Tiểu ma nữ hoan hô một tiếng, vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng tìm tòi trong không gian này.
Phong Liệt gật đầu, nhưng cũng không có đi nơi khác tìm kiếm, mà là chậm rãi tiếp cận Hắc Ám Đế Quân kia.
Hắn đơn giản cố hết sức chống cự lại uy áp mạnh mẽ này, rốt cục đứng ở dưới vương tọa, hắn giương mắt nhìn lên, khí thế của Hắc Ám Đế Quân kia mang theo uy nghiêm bàng bạc như núi làm tâm thần hắn thất kinh.
Kế tiếp, đang lúc Phong Liệt muốn cất bước tiến lên gần vương tọa, đột nhiên, chỉ nghe "Ông" một tiếng, một màn hào quang màu đen từ vương tọa hiện ra.
"Phanh!"
Một tiếng động lớn vang lên!
Thân hình của Phong Liệt thoáng cái bị bắn ra xa vài chục trượng, hung hăng đụng vào vách tường, để lại một vết lõm hình người thật sâu, cả không gian cũng ầm ầm chấn động.
Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng toàn thân Phong Liệt đã chuẩn bị đề phòng nên cũng không chịu chút thương tổn nào, bất quá, sự khiếp sợ trong lòng hắn lại không cách nào tránh khỏi.
- Ừm? Không phải là Hắc Ám Đế Quân còn sống chứ?
Ánh mắt của Phong Liệt chợt co rụt lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh ở phía trên vương tọa kia, lại thấy Hắc Ám Đế Quân vẫn không nhúc nhích, không có nửa điểm dấu hiệu còn sống.
"Ông —— ông —— ông —— "
Màn hào quang màu đen ở ngoài Vương tọa kia sau khi lóe lên mấy cái liền biến mất không thấy.
Phong Liệt thấy vậy, trong lòng đột nhiên vừa động, nghĩ tới một khả năng:
- Chẳng lẽ là . . . vương tọa thông linh, tự động đỡ cho chủ?
- Phong Liệt, ngươi làm sao vậy?
Tiểu ma nữ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ bên trong một gian phòng ngó đầu ra, kinh ngạc nhìn Phong Liệt đang khảm ở trong vách tường.
- Ta không sao! Ngươi cũng cẩn thận một chút, nơi này có chút không an toàn!
Phong Liệt nói.
- Biết rồi.
Tiểu ma nữ đáp một tiếng, bận rộn đi tầm bảo.
Phong Liệt từ trong vách tường nhảy ra, trong tay đột nhiên rút ra Phong Ma Đại Thương, cười lạnh một chút, tiếp tục tiến gần tới vương tọa.
"Xoẹt . . ."
Một âm thanh phá không vang lên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Kim mang chợt phóng ra, một mũi thương nhọn màu vàng thẫm sắc bén vô cùng nhanh đâm về phía thân thể của Hắc Ám Đế Quân.
"Ông . . ."
"Phanh!"
Màn hào quang màu đen kia lần nữa dâng lên, thậm chí ngay cả Phong Ma Đại Thương sắc bén vô cùng cũng bị chặn lại.
- Hừ! Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể đỡ nổi mấy thương!
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng quán chú ở trong Phong Ma Đại Thương, sau đó lại hung hăng đâm ra lần nữa.
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt . . ."
"Rầm rầm rầm phanh . . ."
Liên tiếp đánh ra mấy chục thương, sợ rằng cho dù là mấy chục ngọn núi lớn cũng có thể bị đâm xuyên qua.
Nhưng làm cho Phong Liệt buồn bực chính là, uy thế như vậy thế nhưng không có nửa điểm hiệu quả đối với màn hào quang lập loè kia.
Bất quá, làm cho Phong Liệt cảm thấy yên tâm chính là, hắn đã có thể xác định, màn hào quang bảo vệ này tựa hồ chỉ là một đạo cấm chế mà Hắc Ám Đế Quân bố trí khi còn sống, cũng không phải là khí linh tác quái, lại càng không phải là Hắc Ám Đế Quân còn sống.
Cứ như vậy, Phong Liệt càng thêm không chút kiêng kỵ, bảo vật trước mặt, há có thể bị một cái cấm chế nho nhỏ ngăn cản?
Phong Liệt trong thâm tâm hiểu rõ, muốn đem thánh kiếm lấy ra ngoài.
Bên trong Phong Ma Đại Thương mặc dù bao hàm thông linh trận văn, sắc bén vô cùng, bất quá so với thánh kiếm vẫn còn xa cũng không bằng.
Phong Liệt kể từ khi nhận được thánh kiếm tới nay, cơ hồ còn không phát hiện ra có đồ vật gì mà ngay cả thánh kiếm chém cũng không đứt, quả thực không thể ngăn cản.
Lúc này, Phong Liệt vung thánh kiếm, hung hăng chém tới!
"Phanh!"
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
- Di?
