Đám người Diệp gia phía xa xa lại yên tĩnh vô cùng, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt tràn đầy địch ý, hâm mộ, đố kỵ. . . Đồng thời cũng lặng lẽ chú ý đến sắc mặt Diệp Trung Thiên, không khói cực kỳ quỷ dị.
Công tâm mà nói, đám người Diệp gia đều không ân không oán đối với Phong Liệt, hơn nữa đều biết Phong Liệt và Diệp Thiên Tử tâm đầu ý hợp, đại đa số người Diệp gia đều xem trọng mối nhân duyên này.
Dù sao Phong Liệt cũng là nhân tài tuyệt thế, hoàn toàn xứng đôi với nhị tỷ tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành, hơn nữa Phong Liệt nắm giữ thần vật trong truyền thuyết Thiên Long Giới trong tay, có thể nói chạm tay tới có thể bỏng, phải thừa nhận rể hiền như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm ah, quả thực hoàn toàn phù hợp với lợi ích của gia tộc.
Bất quá, chuyện này cả công lẫn tư đều do Diệp gia chủ Diệp Trung Thiên định đoạt, người khác dám tùy tiện làm thay, ngay cả cường giả Long Biến Cảnh Diệp Khai cũng không dám tùy ý chen ngang.
Hai mắt Diệp Trung Thiên ẩn chứa tia phẫn nộ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng biến ảo bất định, hắn cố tình muốn sai người băm Phong Liệt thành tám mảnh để đại nữ nhi hả giận, nhưng thấy nhị nữ nhi lo lắng cho Phong Liệt như vậy, lại không đành lòng để nhị nữ nhi thương tâm, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
- Đủ rồi! Ồn ào không ra thể thống gì?
Sau nửa ngày, Diệp Thiên Trung rốt cuộc không kiên nhẫn được quát hai nhi nữ bảo bối, tiếp đến hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, ngươi đi theo ta!
Vừa dứt lời, hắn không để ý tới người khác, liền phi thân bay về phía tòa đại điện cách đó không xa.
Ánh mắt Phong Liệt nháy động, trong mắt ẩn chứa một tia tiếu ý, lão gia hỏa này muốn nói chuyện với chính mình, xem ra có chút hi vọng ah.
Những người khác gặp phải tình hình như vậy, chắc chắn đều rõ tạm thời ắt bị đánh tới mức không dậy nổi, trong lòng âm thầm thở dìa, dù sao lúc trước Phong Liệt cũng khéo léo khiến chúng nhân khiếp sợ, quả thực không mấy người muốn động thủ với cường giả cấp bậc như vậy, sau khi liếc nhìn Phong Liệt vài cái đều dần dần tản đi.
- Tiểu tặc Phong Liệt! Ngươi tránh được mồng một cũng không qua được ngày rằm, bản tiểu thư sớm muộn sẽ tính sổ với ngươi! Hừ!
Diệp Thiên Quỳnh khiến răng nghiên lợi hung hăng uy hiếp Phong Liệt mồi rồi, sau đó biến mất không thấy.
Rất nhanh, mảnh thiên địa này chỉ còn lại hai người Phong Liệt và Diệp Thiên Tử.
Phong Liệt cười cười, nhẹ nhàng kéo giai nhân vào lồng ngực, bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói thành lời.
Bảy năm không gặp, dung mạo Diệp Thiên Tử không thay đổi nhiều lắm, nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành như xưa, chỉ là đại tiểu thư điêu ngoa kia khí chất thu liễm hơn vài phần, thành thục quyến rũ hơn vài phần, càng khiến người ta thấy nàng mà yêu thương trìu mến.
Cải biến lớn nhất chính là tu vi của Diệp Thiên Tử, bảy năm trước từ Cương Khí Cảnh tam trọng thiên dĩ nhiên đã tu luyện tới Hóa Đan Cảnh nhất trọng thiên, bực tốc độ này mặc dù không so được với Phong Liệt, nhưng lại kinh thế hãi tục.
- Thiên Tử , nàng hấp dẫn hơn nhiều.
Sau hồi lâu, Phong Liệt đánh vỡ trầm mặc, cười nói.
- Đáng ghét! Đồ bại hoại!
Sắc mặt Diệp Thiên Tử đỏ hồng, cái miệng đẹp vểnh lên, đôi mắt đẹp liếc nhìn Phong Liệt.
Phong Liệt cười khà khà một trận.
Hai người sớm đã đột phá tầng quan hệ nam nữ kia, giai nhân hờn dỗi mừng thầm không khỏi khiến trong lòng hắn bốc hỏa, nếu không phải thời cơ không thích hợp, hắn thực sự muốn ngủ cùng giai nhân một phen.
- Ahaaa! Làm sao lại nhéo ta?
Phong Liệt đang cười khúc khích đột nhiên cảm thấy phần eo tê dại, vội vàng hét lớn.
- Hừ! Dám coi tỷ tỷ là ta, hoàn toàn chiếm tiện nghi đối với tỷ tỷ, ta phải giáo huấn ngươi một trận mới được!
