Chiêm Thiên cười lạnh nói:
- A, Phong Liệt, đừng có lừa mình dối người. Thuở hoang cổ ban sơ, kiếp trước ngươi và Hồn Võ đại đế thân tàn đại chiến mười ngày mười đêm mà thu, không lẽ ngươi cho rằng Hồn Võ đại đế sẽ bỏ qua ngươi ư?
Phong Liệt biến sắc mặt, trầm ngâm nói:
- Sao ngươi biết chuyện mấy ngàn vạn năm trước?
Chiêm Thiên cười tủm tỉm nói:
- Có gì mà kỳ? Bởi vì năm đó lão phu chính mắt chứng kiến trận đại chiến.
- Cái gì?
Phong Liệt giật mình, vội lục tìm ký ức trong đầu.
Thoáng chốc, hình ảnh chiến đấu với Hồn Võ đại đế thời hoang cổ ban sơ chậm rãi phô bày ra. Text được lấy tại Truyện FULL
Trong ký ức lúc hắn đấu với Hồn Võ đại đế dân bản xứ căn nguyên đại lục còn chưa xuất hiện cao đẳng trí tuệ sinh mệnh, quan sát cuộc chiến chỉ có ngàn cận vệ của Hồn Võ đại đế.
Đột nhiên trong ngàn cận vệ một trung niên văn sĩ hiện ra trong đầu Phong Liệt.
Người trung niên văn sĩ tay cầm cây quạt, nho nhã phong lưu, trong ánh mắt tràn ngập vô tận trí tuệ, có sáu, bảy phần giống với Chiêm Thiên bây giờ.
Phong Liệt kinh ngạc nói:
- Không lẽ ngươi là thuộc hạ của Hồn Võ đại đế?
Chiêm Thiên cười nói:
- Đúng vậy, hay chính xác hơn lão phu là là quân sư dưới tay đại đế.
Phong Liệt con ngươi co rút, cố nén nỗi giật mình, lạnh lùng nói:
- Hừ, ngươi là người của Hồn Võ đại đế, tại sao muốn ngăn cản hắn hồi sinh? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
- Muốn làm ngươi tin không có gì khó.
Chiêm Thiên vươn tay chỉ hướng quan tài đá phía xa, căm giận nói:
- Phong Liệt, ngươi nhìn thấy những con rối đó chứ?
Giọng điệu của lão toát ra mối hận tận xương, khiến Phong Liệt thầm rung động.
Không cần nhìn cũng biết Chiêm Thiên chỉ là những cây cột đá phong ấn con rối hồn võ vệ.
- Nhìn thấy.
Chiêm Thiên hừ lạnh nói:
- Hừ, vậy ngươi có từng phạt hiện trong một ngàn lẻ một căn phong thần trụ có một là trống rỗng?
- A?
Phong Liệt ngẩn ra, tinh thần lực cường đại lập tức quét qua.
Quả nhiên, trong những cột đá quay quanh quan tài đá có một cái tróng rỗng, mặt ngoài không có phù điêu hồn võ vệ.
Trầm ngâm một lúc Phong Liệt hiểu ra cái gì, lời Chiêm Thiên nói càng khẳng định điều hắn đoán.
- Thật ra cây phong thần trụ đó vốn thuộc về ta, chẳng qua lúc đó ta luyện chế phong thần trụ cho đại đế để lại một chút sơ hở, ở ba trăm vạn năm trước may mắn thoát khốn.
Chiêm Thiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phong Liệt, nói:
- Thử hỏi có ai không làm người sống mà muốn đi làm người chết không?
- Ngươi có biết? Nếu vào trong những thần trụ này thì linh trí tối đa chỉ còn lại ban đầu một nửa, đó là tàn khốc cỡ nào!
- Lão súc sinh Vô Thông đáng chết đó từng hứa sẽ thả ta và Nhu nhi rời đi nhưng phút cuối đổi ý, ta hận không thể nghiền xương lão thành tro!
Nụ cười khẽ trên mặt Chiêm Thiên đã biến mất, thay vào đó là độc ác, thù hận, cùng với vô cùng thống khổ.
- Đáng hận là khi ta thoát khốn thì Nhu nhi của ta đã tiêu hồn, chỉ để lại một con rối.
Bất giác Chiêm Thiên phóng ra khí thế mạnh mẽ khiến Phong Liệt lùi một bước.
Phong Liệt thầm rung động, tu vi của lão già này cao hơn hắn một bậc, chắc là đỉnh thiên nguyên cảnh.
Nhưng Phong Liệt dần tin lời Chiêm Thiên nói.
Tình hình lúc đó không khó tưởng tượng, tất nhiên Hồn Võ đại đế cưỡng ép chế đám thuộc hạ Chiêm Thiên thành con rối.
Loại chuyện này không hiếm thấy trên Long Huyết đại lục, trong đế quốc người thường một số đế vương tàn bạo khi chết sẽ đem cấp dưới luyện chế thành tượng binh mã chôn cùng, bọn họ không thèm để ý thuộc hạ của mình có đồng ý hay không.
