Đây đã là gian phòng cuối cùng, gian phòng phía trước cũng bị nàng lục lọi toàn bộ, nhưng cũng không phát hiện ra vật gì giá trị, điều này thật sự là khiến nàng giống như đưa đám.
Mà hộp ngọc này, lại khiến cho nàng có một niềm hy vọng mới.
- Hộp ngọc a hộp ngọc, ngươi cũng đừng làm bổn tiểu thư thất vọng a!
Tiểu ma nữ chớp chớp đôi mắt to, thấp giọng nói đâu đâu mấy câu, sau đó nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra.
"Ông . . ."
Một tiếng chấn động nhẹ vang lên.
Thoáng chốc, một mảnh thất thải quang hoa huyễn lệ từ trong hộp ngọc tán phát ra ngoài, chiếu rọi toàn bộ gian phòng thậm chí cả không gian cũng biến thành thất thải chi sắc, phảng phất giống như đưa thân vào trong thế giới của một giấc huyễn mộng vậy.
Tiểu ma nữ đã sớm bị dọa cho sợ đến mức vứt bỏ hộp ngọc, thối lui ra ngoài tới mấy trượng, giờ phút này nàng bị thất thải quang huy đột nhiên xuất hiện phát ra ánh sáng tới mức ánh mắt cũng không mở ra được, căn bản không thấy rõ bên trong là vật gì.
Phong Liệt mặc dù một mực đối phó với màn hào quang kia, nhưng tâm thần cũng không quên chú ý tới an nguy của Tiểu ma nữ, lúc này hắn dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ nhìn vào bên trong hộp ngọc kia, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng chấn động.
Chỉ thấy trong hộp ngọc kia, dĩ nhiên là một áo choàng đủ màu sắc mỏng như cánh ve, gần như trong suốt, phát ra màu sắc rực rỡ ở bên trong, mơ hồ hàm chứa một tia khí tức thánh khiết.
- Nha! Bộ y phục thật đẹp a! nguồn TruyenFull.vn
Tiểu ma nữ dần dần thích ứng với quang huy chói mắt kia, tiến lên đem áo choàng cầm trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng.
Sau khi quan sát mấy lần, Tiểu ma nữ đột nhiên kinh ngạc bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi trừng thật to, thật lâu sau, mới lên tiếng nói:
- Không phải là . . . không phải đây chính là Thiên Vũ Phi Phong trong truyền thừa chỉ có ở hoàng hậu các triều đại trong Hắc Ám Đế Quốc a.
- Thiên Vũ Phi Phong?
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, chẳng biết Phong Liệt từ lúc nào đã đứng ở phía sau Tiểu ma nữ.
- Đúng a! Phong Liệt, tương truyền Hắc Ám Đế Quốc cùng sở hữu hai đại Thần Vật trấn áp số mệnh, một là Tu La Thần tọa, hai là Thiên Vũ Phi Phong, cỗ Khô Lâu lúc trước kia vô cùng có khả năng là hoàng hậu của Hắc Ám Đế Quân a.
Tiểu ma nữ lẩm bẩm nói.
- Ngươi đem vật kia nhận chủ, sau đó chẳng phải sẽ biết được mọi chuyện sao?
Phong Liệt khẽ cười nói.
Đối với Thiên Vũ Phi Phong, hắn cũng từng nghe thấy, trong truyền thuyết, Thiên Vũ Phi Phong chính là dùng lông đuôi của viễn cổ Thiên Phượng luyện chế tạo thành.
Mà viễn cổ Thiên Phượng chính là tồn tại ngang hàng cùng viễn cổ Thiên Long, nếu như vật này thật sự là Thiên Vũ Phi Phong thì Tiểu ma nữ thật sự là đã kiếm được một món lớn a.
- Ừm.
Tiểu ma nữ sau khi sửng sốt, vội vàng bức ra một giọt máu nhỏ vào Phi Phong.
"Ông . . ."
Thải quang đầy trời đột nhiên cũng thu liễm không còn, áo choàng trên tay Tiểu ma nữ biến mất không thấy.
Sau một khắc, lại đột nhiên hiện ra trên người Tiểu ma nữ, thải mang đại phóng, ánh sáng chói lọi mắt người.
- Hì hì! Thật tốt quá! Phong Liệt, bổn tiểu thư phát tài rồi, thứ này thật sự là Thiên Vũ Phi Phong nha!
Tiểu ma nữ đắc ý hoan hô, đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng, vui vẻ tới mức không biết trời đất.
