Ma Ngân

Chương 170: Đột Biến






- Quyền Tàng?
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi ra công viên, tiến vào đường phố, đang định nhấc Ma Văn thông tin, báo cho bọn họ biết rằng mình không có việc gì, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm này.
Nghe thanh âm này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên vừa động, hơi quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có ba người đang đứng, đồng thời đã mở ra Chiến Văn, sắc mặt hơi có vẻ hung ác.
- Điều này...!
Tiêu Hoằng không kìm được phát ra thanh âm này, nét mặt có thể nói là phức tạp đến mức cực điểm, ba người này rất lạ mặt, Tiêu Hoằng có thể khẳng định họ đều là Ngự Văn Giả, thực lực tối thiểu hẳn là khoảng Ngự Giả cấp ba, Tiêu Hoằng vẫn như trước không phải là đối thủ của họ! Hơn nữa từ hành động của bọn họ, thậm chí là từ nét mặt, có thể nhìn ra được rất rõ ràng, bọn họ muốn làm điều bất lợi đối với bản thân mình.
Làm thế nào bây giờ? Tại sao lúc này ta hiện ra thân phận nào, thì cũng bị người ta đuổi giết vậy?
Tiêu Hoằng trong lòng đang thầm kêu khổ, tuy nhiên, biểu tình đã có vẻ vô cùng cảnh giác, hơi hơi lui về phía sau hai bước, lại lần nữa tăng mạnh lực đẩy của Linh Xà, hướng về phía xa mà chạy.
Ba tên phía sau cũng bắt đầu theo đuổi theo không bỏ, trên đường hắn vẫn có thể nhìn thấy, còn có thể có vài người đi lẻ, đang gia nhập hàng ngũ truy kích, chỉ trong mười phút ngắn ngủn, phía sau Tiêu Hoằng đã từ ba người biến thành bảy người! Đều là các gương mặt xa lạ.
Trong lúc không ngừng chạy như điên, đại não của Tiêu Hoằng đã phản ứng lại, thân phận Quyền Tàng này không có liên quan với ba thế lực lớn, thậm chí các thể lực khác tại Thái Ngô Thành, bọn họ muốn tìm mình không phải để đuổi giết, mà là mượn sức.
Như vậy thì ngoài ba thế lực lớn ra, còn có thể có những người nào nữa? Tiêu Hoằng có thể khẳng định, người truy kích phía sau mình, trăm phần trăm chính là đến từ Duy Lâm công Quốc, phỏng chừng việc mình hợp tác với Lạc Tuyết Ninh khi trước, đã truyền tới tai của lớp cao tầng của Duy Lâm Công Quốc, bọn họ đã coi Quyền Tàng trở thành địch nhân, gặp thì phải giết! Tuy nhiên, trong khu vực này, tại sao lại có nhiều người Duy Lâm Công Quốc như vậy? Điều này không phù hợp với lẽ thường a.
Tuy nhiên, hiện tại Tiêu Hoằng đã không thể chú ý nhiều như vậy, trong lòng đang kêu khổ thấu trời!
Nhưng mà lúc này muốn nói gì thì cũng đều chậm rồi, trước mắt bảo mệnh vẫn là điều quan trọng hơn.
Lại quan sát bốn phía một lần nữa, Tiêu Hoằng đã có thể xác định, quân nhân của Duy Lâm công Quốc dường như đều dừng lại ở các khu phố lớn nhỏ tại Tây Bắc của Thái Ngô Thành, cứ tiếp tục chạy thế này, thì sẽ chỉ hấp dẫn càng lúc càng nhiều địch nhân, bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng chỉ có thể một lần nữa điều chỉnh phương hướng, lao về phía Tây Bắc, hy vọng có thể từ nơi gần đó mà đi ra vùng ngoại thành, nơi đó dân cứ rất thưa thớt, còn có rừng rậm mà mình rất quen thuộc, hy vọng có thể dùng nó để thoát khỏi đối thủ. tìm kiếm cơ hội giữ được mạng sống.
Tuy rằng đã tính toán tốt. nhưng hiện tại trong lòng Tiêu Hoằng có thể nói là đang khó chịu tới mức cực điểm, hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có một ngày bị người nào cũng hận như thế này!
