Một tuần lễ sau, Giản Như Ca được người hầu đón xuất viện, nàng ôm bảo bối trong ngực, lại trông thấy xe trực tiếp đi đến sân bay.
Chờ ở nơi đó chính là mẹ kế Nghê Phương, Giản Như Ca ôm bảo bối đi xuống xe, đứng bên người Nghê Phương là người hầu Giản gia - tiểu Lan.
"Như Ca, cha ngươi nói đưa ngươi ra nước ngoài, không thể để ngươi ở Giang thành nữa, thể diện của Giản gia đều bị ngươi làm mất hết rồi. Ngươi ở F quốc cố gắng sống cho tốt, tiểu Lan sẽ chăm sóc cho ngươi!"
Nghê Phương nói xong liền đưa hành lý cho tiểu Lan, quay người lên xe rời đi.
Giản Như Ca ôm bảo bối nhanh chân đuổi theo, đôi mắt lạnh lùng, "Đây là ý của cha ta hay là ý của ngươi?"
Nghê Phương châm chọc cười, "Quan trọng ư?"
Giản Như Ca yên lặng nhìn Nghê Phương mấy giây, "Ngày hôm nay ngươi đuổi ta đi, một ngày nào đó ta sẽ trở lại! Ngươi chờ đó cho ta!"
Nghê Phương châm chọc liếc mắt, "Ngươi có thể sống sót cũng coi như may mắn rồi. Giang thành, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trở về nữa!"
Nói xong, xe chở Nghê Phương nhanh chóng rời đi, tiểu Lan kéo hành lý đi tới, "Tiểu thư, bây giờ làm sao?"
Giản Như Ca nhìn xem bảo bối ngủ ngọt ngào trong ngực, ngẩng đầu nhìn trời xanh, sau đó nói với tiểu Lan, "Đi thôi!"
Máy bay xẹt qua bầu trời, lưu lại từng vệt mây trắng, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Mà lúc này, tại cửa ra sân bay Giang thành, một nam nhân cao lớn lạnh lùng đang đi ra, bước đi cương nghị vững vàng, như đế vương quân lâm thiên hạ.
Hắn một thân áo khoác màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc đeo kính râm to bản, phía sau đi theo bốn người áo đen âu phục phẳng phiu.
Bốn người cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng nam nhân, chờ hắn ngồi vào chiếc Rolls-Royce đã chờ sẵn ở bên ngoài, mới cung kính ngồi lên, nhanh chóng rời đi..
Người này chính là nam nhân một năm trước vì bị người đuổi giết mà trốn vào phòng Giản Như Ca, rồi vô tình trở thành giải dược của nàng -- Mộ Thanh Hàn.
Bây giờ hắn trở về, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem công ty chuyển về Giang thành, đồng thời thề phải tìm được cô gái đêm đó!
Giang thành, nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Mộ Thanh Hàn, một kẻ lạnh lùng vô tình, sát phạt quyết đoán, xem nữ nhân như cặn bã, giống như ám dạ đế vương.. xuất hiện..
Năm năm sau, sân bay Giang thành.
Trước cửa sân bay ồn ào náo nhiệt, một thiếu nữ tóc ngắn mặc quần yếm đang đứng. Mái tóc màu đỏ tím của nàng dưới ánh mặt trời dường như phát ra ánh sáng, nàng cười như nắng mai, hai tay ôm vai chờ bạn tốt trở về.
Rất nhanh, dòng hành khách từ các máy bay tuôn ra như thác, nữ hài vội cầm bảng hiệu bên cạnh giơ lên, phía trên thình lình viết, "Nhiệt liệt hoan nghênh người mẫu quốc tế - tiểu thư Giản Như Ca về nước."
Vị thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp này không phải ai khác, chính là bạn tốt của Giản Như Ca -- Lăng Tiểu Nguyệt.
Lăng Tiểu Nguyệt dựng thẳng bảng hiệu không bao lâu, liền thấy một thiếu nữ vóc dáng cao gầy, tóc dài xõa vai, một thân áo khoác màu đỏ từ lối ra đi tới. Giản Như Ca đẩy rương hành lý, phía trên ngồi một tiểu bảo bối cực kỳ đáng yêu.
"Ca Nhi!" Lăng Tiểu Nguyệt hướng Giản Như Ca vẫy vẫy bảng hiệu trong tay, cao hứng hô hào, "Chỗ này! Ta ở chỗ này!"
Giản Như Ca có chiều cao tiêu chuẩn một mét bảy, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, xương quai xanh gợi cảm. Nàng mặc váy liền áo cổ chữ V, áo khoác màu đỏ rượu, duyên dáng mắt cá chân đạp giày cao gót, cả người khí chất ưu nhã, không hổ là người mẫu quốc tế. Lại nhìn sang tiểu bảo bối đang ngồi trên rương hành lý. Hắn mặc một thân trang phục trẻ em thời thượng, kiểu tóc túm chảnh khốc soái, nhìn qua vô cùng soái khí đáng yêu.
