Ma Ngân

Chương 15: Hoằng Gia






Hai tay khẽ dùng sức, trải qua mấy lần thử, rốt buộc Tiêu Hoằng ghép kín được đoạn xương gãy, tiếp theo Tiêu Hoằng bắt đầu dùng hết toàn lực khống chế Ma Văn dược điều trị thúc đẩy xương bị tổn hại của Lâm Tử lành lại.
Bởi vì bây giờ Tiêu Hoằng sử dụng Dược văn chỉ là Ma Văn cấp thấp, muốn lập tức trị lành gãy xương là không hiện thực, bởi vậy chỉ có thể thông qua điều trị nhiều lần mới đạt được hiệu quả lành lặn hoàn toàn, nhưng hiệu quả vẫn tốt hơn nhiều lần so với phương thức truyền thống.
Thấy thần sắc tập trung của Tiêu Hoằng, cánh tay khống chế Ma Văn điều trị tản ra ánh sáng xanh lục, nhẹ nhàng đặt lên chỗ đau, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, khóe miệng Lâm Tử không khỏi giật giật, tràn ngập vẻ cảm kích.
Đây cũng là vì cái gì mà Tiêu Hoằng bề ngoài quái gở, lạnh như băng, nhưng trong mắt nhóm người Lý Nhạc, địa vị của Tiêu Hoằng đặt ở rất cao. Đừng nhìn bình thường Tiêu Hoằng luôn có vẻ vĩnh viễn không quan tâm, nhưng nếu thật sự ra tay thì tuyệt đối có thể dựa vào.
Mấy giờ trôi qua, trải qua ba lượt trị liệu, mỗi lần mười phút, xương chân của Lâm Tử cơ bản lành lặn, ngoại trừ cẳng chân còn hơi sưng lên ra thì đã không có gì đáng ngại nữa.
- Được rồi, đứng lên đi lại thử xem.
Thu hồi Dược văn, Tiêu Hoằng lau mồ hôi, nói với Lâm Tử.
- Như vậy là khỏe rồi?
Lý Nhạc rụt rè đi tới hỏi nhỏ, theo suy nghĩ của hắn, gãy xương sẽ phải nghỉ ngơi mấy tháng, đương nhiên đó là theo phương pháp điều trị truyền thống.
Nghe theo Tiêu Hoằng nói, Lâm Tử cẩn thận ngồi dậy, mũi chân hơi dính vào mặt đất thử một chút, không đau, điều này làm ánh mắt Lâm Tử sáng lên, tiếp theo từ từ đứng lên, chỉ cảm giác có một chút xíu đau đớn, không có gì đáng ngại.
Chầm chậm đi vài bước, còn nhảy thử, đã không có gì ngại, điều này làm cho ánh mắt không yên của Lâm Tử hiện lên một chút ánh sáng, một phần mừng rỡ, loại cảm giác sống sót trong chỗ chết, mất mà lại được này làm trong lòng hắn đủ mọi cảm xúc lẫn lộn. Cũng không thể nào ngờ được, Tiêu Hoằng bình thường lạnh nhạt lại ra tay thần kỳ như thế.
Lý Nhạc ở bên cạnh nhìn Lâm Tử vừa rồi đau đến chết đi sống lại, bây giờ đã có thể vui vẻ chạy nhảy, không khỏi dụi mắt, vẻ mặt khó tin:
- Không phải chứ, ta đang nằm mơ hay sao.
Thấy Lâm Tử đã khỏe lại, Tiêu Hoằng cũng thở phào nhẹ nhỏm, cảm giác thành tựu đột nhiên sinh ra từ đáy lòng. Rõ ràng, đây là bệnh nhân đầu tiên mà Tiêu Hoằng tự tay trị khỏi.
Không nói nhiều lời, liền lấy ra tờ giấy, bắt đầu viết như bay.
Hưng phấn ngắn ngủi trôi qua, Lâm Tử mới phản ứng lại, một lần nửa chuyển ánh mắt cảm kích về phía Tiêu Hoằng:
- Hoằng ca, lần này thật sự, thật sự cảm ơn ngài, không có ngài, coi chừng mạng nhỏ của ta khó mà giữ được nữa, chỉ là không biết phí chữa trị cần... cần bao nhiêu?
Mấy chữ cuối cùng Lâm Tử có vẻ không yên, tuy rằng biết Tiêu Hoằng sẽ không chém giá thẳng tay, nhưng mà người ta trị ình mà mệt mỏi hơn hai tiếng, không nhắc một chút thì đúng là không biết làm người. Huống chi người ta sử dụng là Dược văn, bần dân bình thường làm sao có đãi ngộ như thế.
- Lần này là miễn phí vậy, nhưng mà chỉ giới hạn một lần thôi.

