Ma Long Phiên Thiên

Chương 797: Nghịch thiên thần khí(2)




Chiêm Thiên vừa tránh né vừa kinh hoàng hốt hoảng hét to:

- Phong Liệt! Thế công của Kiếp quá mạnh, lão phu sắp chống không được nữa! Mau nghĩ cách trước tiên đối phó hắn đi!

Phong Liệt lạnh lùng liếc Kiếp, mắt chớp lóe.

Kiếp và hắn có liên quan rất lớn, kiếp trước hắn dựa vào thần thông cường đại nhất đều ở trên người Kiếp.

Phong Liệt tin chắc chỉ cần nuốt Kiếp là hắn chắc chắn sẽ khiến thương sinh kiếp chi đạo hoàn thiện đến cảnh giới cao nhất.

Nhưng trong đó khó khăn rất khó tưởng tượng. Kiếp thật sự quá cường đại, cường đại đến đám Long Chủ, Nhân Hoàng không nổi lên được lòng phản kháng.

Đúng lúc này, Phong Liệt chợt cảm thấy lòng lạnh lẽo, khí kình cực kỳ sắc bén tập kích sau lưng!

Phong Liệt lập tức xoay người, đem Ngự Thiên thuẫn chắn trước mặt, nhưng khí kình đó cực kỳ quái dị, xuyên qua Ngự Thiên thuẫn mà không bị cản trở đánh trúng ngực của hắn.

- Nguy to!

Phong Liệt cảm thấy linh hồn rút lên, phút chốc mất ý thức, đó là phong hồn tiễn bắn ra từ cung thần, trực tiếp phong ấn linh hồn của hắn.

không còn Phong Liệt khống chế, Ngự Thiên thuẫn, Lục Thần Phi Phong, Thánh Vương Khải chớp mắt mất đi ánh sáng, khiến hắn lộ ra dưới đồ đao của kẻ địch.

*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*

Một chuỗi tiếng nổ vang lên.

Thân hình Phong Liệt bị vài kiếm khí oanh thành mảnh vụn, từng thần khí rơi rụng.

Phía xa, Chiêm Thiên con ngươi co rút, hoảng sợ biến sắc mặt. Còn sót lại một mình Chiêm Thiên thì khó thể đạt thành mục tiêu, lão có ý định rút lui.

Nhưng mà ngay sau đó, Phong Liệt hình thần đều diệt đột nhiên lại lần nữa xuất hiện ở trên không trung, thế nhưng hoàn hảo không tổn hao gì!

- Ha ha! Ha ha ha ha! Không uổng là thần khí, quả nhiên không đơn giản! Hoàn Dương Thần Khôi này rõ ràng chính là bất tử thần khôi sao! Ha ha ha ha!

Phong Liệt chết rồi sống lại, cất tiếng cười to. Phong Liệt sờ kim khôi trên đầu, lòng rất vui mừng.

Hoàn Dương Thần Khôi này thế nhưng có thần thông trong vòng một ngày chín lần nghịch chuyển thời không, sống lại chủ nhân, điều này khiến Phong Liệt có chín cái mạng, muốn chết cũng có.

Khi vui mừng thì Phong Liệt cũng thầm mừng Hồn Võ Vệ xung quanh đã mất linh trí, nếu không họ dựa vào uy lực thần khí đủ dễ dàng càn quét thiên hạ, sợ là hắn và Chiêm Thiên không chống được một giây, chỉ có con đường chết.

Chiêm Thiên thấy Phong Liệt không bị gì thì thầm thở ra, trong mắt khó giấu ghen tỵ.

Phong Liệt lại triệu hồi thần khí thất lạc, Huyền Thiên Thần Kiếm ngưng tụ thần lực, ầm ầm chém về phía xa một Hồn Võ Vệ cầm cung tên, thầm vận phá diệt kiếm thức!

- Phá diệt chi tuyệt thương!

*Ầm!*

Huyết vũ tung toé, một thức không thèm nhìn phòng ngự triệt dể oanh sát người kia.

Tiếp theo, hắn ánh mắt dứt khoát, nói với Chiêm Thiên:

- Chiêm Thiên, có cách nào đông lại Chiêm Thiên cho ta? Chỉ cần một lát là được.

- Cái này...

Chiêm Thiên biểu tình hơi do dự:

- Cách thì có nhưng cần tiêu hao chút tuổi thọ.

Phong Liệt trách móc:

- Hừ! Mạng già sắp giữ không được, một chút tuổi thọ tính cái gì? Không lẽ ngươi già lú lẫn?

- Thằng nhóc khốn kiếp! Đúng là nói chuyện không không biết đứng mỏi! Ta...a!

Chiêm Thiên định nổi giận bỗng bị núi tuyết sụp đổ ụp lên đàu, lại hộc ra ngụm máu, mặt tái nhợt như tờ giấy. Chiêm Thiên oán độc trừng Kiếp, hận thấu xương.

Không chút nghi ngờ, Kiếp uy hiếp Chiêm Thiên mạnh hơn ba trăm Hồn Võ Vệ niều, nếu lại chịu vài trọng kích nữa thì mạng già khó giữ, cái này làm lão bỗng thay đổi suy nghĩ.

Ngay sau đó, Chiêm Thiên xoay lại Thiên Cơ kính, toàn thân tinh khí thần rót vào trong kính. Bỗng một cột sáng bạc bắn ra, bao phủ Kiếp ngoài vạn dặm vào trong.