Trên mặt Giản Như Ca đeo kính râm màu xanh ngọc, nghe được tiếng la của Lăng Tiểu Nguyệt, bước chân dừng một chút, sau khi xác định phương hướng liền hướng Lăng Tiểu Nguyệt bước nhanh tới.
"Ca Nhi, ngươi rốt cục trở về." Lăng Tiểu Nguyệt hướng Giản Như Ca dương tay, trong mắt tràn đầy là niềm vui khi bạn tốt trở về.
Giản Như Ca tháo kính râm xuống, cho Lăng Tiểu Nguyệt một cái ôm nhiệt tình, "Thân ái, ngươi càng ngày càng phát ra xinh đẹp động lòng người rồi."
"Thật?" Lăng Tiểu Nguyệt dùng sức ôm lại Giản Như Ca, sau đó lui ra phía sau một bước, đưa nàng từ đầu đến chân dò xét mấy lần, "Ngươi đây là khen ta hay là chê ta vậy? Tại trước mặt đại người mẫu như ngươi, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ!"
"Đó là đương nhiên, Ca Nhi nhà ta là vô địch đại mỹ nhân!" Tiểu chính thái ngồi trên rương hành lý nhảy xuống, hướng Lăng Tiểu Nguyệt gật đầu chào hỏi, "Tiểu Nguyệt a di hảo! Ta là Giản Tử Hàng, đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Louis."
Nhìn xem bộ dáng ông cụ non của Giản Tử Hàng, Lăng Tiểu Nguyệt cười ngồi xổm người xuống, trêu chọc nói, "Thì ra ngươi chính là Giản Tử Hàng đại danh đỉnh đỉnh! Ta từng nghe mẹ ngươi nói, có một bạn nhỏ gọi là Louis ở trong trường học là nhân vật phong vân cơ đấy, mỗi khi tan học là có một đống tiểu nữ sinh chạy theo phía sau tặng quà, rất là oai phong."
Giản Tử Hàng môi mỏng khẽ nhấp, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ngạo kiều ban đầu, bất đắc dĩ buông tay nói, "không có cách nào, ai bảo ta ưu tú như thế chứ? Ta cũng rất buồn rầu."
"Ha ha ha," Lăng Tiểu Nguyệt cười ha ha, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Giản Tử Hàng, "Phục ngươi, tiểu soái ca có đói bụng không? A di mang hai người đi ăn lót dạ trước."
"Ăn cơm cũng được, nhưng mà Tiểu Nguyệt a di, về sau xin đừng tùy tiện sờ đầu của ta." Giản Tử Hàng nghiêm túc ngửa đầu nhìn Lăng Tiểu Nguyệt.
Lăng Tiểu Nguyệt sửng sốt một chút, "Vì sao?"
"Đầu của nam nhân đại biểu cho tôn nghiêm, không thể tùy tiện để cho người ta sờ linh tinh." Giản Tử Hàng vừa nói vừa chỉ chỉ kiểu tóc có chút xốc xếch của mình, trịnh trọng, "Hơn nữa, kiểu tóc sẽ loạn."
Lăng Tiểu Nguyệt bị Giản Tử Hàng chọc đến không nhịn được cười, quay đầu nhìn về phía Giản Như Ca, "Ca Nhi, con trai ngươi thật đáng yêu, ta cũng muốn!"
Giản Như Ca nhìn tiểu tử nhà mình, ánh mắt yêu thương cưng chiều vô hạn, cùng Lăng Tiểu Nguyệt đẩy hành lý đi ra sân bay.
Sau khi Lăng Tiểu Nguyệt chở hai mẹ con đi ăn cơm xong, liền đưa hai người đến khách sạn nàng đã đặt trước. Hai lớn một nhỏ vào phòng, Lăng Tiểu Nguyệt tùy ý tựa ở trên ghế sa lon, "Như Ca, lần này ngươi trở về định ở bao lâu?"
Giản Như Ca cũng ngồi xuống, "Không chắc nữa, lần này ta trở về vì giúp tập đoàn Mộ thị quay quảng cáo. Còn ở bao lâu, xem tâm tình đã."
"Tập đoàn Mộ thị?" Lăng Tiểu Nguyệt kinh ngạc ngồi thẳng người, "Ngươi nói chính là tập đoàn Mộ thị bốn năm trước từ nước ngoài chuyển đến Giang thành, chỉ trong vài năm ngắn ngủi liền xưng bá Giang thành?"
"Đúng vậy thì phải, ngươi biết?" Giản Như Ca gật gật đầu, thuận tay mở một bình sữa bò đưa cho Giản Tử Hàng bên cạnh, "Uống chút sữa bò rồi đi nghỉ ngơi, ta cùng Tiểu Nguyệt a di của ngươi lâu rồi không gặp, trò chuyện thêm một lúc."
"Ừm." Giản Tử Hàng nhận sữa bò, co tại trong ghế sô pha uống.
Lăng Tiểu Nguyệt cả người kích động, mắt phượng tràn ngập tò mò, "Như Ca, ngươi có biết không, tập đoàn Mộ thị ngươi vừa nói ấy, tổng giám đốc của bọn hắn, có bệnh đó."
"Thật sao? Có việc này ư? Dù sao cũng không liên quan gì tới ta."