Đối với hội biểu diễn của Vu Hinh, nói thật ra Lạc Tuyết Ninh không có nửa điểm hứng thú, nàng là một quân nhân, nhìn thấy một người ưỡn tới ưỡn lui mà có cảm giác mới đúng là quái đản.
- Đây là kiệt tác của Miêu Đông Thăng, Ma Văn ảnh hiệu sư đệ nhất của Thái Ngô Thành, Lạc Tướng quân thấy thế nào? Cũng không tệ chứ!
Bước vào bên trong ghế lô, Sài Tang thần sắc tươi cười, chỉ chỉ sân khấu sát đất ngoài song cửa, nói.
Nhìn thấy sân khấu hoa mỹ ngoài cửa sổ, cảnh tượng thỏa đáng, thần sắc Lạc Tuyết Ninh hơi vừa động, có chút kinh ngạc nói:
- cũng không tệ!
Một nơi Thái Ngô Thành xa xôi có vẻ lạc hậu này mà có thể có được kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu như thế, quả thực ra ngoài dự kiến của Lạc Tuyết Ninh.
Sài Tang ngồi một bên. tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc của Lạc Tuyết Ninh biến hóa rất nhỏ, kìm lòng không được khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một chút đắc ý.
Lão biết rõ đây tuyệt đối là cơ hội tốt để triển làm cho Tập đoàn tài chính Hồng Bác, nói không chừng còn có thể từ nơi quân đội đó đạt được một ít sinh ý lui tới quan trọng cùng nên.
Những người cùng đi với Sài Tang, vẻ mặt đồng dạng đầy đắc ý và tự hào, nhất là trước đó bọn họ biết được bố trí của hội trường Mộ Khê Nhi bên kia, quả thực chính là hòng bét. thậm chí một số khán giả xem cũng chưa xem liền thối lui khỏi hội trường.
Không hề nghi ngờ. tin tức như vậy đúng là đám người Sài Tang, Miêu Đông Thăng phi thường muốn nhìn thấy. Hủy diệt Mộ Khê Nhi đối bọn họ mà nói, chính là tượng trưng cho thắng lợi của Tập đoàn tài chính Hồng Bác.
- Lạc tỷ tỷ! Nghe nói Mộ Khê Nhi đại danh đỉnh đỉnh của Thái Ngô Thành, hôm nay đồng dạng cũng có hội biểu diễn, tỷ có muốn nhìn một chút hay không, đối lập một chút, vừa lúc Tập đoàn tài chính Hồng Bác chúng ta cũng muốn học tập một phen.
Sài Sương đứng phía sau Sài Tang, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, lời nói ngoài ý cùng thực rõ ràng, chính là muốn bêu xấu Mộ Khê Nhi một phen, bêu xấu một chút Tập đoàn Khoa Long, từ đó nổi lên thực lực của bên mình.
Kỳ thật đối với hội biểu diễn, Lạc Tuyết Ninh thật sự cũng không ham thích, dù sao nàng xuất thân là quân nhân, cho dù thích âm nhạc cũng là một loại hùng tráng sôi sục.
Không đợi Lạc Tuyết Ninh tỏ thái độ, đã thấy Sài Sương tự tiện làm chủ, nhẹ nhàng vận động Ma Văn điều khiển bên cạnh mình, ngay sau đó một cái màn hình thật lớn hình thành ở trước mặt bọn họ.
Màn hình chia làm hai bộ phận, bên trái là hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi, bởi vì tiếp sóng bình thường là lùi lại mười phút, bởi vậy, nhìn qua vẫn như trước có cảm giác đổ nát.
Còn bên kia là hiện trường thu hình hội biểu diễn của Vu Hinh, Vu Hinh đang uốn éo tới lui, dường như có một ý vị khác hẳn.
- Cái này... cái này rốt cuộc là gì vậy?
Nhìn thấy thế giới đổ nát ở sân thể dục Tạp Gia, tuy rằng Sài Sương sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn phát ra thanh âm như thế, đồng thời làm ra một bộ dáng không thể tưởng tượng.
