Nhìn người xem còn chưa thỏa mãn rời sân vận động, Tiêu Hoằng quan sát cảnh vật xung quanh, rất bình tĩnh.
Gỡ Ma Văn trung tâm ra khỏi dụng cụ, Tiêu Hoằng vừa rời phòng liền nhìn thấy Mộ Khê Nhi duyên dáng đứng ngoài cửa, kèm theo ý cười nhàn nhạt.
- Gọi anh đi tham gia hội họp báo, anh có đi không, sợ lộ thì đeo thêm cái mặt nạ nữa.
Mộ Khê Nhi hỏi.
- Quên đi, cái đó thì có gì chứ.
Tiêu Hoằng nói, nhẹ nhàng vuốt tay Mộ Khê Nhi.
- Nếu vậy, ngày mai gặp lại.
Mộ Khê Nhi nghĩ nghĩ nói, dù sao thời gian đã không còn sớm.
- Được rồi, ngày mai gặp lại.
Tiêu Hoằng sảng khoái nói.
Nói chuyện với nhau một lúc, mới có phần không muốn tách ra.
Thấy bóng dáng Mộ Khê Nhi càng xa, thần sắc nhu hòa của Tiêu Hoằng mới rút đi, tiếp theo nhìn xung quanh, liền kéo áo, đeo kính râm thật to đi ra khỏi sân vận động, chuẩn bị khiêm tốn đi về nhà.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng ra khỏi sân, tới một góc tối, không ngờ phát hiện trên ống tay áo của mình xuất hiện ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Cái này...
Thấy thế, Tiêu Hoằng không khỏi nhướng mày, tràn ngập kinh ngạc, nháy mắt tóc gáy dựng đứng.
Hắn nhận ra huỳnh quang này, rất có thể là dịch trùng con của Tử Linh Trùng! Bình thường đặt dấu hiệu này, trùng mẹ có thể theo dấu hiệu tìm tới con mồi!
- Hỏng rồi.
Trong lòng Tiêu Hoằng hô lên.
Tiếp theo tiếng oong oong dày đặc truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, nhanh chóng khởi động công năng nhìn đêm của kính râm, liếc qua một cái, Tiêu Hoằng thấy được ở bên phải có mấy ngàn con ruồi bay đang lao về phía bên này!
Bởi vì có kính nhìn đêm hỗ trợ, Tiêu Hoằng thấy rõ ràng thứ đang lao về phía mình là ruồi viên đạn, phần đầu cứng rắn, trong bụng có dịch axit rất mạnh.
Nếu đụng trúng thân thể, cũng sẽ giống như viên đạn Ma Văn, nhưng càng đáng sợ hơn là axít mạnh, ăn mòn vết thương, sức phá hoại rất mạnh, cực kỳ khó chơi, nó cũng là một loại ấu trùng của Tử Linh Trùng.
Tin tức này lóe qua đầu Tiêu Hoằng, tiếp theo Tiêu Hoằng không dám thờ ơ, đột nhiên dậm bước nhảy lên, làm động tác cá nhảy.
Cả ngàn con ruồi viên đạn không kịp đổi hướng, toàn bộ đụng vào phía trái Tiêu Hoằng, đụng vào vách tường kim loại sân vận động.
Bùm bùm bùm...
Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, vách tường cách Tiêu Hoằng hai thước đã đầy lổ thủng, bên trên còn dính chất dịch xanh, một lát sau, vách tường kim loại bắt đầu hòa tan.
Phát hiện điều này, vốn thần kinh tràn ngập cảnh giác liền căng chặt, một cái tín hiệu truyền vào đầu Tiêu Hoằng, đó là Miêu Thần chẳng những muốn tìm hắn, còn muốn giết hắn!
Đương nhiên, điều này cũng không ngoài dự kiến của Tiêu Hoằng, đồng thời Tiêu Hoằng lấy ra Linh Xà cùng với Ma Văn Châu lam đậm, lần lượt khởi động.
- Học sinh Phân viện nào đó, tìm ngươi thật là không dễ, có thể ở trong phòng điều khiển lâu như thế, ngoại trừ ngươi ra, sẽ không còn ai khác nữa.
Trong bóng tối đột nhiên truyền ra tiếng nói của Miêu Thần, ngữ khí tràn ngập
lạnh lẽo.
