Ma Long Phiên Thiên

Chương 687: Lấy một địch hai, cường thế nghiền áp!




- Hừ! Liêu Thương Hải, ngươi muốn tìm ai đó giải quyết ân oán lão phu không quản! Bất quá, ngươi cảm thấy chạy tới Diệp gia ta sinh sự, thích hợp sao?

Đạo thanh âm băng lãnh vang lên trong hậu viện Diệp gia nói.

Chủ nhân đạo thanh âm này chính là lão tổ Hư Hoàng Cảnh Diệp gia sống trên vài vạn năm Diệp Phong Đào, bởi vì sống đã lâu, lại không xuất thế, vì vậy ngay cả người Diệp gia đều không biết sự tồn tại của hắn.

- Ủa?

Sắc mặt Liêu Thương Hải khẽ trầm xuống, âm trầm nói:

- Thế nào, Diệp lão quỷ, Diệp gia các ngươi sẽ không nuốt mất tên tiểu tử kia đấy chứ? Hừ! Chuyện tình trọng đại liên quan tới Thiên Long Giới và thần khí, Diệp gia các ngươi không sợ quá lớn, sẽ hỏng bao tử sao?

- Ha ha ha, Liêu Thương Hải, người đừng lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử! Thật không dám dấu, Phong Liệt đã trở thành rể Diệp gia ta, chỉ cần tại địa bàn Diệp gia ta, ai động tới hắn chính là kẻ thù đối với Diệp gia ta!

Diệp Phong Đào không chút nhượng bộ cười lạnh nói.

- Cái gì ? Phong Liệt đã trở thành rể Diệp gia! Cạc! Diệp gia các người thực sự hành động mau lẹ!

Liêu Thương Hải nheo mắt, chế nhạo nói.

Đúng lúc này, đột nhiên, có một đạo thân ảnh xuất hiện trên bầu trời Diệp phủ, khiến mọi người chú ý tới.

Hai mắt gã nam tử trung niên này đỏ thẫm, da trắng bệch, lệ khí kinh người, hiển nhiên tu luyện luyện công pháp âm tà gì đó.

Liêu Thương Hải ngưng mắt nhìn lại, con ngươi không khỏi co rụt lại, vô ý thối lui một bước, thất thanh kinh hô:

- Triệu Đồ!

Nam tử trung niên âm lãnh cười cười, lộ rõ hàm răng đen kịt, cười quái dị chế nhạo nói:

- Khặc khặc khặc khặc! Liêu Thương Hải, ngươi nhiều tuổi như vậy, vẫn thiếu kiên nhẫn như xưa ah!

Liêu Thương Hải tựa hồ cảm thấy bản thân có chút yếu thế, hắn đứng thẳng người, khinh thường hừ lạnh nói:

- Hừ! Triệu gia các ngươi không phải cũng tới đây sao? Có tư cách gì chê cười

- Khặc khặc khặc khặc, Triệu gia chúng ta không giống Liêu gia các ngươi, tiểu tử kia sớm đã có ân oán với Triệu gia chúng ta, không liên quan gì tới Thiên Long Giới và thần khí!

Triệu Đồ cười nói.

- Hừ! Lời này của ngươi e là đứa trẻ lên ba cũng không thể tin?

Liêu Thương Hải nói.

- Ngược lại ta tin là được! Khặc khặc khặc! Text được lấy tại Truyện FULL

Triệu Đồ không quan tâm cười cười, dáng vẻ tươi cười âm tà đáng sợ giống như tiếng trẻ con khóc.

Ngay tức khắc, hắn không để ý tới Liêu Thương Hải, ngược lại truyền âm xuống phía dưới nói:

- Diệp huynh, Phong Liệt có ân oán với Triệu gia ta người trong thiên hạ đều biết, nói vậy Diệp huynh sẽ không vứt bỏ Triệu gia chúng ta, đi lấy lòng một tên vãn bối chứ?

Diệp Phong Đào phía dưới rốt cuộc rời vào trầm mặc, tựa hồ có chút do dự.

Liêu gia và Diệp gia luôn luôn bất hóa, đắc tội cũng không sao, nhưng Triệu gia lại hoàn toàn khác.

Diệp gia và Triệu gia luôn luôn liên minh, cùng tiến cùng lui, theo lý mà nói vì một mình Phong Liệt đắc tối với minh hữu cường đại Triệu gia này thực sự không khôn ngoan.

Bất quá, Phong Liệt hôm nay không còn là quả hồng mềm để người vuốt ve, tu vi Hư Hoàng Cảnh thực sự rất quan trọng đối với bất cứ gia tộc nào.

Hơn nữa, ai cũng biết, tiểu tử này từ khi xuất đạo tới nay thường xuyên giết chết địch thủ vượt cấp, thực lực cao thâm khó lượng, bản tính không cố kỵ, có thù tất báo, quả thực đắc tội với rất nhiều người.

Trong lúc nhất thời, lão tổ Diệp gia Diệp Phong Đào lâm vào cảnh lưỡng nan, do dự không quyết.

Lúc này, hai người Phong Liệt và Diệp Thiên Tử đã hoàn tất, ăn mặc chỉnh tề, cầm tay nhau rời khỏi tẩm cung, hai người thân thiết dị thường giống như vừa mới thành thân, khiến đám thị nữ cực kỳ hâm mộ.