- Cái này còn phải nói sao? Không có Miêu Đông Thăng đại sư bố trí hội trường, xuất hiện cảnh tượng như vậy cũng không ngoại lệ.
Hạ Duẫn Chỉ thuận theo lời nói của Sài Sương lên tiếng.
Mấy sĩ quan ở phía sau Lạc Tuyết Ninh, có thể nói nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút bất ngờ. Không sai, bọn họ không hiểu biết lắm về loại hội biểu diễn này, nhưng cũng biết phần nào, nhưng bố trí hội trường như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, tuy rằng không có phản ứng quá lớn, nhưng sự đắc ý trong lòng lão đã bay lên tới cực điểm. Hiện giờ ý nghĩ trong lòng lão, đã rất rõ ràng: đạp đổ Tập đoàn Khoa Long xong, sẽ lập tức quay đầu đạp Tập đoàn Thiếu Giang; tranh thủ đoạn thời gian Lạc Tuyết Ninh dừng lại đây, xác lập địa vị bá chủ của mình ở Thái Ngô Thành.
Tuy nhiên, ngay lúc mọi người ở đây đều toát ra vẻ khinh thường, chỉ thấy thế giới đổ nát trên màn hình bên trái đã nở ra thêm nhiều hoa trắng, kế tiếp là tiếng ca của Mộ Khê Nhi, rồi toàn bộ thế giới đổ nát kia bỗng nhiên có biến hóa kỳ diệu: Những đóa hoa màu trắng chậm rãi nở rộ, đồng thời thảm cỏ, cây cối dòng sông
con suối trong nháy mắt rải kín toàn bộ phía trên thế giới đổ nát.
Nguyên vốn hội trường cũ nát khó coi, trong nháy mắt biến thành thế ngoại đào nguyên.
- Ồ?
Lạc Tuyết Ninh vẫn đang tỏ vẻ không mấy hào hứng, nhìn thấy một màn như vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi, dồn toàn lực chú ý vào sân thể dục Tạp Gia. Nói không khoa trương chút nào, cảnh tượng kỳ diệu như thế, dù là Lạc Tuyết Ninh cũng chưa bao giờ thấy qua.
Vừa rồi mọi người còn là vẻ mặt khinh miệt, chuẩn bị tiếp theo trào phúng vài câu, giờ khắc này trên mặt ai nấy đều như cứng lại.
- Có thể sao? Đây rốt cuộc là làm sao?
Trước đó Sài Sương giả mù sa mưa. giờ cũng không khỏi phát ra thanh âm như thế, sắc mặt đã trở nên một màu tái nhợt.
Ngay cả Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, cũng có chút trở tay không kịp.
Bản thân lão chính là Chế Văn đại sư, đúng lý so với người khác xem càng thêm sâu sắc, lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu phát huy đến mức tận cùng mang đến, thế nhưng có thể phát huy Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ này, trong ấn tượng của lão ở Thái Ngô Thành là không có khả năng xuất hiện nhân vật như vậy.
- Cái này...
Sài Tang kìm lòng không được khẽ kêu lên.
- Không có khả năng! Miêu Đông Thăng đã trở về, Tập đoàn Khoa Long không có khả năng chế tạo ra Ma Văn hình ảnh như thế, trong đó nhất định có giả dối.
Trong lúc đầy kinh ngạc, Hạ Duẫn Chỉ lập tức nói ra ý tưởng thật trong lòng mình.
Nhưng lời nói như vậy lại có vẻ nói rõ mình là người thiển cận, giả dối ư? Ma Văn ảnh hiệu bản thân nó chính là giả, mà đặc điểm của nó chính là dùng cái giả đánh tráo, càng để cho người ta cảm thấy đó là thật thì càng chứng minh Ma Văn ảnh hiệu sư cao siêu.
Ở bên trong một ghế lô khác, Miêu Đông Thăng đang ngồi bên một bàn trà, trước mặt đặt một ly rượu đỏ, đang xem xét tỉ mỉ kiệt tác của mình. Miêu Thần ngồi bên cạnh.