Cùng lúc đó, ở kho hàng Phúc Long, chiến đấu đã tiến vào giằng co, tuy nhiên, đúng lúc này, Hứa Quốc Hào và Mặc Huyền lại bỗng nhiên phát hiện ra, kho hàng Phúc Long khi nãy còn có hỏa lực phản kích rất hung mãnh, nhưng đã đột nhiên đình chỉ, chỉ để lại các kho hàng bị tàn phá.
Gần như một chút động tĩnh cũng không có.
- Đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Hứa Quốc Hào trong đội ngũ bỗng nhiên phát ra nghi vấn này.
Sau đó hắn nâng cánh tay lên, ý bảo tạm ngừng tấn công.
- Trinh trắc viên!
Bỗng nhiên Hứa Quốc Hào lớn tiếng nói.
- Đã biết!

Trinh trắc viên đứng bên cạnh đáp lại một tiếng, sau đó móc từ trong túi hành trang phía sau, lấy ra một vật kim loại, có hình dáng giống như chim én, chỗ trung tâm có được hai cái Ma Văn được đặt song song.
Tiếp theo trinh trắc viên lập tức ném vật thể có hình chim én này lên không trung, cũng sử dụng một cái Ma Văn có chứa một màn hình nhỏ, tiến hành khống chế.
Rất nhanh, vật thể hình chim én này liền đi vào từ chỗ bị tổn hại của kho hàng, đúng lúc này, trinh trắc viên kinh ngạc phát hiện, trong kho hàng đã là một khoảng trống, các vật phẩm đã sớm được chuyển đi, vườn không nhà trống.
- Tại sao có thể như vậy?
Hứa Quốc Hào đứng một bên, nhìn thấy tình hình như vậy, nét mặt chấn động, hắn có thể nhìn ra, Duy Lâm Công Quốc dường như đã sớm biết được bọn họ sẽ tấn công vào nơi này, vừa rồi chống cự, dường như chỉ là một biểu hiện đánh lạc hướng, đang đùa giỡn bọn họ.
- Nhanh lên, liên lạc với Lạc Tuyết Ninh, thông báo rằng tình huống có biến!
Hứa Quốc Hào hạ lệnh cho trợ thủ bên cạnh.
Cùng lúc đó, trên một con đường nhỏ trên núi, Lạc Tuyết Ninh đã đi xuống Ma Văn Xa, bắt đầu dẫn theo Khoa Tư, Tát Cơ, đi bộ về phía trong lòng núi.
Vào đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong người Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên truyền đến một trận chấn động dồn dập.
Lấy ra nhìn, thì ra là Hứa Quốc Hào gọi tới.
- Hứa tướng quân, có chuyện gì?
Lạc Tuyết Ninh hạ giọng hỏi.
- Trưởng quan, không tốt, chúng ta vừa mới phát hiện ra kho hàng Phúc Long đã bị dọn thành trống không, địch nhân dường như đã sớm phát hiện, ta đề nghị...
Vù...!
Không đợi Hứa Quốc Hào nói xong câu kế tiếp, một quang cầu nhỏ đột nhiên xuyên qua phía trên bàn tay Lạc Tuyết Ninh, trực tiếp đánh bay Ma Văn thông tin trong tay Lạc Tuyết Ninh ra ngoài!
Đột nhiên xảy ra biến cố, Lạc Tuyết Ninh quay đầu lại, phát hiện ra Khoa Tư đã khởi động Chiến Văn!
- Khoa Tư, ngươi muốn làm gì?
Thấy Khoa Tư hành động như vậy, Lạc Tuyết Ninh đột nhiên cảnh giác, mở miệng hỏi, đồng thời nàng dường như cũng đã có dự cảm không hay gì đó.
- Lạc Tuyết Ninh, Lạc Tướng quân, đã lâu không gặp!
Ở chỗ sâu trong dãy núi, đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp, sau đó Lạc Tuyết Ninh liền nhìn thấy, bên trong núi đột nhiên sáng lên mười mấy cái cường quang Ma Văn đăng, đồng loạt chiếu về phía mình.