Tiêu Hoằng nói xong, liền xé tờ giấy vừa viết nhét vào tay Lâm Tử:
- Đây là phương thuốc trị tan máu bầm, đi Diệu đan dược quán bốc thuốc, không tốn nhiều tiền, hai mươi mấy đồng tệ là đủ rồi.
Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, nhìn lại phương thuốc trong tay, cả người Lâm Tử nháy mắt bị cảm động muốn khóc, lúc này vỗ ngực hào hùng nói với Tiêu Hoằng:
- Hoằng ca, ngài yên tâm, về sau mạng của Lâm Tử chính là của ngài.
Đối với lời trượng nghĩa như vậy, Tiêu Hoằng phản ứng rất bình thản, hơi khoát tay cười nói:
- Ta không cần mạng của ngươi, ta lấy cũng vô dụng, về sau sống cho tốt là được rồi.
Nói xong, Tiêu Hoằng khoát tay ra hiệu hắn và Lý Nhạc có thể đi ra.
Lâm Tử còn muốn nói gì, nhưng mà lại bị Lý Nhạc kéo sang một bên, ý bảo Lâm Tử ngậm miệng. Lý Nhạc có chút hiểu rõ tính tình của Tiêu Hoằng, đó là không thích người khác dây dưa với hắn, có gì muốn nói thì ghi trong lòng là được rồi.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài trừ bỏ đồng bọn của Lý Nhạc ra, đám người Trình Vinh tùy tiện dựa vào thân cây, có phần không kiêng nhẫn, dù sao bọn họ đã chờ hơn hai tiếng, bây giờ ngay cả bọn họ cũng cảm thấy ngồi đợi ở đây là một chuyện ngu xuẩn.
Về phần những người vây xem trước đó đã rời đi bảy tám phần, chỉ còn bốn năm tên nhàn rỗi phát chán vẫn đang chờ đợi, mục đích là muốn xem trò cười của Tiêu Hoằng, Lý Nhạc cùng Lâm Tử. Đối với những tên cả ngày lấy quặng buồn tẻ, rõ ràng đây là cơ hội giải trí khó có.
- Trình ca, cái tên họ Tiêu kia, cùng Lý Nhạc đang làm cái quỷ gì? Sao mà cả buổi rồi vẫn không có chút động tịnh gì? Không lẽ là trị không được, lại sợ bị chúng ta cười nhạo?
Khóe miệng Trình Vinh ngậm điếu thuốc giá rẻ, hít một hơi thật sâu, khinh thường nói:
- Ngoài cái đó ra thì còn cách giải thích nào khác? Coi chừng lúc này cái chân của Lâm Tử kia đã sắp tàn phế, đây là kết cục đi cầu lang băm, Tiêu Hoằng kia tính là cái thứ gì chứ.
Cót két.
Đúng lúc này, cửa phòng cũ nát nhà Tiêu Hoằng chậm rãi mở ra khe hở, lộ ra nửa khuôn mặt xấu xí của Lý Nhạc, tiếp theo Lý Nhạc liền rụt rè đi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng của Lý Nhạc như thế, vẻ khinh thường trên mặt Trình Vinh càng đậm hơn:
- Lý Nhạc, ta còn tưởng là ngươi muốn làm rùa rút đầu đến tối luôn chứ, không nhịn được ra rồi hả? Sao rồi? Chân bạn hữu Lâm Tử của ngươi coi ra hư...
Không đợi Trình Vinh nói hết lời, vẻ khinh thường của Trình Vinh thậm chí là đồng bọn của hắn bỗng cứng lại, chỉ thấy Lâm Tử trước đó chật vật khó coi, đã nghênh ngang theo sát sau lưng Lý Nhạc đi ra từ trong nhà, nhìn bề ngoài không khác gì như người bình thường.
Vốn những người khác còn muốn hùa theo lời Trình Vinh tuôn ra những lời trào phúng khó nghe, tất cả liền bị nghẹn trở vào, cả người nháy mắt cứng ngắc.
Đám người chuẩn bị xem náo nhiệt cũng sắc mặt đại biến, há hốc mồm mắt trợn muốn lọt xuống đất.

Sao có thể như thế được?
Đây là phản ứng đầu tiên khi mọi người thấy bộ dáng của Lâm Tử như thế, dựa theo những gì họ nghĩ trước đó thì kết quả tốt nhất là chân Lâm Tử được băng bó xong, sau đó nâng trở ra ngoài.
Nhưng trước mắt, Lâm Tử trực tiếp nghênh ngang đi ra, cái này quá khoa trương đi chứ, có thể đạt đến hiệu quả này thì chỉ có thể vận dụng Ma Văn dược, nhưng mà có thể khống chế Ma Văn dược là điều không thể tưởng tượng trong các thợ mỏ bọn họ, huống chi là Tiêu Hoằng bình thường trầm lắng kia.
Không chỉ Trình Vinh cùng những người khác, ngay cả mấy đồng bọn của Lý Nhạc cũng một đám há to miệng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết phải biểu đạt tâm tình hiện giờ như thế nào.