Phong Liệt thực sự không biến đổi nhiều lắm, nhưng Diệp Thiên Tử mặc dù che đậy vài phần, lại không thể che dấu được đôi mắt đẹp vừa mới trải qua cuộc xuân triều không lâu, đôi mắt mọng nước có chút tránh né, dưới con mắt đám thị nữ chăm chú nhìn tới nàng xấu hổ không thôi, dường như muốn tìm khe sâu để chui xuống, khiến Phong Liệt tức cười không ngớt.

Phong Liệt giương mắt nhìn trên bầu trời một chút, khóe miệng dần dần nhếch lên tia cười nhạt.

- Hai vị Hư Hoàng Cảnh? Hừ, xem ra quá coi trong ta!

Đối với chuyện Liêu Thương Hải và Triệu Đồ tới đây, hắn không chút kỳ quái, hơn nữa, hắn minh bạch, lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hắn một người không chút căn cơ lại chiếm được Thiên Long Giới và hai tòa thần tháp, khiến người khác không khao khát, căn bản là chuyện không thể.

Làm người đều có lòng tham, huống hồ một số thế lực siêu cấp luôn luôn muốn khống chế chính mình trong tay.

Bất quá, sắp đối mắt với trận chiến lớn, trong lòng hắn không chút kính sợ, chỉ có chiến và chờ mong vô tận.

Ma luyện không đủ, sao có thể leo lên cường giả đỉnh phong?

Ngay lúc này, vị lão tổ Diệp gai lâm vào trầm mặc, Phong Liệt biết, chính mình cần phải xuất hiện.

Hắn mặc dù tạo lên quan hệ với Diệp gia, nhưng hắn minh bạch, trước mắt chính mình cần biển hiện đủ thực lực, Diệp gia không thể dốc toàn bộ gia tộc bảo vệ chính mình, có một số việc khó nói thành lời.

Nhưng lúc này, trong tai hắn đột nhiên truyền tới thanh âm của Diệp Trung Thiên:

- Phong Liệt, ngươi và Thiên Tử không nên lộ diện, Diệp gia ta hoàn toàn có thể ứng phó được!

- Đa tạ ý tốt của nhạc phụ đại nhân! Bất quá, đại nghiệp Diệp gia không thể rút dây động rừng, chỉ là hai tiểu ngưu mà thôi, tiểu tế có thể giải quyết được.

Phong Liệt ngẩn người, thản nhiên như không nói.

Vừa dứt lời, hắn liền dặn dò Diệp Thiên Tử một tiếng, sau đó chăm chú nhìn đám người Diệp gia, phi thân bảy lên trên không trung, xuất hiện trước mặt Liêu Thương Hải và Triệu Đồ, ba người đứng thành thế chân vạc.

- Ủa? Ngươi chính là Phong Liệt?

Nhãn thần Liêu Thương Hải ngưng đọng, lạnh lùng nhìn Phong Liệt vài cái, quát hỏi.

Triệu Đồ đứng một bên cũng dần dần trở nên căng thẳng, tùy thời cơ chuẩn bị xuất thủ, trong hai mắt đỏ thẫm lóe lên sát ý.

- Không sai, ngươi tìm phong mỗ có chuyện gì?

Khóe miệng Phong Liệt nhếch lên một tia cười nhạt, thản nhiên nói.

Lúc này hắn chỉ lộ ra tu vi Long Biến Cảnh hậu kỳ, có bổn nguyên thần đồ che lấp, cường giả đồng cấp căn bản không thấy rõ thực lực của hắn.

Điều này dẫn đến Liêu Thương Hải và Triệu Đồ có phần khinh thường hắn, ngược lại giữa hai người bọn họ phòng ngừa lẫn nhau, tựa hồ sợ đối phương cướp mất Phong Liệt.

- Hừ! Không ngờ ngươi có dũng khí lộ diện!

Liêu Thương Hải hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói:

- Súc sinh, ngươi đừng trách Liêu gia ta khi dễ ngươi! Ngươi có thể nhớ rõ bảy năm trước tại đợt tuyển trọn đại chiến Thiên Long vực, ngươi từng tàn nhẫn sát hại đệ tử Liêu gia ta Liêu Trung Hạo?

- Ahaa. . . Phong mỗ giết nhiều người, mốt số tiểu miêu tiểu cẩu không thể nhớ rõ?

- Ngươi. . .

- Đừng nhiều lời vô ích! Mau xuất thủ đi!

Phong Liệt cười lạnh nói.

Sắc mặt Liêu Thương Hải ngưng đọng, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt sắp phóng hỏa, sát khí bắt đầu dấy động.

Hắn vốn nhắc tới chuyện Liêu Trung Hạo, không vì điều gì khác chính là muốn nói cho các gia tộc khác biết, hắn vì cừu hận mà đến, thực sự không vì thứ khác, nhưng không ngờ Phong Liệt đối mặt với hắn cường giả Hư Hoàng Cảnh trung kỳ, rốt cuộc vẫn ngông cuồng như vậy, thật quá ngu xuẩn!