Diệp Thiên Thử vểnh miệng nhỏ xinh xắn lên, thì thào nói.
- Oạch, nàng nàng đã thấy?
Sắc mặt Phong Liệt ngẩn ngơ.
- Phí lời, nhân gia không phải người mù, sao có thể không nhìn thấy?
Diệp Thiên Tử phẫn nộ, lập tức giảo hoạt cười nói:
- Kỳ thực ta không trách ngươi nhận lầm người, ba năm trước tỷ tỷ ta dùng thử một viên Bách Kiếp Tẩy Tủy Đan, thân thể thay đổi vì vậy tướng mạo giống ta như đúc, rất nhiều người đều nhận lầm.
- Hóa ra là như vậy.
Phong Liệt cười khổ lắc đầu, cô nàng Diệp Thiên Quỳnh kia rõ ràng là vấn đề đối với chính mình, thực khiến hắn gặp tai bay vạ gió.
- Aizzz! Phụ thân đang đợi ngươi, chúng ta mau đi thôi!
Diệp Thiên Tử đột nhiên nhớ tới lời Diệp Trung Thiên nói trước khi đi, khuôn mặt nàng quýnh lên, vội vàng kéo Phong Liệt bay về phía xa xa.
Trong phòng, Diệp Trung Thiên đặt hai bàn tay trên bàn, thân hình khẽ nghiêng về phía trước, hai mắt lạnh lùng nhìn Phong Liệt phía đối diện, cổ tư thế cường thế như vậy, đủ khiến người ta cảm thấy bị áp bức không thể chống cự, thường thường trong cuộc đàm phán có thể thu được hiệu quả xa xỉ.
Chỉ tiếc, đối mặt với hắn chính là Phong Liệt, mặc dù Phong Liệt niên kỷ không lớn, nhưng kinh nghiệm từng trải cực kỳ phong phú, người địa vị cao chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể, phen hành động này của nhạc phụ đại nhân thực sự khó có thể khiến trong lòng hắn nảy sinh kính sợ.
Suy cho cùng, thực lực chính là lực lượng lớn nhất.
Sắc mặt Phong Liệt cổ tỉnh không dao động, im lặng đối với Diệp Thiên Trung.
Diệp Thiên Tử đứng cạnh nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, đôi mắt đẹp nhìn phụ thân, lại liếc nhìn nam tử bên cạnh, không vui mân mê cái miệng nhỏ.
Sau khi đôi mắt đẹp lóe ra, nàng thướt tha chạy tới sau chiếc bàn, lay động cánh tay Diệp Trung Thiên nũng nịu nói:
- Cha, Phong Liệt đối với nhân gia rất tốt, người không làm khó hắn có được hay không?
Diệp Trung Thiên liếc mắt nhìn nữ nhi, trong mắt lóe lên tia cưng chiều, còn có chút bất đắc dĩ, ngoài miệng tỏ vẻ nghiêm túc dặn dò nói:
- Thiên Tử trước hết hãy đi ra ngoài, ta có chuyện cần nói với hắn!
- Cha. . .
Diệp Thiên Tử trừng đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thuận theo.
- Nữ nhi ngu ngốc, cha cũng là vi muốn tốt cho con, trước hết hãy ra ngoài đi!
Diệp Trung Thiên bất đắc dĩ an ủi nữ nhi, trong miệng có chút đắng chát, thầm than con gái lớn khó bảo.
Diệp Thiên Tử duyên dáng hừ một tiếng, bạch nhãn liếc nhìn uy hiếp phụ thân, phẫn nộ chạy ra khỏi thư phòng, chỉ để lại hai người Diệp Trung Thiên và Phong Liệt.
Diệp Trung Thiên nhìn bóng dáng nữ nhi một chút, bất đắc dĩ cười khổ, đối với nữ nhi của chính mình, hắn luôn luôn vô cùng sủng ái, thậm chí cực kỳ cưng chiều, rất khó biểu hiện sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói chuyện. nguồn TruyenFull.vn
Hai mươi năm trước, nữ nhân vì chính mình sinh hạ tiểu nữ nhi, vốn nhờ hắn làm chuyện tình gì đó rồi âm thầm rời đi, đến nay không chịu trở về, điều này khiến tình cảm của Diệp Trung Thiên đối với nữ nhân kia đều gửi gắm tới nữ nhi của chính mình, coi chúng không khác gì bảo bối, dần dần dưỡng thành Diệp Thiên Tử điêu ngoa bốc đồng đại tiểu thư tính khí nóng nảy.
Hôm nay, nữ nhi đã có người trong lòng, trong lòng phụ thân hắn ngoại trừ cảm khái, còn có một cổ ghe tuông khó hiểu, giống như thiếu niên trước mặt cướp đi nữ nhi bảo bối của chính mình, đây là vấn đề hắn không bao giờ mong muốn, cho nên trong tận đáy lòng không hoan nghênh Phong Liệt.
Bất quá, hôm nay nước đã tới chân, vì hạnh phúc của nữ nhi, hắn đành phải quyết định