Ở trong đầu Miêu Đông Thăng xem ra. hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu lần này tuyệt đối là chế tác xuất sắc nhất trong cuộc đời lão.
Đương nhiên, còn có một điểm đó chính là Ma Văn ảnh hiệu của lão cũng không phải thiết kế theo hình thức tử mẫu, một khi thiết trí xong, không cần bản thân cũng có thể khống chế, chỉ cần nhân viên công tác khác lúc nào cũng điều chỉnh là được.
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Miêu Đông Thăng thì thào tự nói, rồi nhẹ giọng hỏi Miêu Thần ngồi bên cạnh.
- Chắc hẳn diễn xuất lần này chấm dứt, lại lần nữa dẫn tới một phen chấn động rồi!
Miêu Thần cung kính đáp lời, trên nét mặt đầy đắc ý. Có thể nói, Miêu gia bọn họ có thể phát triển cho tới hôm nay, một là nhờ kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu của Miêu Đông Thăng, thứ hai là nhờ Miêu Thần hắn là đại thiên tài của Thái Ngô Thành.
“Ầm!”
Gần như đúng lúc này, cửa phòng ghế lô bỗng nhiên bật mở ra, ngay sau đó gã trợ thủ của Miêu Đông Thăng vội vả bước vào, trên nét mặt tràn ngập rung động.
- Vương trợ thủ, sao vậy? Chuyện quái gì mà kinh ngạc thế!
Thấy trợ thủ lỗ mãng ào ào xông vào phòng, Miêu Đông Thăng có vẻ bất mãn hỏi.
- Miêu đại sư! Tình hình có chút không đúng! Mộ Khê Nhi... hội biểu diễn của nàng...
Gã trợ thủ ấp úng nói.
- Mộ Khê Nhi? Hội biểu diễn? Hội biểu diễn của nàng? Không có ta, hẳn là chế tác rất thô sơ phải không, hoặc là sắp thất bại rồi phải không? Mà cái này đâu có gì đáng ngạc nhiên chứ! Nên nhớ, không có Miêu Đông Thăng ta, Mộ Khê Nhi cũng không là gì, nhiều lắm chỉ có thể xem như là một nữ sinh nho nhỏ có chút nhan sắc mà thôi!
- Không... không phải như thế! Hay là ngài nhìn thử xem đi!
Trợ thủ vừa lau mồ hôi trên đầu vừa đáp lại, tiếp theo liền mở ra một màn hình.
Chỉ thấy bên trong màn hình, chương nhạc thứ nhất của Tiêu Hoằng đặt ra đang tiến vào cao trào, tiếng ca dịu dàng của Mộ Khê Nhi vẫn đang tiếp tục như trước. Ở trung tâm sân khấu, đã chuyển đổi thành một mảng rừng cây sinh cơ dạt dào, bốn phía khán đài ở lối ra vào, phân biệt hình thành mấy thác nước chảy tụ vào hồ nước ở trung tâm.
Tất cả cảnh vật, bao gồm dòng nước chảy, sóng nước phản xạ trên mặt hồ, quả thực to lớn, đồ sộ giống y như thật.
- Đây là gì?
Nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, Miêu Đông Thăng vốn vẻ mặt tự phụ tràn đầy tự tin, gần như lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lụi xuống, hai mắt mở lớn, miệng há hốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vô tận.
Lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu, nhưng có thể vận dụng Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ như thế, cho dù thân là Ma Văn ảnh hiệu đại sư, lão nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Mọi sự đều sợ một cái so sánh, mà lão từng tự nhận là kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu tiên tiến siêu cấp, cùng so sánh với rộng rãi toàn trường như thế, quả thực lão đã biến thành một đứa trẻ, gần như không thể so sánh.
Càng tuyệt vọng chính là trường hợp như vậy, quả thực đúng là tiếng ca của Mộ Khê Nhi quyết định cho cảnh vật, ca từ, làn điệu hòa hợp thành một thể cùng với cảnh vật bốn phía.
