Nhận được mệnh lệnh của Miêu Thần. Phác Dật và Đan Nam tất nhiên không dám chậm trễ, theo sát phía sau Miêu Thần để truy kích, chỉ là lần này bọn họ cũng không dám không kiêng nể gì giống như trước nữa.
Theo bản năng thì bọn họ luôn cố ý vô tình rót ra một khoảng cách nhất định cùng Tiêu Hoằng, sợ Tiêu Hoằng lại dùng một chiêu vừa rồi kia.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng hướng tới gần tây hướng bắc, khóe mắt Tiêu Hoằng đột nhiên chú ý tới, bốn phía đường phố, những người mang bộ dạng khả nghi rõ ràng tăng lên nhiều, điều rõ ràng nhất đó là bên hông bọn họ đều có túi Ma Văn rất bắt mắt, nên biết rằng, người thường thì không có khả năng mang theo túi Ma Văn được.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tiêu Hoằng có chút nghi hoặc, tuy nhiên, nhìn lại đám người Miêu Thần cùng hung cực ác đang đuổi theo phía sau. Tiêu Hoằng chỉ có thể bất đắc dĩ quẳng loại nghi hoặc này qua sau đầu. trước mắt vẫn nên tự lo ình trước đã.
Cùng lúc đó, dưới sự chỉ huy của Tiêu Tề Sơn. gần như hai phần ba người của Mai Long Ngự Văn Hành đã xuất động, không ngừng tìm kiếm trên các phố lớn ngõ nhỏ, tuy rằng bọn họ cũng không biết mặt của Tiêu Hoằng, nhưng khi trước Tiêu Tề Sơn đã nói các điểm đặc biệt của Tiêu Hoằng, màu đen bì giáp, mang theo cặp kính đen lớn.
Nơi được trọng điểm tìm kiếm chính là khu vực Tây Bắc của Thái Ngô Thành, gần như chỉ trong mấy mươi phút ngắn ngủn, mỗi một con đường trong khu vực Tây Bắc đều đã có bóng người của Mai Long Ngự Văn Hành hiện ra. hành động của họ có thể nói là khá nhanh chóng.
Đãi ngộ như vậy, trên cơ bản chỉ có thành viên trung tâm của Tập đoàn Khoa Long mới được nhận.
Cùng lúc đó, trong tiểu biệt thự của Mộ Khê Nhi, Mộ Khê Nhi đang ôm cầu Cầu. khóe mắt đã có chút hồng, mặt nhu nhược của nữ nhân hiển lộ hết ra ngoài, không còn sót chút gì, ở ngoài cửa, hai gã Ngự Văn Giả cấp ba đang không ngừng tuần tra bốn phía, bảo đảm Mộ Khê Nhi an toàn, một số người còn mang sắc mặt có thể nói là lãnh khốc.
- Ngươi nói đi, có phải chúng ta quá yếu ớt hay không?
Mộ Khê Nhi lấy tay nhẹ nhàng lau khóe mắt một chút, nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu cụp tai xuống, không biểu hiện gì cả, thân là một loại linh thú. hơn nữa còn là biến dị, chỉ số thông minh của nó là rất cao, tất nhiên có thể cảm nhận được, hiện tại Tiêu Hoằng đang lầm vào trong mối nguy hiểm cực độ, nhưng bản thân nó lại bất lực.
- Chỉ cần chúng ta có thể mạnh mè hơn một chút, thì có thể đi giúp hắn, mặc dù là rất nhỏ, nhưng cũng có thể làm một số thứ, còn hiện tại thì dường như chúng ta chỉ là một trói buộc mà thôi!
Mộ Khê Nhi có chút tự trách, hiện tại nàng mới thật sự cảm nhận được, chính mình dường như chỉ là một cái bình hoa dễ vỡ mà thôi.
Từ trước tới giờ thì Mộ Khê Nhi chưa từng phải cảm nhận bất lực như vậy lần nào, lúc này chỉ có thể lẳng lặng ngồi tại đây, chờ đợi tin tức, chuyện gì cũng đều không làm được, nếu có thì cũng chỉ là lo lắng và nhớ mong mà thôi.