- Không... không lẽ cái tên Tiêu Hoằng kia biết vận dụng Ma Văn dược?
Không biết là ai trong đám người phát ra lời này, tiếp theo liền xôn xao cả lên, trong lời nói ngoại trừ kinh hãi ra thì chỉ có kinh hãi, một tên thợ mỏ nhỏ nhoi có thể vận dụng Ma Văn dược, ở trong mắt bọn họ là chuyện kỳ quái trên trời.
Bởi vì có thể vận dụng Dược văn, không chỉ đạt tới Ngự lực cấp hai là đủ, còn phải học được chế tạo Ma Văn dược hiệu khác nha, càng phải có hiểu biết không nhỏ đối với dược lý, y học. Đây cũng là nguyên nhân mà cái nghề dược sư này thường thường cao hơn các chức nghiệp khác một bậc.
- Nhìn cái gì? Phế bỏ, cái miệng chó của ngươi đúng là không phun được ngà voi mà.
Lý Nhạc dùng ánh mắt cực kỳ khinh miệt liếc Trình Vinh, tiếp theo khoát tay với Lâm Tử nói:
- Lâm Tử, để ấy người này xem Hoằng ca trị chân của ngươi thế nào?
Lâm Tử không lên tiếng, chỉ gật đầu, tiếp theo từ trên bậc thang cửa nhảy xuống, nhảy nhót dậm chân, lại đá cao hai cái.
Ngay khi Lâm Tử còn nhảy nhót, Lý Nhạc đã bước đi ngông nghênh tới trước mặt Trình Vinh, vươn hai ngón tay kẹp cổ áo Trình Vinh đầy tính khiêu khích:
- Nhìn thấy chứ? Hai giờ, trực tiếp khỏi hẳn, không cần nói rõ cho ngươi, cũng phải biết Hoằng ca là loại người nào chứ? Đại dược sư! Đại dược sư có thể khống chế Ma Văn dược.
Trình Vinh nhìn bộ dạng nhảy nhót của Lâm Tử, khóe miệng co rút, hắn hoàn toàn xác định Lâm Tử rõ ràng là gãy xương, có thể trị khỏi trong hai giờ, ngoại trừ Ma Văn dược ra là không còn cách nào khác.
- Không thể tưởng được họ Tiêu kia...
Không đợi Trình Vinh nói hết lời, Lý Nhạc không nói hai lời vung tay cho Trình Vinh một cái tát thật mạnh, trực tiếp đánh bay tàn thuốc trên miệng Trình Vinh.
- Con mẹ ngươi, họ Tiêu là ngươi gọi được hả? Nhớ kỹ, sau này gọi Hoằng gia, kính trọng chút!
Lý Nhạc mặt trầm xuống nói, suy diễn cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lên đến cực điểm.
Thấy Lý Nhạc không chút dấu hiệu đột nhiên ra tay, trong mắt đồng bọn Trình Vinh hiện lên vẻ hung ác, tiếp đó cầm cuốc mỏ chim, đồng bọn Lý Nhạc cũng vậy, nháy mắt tràng diện tràn ngập mùi thuốc súng.
- Sao hả, muốn đánh nhau phải không, được lắm, không sợ bị thương thì tới đây. Chúng ta bị thương, Hoằng ca có thể nháy mắt trị khỏi cho chúng ta, các ngươi bị thương, hừ hừ...
Trên mặt Lý Nhạc mơ hồ toát ra vẻ âm lãnh:
- Hơn nữa, nếu các ngươi dám kinh động Hoằng ca, vậy thì phải biết hậu quả. Không cần quên một câu, Đại dược sư chẳng những biết cứu người, càng biết giết người. Thử nghĩ xem nọc độc xâm nhập vào nội tạng của các ngươi, quang dực đao sắc bén cắc vào trong kinh mạch của các ngươi, đau đớn cỡ nào.
Theo Lý Nhạc gằn từng tiếng, lại nhìn đồng bọn Trình Vinh, tay cầm cuốc mỏ chim không khỏi phát run, không nói rốt cuộc Tiêu Hoằng có thủ đoạn công kích hay không, chỉ riêng đấu tiêu hao, lúc này bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của Lý Nhạc. Một khi ra tay xuất hiện bị thương, đồng bọn của Lý Nhạc sẽ trực tiếp đưa vào cho Tiêu Hoằng là xong, còn bọn họ sẽ tiêu hao hàng đống phí chữa trị.
Quan trọng hơn, là Tiêu Hoằng ở trong phòng không lộ mặt, vô tình tạo cho bọn họ một loại cảm giác bí hiểm.
Về phần đồng bọn của Lý Nhạc, có thể nói sĩ khí tăng vọt, ước gì đánh lớn một trận, dù sao có Hoằng ca ở đây, không sợ bị thương!