Mộ Khê Nhi dáng người xinh đẹp, giờ khắc này đã được họa cảnh bốn phía phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn.
Miêu Thần ngồi một bên, cả người lại cứng đờ tại chỗ, ở trong ấn tượng của hắn, Thái Ngô Thành sao có thể lại cất dấu Ma Văn ảnh hiệu sư cường hãn như thế? Điều đó không có khả năng!
Toàn bộ dân chúng Thái Ngô Thành cũng như thế, thời điểm bắt đầu không hề nghi ngờ, Vu Hinh chiếm cứ ưu thế hấp dẫn tuyệt đối. Tuy nhiên, vẫn luôn có một số ít người nghiêng về Mộ Khê Nhi, khi nhìn thấy hình ảnh ở sân thể dục Tạp Gia, cùng với tiếng ca duyên dáng của nàng, trong nháy mắt đều bị rung động.
Hai người nếu đặt cùng một chỗ so sánh, thì rõ ràng có thể cảm nhận được: Mộ Khê Nhi giống như một hoa sen mới nở, thanh bạch cao quý; trái lại bên kia, Vu Hinh uốn éo nhảy nhảy, lại có vẻ nông cạn thô tục hơn nhiều.
Trước đó, bọn họ còn bị Miêu Đông Thăng bố trí sân khấu mà ngạc nhiên thán phục, nhưng khi nhìn thấy thiết kế của Tiêu Hoằng, gần như thuần một sắc hoàn toàn đổi qua kênh mới, toàn bộ quay qua xem hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.
Đồng thời không ngừng là cảnh tượng biến hóa cực kỳ rất thật, cảm thấy ngạc nhiên thán phục, đồng thời một vấn đề cũng bắt đầu quanh quẩn trong đầu bọn họ, Ma Văn ảnh hiệu sư của Mộ Khê Nhi rốt cuộc là ai?
Gần như chỉ ngắn ngủn nửa tiếng, lại nhìn các đài Ma Văn điện ảnh và truyền hình trước đó chỉ mua quyền tiếp sóng hội biểu diễn của Vu Hinh, thị hiếu người xem trong nháy mắt liền giảm xuống ước chừng 90%, mà còn có xu thế tiếp tục giảm xuống.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính, thần sắc vẫn bình thản như trước. Hiện tại hắn cũng không có thoải mái như Miêu Đông Thăng, tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú khát vọng của từng khán giả, Tiêu Hoằng vẫn là khẽ cười cười.
Nhìn thân ảnh Mộ Khê Nhi chậm rãi chìm xuống phía dưới sân khấu, dựa theo kế hoạch từ trước, chương nhạc thứ nhất đã hoàn toàn chấm dứt. Trên thực tế, chương nhạc thứ nhất hoàn toàn chỉ là hâm nóng, buổi diễn chân chính đúng là còn ở phía sau.
- Chương nhạc thứ hai: Chiến Trường.
Theo một giọng nam trầm thấp qua đi, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu điều động Ngự lực, thông qua Ma Văn chủ trung tâm điều khiển hơn 1000 Ma Văn ảnh hiệu, bắt đầu tiến hành thay đổi cảnh vật trên diện rộng.
Trong nháy mắt, chỉ thấy trong sân thể dục, vốn cảnh vật bốn phía vô cùng tươi mát, cùng với tiếng di chuyển của máy móc, đủ loại kiến trúc kiểu dáng hiện đại đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, trên bầu trời bay lượn đã không phải là chim chóc, mà là từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ xé bầu trời.
Chỉ ngắn ngủi trong mấy giây, họa cảnh chiến trường tráng lệ, rộng rãi liền hiện ra trong tầm nhìn của khán giả.
“Ầm!”
Cùng với âm hiệu mạnh mẽ, hình ảnh một quả phi đạn lập tức oanh kích phía trên một đại lâu cao chọc trời, tiếp theo là tiếng ca trào dâng của Mộ Khê Nhi vang lên trong tiếng âm nhạc sôi sục, giống như kèn hiệu phản kích.
