Phía trên đại điện, sắc mặt Hoàng Thiên Ngự đã sớm biến thành màu xanh mét, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt tràn ngập sát khí, tức giận đến mức thân hình cũng hơi run run lên.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác đùa cợt thẳng mặt như vậy, hơn nữa đối phương lại chỉ vẻn vẹn là một con kiến tu vi thấp kém hơn hắn.
Thật sự không thể nhẫn nhịn nổi.
- Tốt, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem, kết cục của kẻ dám đối nghịch với bản công tử. Phong Liệt, bản công tử thưởng cho ngươi cái chết!
Hoàng Thiên Ngự nổi giận gầm lớn một tiếng, hung hăng đánh ra một quyền.
Oanh!
Một đạo quyền ảnh màu vàng chói mắt như mặt trời, tản ra kim mang vạn trượng bỗng xẹt qua trời cao, chớp mắt đã đánh đến gần Phong Liệt.
Không thể xem nhẹ một kích giận dữ của cường giả Long Biến Cảnh, bất cứ ai cũng khong hoài nghi, một quyền này tuyệt đối có thể đánh nát mười ngọn núi lớn, vẻn vẹn một đạo cương phong xẹt qua cũng đủ làm cho một số thiên tài Thần Thông Cảnh đứng trong đại điện lảo đảo lui về sau, trong lòng vô cùng kinh hãi.
- Hừ, ban cái chết cho ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Phong Liệt cười lạnh khinh khỉnh, thân hình bỗng chấn động.
Ông!
Một tiếng vang nhỏ.
Thân thể cao lớn của hắn giống như một ngọn núi hùng vĩ, quanh người lại đột nhiên nổi lên một tầng quang huy màu vàng nhạt dày ba trượng, giống như một cái kén lớn bao bọc lấy hắn vào bên trong.
Oanh!
Quyền ảnh đánh tới.
Nhưng quyền ảnh nhìn vô cùng kinh khủng này lại không hề đánh Phong Liệt thành cặn bã như đại đa số người tưởng tượng.
Chỉ thấy, lúc quyền ảnh tiếp cận với vòng sáng màu vàng bên ngoài thân Phong Liệt thì đột nhiên lại bị hòa tan, thu nhỏ lại. Tiến thêm một tấc là lại nhỏ đi một vòng, khi quyền ảnh chạm đến quần áo Phong Liệt, nắm tay to lớn kia đã thu nhỏ lại tới chừng đầu người.
Phanh!
Một tiếng động trầm đục nặng nề.
Quyền ảnh đánh mạnh lên ngực, nổ thành một đóa kim diễm.
Hắc y tung bay.
Phong Liệt lại chẳng hề lùi lại dù chỉ nửa bước, khóe miệng vẫn treo nụ cười như trước, vậy mà lại cứng rắn đỡ lấy một quyền này.
- Cái gì... Phong Liệt lại có thể đỡ đòn của cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ một cách dễ dàng như vậy, điều này thật khó tin!
- Phong Liệt vậy mà lại cường hãn như vậy...
- Tu vi của Phong Liệt lại tinh tiến thêm rất nhiều...
...
Những thiên tài xung quanh đều co rụt mắt lại, vẻ mặt khiếp sợ. Mà ngay cả Kim Sở Ngạn và Thủy Vô Khuyết trong đám người cũng âm thầm rung động vạn phần. Bọn họ tự nghĩ, nếu dốc hết toàn lực thì cũng có thể đỡ được một quyền này, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng thoải mái như Phong Liệt được.
- Hoàng Thiên Ngự, đây là thực lực của ngươi sao? Thật làm ta quá thất vọng!
Phong Liệt lắc đầu bật cười.
- Ngươi... Điều này sao có thể chứ?
Ánh mắt Hoàng Thiên Ngự trợn tròn lên, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Bên trong cung điện, Hoàng Tử Nguyệt vốn định đi ra ngăn cản hai người tranh đấu, nhưng lại đột nhiên dừng bước, khóe miệng mơ hồ hiện lên nụ cười.
- Tử Nguyệt, ngươi không định đi ra giải vây cho tiểu tình nhân của mình sao?
Lạc Hoa Hoa cười trêu chọc.
- Hai bọn họ đều là loại người tâm cao khí ngạo, một trận chiến này đã không thể tránh được, vẫn là quan sát tình huống đi.
Hoàng Tử Nguyệt bình tĩnh nói, đột nhiên, đôi mày liễu của nàng nhướng lên, buồn bực trừng mắt nhìn Lạc Hoa Hoa nói:
- Ngươi nói cái gì? Ai... Ai là tiểu tình nhân của ta? Ngươi...
- Lạc lạc lạc, lòi đuôi rồi sao? Bản tiểu thư đã sớm nhìn thấy các ngươi mắt qua mày lại, khẳng định là không thuần khiết... A! Tử Nguyệt tha mạng a!
...
Hai nàng thoáng chốc đã nháo thành một đoàn.
