Ma Ngân

Chương 165: Kế Hoạch Nhiều Phía!






Ngày hôm sau. Tiêu Hoằng ngủ ngon trong nhà tỉnh lại, bắt đầu nghiên cứu Nội ngự pháp.
Đúng như Thôi Uyển Bác đã nói, Nội ngự pháp này cơ bản sử dụng Ngự lực gia tăng cường độ tế bào, như là tế bào da. cơ thịt... khiến thân thể có được năng lực chịu đánh nhất định.
Khuyết điểm là hơi tiêu hao Ngự lực, quan trọng nhất là Ma Văn phòng ngự sinh ra, đủ loại áo giáp phòng ngự cũng ra đời, mọi người phát hiện không cần luyện tập quá nhiều, cũng không cần tiêu hao quá nhiều Ngự lực là có thể cường hóa năng lực chịu đánh của mình, bởi vậy Nội ngự pháp cũng dần dần rời khỏi sân khấu lịch sử.
Có lẽ thêm một thời gian nữa. sẽ tìm thấy cái bóng của nó trong văn hiến khảo cổ.
Đọc xong hai mươi mấy trang Nội ngự pháp, trong lòng Tiêu Hoằng hiểu được tổng thể, có thể nói bản thân Nội ngự pháp yêu cầu độ chính xác Ngự lực cực cao, cần phải rót Ngự lực vào trong tế bào cơ thể.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng không thiếu độ chính xác Ngự lực, hơn nữa mỗi ngày đều đang luyện tập.
Ngay khi Tiêu Hoằng tập trung nghiên cứu Nội ngự pháp, Ma Văn thông tin trên bàn lại rung lên. vốn Tiêu Hoằng tường là Mộ Khê Nhi, nhưng khi Tiêu Hoằng cầm lên xem, lại thấy là Mai Kiệt, điều này làm cho Tiêu Hoằng ít nhiều có phần thất vọng.
- Ông chủ Mai, có chuyện gì?
Chuyển cuộc gọi, Tiêu Hoằng hỏi.
- Vừa rồi chúng ta thương lượng xong, hội biểu diễn lần này trừ đi chi phí, tổng lợi nhuận là 4400 kim tệ. Cậu cùng Mộ Khê Nhi nhận 1000 kim tệ, không biết thế nào?
Mai Kiệt dò hỏi, dựa theo lẽ thường thì Ma Văn ảnh hiệu sư lấy 1000 kim tệ tuyệt đối là hậu hĩnh, nhưng rõ ràng Mai Kiệt lại lo không đủ. Dù sao Tiêu Hoằng không phải người thường, nếu Tiêu Hoằng không hài lòng bỏ đi, vậy thì mình đáng tội chết vạn lần.
- Ồ, tùy tiện.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt ừ một tiếng, ngữ khí không nghe ra buồn vui gì. Theo hắn thấy, lần này ra tay là muốn xem thực lực của mình cờ nào, hoàn thành giấc mộng nho nhỏ của mình, thuận tiện đạp Miêu Đông Thăng một cái, không có gì hơn. Hắn thật sự không nghĩ tới kiếm được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa theo Tiêu Hoằng thấy, không có gì giá trị hơn buổi đi chơi cùng Mộ Khê Nhi đêm qua.
Chẳng qua lời của Tiêu Hoằng truyền vào tai Mai Kiệt, lại khiến hắn không yên lòng. Hắn đã có phần hiểu biết Tiêu Hoằng, theo lý thuyết 1000 kim tệ đối với Tiêu Hoằng tuyệt đối là giá trên trời, nhưng mà lại không nghe ra được chút vui mừng gì trong lời nói đó.
- Hay là Tiêu lão đệ không hài lòng với giá này?
Mai Kiệt hỏi thử.
- Vừa lòng! Vừa lòng!
Tiêu Hoằng tùy tiện nói, ngữ khí tràn ngập cho có lệ, ánh mắt không rời khỏi Nội ngự pháp:
- Nếu không có chuyện gì, sau này nói chuyện tiếp.
- Chờ đã, chờ đã, còn có một chuyện.
Mai Kiệt vội vàng nói, ngày thường hắn luôn có địa vị cao, lúc này ngữ khí lại nhún nhường, đầy mùi cầu khẩn.
- Mời nói.
Ánh mắt Tiêu Hoằng dán vào Nội ngự pháp mà nói.
- Vừa rồi ta tìm hiểu xu hướng Thái Ngô thành, có rất nhiều người hy vọng có thể tự mình cảm nhận mị lực Ma Văn ảnh hiệu của cậu, chúng ta có nên trình diễn thêm một lần nữa không.

Mai Kiệt cẩn thận hỏi, làm người ta cảm thấy như hắn không phải ông chủ, Tiêu Hoằng mới phải.