Bên trong bầu trời một số Ma Văn chiến đấu cơ đồng loạt xuất động, xé bầu trời; trên mặt đất, Ma Văn xe thiết giáp, cùng quân nhân vò trang hạng nặng cũng nhất tề hành động.
Chỉ ngay từ đầu, toàn bộ chương nhạc liền tiến vào tới cao trào
Giờ này khắc này Mộ Khê Nhi, cũng một thân quân trang diễm lệ xuất hiện ở phía trên một tòa nhà.
-Oa!
Toàn bộ hội trường, gần như trong nháy mắt đồng loạt phát ra tiếng vang như thế.
Thậm chí khán giả ở một bên khán đài, còn bởi vì một “Ma Văn chiến đấu cơ” xẹt qua đỉnh đầu, theo bản năng cúi mình xuống ẩn núp, đủ để thấy cảnh toàn trường rất thật.
Mà giờ khắc này, Lạc Tuyết Ninh ở trong ghế lô sân thi đấu thể thao Lâm Mạn, cũng đã bị Ma Văn ảnh hiệu của Tiêu Hoằng mê hoặc, nhất là khi tiến vào chương nhạc thứ hai, hình ảnh chiến đấu rộng rãi chính là hợp với khẩu vị của nàng, đồng dạng cũng làm cho nàng thật lâu không thể tự kềm chế được.
Trái lại ở màn hình kia, Vu Hinh như trước đang líu ríu, quả thật ít nhiều làm cho Lạc Tuyết Ninh cảm thấy có hơi phiền lòng.
- Phiền quá, tắt hình ảnh màn hình bên phải đi, toàn bộ phát tin hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi đi!
Lạc Tuyết Ninh có điều hơi vong ngã, đưa ra phân phó như thế.
Lời này, không thể nghi ngờ đối với Sài Tang vốn muốn khoe khoang một phen, lại bị một lần đả kích trầm trọng.
Cái này là gì? Ở bên trong ghế lô chỗ Vũ Hinh, có hiện trường không xem cố tình muốn xem tiếp sóng về Mộ Khê Nhi.
Tuy rằng trong lòng có chút không cam lòng, hoặc giả hơi cảm thấy xấu hổ, nhưng đây là Lạc Tuyết Ninh phân phó, tự nhiên Sài Tang không dám vi phạm, chỉ đành ngoan ngoàn nghe theo.
về phần Miêu Đông Thăng trong phòng bao gần đó, giờ này đã hoàn toàn như hóa đá phía trên ghế ngồi. Sự tự tin, đắc ý cùng với khinh thường hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi trước đó, đã hoàn toàn triệt để bị hình ảnh trong màn hình trước mắt đánh cho dập nát.
Đối với thất bại nào khác, Miêu Đông Thăng có thể theo thói quen nguỵ biện, tìm lấy cớ, nhưng đối với cảnh tượng trước mắt, lão cũng phải á khẩu không trả lời được. Thực lực của đối phương không hề nghi ngờ vượt qua lão không chỉ một cấp bậc, mà là cách biệt một trời một vực.
Đối phương chế tạo ra Ma Văn, cùng với xưng là Ma Văn ảnh hiệu, còn không bằng nói là Ma Văn huyền ảo ma quái còn chuẩn xác hơn.
Miêu Thần ngồi bên cạnh Miêu Đông Thăng, đồng dạng có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh như thế, sắc mặt vốn nghiêm túc mà có vẻ âm trầm trước đây cũng đã bị kinh sợ mà trắng bệch.
Hắn từ thuở nhỏ sinh trưởng ở Thái Ngô Thành, có thể nói đối với Thái Ngô Thành rõ như lòng bàn tay. Nhân vật có thực lực giống như người này, dựa theo đạo lý mà nói không có khả năng không có tiếng tăm gì, vậy mà bỗng dưng lại xuất hiện, đánh cho bọn họ một cái trở tay không kịp.