Mà bên ngoài, một hồi đại chiến kinh thiên đã bắt đầu.
- Phong Liệt, chính ngươi đã muốn chết thì bản công tử sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta!
Hoàng Thiên Ngự nộ quát một tiếng, hai đấm liên tục đánh ra, từng đạo quyền ảnh hùng hồn mang theo uy thế hủy thiên diệt địa hung hăng bay về phía Phong Liệt.
- Tốt thôi, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng nữa.
Phong Liệt cười âm trầm, cũng không cam lòng lạc hậu. Thân hình hắn bay lên, từng đạo chưởng ảnh màu đen liên tục đánh ra.
- Ám Minh Thần Chưởng!
Oanh oanh oanh!
Quyền chưởng giao kích, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt. Hai màu vàng đen tung hoành bừa bãi, khiến cho phủ đệ hào hoa này lập tức hóa thành phế tích. Uy thế kinh khủng nhanh chóng lan tràn ra cả đỉnh núi, nhiều tòa phủ đệ di động cũng bị hóa thành tro bụi.
Mà các thiên tài của thập đại giáo phái đã sớm lướt ra khỏi đại điện, đứng sững trên không trung phía xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai bên đang giao chiến.
Tuy ngoài miệng Phong Liệt không ngừng kích thích Hoàng Thiên Ngự, nhưng trong lòng lại không dám khinh thường chút nào. Dù sao đi nữa, sự chênh lệch về cảnh giới giữa hai người là rất xa.
Hắn toàn lực đánh ra Ám Minh Thần Chưởng lại bị đối phương phá vỡ dễ dàng. Nhưng cũng may là lực phòng ngự của hắn rất kinh người, có Tỏa Long Đài và Bản Nguyên Thần Đồ hộ thể, công kích của Hoàng Thiên Ngự cũng không quá đáng lo.
Trong lúc nhất thời, hai người không ngừng giao kích trên trời cao, nhưng lại khó phân thắng bại, giằng co thật lâu.
Nhưng dù vậy, những người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ với biểu hiện của Phong Liệt. Dù sao đi nữa, lấy tu vi Hóa Đan Cảnh mà duy trì thế hòa với một cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ, thực lực như vậy đã đủ để ngạo thị quần hùng tứ phương.
Mà càng đánh, trong lòng Hoàng Thiên Ngự lại càng gấp gáp, sắc mặt biến ảo lúc xanh lúc trắng. Bằng vào tu vi Long Biến Cảnh trung kỳ của hắn mà đến tận bây giờ vẫn không xử lý nổi một con kiến Hóa Đan Cảnh nhỏ nhoi, đều này quả thực là một nỗi nhục vô cùng lớn.
- Phong Liệt tiểu tạp chủng, biểu hiện của ngươi đích xác khiến cho bản công tử khá bất ngờ, nhưng vận may của ngươi cũng nên dừng lại ở đây!
- Kim Long Liệt Thiên Trảo!
Mắt thấy mãi vẫn không thể xử lý Phong Liệt, rốt cuộc Hoàng Thiên Ngự cũng mất đi kiên nhẫn, bắt đầu thi triển tuyệt chiêu. Hai tay hắn ngưng kết ra một pháp ấn huyền ảo, hung hăng đánh về phía Phong Liệt.
- Hống!
Theo một tiếng long ngâm rung trời, một đạo trảo ảnh che trời thoáng hiện trên không trung, một bên hội tụ diễm dương chi lực, một bên hung hăng chụp về phía Phong Liệt.
Trên bầu trời, kim mang lóng lánh, uy thế mênh mông cuồn cuộn phảng phất như thiên uy, không gì cản nổi.
Kim Long Liệt Thiên Trảo này chính là bản thăng cấp của Kim Long Đại thần thông "Diệt Thế Thần Trảo". Uy lực mạnh mẽ hơn đến cả vài chục lần. Một kich kia đánh xuống, mặc dù là cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ cũng không dám khinh thường.
Đồng tử Phong Liệt hơi co rụt lại, cả người bỗng căng thẳng. Hắn vốn không định bại lộ quá nhiều thực lực, nhưng hiện giờ đã là tình thế bắt buộc, còn ẩn dấu nữa thì rất có thể sẽ toi mạng trong tay tên nhị thế tổ này.
- Minh Dạ Hàng Lâm!
Oanh!
Một màn đêm u tối bao phủ cả thiên địa, che mất mặt trời trên cao. Nhất thời, trong phạm vi mấy trăm dặm lập tức chuyển từ ánh nắng chói chang sang bóng đêm u tối. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Chúng Sinh Tịch Diệt!
Oanh long long long!
Trong màn đêm, tất cả thiên tai như núi lửa, sóng thần, tuyết lở, khí độc, lốc xoáy, sấm sét bắt đầu điên cuồng ngưng tụ. Uy thế giống như tận thế đang phủ xuống, thiên địa hạo kiếp.