Cùng tiếng nói này, Miêu Thần ôm tay đi ra từ góc tường, biểu tình bình thản không dao động.
Cùng lúc đó, phía sau thân cây cách Tiêu Hoằng mười thước, cũng lóe ra ba người bao vây Tiêu Hoằng trong góc tối hẻo lánh.
Liếc xung quanh, Tiêu Hoằng híp mắt, không cần đoán, Tiêu Hoằng cũng biết những người này không phải kẻ đầu đường xó chợ. Đánh bừa, một cái Miêu Thần cũng đủ cho hắn chịu đủ, khóe mắt Tiêu Hoằng không khỏi co giật.
- Vốn ta tìm ngươi chỉ là vì lôi kéo, nhưng mà bây giờ không được. Kẻ dám xúc phạm quyền thế Miêu gia chúng ta, chỉ có một kết cục, đó là tìm đường chết.
Miêu Thần nói, mấy chữ sau đã chứa sát khí rõ ràng.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng thấy được ba người không xa đã đồng loạt khởi động Chiến văn.
- Khặc khặc! Khặc khặc khặc!
Lúc này Tiêu Hoằng bỗng nhiên cười lạnh, làm người ta cảm thấy cực kỳ quái dị. Nó không có sợ hãi, giống như đối phương trúng âm mưu của hắn.
- Ngươi cười cái gì?
Tiếng cười này hiển nhiên làm Miêu Thần kinh ngạc, dựa theo hắn biết, con người vào lúc này hoặc là nặng nề, hoặc là sợ hãi, chẳng lẽ tiếng cười này chỉ là lớn tiếng dọa người?
Miêu Thần không nắm chắc.
Tiêu Hoằng không nói, chỉ là vươn tay đeo bao da chỉ ra sau lưng Miêu Thần.
Miêu Thần tự nhiên sẽ không mắc mưu:
- Ngươi cho là loại kỹ xảo này sẽ...
Không đợi Miêu Thần nói xong câu, Tiêu Hoằng đã khởi động Linh Xà, thân mình lóe lên mở vòng xoáy tới mức lớn nhất, xong về phía bên phải nhanh như tia chớp.
Tiêu Hoằng sử dụng quán tính tâm lý học. Nói thẳng ra là người bình thường gặp phải loại tình huống này đều sẽ theo bản năng cho rằng đối phương đang giở trò. Chỉ cần không quay đầu lại, đối phương sẽ không chạy thoát, bởi vậy theo bản năng thì ở tình huống không quay đầu, tính cảnh giác của con người sẽ tự giảm xuống, lầm tưởng chỉ cần đối phương nằm trong tầm nhìn của mình là sẽ không có hành động bất ngờ.
Trên thực tế có lúc đây là khái niệm sai lầm, Tiêu Hoằng nắm bắt điểm này, cũng có thể nói là không còn cách nào. Tuy rằng ngày phòng đêm phòng, nhưng mà năng lực trinh sát của Tử Linh Trùng thật quá mạnh mẽ.
Dù sao Tiêu Hoằng là người, không phải máy móc, không thể cảnh giác 100%.
Thấy Tiêu Hoằng như con gió lóe lên trước mắt mình, thần sắc Miêu Thần chợt động. Hắn đã chuẩn bị sẵn Tiêu Hoằng chạy trốn, nhưng mà khiến hắn không ngờ là Phong văn của Tiêu Hoằng linh hoạt như thế, không cần điều chỉnh liền có thể nhắm theo hướng muốn đi.
- Chặn hắn lại!
Miêu Thần không cần nghĩ ngợi ra lệnh cho thủ hạ.
Nhưng mà lúc này, Tiêu Hoằng đã vù một cái lướt qua một người, lập tức chạy như điên trên phố, nháy mắt tốc độ đột phá 60 km.
- Đuổi theo!
Miêu Thần nhanh chóng ra lệnh, đồng thời kích hoạt Phong văn đuổi sát theo sau lưng Tiêu Hoằng. Hắn biết nếu để cho Tiêu Hoằng chạy thoạt, không khác gì bứt dây động rừng, về sau muốn tìm dấu tích sẽ khó càng thêm khó.
Ba tên tâm phúc Miêu gia cũng không dám chậm, khởi động Phong văn theo sát sau lưng Miêu Thần.