Cho dù là ở thành khác tới, cũng chưa từng nghe nói qua có người nào có năng lực giống như người này.
Cùng lúc đó, có thể nói toàn bộ Thái Ngô Thành đều đã bị hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi làm cho sôi sục, vừa hưng phấn vừa ngường mộ Mộ Khê Nhi đáng tin. Dù là người ngày thường đầy thành kiến với Mộ Khê Nhi, lúc này hoặc là phản chiến, hoặc là rõ ràng câm miệng.
về phần Vu Hinh, không thừa nhận cũng không được, giờ này khắc này Vu Hinh biểu diễn so sánh với hội biểu diễn chấn động lòng người của Mộ Khê Nhi qua ảnh hiệu cùng với tiếng ca, quả thực liền biến thành thô tục trắng trợn thấp kém.
Đương nhiên, Vu Hinh vẫn đang vặn vẹo thân thể trên sân khấu, hát những ca khúc cháy bòng, cũng không có phát hiện về hành động hội biểu diễn kinh người của Mộ Khê Nhi.
Vu Hinh vẫn như trước trong cảnh tự say mê mình, thậm chí đang hát múa còn tâm huyết dâng trào, chỉ hát ca khúc đến một nửa, rồi đưa dụng cụ Ma Văn khuếch đại âm thanh nhắm ngay khán giả, sau đó tự mình lớn tiếng nói:
- Mọi người cùng nhau ca được không ạ?
Dưới khán đài rơi vào cảnh trầm lặng, không có người nào trả lời.
Đúng lúc này, Vu Hinh mới nhìn thấy gần như tất cả khán giả ở hiện trường đều cúi đầu nhìn vào Ma Văn điện ảnh và truyền hình tùy thân mang theo bên mình, trong ánh mắt có rung động, cũng có say mê.
“Cái này...”
Vu Hinh nhìn thấy một màn như thế, thân mình lập tức cứng đờ, xấu hổ đến không biết làm sao. Trong lòng nàng có thể nói đang quay mòng mòng, nhưng may mà thông qua chức nghiệp rèn luyện hàng ngày, nàng mạnh mẽ áp chế loại xấu hổ này xuống, tiếp tục múa hát.
Tuy nhiên, không người nào cổ động, không người nào để ý tới, Vu Hinh sôi nổi nhảy múa trên sân khấu, không thể nghi ngờ đã biến thành một thằng hề nhảy nhót, xấu hổ vạn phần.
Cùng lúc đó, tại sân thể dục Tạp Gia, tuy rằng cũng là một cảnh tĩnh lặng, nhưng loại tĩnh lặng này hoàn toàn là một loại rung động không thể nói nên lời.
Lúc này, diễn xuất đã tiến vào chương nhạc thứ ba, hình ảnh đã biến thành vũ trụ mênh mông, bốn phía Ma Văn chiến hạm, Ma Văn chiến đấu cơ bị phá hại, không ngừng trôi lềnh bềnh giữa tinh hà mênh mông, hết thảy có vẻ rách nát không chịu nổi.
Có thể nói, toàn bộ hội trường lớn đồng thời lại tràn ngập nỗi bi thương mờ nhạt.
Mà giờ khắc này Mộ Khê Nhi nhìn qua, còn đang đứng phía trên boong tàu một chiếc chiến hạm rách nát, nhạc khúc khi thì thê lương, khi thì thúc giục quân nhân hăm hở tiến lên, xây dựng quê hương.
Lạc Tuyết Ninh vẫn đang nhìn chăm chú hình ảnh trong màn hình, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc lại hơi biến đổi, không phải vì khiếp sợ Pháp kỹ của Tiêu Hoằng, mà là. Cánh tay đan chống cằm, cũng không kìm lòng được hơi giật giật.
“Quen thuộc!”
Đây là cảm nhận đầu tiên của Lạc Tuyết Ninh về hình ảnh này, nhưng nàng có thể xác định, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua hình ảnh quá thê thảm như thế. Ma Văn chiến hạm, chiến đấu cơ đều bị phá hủy, trong thảm thiết có một loại bi thương mờ nhạt.