Ánh mắt của Phong Liệt khe khẽ biến hóa, nhìn Tiểu ma nữ giờ phút này, không khỏi sinh lòng kinh diễm, vốn là Tiểu ma nữ hoạt bát xinh đẹp, sau khi mặc Thiên Vũ Phi Phong vào, vừa vặn tăng thêm ba phần khí tức cao quý, càng thêm mỹ lệ xuất trần.
Tiểu ma nữ chiếm được Thiên Vũ Phi Phong, trong lòng Phong Liệt cũng là âm thầm cao hứng, mặc dù hắn không biết phẩm cấp của bảo vật này, nhưng chắc hẳn không kém so với Tỏa Long Thai, có cái áo choàng này trong người, tính mạng của Tiểu ma nữ ở trong Thiên Long Vực hẳn là không có gì đáng ngại.
Mắt thấy Tiểu ma nữ không gặp nguy hiểm gì, Phong Liệt liền ngược trở về đại sảnh lần nữa, bắt đầu tiếp tục lấy nguyên khí ra, đối phó màn hào quang từ đạo cấm chế kia.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tiểu ma nữ sau khi đem trọn cái không gian lật ra vài lần, cũng không thu hoạch được gì nữa, liền đàng hoàng trở lại bên cạnh Phong Liệt, một bên âm thầm tìm hiểu công dụng của Thiên Vũ Phi Phong, một bên nhìn Phong Liệt bận rộn.
Làm hai người kinh ngạc chính là, màn hào quang từ đạo cấm chế kia nhìn như đơn bạc, kì thực cực kỳ ngoan cố, thật sự nằm ngoài dự liệu của hai người.
Một ngày, hai ngày, ba ngày . . . Mười ngày, mười lăm ngày, hai mươi ngày . . .
Một tháng sau.
Màn hào quang từ đạo cấm chế kia đã đơn bạc đến mức gần như biến mất, nhưng vẫn không bị bể tan tành.
Tiểu ma nữ đã sớm ở bên cạnh lấy ra một cái xích đu, một bên thưởng thức mỹ vị của linh quả, một bên thỉnh thoảng nhìn Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp nhè nhẹ lóe ra tia sáng kỳ dị.
Sắc mặt của Phong Liệt cũng là lạnh nhạt, hai mắt hơi đóng, giống như lão tăng ngồi vào chỗ của mình, hết sức chăm chú thúc dục Thương Sinh Đại Ấn.
"Oanh . . ."
Đột nhiên, một tiếng oanh minh trầm muộn vang lên ở trong tiểu cốc.
- Ừm? Có người đến!
Tiểu ma nữ khe khẽ nhíu mày, nàng đứng lên, đi tới cửa động, xuyên thấu qua đạo khốn trận kia, có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.
- Ghê tởm! Là hai đại gia hỏa của Thiên Diễm Môn! Lại hủy diệt tiểu lâu của chúng ta.
Tiểu ma nữ hầm hừ nói.
- Không cần để ý tới bọn họ, chờ sau khi ta thu phục Tu La Thần tọa nhất định sẽ đi gặp bọn họ.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- Ừm, trước hết để cho bọn họ đắc ý một lát! Hừ hừ!
- Sư huynh, Phong Liệt và tiểu yêu nữ kia hẳn là ngay trong tiểu cốc này. Chắc chắn là bọn họ biết chúng ta muốn tới nên đã trốn đi, ngay cả phủ đệ di dộng cũng chẳng kịp thu hồi.
Lý Đạo Hư vẻ mặt âm lãnh nói.
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng chém ra một chưởng, đánh nát phủ đệ di động của Phong Liệt thành bụi phấn.
- Ừm.
Xích Minh Tổ gật gật đầu, trong mắt hơi lóe lên tinh mang, nói:
- Chúng ta phân công nhau tìm đi! Mấy tên tiểu tử của Băng Long giáo kia nói trên người Phong Liệt có vài món trọng bảo, trong đó còn có thần binh viễn cổ Tỏa Long đài và Trấn Long Thiên Bi. Nếu chúng ta có được hai thứ này, sự kiện một tháng sau sẽ càng chắc chắn hơn.
- Không sai, số phận của tên tiểu súc sinh Phong Liệt này đúng là nghịch thiên. Thế nhưng ngay cả thiên cổ thánh bảo như Tỏa Long đài cũng có được! Bất quá, chung quy lại vẫn phải tiện nghi cho chúng ta, hừ!
Lý Đạo Hư hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ tham lam khó có thể che dấu.
Hai người thương nghị một chút, sau đó liền chia nhau tìm kiếm tỉ mỉ trong tiểu cốc, chỉ cần thấy những nơi giấu người được thì lập tức sẽ là một trận cuồng oanh loạn tạc.