Ban đầu cường giả địa nguyên cảnh trong không gian còn có thể dùng tinh thần lực xuyên qua không gian cảm giác tình hình bên ngoài, lúc này dù không gian Huyền Thiên không giam cầm được cường giả địa nguyên cảnh nhưng họ muốn biết tình hình bên ngoài thì chỉ có nước độn ra ngoài xem.
Trong trời sao tử vong họ nhảy ra ngoài không khác gì tìm cái chết, chọc đám lão yêu nghiệt địa nguyên cảnh chửi thề, hận Phong Liệt đến trù hắn chết nhưng không biết nên làm sao.
Phong Liệt ngồi trên huyền thiên chiến kiếm, uống sạch một bình rượu đột nhiên tam huyết trào dâng, phất tay gọi ra một gốc linh dược vàng.
Đó là một gốc hóa kim thảo ngàn năm, đã hoàn toàn chết khô.
Nhưng khi Phong Liệt rót vào một tia thiên long kình thì hóa kim thảo khô héo dần tỏa ra sức sống, bắt đầu đâm chồi sinh trưởng.
Hóa kim thảo sinh trưởng một lát sau, Phong Liệt tâm ý động, cọng cỏ nhỏ này biến thành một con thỏ trắng, hai tai nhúc nhích, mắt đỏ rực ngơ ngác nhìn hắn.
- Hắc hắc, này tạo hóa chi lực quả thực huyền diệu a!
Phong Liệt nhếch môi cười, thấy rất thú vị, bỗng hắn nhướng mày.
- Lạ thật, thiên long huyết mạch cường đại như vậy tại sao kiếp trước ta không có chút án tượng gì?
- Không lẽ Vô Thông lão tổ đó ra không ai hoàn toàn luyện hóa thiên long tinh huyết ư? Hình như khả năng không lớn lắm.
Phong Liệt mắt chợt lóe, lòng khó hiểu, suy tư nửa ngày không có kết quả hắn đành lắc đầu từ bỏ.
......
Huyền thiên chiến kiếm có căn nguyên tinh hạch vô hình lôi kéo chậm rãi đi hướng căn nguyên đại lục, nhưng tốc độ không nhanh, muốn trở lại mặt đất cần ít nhất một năm.
Một năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mà đối với Phong Liệt thì trên căn nguyên đại lục còn có rắc rối lớn đang chờ, khiến hắn nóng lòng muốn tăng cao thực lực, đương nhiên sẽ không mong lãng phí thời gian rồi.
Nhưng bây giờ hắn đã là sơ kỳ cường giả thánh hoàng cảnh, muốn có tiến cảnh nữa thì có thể nói là muôn vàn khó khăn, hở chút cần lấy đơn vị vạn năm mà thời gian thì không cho phép như thế.
Trầm ngâm một lúc, mắt Phong Liệt sáng lên, cười lạnh lầm bầm:
- Hừ, đối với cường giả hoàng cảnh muốn tiến một bước hao phí thời gian là không thể đánh giá, nhưng với ta mà nói không có gì quá khó.
Tiếp theo tinh thần hắn lặng lẽ xâm nhập không gian Huyền Thiên liếc ngàn cường giả bên trong.
Hắn như là con cọp trong rừng đang ở địa bàn tìm con mồi ngon miệng.
Trong không gian Huyền Thiên, trải qua mấy ngày đầu lên án công khai chửi rủa Phong Liệt rồi mọi người đã dần bình tĩnh trở lại. Hàng ngàn người ở trong trời đêm tối đen chia thành lớn nhỏ đoàn thể, nhiệt liệt bàn luận thủ đoạn đối Phong Liệt.
Tất nhiên trong đó có không ít độc hành cường giả, họ cách xa đms người, núp trong bóng tối chờ thời cơ.
Liêu gia lão tổ Liêu Thừa Vận chính là một vị đỉnh cường giả thánh hoàng cảnh.
Ngàn năm trước Liêu Thừa Vận đã chạm được đến ngưỡng cửa không gian pháp tắc, tùy thời có khả năng bước ra một bước vào hàng cường giả địa nguyên cảnh.
Mấy ngày nay vì tâm tình tăng áp lực lại khiến lão có cơ hội đột phá.
Bây giờ lão khonh chân trong không gian, tay ấn quyết, mắt khép, lặng lẽ thm ngộ cái gì. Mắt có khi nhướng lên liếc đám người cách ngoài mười ngàn dặm, khóe môi có nụ cười nhạt.
"Đợi tiến vào địa nguyên cảnh rồi lấy ám ma chú lão phu tu luyện ba mươi vạn năm, phối hợp không gian pháp tắc, có năm phần nắm chắc trói tiểu súc sinh Phong Liệt. Đến khi đó, hừ hừ, huyền thiên chiến kiếm trong tay, thiên hạ thuộc về ta, dù trở lại căn nguyên đại lục thì lão phu cũng có lực lượng bảo vệ bản thân!"