“Rốt cuộc ta thấy ở nơi nào?”
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh phát ra nghi vấn như thế, là trong mộng sao?
Rất nhanh, nhìn lại hình ảnh bên trong màn hình, Tiêu Hoằng mặc khôi giáp tinh tế, mang mặt nạ bảo hộ chiến đấu, đã tùy cơ xuất hiện, cùng Mộ Khê Nhi múa vài phút ngắn ngủi.
“Ồ?”
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh lại lần nữa phát ra nghi hoặc.
“Quen thuộc!”
Một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc lại lần nữa hiện lên, loại khí tức này cùng thời điểm lúc trước nàng nhìn thấy Quyền Tàng, gần như giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ là hắn?
Lạc Tuyết Ninh nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên, cảm nhận như vậy nàng cũng không nói ra.
Ở bên trong ghế lô gần đó, cha con Miêu Đông Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ, mới không lâu hội biểu diễn Vu Hinh còn náo nhiệt phi thường, lúc này toàn trường đã trở nên vô cùng tĩnh lặng, thậm chí đại bộ phận khán giả đã trước thời hạn rời đi, chính là muốn tìm một chỗ im lặng để xem tiếp hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.
Tình hình như vậy làm cho sắc mặt Miêu Đông Thăng hết biến lại đổi. Ở trong đầu lão đây là trắng trợn làm nhục cùng với châm biếm lớn lao đối với lão.
Đương nhiên, trong loại cảm xúc này còn kèm theo thành phần ghen tị thật lớn, bởi vì không có ai biết rõ hơn so với Miêu Đông Thăng, Tiêu Hoằng chế tạo ra Ma Văn như vậy, chính lão không cách nào vượt qua được.
Mặc dù lão có thể phòng chế ra tất cả Ma Văn ảnh hiệu, nhưng Ma Văn trung tâm chủ khống này cũng không phải lão có thể chế tạo ra được. Lão là người trong nghề tự nhiên có thể nhìn ra được, hiệu quả của toàn bộ hội trường, khẳng định trong đó đã sử dụng một loại kỹ thuật cực độ cao siêu.
Có ý nghĩ như vậy, Miêu Đông Thăng đã năm chặt năm tay, cảm giác cao cao tại thượng trước đây chỉ cảm thấy bị người hung hăng giẫm nát dưới chân. Càng làm cho lão cảm thấy dị thường không xong, chính là lão lại không còn sức để phản kháng.
Miêu Thần ở một bên cũng như thế, trong sắc mặt khiếp sợ lộ ra vẻ xanh mét.
Rất nhanh, hội biểu diễn Mộ Khê Nhi, liền tiến vào một chương nhạc cuối cùng: Hy Vọng.
Tiêu Hoằng một lần nữa quay về phòng điều khiển chính, trên trán đã tươm ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn. vừa có vẻ thần bí vừa quỷ dị.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không dám có mảy may chậm trễ, rất nhanh điều chỉnh Ngự lực thông qua Ma Văn trung tâm chủ khống, phi thường lưu loát chuyển đổi cảnh tượng.
Ngay sau đó, trong tầm mắt khán giả chỉ thấy từng viên từng viên tinh cầu rực rỡ, đang cấp tốc tới gần rồi rất nhanh tiến vào trong đó.
Loại tình hình di chuyển không ngừng này, nhìn mặt đất trước mặt không ngừng trở thành lớn có vẻ cực kỳ chân thật, đối với mọi người mà nói, tuyệt đối là xưa nay chưa từng thể nghiệm qua.
Hơn nữa Tiêu Hoằng trước đó thiết lập Ma Văn thu hình, hình ảnh chụp hình cũng là vừa khớp
Sau một lát. khán giả có cảm giác như đang đặt mình trong một thế giới Tiên Cảnh, bốn phía nơi nơi đều là cây cối kỹ hình dị trạng, có những nụ nấm xinh đẹp cùng với những đóa hoa ướt át tươi đẹp, trong đó còn có tiên tử mang đôi cánh chuồn chuồn tự do tự tại bay múa giữa những bụi hoa, làm cho người ta có cảm giác giống như mộng ảo.
