Má Mi! Mau Về Nhà Thôi

Chương 17: Không xứng đáng




"Phốc . . . .” mẹ Tiêu phun ra toàn bộ nước vừa uống vào 

- Hương Ngưng, con nói cái gì? 

Có phải hay không bà lớn tuổi, lỗ tai nghe nhầm, chắc là nghe nhầm rồi?

Ba Tống cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Tống Hương Ngưng 

- Hương Ngưng à, con nói cho ba biết, con có biết mới vừa nói cái gì hay không, điều con mới vừa nói là nói giỡn đúng không? 

Có đánh chết thì ông cũng chẳng thể tin những lời mình mới vừa nghe là thực.

Nhưng Tống Hương Ngưng không có ý muốn đùa giỡn, càng cố khẳng định rõ là bọn họ không có nghe lầm.

- ba, mẹ, con nói, con muốn cùng Tiêu Hàn ly hôn.

- Tại sao? – mẹ Tiêu xác định mình không có nghe lầm, ngược lại mặt gấp gáp hỏi Tống Hương Ngưng - Có phải Tiêu Hàn đã làm điều gì cho con tức giận hay không? Nó ngủ với đứa con gái khác ở bên ngoài hay có cái gì làm cho con không thích, để con phải ghét nó?

- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, không liên quan tới Tiêu Hàn, cũng không liên quan đến mọi người, mọi người đối với con rất tốt. 

Tống Hương Ngưng nhìn vẻ mặt gấp gáp xen lẫn áy náy của mẹ Tiêu, có chút không đành lòng rồi.

- Vậy thì vì cái gì? – mẹ Tiêu thật sự không nghĩ ra trừ phía trên hai nguyên nhân, còn có cái gì có thể làm cho Tống Hương Ngưng ác tâm muốn ly hôn sau khi sinh con như vậy. – Mà Tiểu Xuyên làm thế nào? Tiểu Xuyên vừa mới ra đời, tại sao thằng bé lại mất đi ba hoặc mẹ.

- Tiểu Xuyên sẽ cùng Tiêu Hàn. - mặc dù Tống Hương Ngưng không bỏ được, nhưng vẫn độc ác nói ra quyết định giữa bọn họ.

- Hương Ngưng à, con trước nên nói rõ lý do vì sao muốn ly hôn có được không  

Ba Tống lên tiếng, ông muốn làm rõ vì chuyện gì mà hai người cãi cọ đến mức ly hôn như thế này, mới có thể quyết định bước kế tiếp nên như thế nào đi.

Tống Hương Ngưng nhìn ba, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau, cô dứt khoát cầm củ khoai lang trên tay ném cho Tiêu Hàn

- Mọi người hỏi Tiêu Hàn đi! Anh ấy cũng biết lý do vì sao con muốn cùng anh ấy ly hôn.

Mẹ Tiêu cho là Tiêu Hàn đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tống Hương Ngưng, không khỏi la mắng anh: 

- Con nói mau, con đã làm chuyện gì để cho Hương Ngưng không thể không ly hôn với con? Con nuôi dưỡng phụ nữ khác bên ngoài sao?

Ba Tống cũng là mặt gấp gáp tới trước mặt anh, hi vọng ông sẽ nghe được một đáp án hợp lý.

Vốn là Tiêu Hàn đã đủ phiền não, nghe được lời nói của mẹ Tiêu, càng thêm trở nên phiền não

- Mẹ, trước khi mẹ biết rõ sự tình đừng nên la lớn với con như vậy. Cô ấy không phải đã nói chuyện không liên quan đến con sao?

- Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?- ba Tống hỏi, thái độ trái với sự dịu dàng của mẹ Tiêu.

- Cô ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác. - Tiêu Hàn đứng thật lâu mới nói ra được mất chữ kia.

- Cái gì? – Bây giờ nếu mẹ Tiêu đang uống nước, bà nhất định sẽ phun ra hết. Hương Ngưng bên ngoài có người đàn ông khác? Chuyện gì xảy ra?

Ba Tống giật mình không thua gì mẹ Tiêu, quay sang nhìn Tiêu Hàn. Từ nhỏ đến lớn Hương Ngưng đều là đứa bé ngoan, làm sao cô sẽ làm loại chuyện như vậy?

- Hương Ngưng, con hãy thành thật nói cho ba biết, thật sự là có chuyện gì xảy ra?

Tống Hương Ngưng đã sớm nghĩ tới bọn họ sẽ có phản ứng như hiện tại, cũng đã sớm nghĩ cách thức đối phó. Cô có chút mệt mỏi nói: 

- Không phải Tiêu Hàn đã nói rồi sao, con có người đàn ông khác ở bên ngoài, con muốn cùng anh ấy ly hôn.

- Cái đứa con gái vô dụng này - ba Tống không nghĩ tới lúc này Tống Hương Ngưng nói ra lời không quan tâm như vậy, thật ra rất dễ làm người ta dễ nổi giận – Con có biết mình đang làm gì hay không? Con có đàn ông khác bên ngoài? Chẳng phải tình cảm của con đối với Tiêu Hàn là rất tốt sao? Mẹ Tiêu đối với con cũng là tốt đến hết lời để nói. Thế mà con là gì? 

Nếu như không phải là Tống Hương Ngưng đang nằm ở trên giường bệnh, ông nhất định sẽ đánh cô tỉnh.