Chỉ nói riêng tốc độ, Miêu Thần sử dụng Phong văn Ngự giả cấp bốn có tốc độ tuyệt đối không thua gì Linh Xà, thậm chí còn hơn một chút, dù sao cấu tạo Linh Xà có kỳ lạ hơn nữa thì cũng chỉ là Ngự giả cấp một.
Nhưng mà so sánh tính linh hoạt, Linh Xà có 16 vòng xoáy điều tiết sẽ toàn thắng đám người Miêu Thần.
Nghiêng đầu, thấy Miêu Thần không ngừng tới sần. tay phải lóng lánh những đốm sáng dày đặc như đom đóm, Tiêu Hoằng híp mắt, bỗng nhiên làm động tác đổi góc 90 độ, thân hình nhoáng cái trốn sang con đường khác, nhanh chóng lấy ra đạn tín hiệu Ma Văn chỉ về phía sân vận động Tạp Gia ấn một cái!
Miêu Thần truy đuổi phía sau nhìn Tiêu Hoằng linh hoạt làm động tác đổi góc 90 độ vuông như cá chạch, không có một chút khó khăn, khóe mắt co giật, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Miêu Thần hiểu biết khá rõ về Phong văn, biết rõ muốn làm động tác né tránh linh hoạt như thế chẳng những phải có Phong văn đặc biệt, còn phải có độ chính xác Ngự lực rất mạnh.
Cùng lúc đó, một viên đạn tín hiệu bắn ra từ hướng Tiêu Hoằng, hơn nữa nhanh chóng nổ tung ở không trung trên sân vận động Tạp Gia, hình thành pháo hoa màu đỏ xinh đẹp!
Hỏng rồi.
Trong lòng Miêu Thần chợt động, hắn biết rõ đây là tín hiệu cầu cứu của Tiêu Hoằng.
- Không được bỏ qua hắn, tiếp tục đuổi theo!
Miêu Thần nói, cũng làm động tác chuyển góc nhanh, nhưng mà so với Tiêu Hoằng, quá trình đổi góc 90 độ rõ ràng tổn thất gia tốc nhất định, sau khi chuyển sóc, lại để cho Tiêu Hoằng kéo ra khoảng cách.
Nhưng đã tới mức này, Miêu Thần đã không có đường lui, chỉ có thể không tiếc mọi giá giết Tiêu Hoằng!
về phần tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, về sau rồi nói!
Ở sân vận động Tạp Gia, bởi vì hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi đã kết thúc, bởi vậy mái che sân vận động đã từ từ mở ra, pháo hoa cực lớn nổ tung tự nhiên thu hút sự chú ý của các công nhân.
- Oa, thật là đẹp.
Các công nhân đồng loạt hô lên.
Nhưng mà Thượng Mặc đang giám sát công nhân nhìn thấy pháo hoa màu đỏ, liền trợn to mắt. Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã nói với Mai Kiệt cùng mấy người quản lý, một khi có người bất lợi với hắn, đây là tín hiệu cầu cứu!
Biết rõ điều này, Thượng Mặc lập tức quay đầu chạy như điên vào phòng họp báo sân vận động.
Lúc này Mai Kiệt cùng Mộ Khê Nhi đang bị đám phóng viên điên cuồng truy hỏi, trong đó câu hỏi nhiều nhất là về học sinh Phân viện nào đó.
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, không đợi mọi người phản ứng lại, Thượng Mặc đầy mồ hôi chạy tới chỗ Mai Kiệt.
- Lão Mặc, ngươi làm gì? Không thấy có phóng viên hay sao?
Mai Kiệt kéo mặt tươi cười, hạ giọng trách cứ, dù sao mỗi một hành động bây giờ đều CÓ thể là ảnh bìa trên báo ngày mai.
- Ông chủ, xảy ra chuyện rồi, Tiêu lão đại xảy ra chuyện, vừa rồi ta thấy tín hiệu cầu cứu của Tiêu lão đại ở trên trời sân vận động, dường như bị người ta theo dõi.
Thượng Mặc cố gắng ép nhỏ giọng, biểu tình ác liệt rõ ràng.
- Cái gì?
Mai Kiệt nghe thế, mặt tươi cười giả tạo chợt cứng lại, thay vào đó là kinh hãi. Hiện giờ không ai hiểu rõ hơn Mai Kiệt giá trị của Tiêu Hoằng, cùng với địa vị không thể thay thế ở Công ty Mỹ Nhân của hắn.