Buông sách ra, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát. Ma Văn bố trí trên sân vận động
tuy rằng không còn nhiều cổ năng lượng. nhims diễn thêm một lần, vẫn có thể duy trì được.
- Bởi vì lần này không có chi phí nhiều, bởi vậy thu được tài chính, cậu cùng Mộ Khê Nhi đều có thể lấy được 20%, sao hả?
Thấy Tiêu Hoằng không trả lời ngay, Mai Kiệt bổ sung tiếp.
Tiêu Hoằng nghe vậy, thần sắc chợt động, không có chi phí, vậy 20% ít nhất cũng là 2000 kim tệ đó. Hơn nữa nếu tăng giá vé, thậm chí là những thành phần khác, đạt tới 4000 kim tệ cũng không phải không thể.
- Được rồi, thời gian.
Tiêu Hoằng ngừng một lát, hỏi.
- Vậy thì nhắm trúng thời cơ, hai ngày sau, sao hả?
Mai Kiệt hỏi.
- Được rồi.
Tiêu Hoằng trả lời, cắt liên lạc.
Lần này Tiêu Hoằng rõ ràng, có lẽ trong thời gian ngắn mình sẽ không cần phải lo chuyện tiền nong nữa.
Một khi túi tiền phình to, trong lòng Tiêu Hoằng lại không yên. Trong đầu, những ý nghĩ chế tạo Chiến văn kỹ lạ cổ quái lại mọc lên như nấm.
Đương nhiên, trước tiên là Tiêu Hoằng phải tăng lên Ngự giả cấp ba, bằng không tốn cả ngàn kim tệ làm ra một cái Ngự giả cấp hai, rõ ràng là lỗ vốn.
Có ý nghĩ này, Tiêu Hoằng dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì tới cùng, trực tiếp cầm phấn dung dịch Huyết Luyện đi vào phòng tắm
Lúc này Ngự lực trong người Tiêu Hoằng đã gần 3400 cổ, trong vòng 2 ngày, trước khi hội biểu diễn bắt đầu, nếu ráng sức thì tăng lên Ngự giả cấp ba là hoàn toàn không thành vấn đề.
Cùng lúc đó, trải qua rung động tối hôm qua, toàn bộ Thái Ngô thành đã triệt để bùng nổ. Vào lúc này, thậm chí Lạc Tuyết Ninh cũng bị bỏ xó trong góc.
Phố lớn ngò nhỏ, cơ bản đều là tư liệu hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi tối qua, các tạp chí lớn cũng tranh nhau đưa tin.
Đương nhiên, thần bí nhất, cũng được các tạp chí lớn đưa tin nhiều nhất, đó là học sinh Phân viện nào đó rốt cuộc là ai?
Thậm chí đầu đề báo chí cũng in ảnh rất bắt mắt, bối cảnh là hình ảnh tuyệt mỹ do Tiêu Hoằng sáng tạo ra, bên trong có bóng người màu đen, ở giữa là dấu chấm hỏi thật to.
Chữ học sinh Phân viện nào đó cũng thường xuyên xuất hiện trong hình ảnh đài truyền hình.
Có thể nói vào lúc này học sinh Phân viện nào đó đã triệt để nổi danh, thậm chí rất nhiều cô aái bị Ma Văn ảnh hiệu của Tiêu Hoằng mê đến phát điên muốn xông vào Phân viện Tây Tân xem thử. Chẳng qua đều bị bảo vệ ngăn cản.
Đám người Lý Nhạc ở nhà trước tự nhiên biết học sinh Phân viện nào đó là ai, nhưng mà Tiêu Hoằng không cho họ nói, làm sao bọn họ dám nói.
Những khách hàng ra vào nói chuyện gần như không rời khỏi đề tài Mộ Khê Nhi, học sinh Phân viện nào đó, thậm chí còn có Cầu Cầu.
Ở trên phố, búp bê Cầu Cầu cũng bắt đầu xuất hiện, một đêm trở thành danh thú ở thành Thái Ngô.

- Không phải chứ, cái tên đáng ghét kia bây giờ được hoan nghênh như thế.
Lý Nhạc rảnh rỗi mở báo ra, nhìn thấy Cầu Cầu làm dáng đáng yêu, bĩu môi nói.
- Này, Nhạc tử, thấy Cầu Cầu mập ra như thế, còn có thể trở thành cường giả được không?
Lâm Tử tới gần Lý Nhạc nhỏ giọng hỏi.
- Cái này ngươi không hiểu được, vì sao người ta lại cứ phải trở thành cường aỉa? sống vui vẻ yên lành cả đời, chẳng phải rất tốt hay sao?
Lý Nhạc liếc Lâm Tử, nói.
Đến trưa, một cái tin tức càng khiến dân chúng Thái Ngô thành nổ tung truyền ra từ Công ty Mỹ Nhân. Vì cảm tạ mọi người ủng hộ, sẽ biểu diễn Trúc Mộng một lần nữa, cũng là một lần cuối cùng! Thời gian như ngừng lại quay về 2 ngày trước.