Tống Hương Ngưng tỏ ra bộ dạng không sao cả nói

- Cũng bởi vì thế mà con phải xin lỗi Tiêu Hàn, cho nên con mới chịu cùng anh ấy ly hôn. 

Thời điểm lời nói kết thúc, cô cố ý không nhìn bất luận kẻ nào, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm trần nhà.

- Con . . . .  - Ba Tống thật sự không biết còn nên dùng lời nào để nó với cô, cuối cùng chỉ có hừ lạnh một tiếng.

Mẹ Tiêu nghe xong lời nói của Tống Hương Ngưng, vẫn không thể tiếp nhận sự thật trước mắt.

- Hương Ngưng, điều này sao có thể đây? Con đến nhà họ Tiêu chúng ta không phải là lúc đã mang thai Tiểu Xuyên rồi sao? Con không phải vẫn luôn ở nhà sao? Tại sao lại có người yêu ở bên ngoài  

Trừ phi, Tiểu Xuyên không phải . . . . .

Tống Hương Ngưng tiếp tục nói:

- Mẹ, con đến nhà họ Tiêu mọi người là lúc con đã có thai Tiểu Xuyên, nhưng việc này không có nghĩa là con không thể có người con trai khác ở bên ngoài.

- Này Tiểu Xuyên phải . . . . . - hiện tại mẹ Tiêu rất hoài nghi thân thế của Tiêu Vũ Xuyên.

- Mẹ, mẹ đừng đoán lung tung, Tiểu Xuyên là của con và Hương Ngưng thật ạ. - Tiêu Hàn lên tiếng - Còn nữa, những lời cô nói đều là thật, cô ấy thật sự có một người đàn ông khác ở bên ngoài.

Đến Tiêu Hàn cũng nói như vậy, hai người lớn cũng không thể không tin.

Mẹ Tiêu có hơi thất vọng mà đối nói với ba Tống 

- Ông thông gia, không nghĩ tới, quan hệ thông gia của hai nhà chúng ta lại ngắn ngủi như thế. . . . . .

- Bà thông gia, là nhà họ Tống chúng tôi có lỗi với bà, chúng tôi không dạy dỗ con gái cho tốt, đã làm cho mọi người phải xấu hổ - lúc ba Tống nói lời này có chút nghẹn ngào.

Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng đã không trở về quan hệ vợ chồng trước kia được rồi, cho dù Tiêu Hàn không thèm để ý, nhà họ Tiêu cũng nhất định sẽ không cho phép hạng người là vợ nhưng không chung thủy với chồng này bước vô nhà.

Tống Hương Ngưng thấy mẹ Tiêu và ba Tống đã hoàn toàn đồng ý cho cô và Tiêu Hàn ly hôn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cảm giác áy náy, chỉ là cô cố gắng che giấu không để cho nó biểu hiện ra.

Tiêu Hàn nhìn thấy loại tình cảnh này, trong lòng giống nhau không dễ chịu, nhưng 

anh biết, mình chỉ có giả bộ rất không câu chấp, mới có thể chân chính buông tay Tống Hương Ngưng, còn cô tự do.

- Hai người chuẩn bị lúc nào thì ly hôn? 

Mẹ Tiêu hỏi, bà không nhìn Tống Hương Ngưng, bà sợ chỉ cần vừa nhìn cô, sẽ không bỏ được cô, tâm lại tiếp tục lưu luyến.

- Mẹ, con muốn chờ Hương Ngưng xuất viện sau mới ly hôn, dù sao cô ấy cũng sinh cho chúng ta Tiểu Xuyên. Mẹ xem như thế nào?

Tiêu Hàn đề nghị, đây cũng là suy nghĩ của Tống Hương Ngưng, anh không muốn làm cho cô thất vọng.

Nghe được đề nghị của Tiêu Hàn, mẹ Tiêu cũng không có ý kiến gì, liền gật đầu: 

- Ừ, chuyện này con tự tính toán đi.

Sau đó bà chuyển sang Tống Hương Ngưng, nghiêm túc nhìn cô, nhìn thật lâu, hốc mắt không tự chủ liền ướt, nhưng bà không khóc. Thật vất vả chờ nội tâm mênh mông bình tĩnh lại, sau đó bà nói với Tống Hương Ngưng 

- Hương Ngưng, mẹ vẫn cho là con là đứa bé ngoan, không nghĩ tới, con cũng chỉ là một mặt hàng kém chất lượng.

- Mẹ, không phải vậy, con…. 

Tống Hương Ngưng không nghĩ tới lúc mẹ Tiêu đánh giá mình lại có phản ứng lớn như vậy, cô muốn phản bác, cô một mực nghĩ có thể nói lời xin lỗi để cứu vãn ấn tượng của mẹ Tiêu đối với mình, dù sao mẹ Tiêu đối với cô giống như là đối với con gái của mình vậy; nhưng cô không nghĩ ra nói cái gì cũng bị phản bác, đồng thời bây giờ cô cũng không có cơ hội để lên tiếng, mẹ Tiêu đã cắt đứt lời của cô....., không để cho cô nói tiếp.

- Thôi, Hương Ngưng, chớ nói nữa. Cô không xứng làm dâu nhà họ Tiêu của chúng tôi.