Cường quang đột nhiên chiếu tới rõ ràng đã làm cho Lạc Tuyết Ninh có chút không khoẻ, không khỏi vươn tay che mắt, sau đó, Lạc Tuyết Ninh liền nhìn thấy, dưới ánh cường quang này, thân ảnh của Bệ Đồ đang ngồi trên một cái xe lăn đột nhiên hiện lên, đồng thời còn có hơn trăm tên quân nhân Duy Lâm Công Quốc, gần như vây quanh Lạc Tuyết Ninh.
Tiếp theo lại nhìn về phía Khoa Tư, đã thấy tên này hơi lui lại mấy bước về phía sau, kéo ra một khoảng cách nhất định với Lạc Tuyết Ninh.
- Khoa Tư, ngươi...

Tát Cơ, một tướng lãnh khác đi theo Lạc Tuyết Ninh đến đây, đã nhìn chằm chằm vào Khoa Tư, bên trong hai mắt có vẻ giật mình, nhưng lại càng có nhiều hơn là sự căm thù.
Một màn trước mắt này đã thể hiện vô cùng rõ ràng, Khoa Tư là phản đồ!
Lạc Tuyết Ninh đứng ở phía trước, chỉ hơi liếc mắt Khoa Tư một cái, cũng không có quá nhiều biểu tình, mà hướng ngay ánh mắt về phía Bệ Đồ.
- Thì ra là ngươi âm thầm điều khiển bên trong Thái Ngô Thành, chỉ là không nghĩ tới, ngươi vậy mà vẫn còn chưa chết.
Lạc Tuyết Ninh mang thần sắc lạnh như băng rồi nói, tuy nhiên ở trong vẻ lạnh như băng này, đã có thể nhìn thấy một chút nghiêm túc rất rõ ràng.
- Không san phẳng cả Tân Cách Công Quốc của bọn ngươi, làm sao ta nhắm mắt mà chết được? Khụ khụ...!
Bệ Đồ đáp lại một tiếng, cũng ho nhẹ hai tiếng.
- Nghe nói, trước đó ngươi đã một lần mạnh mẽ tấn công vào cảnh giới Ngự Hồn mà không thành cộng, đã bị trọng thương, không thể tùy ý điều động Ngự lực, càng không thể khu động Chiến Văn. vậy thì cũng có nghĩa rằng, ngươi đã không có sức chiến đấu nữa, mà chỉ dựa vào những người bên cạnh ngươi này, ngươi cho rằng chúng là đối thủ của ta hay sao?
Lạc Tuyết Ninh khẽ cười cười, nhẹ nhàng nói.
Nàng cũng nhân cơ hội này để khu động vài cái Chiến Văn mà bản thân thường dùng.
- Một người không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta có thể dùng chiến thuật biển người, trọng yếu hơn là, chuyện không thể điều động Ngự lực, đó là trước kia mà thôi, ta đã dừng lại ở Thái Ngô Thành trong ba năm, đã tìm được biện pháp trị liệu thương thế của mình, tin rằng rất nhanh sẽ khỏi hẳn, hơn nữa hiện tại ngẫu nhiên khu động một hai lần Chiến Văn, thì vẫn là không thành vấn đề.
Nói xong, trong hai mắt của Bệ Đồ đột nhiên hiện lên một chút tinh quang, sau
đó hắn nhanh chóng vươn tay phải ra, năm ngón tay mở ra, trong nháy mắt, năm ta sáng màu đỏ bắt đầu ở trên không trung không ngừng quấn quanh lẫn nhau, hình thành một cái lưới lớn màu đỏ, giống như một cái bồn máu, nhanh chóng úp về phía Lạc Tuyết Ninh.
về phần Lạc Tuyết Ninh, tất nhiên nàng sẽ không ngồi chờ chết, mà nhanh chóng sử dụng Toái Âm Chiến Văn, phát ra vài luồng sóng âm mạnh mẽ, tuy nhiên, đáng tiếc chính là, mặc dù hiện tại Bệ Đồ có thương tích trong người, nhưng vẫn như trước có thể phát ra thực lực của Đại Ngự Sư cấp một, vẫn còn cao hơn Ngự Sư cấp năm là Lạc Tuyết Ninh này.
Bởi vậy, một loạt âm ba do Lạc Tuyết Ninh phát ra thì chỉ đánh gày mấy tia năng lượng, cũng không hoàn toàn phá huỷ tấm lưới năng lượng màu đỏ như máu này.
