Ma Mãnh Vương Phi Pk Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 2: Xuyên không (2)




- "Irack." – Thanh Điệp cất giọng gọi.

- "Ân tiểu thư." – Chiếc máy camera xoay tới trước mặt nàng.

- "Lấy giùm ta lon coca"

- "Tiểu thư đợi chút nha!" – Irack ngoan ngoãn vâng lệnh. Vài giây sao thì một bàn tay máy đã đưa lon nước cho Thanh Điệp.

- "Cảm ơn Irack. Irack thật đáng yêu!!" – Thanh Điệp nhìn camera mỉm cười làm Irack ngượng ngùng, phía trên màn hình vi tính còn có nét ửng đỏ đỏ.

Thanh Điệp khui lon coca vừa uống vừa đi quanh quanh chiếc máy thời gian. Nàng nhấp một ngụm rồi hỏi anh hai mình.

- "Anh hai. Anh có chắc cái thứ này hoạt động được không?" – Thanh Điệp nghi ngờ.

- "Nhóc con. Dám nghi ngờ anh hai. Cốp." – Khương Chí cốc đầu cô em.

- "Đau a~… Em hỏi cho chắc. Xí…" – Thanh Điệp chu môi. Người đâu cứ ưa dùng bạo lực. Hèn chi vẫn chưa lấy được vợ. Haha…

Liễu Thanh Điệp chọt chọt lên mấy cái nút trên bảng điều khiển máy thời gian mà không hề biết mình đã nhấn nút khởi động, đồng thời đồng hồ thời gian trên máy cũng đi thụt lùi về năm 1237… Hừm. Phá này. Phá cái máy của anh luôn. Ghét. Thanh Điệp liếc liếc anh hai rồi đi ra trước màn hình máy thời gian, nàng lại uống một ngụm nước. Nha~ Sao giống cái gương thế nhỉ? Thanh Điệp tiến tới chọt chọt tay lên màn hình thì chân vấp phải dây điện làm người nàng bổ nhào lên phía trước, nước văng lên màn hình còn cả người nàng thì đập hẳn vào máy nhưng lại bị dội lại. Cả người Thanh Điệp ngã sóng soài trên màn đất, linh hồn bay ra khỏi thể xác và bị hút vào máy. Chiếc máy thời gian rung lên dữ dội, phát sáng, kêu "rẹt rẹt". Liễu Thanh Khương Chí đang đứng ở xa thấy em gái ngã, máy thì rung bần bật làm hắn hết hồn chạy tới đỡ em lên nhưng đã không kịp. Khương Chí ôm em gái đã không còn hơi thở, người bần thần… Mới mấy phút trước còn đùa giỡn, vậy mà bây giờ… Nàng là đứa em duy nhất của hắn a~… Ông trời thật tàn nhẫn… Khương Chí đau lòng ôm Thanh Điệp, người nấc lên nghẹn ngào. Tại hắn.. Tất cả là lỗi tại hắn… Tiểu Điệp của anh…

***************

Liễu Thanh Điệp cố gắng mở mắt ra nhưng tại sao chung quanh lại là một mảnh đen tối… Nhưng nơi này thật ấm áp nha… Rất thoải mái… Nàng lại yên bình ngủ nhưng không được bao lâu thì nàng thấy có ánh sáng lóe lên. Gì vậy?… Ánh sáng lan tỏa dần… Nàng đã mở mắt được nhưng cái gì cũng mờ mờ. Thanh Điệp cảm giác được cả người mình đang trôi tuột về phía ánh sáng đó. Hết ấm áp rồi. Nàng rùng mình. Sao bây giờ lại thấy lạnh?>"< Nàng mở mắt nhìn xung quanh thì thấy khá nhiều người khổng lồ đang vây lấy mình. Ách. Nàng thế nào lại lọt vào thế giới người khổng lồ rồi??? Thanh Điệp mếu máo thì bất ngờ có một người phụ nữ "khổng lồ" béo mập kề sát vào người nàng, tay nhéo vào mông nàng một cái thật mạnh. Thanh Điệp đau quá khóc tóe lên.

- "Oaoaoa…" – Trời… Ngay cả giọng của nàng cũng giống con nít rồi. Nàng rất bực mình vì mọi người xung quanh đều cười rộ lên. Nàng định mở miệng mắng thì hốt hoảng khi nghe người đàn bà mập mở miệng.

- "Nương nương, hoàng thượng… Thất công chúa thật khả ái… Nàng vừa mới chào đời đã có biết trừng mắt nhìn nô tỳ rồi này." – Mụ đàn bà béo cười hề hề ẵm nàng lên đưa đến bên một người phụ nữ trẻ đẹp đang nằm trên giường.

Người phụ nữ trẻ ấy nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương rồi hôn lên má nàng.

- "Thất nhi rất đáng yêu. Không hề quấy khóc nha. Lại đây phụ hoàng ôm cái nào." – Thanh Điệp nghe được giọng trầm ấm của một người đàn ông vang lên. Ngay sau đó nàng đã bị ông ta ôm lấy, lắc qua lắc lại đến chóng cả mặt.

Thanh Điệp sợ sệt giơ tay mình lên thì xém ngất khi thấy bàn tay nhỏ xíu của em bé. Trời a~… Nàng như thế nào lại biến thành tiểu oa nhi mới chào đời thế này. Thanh Điệp khóc không ra nước mắt huơ huơ bàn tay bé nhỏ của mình. Một lần nữa cả căn phòng rộn lên tiếng cười vì hành động của nàng. Đây là một giấc mộng thôi! Nàng khẳng định điều đó! Chỉ là giấc mộng… Thanh Điệp tự thuyết phục mình rồi chìm dần vào giấc ngủ… Nàng không hề để ý đến trang phục của những người này và hiển nhiên không hề biết chính mình đã xuyên không về quá khứ cả nghìn năm…