Thấy vậy, Tiêu Hoằng không đứng yên, trực tiếp lao vụt tới, bàn tay như kiềm sắt kẹp cổ bóng người người, kéo hắn ra.
- Đại... đại ca tha mạng, ta không có ác ý mà.
Thấy mình không còn chỗ trốn, bóng người kia đột nhiên cầu xin.
Nương theo ánh đèn Ma Văn nhàn nhạt, lúc này Tiêu Hoằng cũng thấy rõ mặt người bóng người này. Dáng người gầy, khiến người ta cảm thấy yếu đuối, mái tóc ngắn, trên tay đang cầm dụng cụ chụp ảnh.
- Ngươi là ai?
Tiêu Hoằng hỏi, tuy rằng nhìn đối phương yếu đuối, nhưng Tiêu Hoằng vẫn không dám khinh thường.
- Ta là phóng viên báo Thái Ngô, ta thật không có ác ý mà.
Tên còm nhom này run run nói, còn đưa ra thẻ công tác, bị Tiêu Hoằng bóp cổ, hắn cảm thấy sắp tắt thở.
Lướt qua thẻ công tác, Tiêu Hoằng có thể xác định là thật.
- Ngươi vẫn theo dòi chúng ta?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Không... không phải, ta chỉ vô tình phát hiện hai người, tuyệt đối không có ác ý, chỉ là chụp mấy tấm, đều có trong này.
Phóng viên này cũng thành thật, trực tiếp đưa máy chụp ảnh ra.
Nhận lấy máy ảnh, Tiêu Hoằng xem vài lần, bên trong chỉ có mấy tấm ảnh, đều là hình chụp hắn thân thiết với Mộ Khê Nhi.
- Chỉ có mấy tấm này, còn có không?
Tiêu Hoằng trực tiếp kéo tên phóng viên ốm này lên, ép hỏi.
- Hết... hết rồi. Ta vốn định đến đây chụp cảnh đêm, kết quả thấy được hai người. cảm thấy rất đẹp, nên chụp lại.
Phóng viên ốm trả lời.
Thấy người này đã toát hết mồ hôi, Tiêu Hoằng cũng không muốn dây dưa nữa, gỡ bỏ Ma Văn ghi ảnh khỏi dụng cụ, bỏ vào túi của mình, mới nói:
- Số thẻ làm việc, thậm chí tên tuổi địa chỉ của ngươi đã bị ta nhớ rõ, nếu ngày mai truyền ra chuyện này, đừng nói ta không bỏ qua cho ngươi, người Tập đoàn Khoa Long cùng sẽ làm ngươi bốc hơi trong nháy mắt. Hiểu rồi chứ?
Nói xong, cánh tay Tiêu Hoằng dùng sức trực tiếp nhấc tên phóng viên ốm đang ngồi dưới đất, kéo lại gần lan can ở độ cao cả trăm thước.
- Nhớ... ta nhớ. Yên tâm, chuyện vừa nãy, ta không thấy gì hết. Đại ca, ngài tha cho ta đi.
Phóng viên ốm này hoảng sợ nói.
- Đi đi.
Tiêu Hoằng cũng không muốn làm khó nữa, thả hắn xuống rồi nói. Kỳ thật dựa vào thực lực của Tiêu Hoằng hiện ai ở, cũng không quá lo làm lộ thân phận, chỉ vì phòng ngừa rắc rối mà thôi, bởi vậy cũng không cần tính toán chuyện này quá chỉ li.
Phóng viên gầy còm kia chạy nhanh như chớp, Tiêu Hoằng cầm Ma Văn ghi hình trở về cạnh Mộ Khê Nhi.
- Đó là ai vậy?
Mộ Khê Nhi hỏi.
- Một tên phóng viên, cứ yên tâm, đã xử lý rồi.
Tiêu Hoằng nói xong, cầm Ma Văn ghi hình quơ quơ trước mặt Mộ Khê Nhi.
Nhận lấy Ma Văn ghi hình từ tay Tiêu Hoằng, khởi động bằng Ngự lực, Mộ Khê Nhi nhìn thấy mấy tấm ảnh, đều là cảnh hai người thân thiết khi nãy, góc độ hay chọn cảnh đều là cấp chuyên nghiệp.
Kỳ thật loại Ma Văn ghi hình này có thể trực tiếp khởi động bằng Ngự lực, đương nhiên sử dụng dụng cụ sẽ có hiệu quả càng tốt hơn.
- Không ngờ tên kia chụp cũng không tệ, như vậy hai ta mỗi người một tấm đi?
Mộ Khê Nhi đề nghị.
- Được.
Tiêu Hoằng tự nhiên cầu còn không được, tiếp theo ôm lấy lan can, sợ mình làm rơi Cầu Cầu xuống dưới.
