Nhưng nó lại chọc giận Lý Đạo Hư, hắn rống to một tiếng như dã thú, sau đó đột nhiên quơ đại kích vọt vào trong khe không gian, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, khe không gian chợt hợp lại, Phong Liệt và tiểu ma nữ xuất hiện ở bên ngoài.
- A! Phong Liệt, ngươi thật lợi hại, thế nhưng có thể giải quyết Lý Đạo Hư một cách nhẹ nhàng như vậy.
Vẻ mặt tiểu ma nữ rất sùng bái, hoan hô nói.
- Hắc hắc, việc nhỏ mà thôi, chỉ có loại ngu ngốc như Xích Minh Tổ mới thích dùng sức mạnh để giải quyết.
Phong Liệt cười cười, đắc ý khoe khoang nói.
- Ọe... Không biết xấu hổ!
Tiểu ma nữ bĩu bĩu môi, làm ra vẻ muốn nôn mửa.
Phong Liệt coi như không nhìn thấy, tâm thần hắn tiến vào trong không gian Long ngục.
Lúc này, Lý Đạo Hư đang điên cuồng oanh kích lên mặt đất, mỗi kích của hắn bổ xuống là trên mặt đất lại nứt ra một cái khe lớn, cương phong gào thét, bụi đất đầy trời, biểu hiện ra lực phá hoại không gì sánh bằng.
Phong Liệt cười lạnh lùng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó, toàn bộ tâm thần của hắn đều dùng để thúc dục Thương Sinh Đại Ấn, một lực hút mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trong không gian Long ngục, hung hăng bao phủ trên người Lý Đạo Hư, giống như ngàn vạn con ngựa đang bôn đằng, điên cuồng hút lấy Nguyên lực trong cơ thể Lý Đạo Hư.
Lý Đạo Hư cũng ngoảnh mặt làm ngơ với việc này, chỉ biết liều mạng phá hư xung quanh, dường như không hề phát hiện ra việc Nguyên lực trong cơ thể mình đang biến mất.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khí thế của Lý Đạo Hư dần trở nên yếu đi.
Một khắc(mười lăm phút)
Hai khắc.
...
Thẳng đến hai canh giờ sau, biển Nguyên lực trong cơ thể Lý Đạo Hư rốt cuộc cũng bị cắn nuốt sạch sẽ, dần dần biến thành một phàm nhân, ngay cả thanh đại kích kia cũng không cầm nổi nữa, nhưng trong miệng vẫn không ngừng hữu khí vô lực kêu đánh kêu giết.
Phong Liệt mở hai mắt ra, tâm ý vừa động, tiến vào trong không gian Long ngục, xuất hiện tại phía sau Lý Đạo Hư.
Hắn nhìn Lý Đạo Hư hiện giờ đã biến thành một lão nhân, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Nửa ngày trước, người này còn là một cường giả Long Biến Cảnh địa vị hiển hách, thực lực kinh người, truyền nhân trực hệ của Thiên Diễm Môn, mà giờ phút này lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, quả thực là thế sự vô thường a.
Bất quá, trong lòng Phong Liệt cũng không có chút thương hại nào. Thắng làm vua, thua làm giặc, cường giả vi tôn, từ xưa đã là như vậy.
- Giết!
Sau khi phát hiện ra Phong Liệt, Lý Đạo Hư lập tức giương nanh múa vuốt, hữu khí vô lực lao lên, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu của dã thú, không hề có chút nhân tính nào.
Sắc mặt Phong Liệt lạnh nhạt, chớp mắt đã chém ra một đạo kiếm mang. "Xích" một tiếng, kiếm quang dễ dàng xuyên thủng đầu Lý Đạo Hư, đánh nát linh hồn hắn, hoàn toàn chấm dứt cuộc đời thiên tài nhưng ngắn ngủi của Lý Đạo Hư.
Theo đó, một tiếng "phù" vang lên, một chùm lửa phun ra từ mặt đất, lập tức đã đốt cháy thân thể Lý Đạo Hư thành tro tàn.
Gió nhẹ thổi qua, tàn tro bay ra bốn phía.
Trên mặt đất chỉ còn lại một cây đại kích, một chiếc bảo giáp, một cái la bàn nhìn khá cổ xưa, một chiếc trữ vật giới chỉ.
Phong Liệt mỉm cười, không chút khách khí thu lấy những chiến lợi phẩm này.
Sau khi trải qua một phen tra xét, Phong Liệt vui mừng phát hiện, cây đại kích màu đen này dĩ nhiên lại là một Chí bảo cực phẩm uy lực to lớn – Hám Thiên Kích. Phẩm chất của chiếc chiến giáp kia cũng không thấp, rõ ràng là một món Chí bảo thượng phẩm – Nộ Viêm Chiến Khải.
Về phần cái la bàn kia, tuy chỉ vẻn vẹn là Chí bảo hạ phẩm, nhưng công dụng lại cực kỳ nghịch thiên, được gọi là Tham Bảo La Bàn, có thể tìm thấy tất cả bảo vật vô chủ trong phạm vi trăm dặm.