Tiếp theo trong Thiên Cơ kính xuất hiện bóng hình của Kiếp.

- Thiên cơ tỏa hồn, tỉnh trung lao nguyệt! Định cho ta!

Chiêm Thiên giơ tay trái lên, bỗng thò vào kính, tay bắt chặt bóng hình Kiếp.

Chiêm Thiên vội hét to:

- Phong Liệt! Mười giây, mau ra tay!

Lúc này chỉ thấy khuôn mặt lão nhanh chóng già nua, tóc muối tiêu biến thành bạc trắng, rõ ràng là lão bị thần khí phản phệ, nhanh chóng tiêu hao tuổi thọ.

Phong Liệt mắt sáng lên, Kiếp ở phía xa yên lặng, xung quanh tầng tầng thiên tai cũng dần biến mất.

- Tốt! Ha ha ha ha! Không cần mười giây, một giây đủ rồi!

Phong Liệt cười to, Thời Gian Chiến Ngoa bước ra một bước, chớp mắt đi tới trước mặt Kiếp, phất tay ném ra một thôn phệ vòng xoáy, nuốt Kiếp vào. nguồn TruyenFull.vn

Tiếp theo hắn lại lo thực lực của Kiếp quá mạnh, thôn phệ không gian chịu không nổi thiên tai lăn qua lộn lại, cũng đem Huyền Thiên chiến kiếm ném vào thôn phệ không gian, dùng nó để duy trì không gian ổn định.

Không còn tầng tầng thiên tai áp chế, Phong Liệt và Chiêm Thiên cảm thấy áp lực giảm đi.

Tiếp đến hai người ở trong Hồn Võ Vệ du đấu, mặc dù không dễ thắng nhưng không lo sinh mệnh.

Binh khí trong tay Phong Liệt đã đổi thành một cây trung phẩm thần khí lạc nhật thương, khiêu, thứ, xoay, quét, không ngừng bức lùi từng Hồn Võ Vệ. Tuy nhiên, muốn bài trừ chiến trận Hồn Võ Vệ là cực kỳ khó khăn, Phong Liệt thầm sốt ruột.

Chiêm Thiên cũng là có chút bất đắc dĩ, mặc dù lão là thiên nguyên cảnh đỉnh cường giả, nhưng lão chỉ thích bói toán, cơ quan, các môn xảo thuật, sức chiến đấu rất là bình thường, Phong Liệt nhìn mà nhíu mày.

Đặc biệt là lúc này thực lực của Chiêm Thiên không bằng lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn không thẻ lấy ra Thiên Cơ kính hỗn loạn thần thông, chỉ có thể cùng đám Hồn Võ Vệ cứng đối cứng.

Nếu cứ tiếp tục tình hình này, hai người muốn phân thắng bại cùng ba trăm Hồn Võ Vệ sợ rằng cần mười ngày, nửa tháng mới được.

Tới lúc đó e rằng Hồn Võ Đại Đế sớm bò ra khỏi quan tài.

Phong Liệt nhíu chặt mày, một bên đón đỡ kẻ địch, một bên thầm tra xét tác dụng của vài món thần khí trên người.

Hễ là thần khí đều có thần thông bất phàm, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng cần phải chân chính khống chế những thần thông này thì mới mong phát huy ra tác dụng lớn nhất của thần khí.

Hoàn Dương Thần Khôi, có được một ngày chín lần hồi sinh.

Lục Thần Phi Phong, có thể thôn phệ vong linh chi lực, ngưng tụ không phá phòng ngự.

Thánh Vương Khải, triệu hoán nguyên thủy thánh vương pháp tướng hộ thể, chấn nhiếp chúng sinh.

Thời Gian Chiến Ngoa, bước đi thời không, trảm lại nhân quả luân hồi...

- A? Bước đi thời không, trảm lại nhân quả luân hồi? Điều này sao có thể!

Khi Phong Liệt chú ý đến thần thông của Thời Gian Chiến Ngoa dưới chân mình thì con ngươi co rút, khó kiềm nén nỗi khó tin, cảm xúc dần dâng trào.

Nếu Thời Gian Chiến Ngoa thật sự có thần thông như vậy thì chẳng phải là nghịch thiên?

Thử nghĩ xem, nếu đang đấu với cường địch, dùng Thời Gian Chiến Ngoa trở về lúc đối phương mới sinh ra, một đao giết chết kẻ đó thì chẳng phải là tránh khỏi nhiều rắc rối?

- Hừ! Mặc kệ thật giả, trước thử rồi tính!

Phong Liệt trầm ngâm một lúc, lòng máy động, thúc đẩy thần thông của Thời Gian Chiến Ngoa.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt hắn vặn vẹo biến đổi, lực bài xích vô tận tác dụng trên người hắn, khiến hắn cảm thấy như đang trần truồng lao trong tử vong tinh không, không thể mở mắt ra được.

Vài giây sau, xung quanh sức đẩy biến mất, Phong Liệt mở mắt ra, trợn to mắt.

Lúc này hắn đang cầm trong tay Huyền Thiên chiến kiếm, đứng cách quan tài đá không xa, Chiêm Thiên giơ lên Thiên Cơ kính, ánh bạc chiếu rọi mặt đất.