Chỉ 2 phút sau khi truyền ra tin tức này, vé vào cửa đã bị đặt sạch.
Cùng lúc đó, bên trong ký túc xá số 1 Phân viện Tây Tân Ma Văn, Lạc Tuyết Ninh thông qua màn hình nhìn cảnh tượng ồn ào ở Thái Ngô thành, biểu tình lại rất nghiêm túc.
Ở trước mặt nàng, còn có 7-8 sĩ quan, Mặc Huyền cũng có mặt, sắc mặt cũng nghiêm nghị.
- Báo cáo trường quan, Bối La lâm thời tiếp viện 200 quân nhân đã bí mật lẻn vào Thái Ngô thành, dự tính 5 giờ chiều sẽ họp mặt với chúng ta.
Mặc Huyền nhìn Ma Văn thông tin quân dụng trong túi, báo cáo với Lạc Tuyết Ninh.
Lạc Tuyết Ninh không trả lời, chỉ gật đầu. Tuy rằng đây là tin tức có lợi với nàng, nhưng mà đối với thế cục thật sư trước mắt thì đúng là như muối bỏ biển.
- Tóm lại, hiện giờ cá nhân ta nghĩ ra kế hoạch là: Chuẩn tướng Hứa Quốc Hào, dẫn phần lớn quân ta toàn lực tấn công kho hàng Phúc Long, thu hút sức chú ý của Duy Lâm công quốc. Ta chỉ dẫn hai người đi Tiêu Gia Thôn, tranh thủ lặng lẽ lấy ra thứ kia, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Lạc Tuyết Ninh sắc mặt nghiêm túc nói.
- Lạc tướng quân, chỉ dẫn hai người đi Tiêu Gia Thôn, không khỏi mạo hiểm quá mức.
Mặc Huyền nói.
- Không còn cách nào, nhiều người quá rêu rao, hơn nữa đây cũng là cách duy nhất mà ta nghĩ ra. Thực lực đối phương vượt xa chúng ta, không mạo hiểm là không được.
Lạc Tuyết Ninh nói lại.
- Vậy trường quan định hành động khi nào?
Khoa Tư hỏi tiếp.
Lạc Tuyết Ninh không lập tức trả lời, ánh mắt liếc màn hình bên cạnh, bên trên đang phát tin tức Công ty Mỹ Nhân tuyên bố hội biểu diễn tiếp theo là vào hai ngày sau.
- Thời gian đặt ở ban đêm 2 ngày sau, có lẽ lực ảnh hưởng của Mộ Khê Nhi cùng học sinh Phân viện nào đó tuyệt đối sẽ thu hút ánh mắt mọi người ở Thái Ngô thành qua đó, biến tướng thành tác dụng che giấu chúng ta.
Rốt cuộc Lạc Tuyết Ninh đưa ra quyết định cuối cùng.
Những người khác cũng không nói gì, rõ ràng hành động vào lúc hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi có lẽ là thời cơ tốt nhất mà bọn họ tìm được vào lúc này, thành bại chính là chỗ đó.
Đồng thời, ở một góc ký túc xá số 1, bên trong ký túc xá của Miêu Thần cũng đang có ba nam nhân khoảng 25 tuổi đang đứng, bọn họ đều là tâm phúc của Miêu gia, thực lực đều ỜNgự giả cấp hai, ba.
Lúc này Miêu Thần đang đứng ở ban công, lẳng lặng nghe Mai Kiệt tuyên bố, chủ yếu là nói rõ tình huống liên quan tới hội biểu diễn lần 2 vào hai ngày sau. về phần học sinh Phân viện nào đó, Mai Kiệt vẫn cố ý không nhắc tới, bị truy hỏi quá mức thì cũng chỉ lướt chuồn chuồn cho qua chuyện.
- Nghe rõ rồi chứ, hai ngày sau, sân vận động Tạp Gia, đây là một cơ hội để chúng ta tìm kiếm được học sinh Phân viện nào đó. Nắm chắc cho kỹ, các ngươi đều là tâm phúc của Miêu gia, Miêu gia suy yếu, cũng không có lợi với các ngươi.
Miêu Thần dựa vào vách tường, nhìn cảnh ngoài cửa sổ nói.
- Chúng ta đã rõ. Thiếu gia, giả thiết ta phát hiện tung tích tên học sinh Phân viện nào đó, vậy ta phải làm gì?
Một tên tâm phúc hỏi.
- Hành động theo hoàn cảnh, nếu có cơ hội thì giết, hơn nữa căn cứ kinh nghiệm của cha ta, thực lực của đối phương sẽ không quá Ngự giả cấp hai, chúng ta hoàn toàn có thể đối phó được.
Miêu Thần phân phó.