Mà ở bên kia. Miêu Thần vẫn như trước đuổi sát không tha Tiêu Hoằng, đồng thời thường thường phát động công kích trí mạng đối với Tiêu Hoằng, nhưng Linh Xà của Tiêu Hoằng lại có độ linh hoạt thật sự là rất cao, mỗi một lần đều chỉ thiếu chút nữa là trúng, nhưng mà Tiêu Hoằng lại có thể hữu kinh vô hiểm né qua được.
Rơi vào đường cùng, Miêu Thần đã không thể chú ý nhiều nữa, chỉ có thể thông qua Ma Văn thông tin. liên hệ cùng Miêu Đông Thăng, bảo hắn tiếp tục tăng số nhân thủ vây bắt Tiêu Hoằng, tóm lại nếu đi tới này lúc này rồi, hắn sẽ không tiếc hết thảy, cũng phải xử lý Tiêu Hoằng!
Tiêu Hoằng ở phía trước đang chịu các đợt công kích bão táp, khóe mắt tất nhiên có thể chú ý được, thấy Miêu Thần lấy ra Ma Văn thông tin. tâm niệm không khỏi vừa động, hắn biết rõ, Miêu Thần đang muốn làm cái gì, tiếp tục có viện binh từ Miêu gia phái ra. tiến hành vây bắt đối với hắn.
Hiện giờ Tiêu Hoằng căn bản không thể hoàn toàn cắt đuôi được Miêu Thần, càng không có thời gian để khu động Ma Văn thông tin của bản thân, một khi làm cho bọn họ hình thành thế bao vây, vậy thì mọi thứ đã xong rồi, hơn nữa mặc dù có thể cắt đuôi được hắn, thì nơi này còn cách nhà mình, thậm chí là Khoa Long, hay là Thượng Hoành thì đều vô cùng xa xôi, do đó nếu muốn tìm kiếm một chỗ tránh nạn. thì cũng gần như là không có khả năng.
- Phải làm cái gì bây giờ? cần phải nghĩ ra một biện pháp mới được!
Trên trán Tiêu Hoằng đã chảy ra một luồng mồ hôi, bởi vì cuộc biểu diễn khi trước đã tiêu hao đại bộ phận Ngự lực của Tiêu Hoằng, hiện giờ chỉ còn lại có không đến 500 cổ. Mặc dù vẫn còn có viên Ma Văn châu màu đen, nhưng mà hiện tại Miêu Thần sẽ ình cơ hội sử dụng hay sao?
Vù vù, vù!
Ngay khi Tiêu Hoằng đang đổi hướng đột ngột, một loạt vật thể hình phi tiêu lục giác đột nhiên bắn về phía Tiêu Hoằng và Miêu Thần, xếp thành hình chữ “nhất”, tiếp theo các Ma Văn được khắc trên mặt đều được kích nổ, trong nháy mắt đã hình thành một biển lửa.
Lại nhìn phía trên tường cao, đã xuất hiện hai người, cùng mặc trang phục của Mai Long Ngự Văn Hành, hơn nữa cũng không dừng lại quá lâu, càng không có chào hỏi gì cùng Tiêu Hoàng. trực tiếp lao về phía đám người Miêu Thần mà giết chóc, ý đồ chặn lại bước chân của bọn họ!
Thấy hai gã Mai Long Ngự Văn Hành, một người rút ra Ma Văn đao sắc bén, người còn lại đã khu động Chiến Văn, hướng tới chính mình mà vồ đến, thần sắc Miêu Thần hơi giật giật, hắn tất nhiên nhận ra hai người kia, có thể biết rõ đây là học viên cấp cao của Mai Long Ngự Văn Hành, một người là Ngự Giả cấp ba, người khác là Ngự Giả cấp hai, lần lượt tên là Văn Cảnh và cổ Đằng.
Miêu Thần vẫn hoàn toàn có thể ứng phó được.
Chỉ hơi hơi về phía sau nửa bước, Miêu Thần đột nhiên mở ra hai tay, rống lên một tiếng trầm thấp, phía trước Miêu Thần đột nhiên hình thành một tảng lớn Ruồi tử linh, chúng bay múa trước mặt, thành một mảnh đông nghịt.
Không có nói lời thừa, không có kêu gào, không có giằng co, trong nháy mắt hai người này xông vào hỗn chiến cùng nhau.