Đột nhiên lão nhướng mày, ánh mắt âm trầm nhìn chỗ ngàn dặm mé trái trước mặt.
Trong bóng đêm có một ma long hình người đen như mực lạnh lùng trừng lão, khóe môi cong lên nụ cười tà ác.
Liêu Thừa Vận khinh thường hừ lạnh, quát:
- Sơ cấp thánh hoàng? Hừ, cút đi, đừng quấy rầy lão phu tĩnh tu, nếu không đừng trách lão phu không khách sáo!
Ma long hình người mỉm cười, đôi mắt đỏ rực lóe sáng mấy trăm trượng, cười lạnh nói:
- Đỉnh thánh hoàng? Ngược lại hợp ý ta. Lão già, ta muốn tu vi của ngươi!
Dứt lời, ma long hình người bỗng biến mất trên không trung.
- Tìm chết mà! Một tiểu tử mới vừa tiến vào thánh hoàng cảnh cũng dám vuốt râu hùm của lão phu, hôm nay phải để tiểu tử ngươi biết chữ chết viết như thế nào!
Liêu Thừa Vận biểu tình tức giận đứng bật dậy, thân hình gì nua bảy thước trong chớp mắt hóa thành một con tinh tinh đen cao ngàn trượng.
Pháp thân.
Đây chính là tiêu chí của cường giả thánh hoàng cảnh, thân thể cao lớn hoàn toàn là do căn nguyên pháp tắc ngưng tụ mà thành, giơ tay nhấc chân đủ đánh thủng một phương tiểu thế giới.
Rất rõ ràng Liêu Thừa Vận tu luyện cũng là ám thuộc tính.
Khi lão vừa mới biến ảo pháp thân thì khí thế cường đại từ trên trời giáng xuống, ma long hình người khủng bố dữ tợn hiện ra, giơ đại ấn đen to trăm trượng mạnh đập xuống. Áp lực to lớn khiến không gian biến hình vặn vẹo, thế không thể đỡ.
- Cái thiên ấn!
*Ầm!*
Hắc tinh tinh ngửa đầu khinh thường hừ, trong đôi tay bỗng xuất hiện một cây trường thương bạc dài ngàn trượng, nhảy vọt lên.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Đại ấn cùng trường thương va chạm, vỡ vụn vô hình, mà trường thương bạc không bị hao tổn gì cả.
Nhưng chủ nhân trường thương bạc, con hắc tinh tinh khổng lồ bị oanh rớt ra mấy ngàn dặm, thân hình lắc lư tán loạn, đôi mắt to lộ ra khó tin.
Hắc tinh tinh tức giận rống lên:
- Sao có thể? Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao muốn đối địch với lão phu?
- Hắc hắc, đỉnh thánh hoàng cảnh cũng chỉ thế thôi.
Ma long hình người khinh thường hừ, đạp xuống, hai chân đạp hướng hắc tinh tinh.
- Đạp thiên bộ!
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Hắc tinh tinh hấp tấp giơ thương to đón đỡ nhưng cảm thấy như một bước trời sập, ma long hình người cho một cước khiến thương to vặn vẹo, đôi tay lão vỡ vụn, thần hồn đau đớn.
Hắc tinh tinh ánh mắt giật mình, vội lùi ra ngàn dặm, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp.
Lúc này Liêu Thừa Vận cực kỳ kinh sợ, không tưởng tượng nổi rõ ràng là cái tên cảnh giới không bừng mình vậy mà thực lực thì mạnh hơn gấp mười lần.
Đặc biệt trong khí kình của đối phương ẩn chứa tính hủy diệt vô cùng khủng bố, tùng kích căn nguyên pháp tắc trong cơ thể lão sắp tan vỡ.
Thấy tình hình không may, Liêu Thừa Vận không cố chống, oán độc nhìn ma long hình người, lập tức bay ngược ra sau, lẻn vào đám người phía xa.
Thấy tình hình không may, Liêu Thừa Vận không cố chống, oán độc nhìn ma long hình người, lập tức bay ngược ra sau, lẻn vào đám người phía xa, chớp mắt lão độn ra vạn dặm, cực kỳ nhanh.
- Hừ, không ngờ lão già này cẩn thận như vậy, vốn còn muốn chơi với ngươi thêm một chút nhưng giờ thì không cần.
Ma long hình ngươi mắt đỏ chớp lóe, khinh thường lắc đầu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Sau đó thân thể hắn bỗng tan biến, hoàn toàn dung nhập vào hắc ám xung quanh.
Cùng lúc đó không trung ngoài hai vạn dặm trời đêm tĩnh lặng bỗng cuồn cuộn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Không gian trủng xuống, lực hắc ám hùng hồn như thủy triều, chớp mắt thôn phệ vòng xoáy đường kính gần trăm dặm vắt ngang trời đất, tựa cái miênjg thôn thiên thú chắn con đường Liêu Thừa Vận đi.
- Đây...đây là thôn phệ? Ngươi không phải con người? Không đúng...