Vẻn vẹn là ba món chí bảo này thôi là Phong Liệt đã kiếm một món lớn rồi, huống chi còn cả trữ vật giới chỉ nữa.
Phong Liệt vội vàng nhận chủ trữ vật giới chỉ, sau một lúc thăm dò, khuôn mặt hắn không khỏi mừng rỡ.
Đối với vô số Long tinh và đan dược bên trong thì hắn cũng không quá để ý, mấy thứ này hắn không thiếu, nhưng mấy khối tinh thạch đủ loại màu sắc trong đó lại làm cho hắn mừng như điên, khó có thể kiềm chế.
Ngay sau đó, tâm ý của hắn chợt động, năm khối tinh thạch lớn chừng nắm đấm xuất hiện trong tay hắn.
Năm khối tinh thạch này đủ loại màu sắc, đều ẩn chứa Nguyên khí vô cùng dồi dào. Nắm trong tay, một cỗ đại đạo chi lý chậm rãi chảy xuôi trong lòng, vô cùng huyền diệu.
- Nguyên Tinh Thạch? Thật sự là Nguyên Tinh Thạch! Ha ha ha ha! Thiên Diễm Môn thật giàu có a! Một gã đệ tử đích truyền mà lại có nhiều Nguyên Tinh Thạch như vậy!
Phong Liệt không khỏi vui mừng cười ha hả.
Lúc trước, sư tôn Tử Long cho hắn một khối Ám Nguyên Tinh nhỏ mà từng giúp hắn đột phá từ Thần Thông Cảnh nhị trọng thiên lên đến lục trọng thiên.
Thu được một khối Nguyên Tinh Thạch nhỏ từ trong tay Kim Sở Ngạn, từng làm cho hắn trực tiếp đột phá tới Thần Thông Cảnh cửu trọng thiên.
Hắn tất nhiên hiểu được, Nguyên Tinh Thạch chính là con đường ngắn nhất để đề cao tu vi, là thứ tốt có tiền cũng không mua được.
Có thứ tốt, tất nhiên Phong Liệt sẽ không quên tiểu ma nữ, thân hình hắn chợt động, xuất hiện ở phía bên ngoài. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Phong Liệt, vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Không có việc gì chứ?
Trong lòng tiểu ma nữ cũng đoán rất có khả năng Phong Liệt đã đi giết Lý Đạo Hư, trên khuôn mặt cũng có chút lo lắng, vội vàng đánh giá Phong Liệt từ trên xuống dưới.
- Ta không sao, ngươi xem đây là cái gì?
Phong Liệt cười cười, đưa tay ra trước mắt tiểu ma nữ.
- A? Đây... Đây là Nguyên Tinh Thạch? Nhiều như vậy! Ngươi giết chết Lý Đạo Hư rồi sao?
Tiểu ma nữ nhìn vài lần, sau đó mỹ mâu chợt sáng ngời, kinh ngạc hoan hô nói.
- Ừm, đây là hai khối Băng Nguyên Tinh, vừa lúc thích hợp với ngươi, cầm đi!
Phong Liệt gật gật đầu, lấy ra hai khối Nguyên Tinh Thạch màu trắng nhét vào trong tay tiểu ma nữ.
- Phong Liệt, thứ này cho ta sao? Nó... nó rất quý trọng, ta... ta...
Khuôn mặt tiểu ma nữ lập tức sững lại, ấp a ấp úng, trong lúc nhất thời có chút chần chừ.
Tuy nàng luôn rất tùy tiện, nhưng cũng biết rõ sự quý trọng của Nguyên Tinh Thạch. Mặc dù xuất thân của nàng không tầm thường, lại có một người gia gia tu vi cường hãn, nhưng loại đồ vật như Nguyên Tinh Thạch này gia gia cũng chỉ từng cho nàng một khối nhỏ mà thôi.
Mà hiện giờ, hai khối Băng Nguyên Tinh lớn chừng nắm tay đang đặt ở trước mặt, nàng không khỏi có chút chẳng biết làm gì.
- Hắc hắc, sớm muộn gì cũng sẽ gả vào Phong gia ta, còn khách khí như vậy làm gì? Ngươi cũng mau đem chiếc chiến giáp này nhận chủ đi.
Phong Liệt cười hắc hắc nói.
- Ngươi... Ngươi đáng ghét!
Tiểu ma nữ đỏ mặt lên, nhưng lập tức đã phục hồi tinh thần lại.
Đúng vậy, về sau cả thân thể mình cũng sẽ thuộc về người này, còn phải khách khí gì nữa chứ?
Lúc này, tiểu ma nữ vui sướng hài lòng cầm lấy Nguyên Tinh và bảo giáp, chạy đến một bên bắt đầu tiêu hóa.
- Ừm? Không gian này đã không quá an toàn nữa, chỉ sợ bất cứ lúc nào tên Xích Minh Tổ kia cũng có thể quay lại.
Phong Liệt nhìn cửa vào không gian, chân mày hơi nhíu lại. Xích Minh Tổ cũng có được thủ đoạn xuyên qua không gian, khốn trận kia không hề có tác dụng với hắn.