Cùng lúc đó, 10 giờ tối, ở phòng Viện trưởng Học viện Tây Tân Ma Văn, đám người Sài Tang, Miêu Đông Thăng, một đám sắc mặt âm trầm.
Vốn cứ tường rằng sẽ toàn thắng, kết quả lại bị Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi đánh tan từ đầu đến cuối, hơn nữa mất hết thể diện trước mặt Lạc Tuyết Ninh. Cả một buổi biểu diễn, từ khi Lạc Tuyết Ninh phát hiện tình trạng sân vận động Tạp Gia, liền không liếc tới Vu Hinh nữa.
về phần Miêu Đông Thăng, đã không còn loại tự tin cao ngạo khi trước, trong ánh mắt suýt phun ra lửa, giống như bị một bàn chân vô hình đạp lăn ra đất, không ngừng chà đạp.
- Rốt cuộc có kết quả điều tra chưa, Ma Văn ảnh hiệu sư trên hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi là ai?
Sài Tang ngồi trước bàn làm việc, thúc giục trợ thủ.
- Đã có manh mối.
Trợ thủ đang xem ghi hình hội họp báo của Mai Kiệt trả lời:
- Không biết tên, chỉ có một danh hiệu, gọi là học sinh Phân viện nào đó.
Xoạt!
Ngay trong nháy mắt khi trợ thủ này nói ra mấy chữ cuối cùng, văn phòng đang xì xào liền trở nên lạnh ngắt!
Một đám người hóa đá tại trận, giống như bị đóng băng, tự nhiên bọn họ biết cái tên học sinh Phân viện nào đó, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Vốn mọi người nhất trí cho rằng sẽ nghe được một cái tên xa lạ, kết quả không ngờ kẻ này lại chính là người ở ngay dưới mắt bọn họ.
Càng làm bọn họ không ngờ, đó là học sinh Phân viện nào đó này lại uy phong như thế. Từ ban đầu đạp ngã Sài Sương, bọn họ chỉ cho rằng học sinh Phân viện nào đó kia chỉ có chút tài hoa, đáng chú ý một chút. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ, lần này mới không bao lâu, vậy mà trực tiếp đạp ngã Miêu Đông Thăng đại danh đỉnh đỉnh.
- Đúng... thật là giả tạo, không thể nào.
Hạ Duẫn Chi kinh ngạc, lẩm bẩm nói.
về phần Miêu Đông Thăng, càng cảm thấy bất ngờ, không thể ngờ được kẻ đạp ngã hắn lại là một cái học sinh Phân viện, hơn nữa trước đó hắn cũng nghe Miêu Thần nhắc tới cái tên kia còn là tân sinh Phân viện nữa.
- Ta hiểu rồi...
Lúc này Sài Tang giật mình như tỉnh mộng, trước đó lão còn buồn bực Tập đoàn Khoa Long ăn lộn thuốc hay sao, lại đi bỏ ra 2400 kim tệ thu mua cổ phần Phân viện Tây Tân Ma Văn. Trước đó ông chủ Hồng Bác cũng thương lượng với lão, lão nghĩ trong đó có gì đó quỷ dị, nhưng cũng không quá để ý, không phải một cái trường học rác rưởi thôi sao? Bán được cổ phần thì cứ bán đi.
Hiện giờ coi như lão triệt để hiểu được, mục đích chính là vì học sinh Phân viện nào đó. Kể từ giờ, Tập đoàn tài chính Hồng Bác sẽ không còn toàn quyền kiểm tra hành động của Phân viện, bao gồm quyền lựa chọn học sinh, muốn lấy người ra khỏi đó sẽ không phải là chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, Sài Tang đã rõ ràng, hiện giờ giá trị của học sinh Phân viện nào đó đã vượt xa 2400 kim tệ!
- Khoa Long đáng chết, không ngờ cũng chơi chiêu lén như thế.
Sài Tang luôn có tính tình tốt cũng không khỏi khẽ mấng ra, rõ ràng lần này Tập đoàn tài chính Hồng Bác đúng là trộm gã không thành còn mất nắm gạo.
Những người khác trong vãn phòng lại im lặng không nói, hiện giờ bọn họ có chút không rõ ràng, Phân viện rác rưởi trước kia lại có được nhân vật lợi hại như thế.
Không nhớ lại, trước đó bọn họ cũng nghe qua học sinh Phân viện nào đó, nhưng mãi tới giờ cũng chưa hề coi trọng.
Mà bây giờ mới coi trọng, thì đã chậm rồi. Dù sao hiện giờ Phân viện không phải chỗ do một mình Học viện Tây Tân quyết định, tuy rằng hai trường còn ở trong trạng thái nửa mở, nhưng mà muốn làm gì thì làm như trước, đã trở thành chuyện không thể.