Lúc này Mộ Khê Nhi toàn thân mặc váy dài màu trắng, xuất hiện phía trên sân khấu, sau lưng là một đôi cánh dùng Ma Văn ảnh hiệu chế tạo ra. có thể nói tinh tế đến cực điểm, gần như mỗi một chỉ tiết, đều chế tạo vô cùng rõ ràng, làm cho người ta đầu tiên có cảm giác đây là từ trên thân thể Mộ Khê Nhi mọc ra đôi cánh bình thường.
Tiếp theo, Mộ Khê Nhi nghiêm túc dựa theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, không có bất kỳ động tác ngoài sức tưởng tượng giống như Vu Hinh. cũng không có bất kỳ chuyển động nào, nàng khẽ dang ra hai tay, rồi phát ra tiếng ca trong trẻo, xa xưa mà lâu dài giống như bài ca phúng điếu của một tinh linh cao đẳng.
Khiến mọi người như si ngốc như say, không thể dứt bỏ.
Có thể nói, hầu hết các ca khúc trước đây Mộ Khê Nhi biểu diễn khán giả đều rất quen thuộc, nhưng dưới bầu không khí này, khi nghe lại liền có một loại hương vị khác.
Đồng thời, theo hiệu ứng truyền miệng của mọi người. gần như toàn bộ Thái Ngô Thành, đúng lúc này phàm là người có thể nhìn thấy màn hình, gần như thuần một sắc rầm rộ truyền phát tin hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.
Người đi qua đường cùng đều ngừng lại, nghỉ chân nhìn xem. Giờ khắc này, dường như chỗ nào có màn hình thì có đám đông người. Tuy nhiên, đặc biệt không có hoan hô, không có bàn luận, chỉ là yên lặng nhìn xem. Toàn bộ Thái Ngô Thành dường như đều vang vọng tiếng ca của Mộ Khê Nhi.
về phần Vu Hinh. dường như trên thế giới này chưa từng có người này tồn tại, giờ này, mọi người đã quên bẵng, đã vứt nàng lên chín từng mây.
Cảnh tượng rung động tâm linh như thế, thật sự người của Thái Ngô Thành từ trước đến nay chưa từng thấy qua. thậm chí một số người đa sầu đa cảm. đã xúc động đến rơi nước mắt.
Mà trước đó mấy trăm người bởi vì nhìn thấy thế giới cũ nát mà trước thời hạn thối lui ra, nhìn thấy hình ảnh huyền diệu trong màn hình như thế, ruột gan đều như bị đốt cháy, hận không thể trực tiếp tát vào miệng mình mấy cái, nguyên vốn còn muốn một lần nữa quay lại hội trường, kết quả lại bị thủ vệ ngăn ở ngoài cửa sân thể dục, nguyên nhân chính là sợ bọn họ lại lần nữa tiến vào phá hòng hiệu quả của hình ảnh Ma Văn ảnh hiệu.
Rất nhanh. Mộ Khê Nhi biểu diện ca khúc cuối cùng đã đến gần giai đoạn chót, theo một âm phù cuối cùng Mộ Khê Nhi phát ra. nhìn lại vị trí của Mộ Khê Nhi trên sân khấu, đột nhiên phát ra một vầng hào quang chói mắt.
Khi khoảnh khắc hào quang kia chấm dứt. Mộ Khê Nhi gồm luôn tất cả hình ảnh giống như mộng ảo trước đó, cùng một lúc biến mất. trước mắt lại lần nữa khôi phục lại thế giới trống rỗng nhưng lạnh lùng đổ nát. cái bàn cũ nát. sân khấu xiêu vẹo, và ngoài khán giả ra không còn gì khác, dường như Mộ Khê Nhi bốc hơi khỏi nhân gian rồi.