Làm cho Phong Liệt kinh ngạc chính là, thánh kiếm luôn luôn vô hướng mà không lợi, lại bị màn hào quang thật mỏng kia ngăn cản!
- Điều này sao có thể? Thánh kiếm chính là ngay cả chí bảo cũng có thể chém vỡ a!
Con ngươi của Phong Liệt chợt co rụt lại, trong lòng âm thầm cảm thấy giật mình.
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề, chỉ thấy thiên địa nguyên khí trong không gian chậm rãi bắt đầu khởi động, cũng dần dần tiến vào bên trong vương tọa.
- Ừm?
Ánh mắt của Phong Liệt hơi động một chút, hắn không khỏi nghĩ tới, lúc trước ở dưới tán cây Hỏa Long Thụ, thiên địa nguyên khí ở ngoại giới cũng là không ngừng tràn vào không gian này.
Hơi hơi trầm ngâm một chút, trong lòng Phong Liệt mơ hồ hiểu được cái gì đó.
- Xem ra dùng sức mạnh không thể phá bỏ đạo cấm chế này được a, bất quá, cũng không có những biện pháp khác!
Sau khi suy tư trong chốc lát, Phong Liệt khẽ mỉm cười, trong lòng nhớ tới Thương Sinh Đại Ấn.
Thương Sinh Đại Ấn chính là dung hợp từ Trấn Long Thiên Bi, tự nhiên có thuộc tính Thôn Phệ nguyên khí của Trấn Long Thiên Bi.
Kế tiếp, hắn tâm ý vừa động, Thương Sinh Đại Ấn liền hiện ra trước người, theo đó, một cỗ hấp lực rộng lớn phát tán ra ngoài, hung hăng ảnh hưởng tới màn hào quang.
- Hô . . .
Nguyên khí ở phía trên màn hào quang màu đen không ngừng dật tràn, tiến vào Thương Sinh Đại Ấn.
Chỉ bất quá, đạo cấm chế này từ khi Hắc Ám Đế Quân bày ra tới nay, không biết đã cắn nuốt nguyên khí trong bao nhiêu năm tháng, căn bản không phải nhất thời có thể thôn phệ xong.
Phong Liệt thật sự cũng không gấp gáp, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, toàn lực khống chế Thương Sinh Đại Ấn, đã chuẩn bị xong cho cuộc chiến đấu kéo dài.
Mà lúc này, Tiểu ma nữ cũng đang lục tung mười mấy gian phòng, loay hoay rất vui vẻ, chỉ cần là địa phương có thể giấu đồ vật đều bị nàng lật tung toàn bộ.
Chỉ bất quá, thu hoạch cũng là ít đến thương cảm, liên tiếp quét sạch mười mấy gian phòng, lại chỉ phát hiện vài món huyền bảo có phẩm cấp không cao, hơn nữa nguyên khí cũng mất đi rất nhiều, nếu muốn dùng thì phải tế luyện một lần nữa mới được, làm Tiểu ma nữ buồn bực không thôi, cái miệng nhỏ nhắn đều vểnh lên lên trời.
Nhưng chỉ chốc lát sau, không gian đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi của Tiểu ma nữ.
Phong Liệt trong lòng căng thẳng, vội vàng thả tinh thần lực ra để quan sát, chỉ thấy ở trong một phòng rộng rãi ở tận cùng không gian, Tiểu ma nữ tựa hồ đang bị kinh sợ, đứng ngây ngốc ở đó.
Giờ khắc này, phía trên một cái giường lớn ở trong gian phòng này, có một cỗ Khô Lâu đang lẳng lặng nằm đó, tư thái an tường, ưu nhã, nhìn dáng dấp hẳn là một thi hài của phái nữ.
- Hư . . ., dọa chết người.
Tiểu ma nữ sợ bóng sợ gió một phen, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ve bộ ngực, sau đó, đôi mắt đẹp quay tròn quét mắt nhìn toàn bộ gian phòng.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng sáng lên, phát hiện ra một hộp ngọc chừng ba thước vuông, đang bị cỗ Khô Lâu kia đặt làm gối ở dưới đầu.
Tiểu ma nữ cũng không phải chưa từng giết người, tự nhiên sẽ không sợ một cỗ thi hài, nàng cẩn thận quan sát một phen, sau khi phát hiện không có nguy hiểm gì, liền điểm mũi chân nhẹ nhàng đi tới phía trước, đem cái hộp bạch ngọc kia từ từ rút ra.
Mặc dù động tác của nàng rất nhẹ, nhưng trong nháy mắt khi nàng đụng vào mép giường, thi hài trên giường đột nhiên vô thanh vô tức hóa thành một tầng bột phấn, hoàn toàn hủ hóa.
Tiểu ma nữ liếc mắt nhìn lên trên giường một cái, hậm hực hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, sau đó đem ánh mắt nhìn vào hộp ngọc trên tay, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chờ mong nồng đậm.