Đương nhiên, nếu bọn họ biết học sinh Phân viện nào đó chính là Tiêu Hoằng, trước đó muốn gia nhập Học viện Tây Tân Ma Văn, kết quả bị Sài Tang trực tiếp vứt bỏ không cần, là vì để dành chỗ cho con cháu một vị quan lại, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- Tóm lại lần này chúng ta phải tăng mạnh tìm kiếm học sinh Phân viện nào đó. Có lẽ Tập đoàn Khoa Long sẽ che giấu hắn thật kỹ, nhưng không sao, chỉ cần tìm ra, liền dốc hết mọi giá đưa hắn sang đây, Khoa Long hứa cho hắn bao nhiêu chỗ tốt, chúng ta cho gấp đôi.
Sài Tang suy ngẫm một hồi, cuối cùng ra lệnh.
Lần này, người phụ trách tìm kiếm học sinh Phân viện nào đó, vẫn là do Miêu Thần phụ trách toàn quyền.
Phân phó xong mọi chuyện, sắc mặt Sài Tang mới tốt hơn một chút, sau đó khoát tay ra hiệu tan họp.
Miêu Đông Thăng rời phòng hiệu trưởng, sắc mặt không có chút dễ chịu, lập tức trở về chỗ mình, nhắn tin với Miêu Thần bảo hắn mau trở về.
Khoảng 10 phút sau, Miêu Thần đi tới chỗ Miêu Đông Thăng.
- Cha, ngài tìm con?
Miêu Thần khép cửa lại, ánh mắt nhìn vào Miêu Đông Thăng ngồi ở sô pha.
- Chuyện tìm kiếm học sinh Phân viện nào đó, con thấy sao?
Miêu Đông Thăng cũng không nhìn Miêu Thần, ngữ khí âm trầm hỏi.
- Còn chưa nghĩ kỹ, trước tiên tìm được rồi nói, không biết cha có ý kiến gì?
Miêu Thần trả lời, nhưng mà từ trong giọng Miêu Đông Thăng, dường như hắn
đã cảm nhận được thứ gì đó khác lạ.
- Tìm được hắn, khóa chặt hắn, giết chết hắn.
Miêu Đông Thăng phân phó, câu cuối cùng rõ ràng kèm theo một tia tàn nhẫn.
Miêu Thần nghe thế, thần sắc hơi đổi, nhưng mà nhanh chóng hiểu được ý của cha mình. Có thể nói chỉ tính riêng thực lực Ma Văn ảnh hiệu, rõ ràng Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật đặc thù làm cho cả đời Miêu Đông Thăng cũng không vượt qua được.
Dù là tìm được Tiêu Hoằng, hơn nữa để Tiêu Hoằng gia nhập Tập đoàn tài chính Hồng Bác, rõ ràng sẽ sinh ra ảnh hưởng dữ dội đối với Miêu gia, thậm chí địa vị của Miêu Đông Thăng. Danh hiệu Ma Văn ảnh hiệu sư đứng đầu Thái Ngô thành phải nhường chỗ, địa vị của Miêu gia ở Tập đoàn tài chính Hồng Bác cũng sẽ bị đả kích chưa từng có, đây là chuyện Miêu Đông Thăng tuyệt đối không thể chịu đựng được!
Nếu là thế, còn không bằng thần không biết quỷ không hay xử lý trước Tiêu Hoằng, khiến hắn hoàn toàn biến mất. Cứ thế, Miêu Đông Thăng sẽ vẫn là Ma Văn ảnh hiệu đại sư đứng đầu Thái Ngô thành hay sao?
- Đã rõ, thưa cha.
Hiểu được điểm này, Miêu Thần dứt khoát nghe lệnh, không hề có chút chần chờ, trong ánh mắt cũng toát ra hung tàn.
- Mật khác, con có thể sử dụng thân tín Miêu gia. Còn nữa, nếu có thể bắt sống tên học sinh Phân viện nào đó, tốt nhất bắt buộc hắn giao ra kỹ thuật đang nắm giữ, rồi mới giết sau!
Miêu Đông Thăng dặn dò tiếp.
- Đã rõ.
Miêu Thần nghe lệnh, liền lui ra ngoài.
Thời gian đã đến khuya, Tiêu Hoằng chơi một vòng lớn ở khu trò chơi, sau khi đưa Mộ Khê Nhi về nhà, liền có phần luyến tiếc trở về nhà mình. Trên đường, mặt vẫn còn cười hạnh phúc, cảm giác mọi thứ thật là tốt đẹp, mà chính điều tốt đẹp này cũng cổ vũ dũng khí cho Tiêu Hoằng sống sót.