Chiêm Thiên chính là thất bại phẩm, sau khi bị chế thành con rối thì sống lại.
Chợt lòng Phong Liệt run lên, mạnh ngẩng đầu, thất thanh kinh kêu:
- Vô Thông? Ngươi nói Hồn Võ đại đế chính là Vô Thông?
- Đúng vậy.
Chiêm Thiên bình tĩnh lại cảm xúc, âm trầm nói:
- Trên cái thế giới này có lẽ chỉ có một mình ta biết Hồn Võ đại đế tên thật gọi là Vô Thông.
Thoáng chốc lòng Phong Liệt trầm xuống, sắc mặt biến cực kỳ khó coi.
- Vô Thông, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Cha nó, mặc kệ là trùng hợp hay không, phải hủy đi pho tượng đó!
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Chiêm Thiên, Phong Liệt bỗng gọi ra huyền thiên chiến kiếm, vô tận nguyên lực trong cơ thể điên cuồng rót vào nó.
*Ong!*
Huyền thiên chiến kiếm rung lên, màn sáng vàng bùng nổ, khí thế hủy diệt tràn ngập.
Phong Liệt không vung thần kiếm, nhưng trong ám ngục không gian đột nhiên hình thành nước lũ vàng ập hướng từ đường hệ ám, nó đi qua đâu là mọi thứ trong không gian thành bột phấn.
Huyền Thiên kiếm khí chí cường chí duệ, sắc bén không gì sánh được.
Cho đến bây giờ, Phong Liệt chưa từng thấy có thứ gì Huyền Thiên kiếm khí không thể hủy diệt, mà bây giờ Huyền Thiên kiếm khí cũng không khiến hắn thất vọng.
Bị nước lũ vàng tàn phá, tất cả trong ám ngục không gian biến thành bột phấn, chớp mắt vọt tới gần pho tượng thiên long.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Pho tượng thiên long bát trảo uy vũ thần tuấn bị nước lũ vàng trùng kích biến thành mảnh vụn.
Đợi Huyền Thiên kiếm khí tán đi, nguyên ám ngục không gian biến trống không chẳng có gì, chỉ để lại vài mảnh vụn pho tượng đen trên mặt đất.
Nhưng Phong Liệt không thả lỏng, ngược lại càng cảnh giác hơn. Hắn mơ hồ cảm thấy có sát ý cường đại khiến tim hắn đập nhanh bất an.
Sự thực chứng minh, hắn âu lo không thừ chút nào.
*Ong!*
Vài mảnh vụn pho tượng đột nhiên tỏa ánh sáng vàng láp lánh, ở trên không trung dần ngưng tụ thành một hồn ảnh vàng khổng lồ, tỏa ra khí thế cường đại.
Tim Phong Liệt rớt cái bịch, tập trung nhìn lại thấy một quái vật đầu có một con mắt, thân hình biến ảo không ngừng.
quái vật ánh mắt lạnh băng, kiêu ngạo, không có chút tình cảm, thân hình biến đổi giữa rồng, cọp, rắn, báo, vân vân, cực kỳ quái dị.
- A? Độc mục cự quái? Nó còn chưa có chết?
Phong Liệt biểu tình giật mình, hắn không lạ gì độc mục cự quái, lúc trước khi hắn mới tụ tập mười ba tầng thần tháp thì từng cùng một độc mục cự quái cướp đoạt quyền khống chế Huyền Thiên, hai bên dây dưa nửa tháng cuối cùng bị hắn dùng phong ma đại thương giết chết.
Nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện một con, hoặc nên nói độc mục cự quái chỉ có một con duy nhất.
- Hừ, súc sinh chết tiệt.
Phong Liệt giật mình qua đi thì bình tĩnh lại, lúc này hắn không còn là võ giả long hoàng cảnh bn đầu, tu vi thiên nguyên cảnh mạnh mẽ khiến hắn tăng niềm tin gấp nhiều lần, đủ ứng đối tất cả rắc rối.
Hắn tâm ý động, trong ám ngục không gian lập tức sinh ra một lực không gian cường đại, cứng rắn bài trừ độc mục cự quái ra ngoài không gian khiến nó bại lộ trong cõi trời đất.
Hồn ảnh vàng khổng lồ to cỡ ba trăm trượng, dường như một ngọn núi nhỏ cuộn tròn trên không trung, khí thế cường địa khiến gió lạnh rít gào trong thiên địa yên tĩnh lặng.
Bị Phong Liệt đuổi ra khỏi không gian Huyền Thiên hình như khiến nó rất tức giận, một con mắt nhìn Phong Liệt toát ra sát khí đậm đặc khiến người không dám nhìn gần.
Phong Liệt lạnh lùng cười, trong lòng chút không sợ hãi, huyền thiên chiến kiếm chậm rãi súc thế định hoàn toàn tiêu trừ nó.