Ma Long Phiên Thiên

Chương 609: Tình thế nghịch chuyển




Sở Huyền ánh mắt cực nóng, nhanh nhẹ trốn tránh kiếm khí trí mạng của Phong Liệt, không ngừng chém ra từng đạo lợi mang vô hình về phía Phong Liệt.

Trong lúc nhất thời, hai người ngược lại đánh nhau với sức mạnh ngang nhau.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt!

Rầm rầm rầm!

Trên bầu trời kiếm khí tung hoành, chưởng ảnh tung bay. Cát trên sa mạc che lấp mặt trời. Hai đạo thân ảnh một đen một trắng uyển chuyển xê dịch trong không gian, thoáng ẩn thoáng hiện, sát khí nồng đậm khiến cho người ta hít thở không thông.

Phanh!

Một tiếng nổ thật mạnh.

Hai người hung hăng trao đổi một chưởng.

Sở Huyền sắc mặt ngạo nghễ, đứng sừng sững ở không trung không chút sứt mẻ. Phong Liệt thoáng một cái bị đánh bay ra mấy ngàn trượng, tuy không bị thương, nhưng đã rơi xuống thế hạ phong.

Hai người đứng tương đối xa, ánh mắt đều bình tĩnh như nước.

- Phong Liệt, ngươi mới tiến vào Long Biến Cảnh mà đã có thực lực như vậy đúng là không dễ. Nhưng ngươi nếu chỉ có chút năng lực ấy mà nói, thì vận mệnh của ngươi vẫn không thể nào cải biến.

Sở Huyền từ trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ nói.

- Kỳ thật, ta cũng muốn nói cho ngươi biết thời gian cũng không sai biệt lắm rồi, ngươi cũng nên lên đường đi.

Phong Liệt lạnh lùng cười, thu hồi thánh kiếm, thân hình ầm ầm chấn động.

Minh…dạ…hàng…lâm!

Oanh!

Một đạo màn tự giống như đêm đen từ trong cơ thể của Phong Liệt bay lên, hướng về bốn phương tám hướng, nhanh chóng lan tràn ra.

Trong chớp mắt, phạm vi mấy ngàn dặm trở nên không có thiên lý, đen đến nỗi đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.

Ngay sau đó, từng tòa tuyết sơn lung lay sắp đổ, giống như núi lửa muốn bộc phát, gào thét phát ra vòi rồng…Từng cơn sóng nước hiện ra trong màn đêm, uy thế mênh mông cuồn cuộn, giống như là tận thế đến nơi.

Sở Huyền im lặng đừng sừng sững ở không trung, ánh mắt chậm rãi đảo qua những trận thiên tai uy thế kinh người chung quanh, có chút nhíu mày.

- Không thể tưởng tượng được, ngươi như vậy mà có thể lĩnh ngộ được huyền diệu đạo cảnh như thế. Rất tốt, bổn hoàng tiếp nhận.

Sau gần nửa ngày, Sở Huyền nhẹ gật đầu tán dương.

Ngay sau đó, một mảnh hình ảnh cự sơn chồng chất trong thân thể của gã lan tràn ra ngoài. Thời gian dần trôi cứ thế mà mở rộng, trùng trùng điệp điệp bao vây gã ở bên trong.

Đây chính là vật bảo của gã – Thiên Ngục Luyện Thần Phong, thần binh phẩm cấp không rõ.

- Nói khoác không biết ngượng. Ngược lại ta cảm thấy nhiếp hồn chi mâu của ngươi còn cảm thấy hứng thú hơn nhiều.

Phong Liệt thanh âm âm lãnh phiêu đãng trong màn đêm.

- Sao, ngươi biết rõ Nhiếp hồn chi mâu của bổn hoàng?

Sở Huyền ánh mắt co rụt lại. Tuyệt kỹ ẩn giấu của gã không thể tưởng tượng được lại có người nhìn thấu, trong nội tâm không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

Rầm rầm rầm!

Mấy chục tòa tuyết sơn từ phía trên như vòm trời sụp đổ, hung hăng oanh kích về phía Sở Huyền, làm cho Sở Huyền kinh ngạc vô cùng.

Oanh!

Một âm thanh va chạm kinh thiên

Một ngọn tuyết sơn cao tới ba ngàn trượng hung hăng oanh kích xuống đỉnh Thiên Ngục Luyện Thần Phong.

Tuyết đang bay đầy trời dần dần tiêu tán vô hình. Một ngàn ngọn núi chồng lên nhau không phải là chuyện nhỏ.

- Kiến càng lay cây, đúng là chẳng có gì hay.

Núi ảnh trùng trùng điệp điệp bao vây Sở Huyền. Gã thoáng khinh thường lắc đầu, ánh mắt mỉa mai nhìn một ngọn núi lửa xa xa.

Chỗ đó vốn không có gì, nhưng gã vẫn tinh tường biết rõ, chỗ đó hẳn là nơi Phong Liệt ẩn náu.

Gã có Thiên Ngục Luyện Thần Phong thiên cổ thần binh. Chỉ cần thu hút một đám khí tức linh hồn, dù mục tiêu có chạy tới thiên ngoại thì cũng thoát khỏi sự truy đuổi của gã.

