là chân lý không thể thay đổi được.
Cầm Tập Tố đoản đao, rút ra xong, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ trên đao có những Ma Văn cực kỳ tinh tế, ngay cả trên mỗi khối bảo thạch cũng đều chứa Ma Văn mờ nhạt, cẩn thận quan sát một chút, nơi có Ma Văn phải tới mấy chục chỗ, hình thành một hệ thống Ma Văn cực kỳ tinh tế.
- Huyền ảo thật.
Tiêu Hoằng thốt lên.
Sau đó nhìn lại Thần Âm Chiến Văn trên tay, hoa văn dày đặc, gần như không thể dùng mắt thường thấy rõ. Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm mà chờ một chút tới ký túc xá sẽ lấy kính phóng đại ra để nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng cũng không tạm dừng, thu hai bảo vật này lại, đẩy cửa phòng, chuẩn bị đi ăn một chút rồi tới trường.
Tuy nhiên ngay khi hắn đẩy cửa phòng ra thì vẻ mặt liền đại biến, ánh mắt vốn nhập nhèm đột nhiên ngẩn ra. Chỉ thấy Mộ Khê Nhi đang chống tay trên bàn đá ngủ trong sân. Cầu Cầu cũng nằm trên bàn ngáy khò khò.
Tiêu Hoằng đứng trước cửa thấy cảnh này, trong lòng lập tức vừa căng thẳng vừa cảm động. Thấy Mộ Khê Nhi, hắn biết nàng đã chờ hắn ở đây rất lâu, hơn nữa có lẽ đêm qua cũng không nghỉ ngơi tốt.
Từ khi rời khỏi Tiên Gia Thôn, Tiêu Hoằng chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này lại có người quan tâm tới mình như vậy, đồng thời cũng tự trách là tại sao đêm qua không thông báo cho Mộ Khê Nhi một lần, khiến nàng đỡ lo lắng.
Cầu Cầu nghé đầu vào bàn đá lúc này phát hiện ra Tiêu Hoằng xuất hiện ở cửa, lập tức đứng lên, đôi mắt nhỏ lấp lánh, giơ chân xoa xoa đầu Mộ Khê Nhi, một cái chân khác lại chỉ về phía Tiêu Hoằng, không ngừng kêu khà khà.
Mộ Khê Nhi bị đánh thức hơi ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Hoằng đứng đó không xa, không khỏi đỏ bừng đôi mắt. Sau đó nàng đứng dậy ôm chặt cổ Tiêu Hoằng.
- Cái gã này, đêm qua rốt cục chạy đi đâu, khiến ta lo gần chết.
Mộ Khê Nhi ôm lấy Tiêu Hoằng, giọng nói đầy vẻ giận dỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi mà!
Tiêu Hoằng cũng không biết nói sao cho tốt. trong lòng cảm động, lại có cảm giác được quan tâm quá mà e ngại, chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay vòng qua eo Mộ Khê Nhi, để cằm nàng lên vai mình. Một cảm giác vô cùng hạnh phúc tràn ngập thế giới lạnh như băng của Tiêu Hoằng.
Một người quan tâm tới mình trên thế giới này như vậy, một người nhớ mình như vậy, đối với Tiêu Hoằng đúng là không còn gì quý giá hơn.