Giờ khắc này, gần như mỗi một con ruồi đều biến thành mỗi một cánh tay của Miêu Thần, bao quanh Văn Cảnh và Cổ Đằng. vây họ ở bên trong.
- Phác Dật. ngươi, tiếp tục truy kích Tiêu Hoằng, ta và những người khác sẽ đuổi theo sau!
Miêu Thần hạ lệnh.
- Đã biết!
Phác Dật đáp lại một tiếng, sau đó vòng qua trước mặt hai người này, lập tức tiếp tục đánh tới Tiêu Hoàng. hiển nhiên hành động như vậy, đều đã thể hiện rõ, Miêu Thần thậm chí toàn bộ Miêu gia quyết tâm dồn Tiêu Hoằng vào chỗ chết!
Tiêu Hoằng vừa mới vòng quan một con đường, vừa định thở ra một hơi, kết quả nhìn thấy bóng người Phác Dật đang đuổi giết tới một lần nữa, thần sắc không khỏi khẩn trương, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục tăng lớn khí xoáy tụ của Linh Xà.
Tuy rằng Tiêu Hoằng và Phác Dật đều là Ngự Giả cấp ba, nhưng mà Tiêu Hoằng rất rõ ràng. hiện tại căn bản không phải là thời điểm để cứng đối cứng, một khi hỗn chiến lên, thì kẻ bất lợi chính là mình, một là Phác Dật có trang bị Chiến Văn của Ngự Giả cấp ba, còn Tiêu Hoằng lại chỉ có Liệp Cung của Ngự Giả cấp một là trang bị đẳng cấp cao nhất, thêm vào đó là một viên Ma Văn châu ám lam Ngự Giả cấp hai, hơn nữa trải qua quan sát Phác Dật, Tiêu Hoằng nhận ra rất rõ ràng rằng, đối phương đã là Ngự Giả cấp ba lâu năm, còn mình thì chỉ mới vừa bước vào Ngự Giả cấp ba mà thôi.
Điểm thứ hai, cũng là là trọng yếu nhất, một khi mình dừng lại, sẽ làm cho người của Miêu gia có thời gian đẻ bao vây mình, về phần Mai Long Ngự Văn Hành, hiện tại Tiêu Hoằng cũng không biết bọn họ rốt cuộc phái tới bao nhiêu người, mặc dù toàn bộ xuất động, thì phỏng chừng đã tản ra bốn phía để tìm kiếm, không có khả năng tụ tập lại trong thời gian ngắn được.
Hơi ngẩng đầu lên, đúng lúc này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, cách mình một con đường về phía trước chính là công viên Mỹ Lâm, bởi vì đã gần vào mùa thu, bên trong đó đã rất vắng bóng người, vô cùng tối, trọng yếu hơn một chút là, Tiêu Hoằng rất ưa thích rừng cây.
Nơi đó hẳn là địa phương tốt nhất để cắt đuôi những kẻ truy kích đây.
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng. tiếp theo liền tăng mạnh lực đẩy của khí xoáy tụ, nhanh chóng nhảy vào trong rừng rậm của công viên, cũng nhanh chóng di chuyển hai khí xoáy tụ tới dưới chân, áp chế thanh âm khi di chuyển tới mức thấp nhất.
Không có đèn đường. bên trong rừng cây có thể nói là một mảnh hôn ám, tầm nhìn quả thực kém xa so với ngoài đường phố, tuy nhiên, Tiêu Hoằng có kính nhìn đêm, nên cũng không lo lắng.
Trái lại Phác Dật đuổi theo sát phía sau, thì lại không may mắn như vậy, vừa mới tiến vào rừng cây, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
Hắn không khỏi chậm bước chân lại, toàn thân bắt đầu trở nên càng thêm cảnh giác.
Vù...!
Gần như ngay khi bước chân của Phác Dật hơi hơi chậm lại kia, một tiếng ma sát với không khí đột nhiên vang lên, truyền vào trong tai Phác Dật.
Theo thanh âm nhìn lại, Phác Dật có thể nhìn thấy rất rõ ràng, có một năng lượng thể hình lông chim tản ra ánh sáng nhạt, màu đen và xanh đan vào nhau, đang nhanh chóng bắn về phía hắn.