Phong Liệt ánh mắt bình tĩnh, cũng không lên tiếng, miệng lại lộ ra một tia cười lạnh.

Cái này chỉ mới là bắt đầu.

Sau một khắc, một tòa tuyết sơn lại không ngừng sụp đổ, hung hăng oanh kích Thiên Ngục Luyện Thần Phong.

Cùng lúc đó, từng ngọn núi lửa dâng lên. Từng đạo vòi rồng gào thét mà tới. Một con sông có tính ăn mòn kinh người chảy xuôi ở hư không….

Oanh….oanh…oanh!

Hết thảy những thiên tai trong thiên địa điên cuồng tụ lại chung quanh Thiên Ngục Luyện Thần Phong. Trời long đất lở, trời sập đất sụt, âm thanh ầm ầm vang tận mây xanh khiến vạn vật đều vỡ vụn thành vô số phần.

Phong Liệt bản thân có thực lực Long Biến Cảnh trung kỳ. Trong màn đêm, tuyết sơn, sông ngầm, núi lửa, vòi rồng….mỗi một đạo thiên tai uy lực không kém gì một gã cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ. Tất cả thế công tụ lại như vậy đủ để giết một số cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ bình thường.

Nhưng mặc dù thế công xuống đến như vậy, nhưng Thiên Ngục Luyện Thần Phong vẫn sừng sững như trước, chẳng khác gì một cây tùng. Nhìn như bấp bênh nhưng thật lâu vẫn không ngã.

Nhưng lúc này, sự khinh thường trên nét mặt của Sở Huyền đã biến mất, mà chuyển thành một tia ngưng trọng.

Gã không biết thế công của Phong Liệt như vậy có thể duy trì được bao lâu, nhưng gã tinh tường biết rõ, thần lực mình niêm phong cất vào kho trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong đang nhanh chóng tiêu hao.

Những năm vừa qua, gã đã cực kỳ tiết kiệm, nhưng thần lực bên trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong không giống như nước chảy, dần dần trở nên khô cạn. Lúc này chỗ dư còn lại đã không đến một phần ba.

- Không được, thần lực để dùng đối phó với người nọ, không thể lãng phí trên người tiểu tử này.

Sở Huyền ánh mắt trầm ngâm một chút, lập tức có kế hoạch, âm thầm quyết định tùy thời thi triển Nhiếp Hồn Chi Mâu, mau chóng bắt giữ Phong Liệt.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, một tấm lụa huyết sắc dài đến mấy ngàn trượng từ trong tuyết sơn lộ ra, mang theo sát khí không gì tránh kịp, xỏ qua hư không, hướng về Thiên Ngục Luyện Thần Phong đâm tới.

Xoẹt! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Một tiếng nổ chém hư không vang lên, chấn động màng tai. Một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng thẳng thấu tim phổi, giống như hết thảy vạn vật trên thế gian này không đủ sức ngăn cản chi uy của một kiếm này.

Không tốt!

Sở Huyền đồng tử co rụt lại, thầm nghĩ trong lòng không ổn.

Gã đã sớm biết rõ Phong Liệt có một thanh lợi kiếm. Cho nên lúc trước gã một mực không dám đón đỡ kiếm quang của Phong Liệt.

Nhưng giờ phút này, Thiên Ngục Luyện Thần Phong hóa thành vạn trượng chi cự, hoàn toàn muốn né tránh đạo kiếm kia là không thể nào. Điều này làm cho gã có chút bận tâm.

Một kích mang mười thành lực đạo quản nhiên không làm cho Phong Liệt thất vọng, thẳng tắp đâm vào chỗ sâu bên trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong. Hơn mười ngọn núi tiêu tán vô hình, để lại lỗ thủng có thể nhìn xuyên thấu.

- Hắc hắc, thánh kiếm quả nhiên không làm cho lão tử thất vọng.

Một kích có hiệu quả, Phong Liệt ánh mắt vui mừng. Nhưng sau một khắc, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ đột nhiên dâng lên trong lòng, làm hắn dựng tóc gáy, giống như rơi vào trong hầm băng.

Oanh…

Một cơn lũ bất ngờ bộc phát giống như một tiếng nổ mạnh, khiến cho Thiên Ngục Luyện Thần Phong bắt đầu lắc lư, rung động.

Ngay sau đó, chỉ thấy một đạo nước lũ màu đen theo cái lỗ thủng kia mà tràn ra ngoài, bao phủ ngọn tuyết sơn. Vòi rồng lập tức bị chôn vùi, ngay cả Phong Liệt đang ần vào trong hư không cũng bị nuốt vào trong luôn.

Xa xa nhìn lại, phảng phất một dòng nước lũ màu đen vắt ngang hư không, hướng về phía chân trời quy mô mãnh liệt mà đi.

Giờ phút này, Phong Liệt trong nội tâm kinh hãi vô cùng.

Hắn chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh không cách nào chống cự được đang oanh trước ngực. Hắn giống như một ngọn núi lớn bị đánh bay như cọng rơm, không còn sức phản kháng.