Rơi vào đường cùng, Lạc Tuyết Ninh chỉ có thể khởi động một cái Tử cương Ma Văn thuẫn, trong nháy mắt đã dựng lên trước người Lạc Tuyết Ninh, hình thành một cái lồng phòng hộ hình bán cầu, ngăn cản tấm lưới năng lượng màu đỏ máu này cuốn quan mình.
Mà Lạc Tuyết Ninh rất rõ ràng, vào lúc này thì Bệ Đồ sẽ không tùy tiện giết chết mình, bởi vì trước mắt chỉ có một mình Lạc Tuyết Ninh nàng biết vị trí mà thứ đó được giấu tại Tiêu Gia Thôn.
Tử cương Ma Văn thuẫn và tấm lưới năng lượng màu máu va chạm cùng nhau, các tia lửa bắn ra, tuy nhiên, may mắn chính là, Tử cương Ma Văn thuẫn vẫn chống đỡ được, tuy nhiên, nàng vẫn phải vô cùng cố sức.
về phần những người khác bên cạnh, thì cũng không dám tới quá gần, bởi vì với cấp bậc của bọn họ, mù quáng tới gần thì sẽ rất có thể gặp phải tấn công cự ly xa, không ai có thể cam đoan bảo mệnh được như Lạc Tuyết Ninh.
Nhưng mà Tát Cơ bên cạnh thì lại có vẻ có chút dư thừa, ba gã Ngự Văn Giả cấp bậc Ngự Sư, dùng mấy lượt tấn công cự ly xa thì đã đánh cho Tát Cơ văng lên trên mặt đất.
- Cứ tiêu hao như vậy, khi nào làm cho Ngự lực trong cơ thể ngươi hao hết, thì ngươi sẽ trở nên thành thật thôi, yên tâm đi, chờ chúng ta có được thứ mà ngươi muốn đó, ngươi cũng có trợ giúp rất lớn đối với việc trị liệu thương thế của ta, sau đó ta sẽ trả lại thi thể của ngươi cho sư phụ ngươi.
Bệ Đồ giơ lên năm ngón tay, giọng điệu lạnh nhạt, thanh âm bình thản, nhìn không ra chút vội vàng nào.
Trái lại Lạc Tuyết Ninh, trên mặt đã bắt đầu sinh ra vẻ hốt hoảng, trong đầu thì đang không ngừng suy tư tìm biện pháp, không may là, trước mắt bị vây trong tình huống này, bốn phía đã không còn ai có thể giúp được nữa, đã không có biện pháp nào có thể dùng được.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã xâm nhập vào trong rừng rậm, có thể nói là như cá gặp nước, cộng thêm sự trợ giúp của dụng cụ nhìn ban đêm, tầm nhìn gần như không bị chút ảnh hưởng nào.
Lại nhìn phía sau, vốn chỉ có bảy, tám gã Duy Lâm Công Quốc, nhưng lúc này chỉ còn có ba tên nữa, hơn nữa thực lực đều không sai biệt lắm cùng mình, điều này ít nhiều cũng làm cho Tiêu Hoằng thở phào nhẹ nhòm một hơi.
Nguyên bản bước chân đang chạy như điên, cũng đã hơi hơi chậm lại, trên nét mặt xuất hiện một ta âm lãnh, trong đêm nay, có thể nói Tiêu Hoằng khó chịu tới mức điểm, nếu nói là không muốn trả thù, không định xả giận, thì chính Tiêu Hoằng cũng không tin.
Rất nhanh, trên ngón tay phải của Tiêu Hoằng đã hình thành một đoàn năng lượng màu xanh biếc, mặc dù ở trong đêm tối, thì cũng không rõ ràng lắm.
Nơi này có thể nói là địa bàn của Tiêu Hoàng, ở trong này mà quyết đấu cùng Tiêu Hoằng, nếu không có thực lực cao hơn Tiêu Hoằng một cách rõ ràng, thì cũng đừng nghĩ tới việc chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhẹ nhàng di chuyển, ẩn thân phía sau một thân cây, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vùng ngón tay lên, tập trung vào một gã Duy Lâm quân nhân đuổi giết mình đang ở ngoài năm mươi thước.