Khi này Phác Dật đã có ấn tượng cực kỳ sâu về sự lợi hại của thứ này, nó có thể tiến hành đơn giản biến hướng trong quá trình tấn công, bởi vậy hắn không dám có chút mảy may chậm trễ nào, đột nhiên lùi về phía sau hai bước, tiếp theo xoay người một cái, vòng tới phía sau một cái cây to.
Oanh...!
Một tiếng vang nặng nề tiếng trôi qua. lại nhìn gốc đại thụ to bằng thắt lưng của một người trưởng thành này, một phần thân cây đã bị đánh cho dập nát trong nháy mắt. cũng chậm rãi đổ sang một bên.
Đồng thời, Phác Dật vừa mới tránh né qua đợt tấn công này, còn muốn thông qua dấu vết để lại để tìm kiếm Tiêu Hoằng, thì đã trở nên càng thêm khó khăn, bốn phía là một mảnh tối đen như mực, trừ bỏ tiếng vang do Ma Văn Xa chạy như bay cách đó không xa gây ra. rốt cuộc đã không nghe bất kỳ tiếng động nào nữa.
Trái lại Tiêu Hoằng vào lúc này, đã giống như một con linh hầu. từ bên trong rừng cây mà đi ra. bước lên trên con đường nhỏ trong công viên, tuy nhiên, thần sắc hắn cũng không có chút thoải mái khi thoát khỏi đối thủ nào, hắn biết rõ, thoát khỏi chỉ là tạm thời, phỏng chừng chỉ một lát sau, sẽ còn có rất nhiều người của Miêu gia truy tìm đến, tìm cách bao vây hắn.
Trước mắt, đối với Tiêu Hoằng mà nói, biện pháp duy nhất chính là thay đổi thân phận, thần không hay quỷ không biết đi về nhà của mình, dù sao tuy rằng bọn họ theo dõi được mình, nhưng lại cũng không nhìn thấy mặt mình, chỉ cần về được đến nhà. thì ngày mai lại là một trang hảo hán ngay.
Đúng lúc này, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhớ tới trong túi hành trang, còn có trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng, thần sắc không khỏi giật giật.
Bước nhanh trên con đường nhỏ, Tiêu Hoằng không ngừng quan sát cảnh vật bốn phía, rất nhanh, hắn đã tìm được một buồng vệ sinh bên cạnh cây đại thụ.
Không có chút chần chờ nào, Tiêu Hoằng liền nhanh chóng chui vào, tháo xuống túi hành trang, thay lên người bộ trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng, cùng ngậm viên Ma Văn châu màu đen vào miệng, bổ sung đầy đủ Ngự lực, toàn bộ quá trình này chỉ mất đúng một phút đồng hồ, tuy rằng Ma Văn thông tin trong ngực đang không ngừng chấn động, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng thật sự không có thời gian để nhận cuộc gọi này, hiện tại, cầu người còn không bằng cầu mình.
Nhìn về phía cái áo da vừa cởi ra. còn dính một chút bột sáng mà xanh lục, Tiêu Hoằng biết được tại sao hắn lộ ra thân phận rồi, mặc dù có chút không nờ, nhưng Tiêu Hoằng vẫn chuẩn bị làm cho nó bốc hơi trên đời này, ném vào phía trên bồn cầu. trước khi rời đi, hắn còn không quên khởi động một quả Ma Văn nổ đang dấu ở bên trong cái áo da màu đen này.
Loại Ma Văn nổ này mà được khởi động, thì văn lộ trên bề mặt sẽ bắt đầu ôxy hoá, hơn nữa diện tích tiếp xúc không khí càng nhiều, thì sẽ càng tăng lên tiến độ ôxy hoá, một khi tới điểm giới hạn. nó sẽ tự cháy, hình thành một cái hòa cầu lớn, uy lực thì cùng bình thường thôi, nhưng có cơ hội đả kích đối thủ, đương nhiên Tiêu Hoằng sẽ không bỏ qua.
Nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh, thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Hoằng nhanh chóng nhảy lên trên con đường nhỏ, lại lần nữa khởi động Linh Xà. rất nhanh chạy qua cửa nách của công viên, ra sức bỏ lại Phác Dật ở phía sau. cũng ra sức kéo giãn khoảng cách với buồng vệ sinh đó.