Ma Long Phiên Thiên

Chương 388: Áp chế tu vi




Lúc này, Thủy Vô Khuyết một thân áo trắng, phong độ nhẹ nhàng tiến lên một bước, lạnh nhạt nói

Phong Liệt, lần trước ở ma long giáo, ngươi chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoàm bổn công tử thua không phục, lúc này có thể cùng ngươi đánh một trận công bằng

- A….

Phong Liệt hơi sững sờ, không khỏi đột nhiên cười, hắn lập tức gật đầu, xem như nhận lời

Lý do của người này tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng mà cũng tạm cho qua

Phong Liệt cũng không dám khinh thường những người này, cái tên thần thông vô địch Kim Chung Tráo phòng ngự vô địch, rất là khó giải quyết, lần trước hắn phải đưa ra con át chủ bài mới có thể miễn cưỡng chiến thắng, hôm hay đã một hai năm không gặp, chắc chắn tiến bộ như Thủy Vô Khuyết

- Phong Liệt ngươi nhiều lần là kẻ địch của Lôi Phong giáo, tại hạ đặc biết đến muốn cùng ngươi quyết một trận sinh tử, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết

Đột nhiên, một âm thanh hùng hồn vang lên, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi run lên

Mọi người đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy một gã cao to vạm vỡ, người này thàn cao gần trượng, miệng rộng mũi to, mắt như chuông đồng, làn da ngăm đen, tóc quăn đen dài rối tung trên vai, như một con sư tử hùng mãnh

Phong Liệt hơi sững sờ, nhìn vị đại hán này nghi ngờ nói:
- Ngươi là Lôi Vạn Quân

- Không sai
Đại hán gật đầu, ánh mắt đối chọi gay gắt với Phong Liệt

Thấy đối phương đã thừa nhận, Phong Liệt vẫn không khỏi âm thầm nhíu mày, cái tên Lôi Vạn Quân này có huyết mạch lôi long hoàng, chắc cũng giống như hạt giống Long võ minh như mình, chắc hẳn xung quanh có cao thủ bảo hộ, một khi động thủ liên quan đến rất nhiều người, cũng rất là phiền toái

- Hừ, mặc kệ nó, có chết hay không đều do số cả, lão tử quản tốt vận mệnh của mình là được rồi, người khác sống chết chả liên quan gì đến ta

Phong Liệt trong lòng hừ lạnh một tiếng, mỉm cười âm trầm đối với Lôi Vạn Quân, cười đến nỗi đại hán kia có chút sợ hãi

Tiếp sau đó, một thiếu niên mặc lãnh khốc hắc y bó sát người chậm rãi tiến lên, thiếu niên này lưng đeo Hắc Thiết Kiếm dài năm thước, cả người sắc bén như một thanh kiếm, kiếm khí xông lên người, đồng thời trên người còn tản ra một chút tuyệt vọng

Hắn đứng cách bên ngoài Phong Liệt ba mươi trượng, hai con mắt ác liệt dừng lại trên gương mặt Phong Liệt, lạnh lùng mà nói:
- Nguyệt Vô Song của Tuyệt Vọng kiếm phái, người đầu tiên trẻ tuổi nhất của tuyệt vọng kiếm phái tới khiêu chiếm ma long giáo

Vừa dứt lời, một cỗ kiếm ý tuyệt vọng từ trên người hắn bay ra, lập tức bao phủ phạm vi ngàn trượng, khiến cho mọi người tinh thần căng thẳng hẳn lên

- Chậm đã

lông mi Phong Liệt nhảy lên, không thể tưởng tượng được đụng vào Vũ Si đằng trước, vậy mà nói không động thủ là không động thủ, không chút phí lời, ít nhất cũng phải có trước có sau chứ

Chẳng nhữn Phong Liệt không ngừng nhíu mày, mà ngay cả bọn Thủy Vô Khuyết, Lăng Cô Thành, Lôi Vạn Quân cách đó không xa cũng âm thầm khó chịu, tựa hồ có xu thế quần ẩu cái tên này

- Ngươi còn có việc gì không?
Nguyệt vô song sắc mặt đờ đẫn, lạnh lùng hỏi

Phong Liệt lạnh lùng cười, ánh mắt liếc mọi người nói
- Các vị, các người đều đến để khiêu chiến với ta, tại hạ đối với việc này cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng mà, cả một đám người các ngươi cùng tới khiên chiến, chẳng những lãng phí thời gian, chỉ sợ cũng không có công bằng

- Hừ, vậy ngươi muốn như thế nào? Chẳng nhẽ ngươi muốn chúng ta tự đánh nhau một trận, chọn ra một người mạnh nhất để đánh với ngươi sao? Ngươi cũng quá đề cao mình rồi

Phong Liệt còn chưa nói hết, Lăng Cô Thành nhìn hắn cực kì khó chịu cũng không nhịn được mà nhảy ra chê cười

- Ha ha ha Nhị sư huynh nói chí phải, Phong Liệt, tên tiểu tử ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi à ha ha ha

Xung quanh Mấy đệ tử mặc áo trắng của băng long giáo cũng bắt đầu theo đó cười vang

Phong Liệt cũng không tức giận, lạnh lùng nhìn mọi người, cao giọng quát:
- Ngược lại cái này cũng không cần, Phong mỗ chỉ muốn cùng các vị quyết thắng thua một trận công bằng, nhưng mà chỗ này quá nhỏ, chị sợ quay vòng không đủ

- Các vị, ai dám thì đi theo ta, chúng ta ra ngoài đồi Phục Long phía đông thành phân cao thấp

Phong Liệt lạnh quát một tiếng, lập tức thúc vào bụng ngựa, tam giai long mã lập tức hí dài một tiếng, nhằm thẳng hướng đám người mà đi, đám người xem náo nhiệt sợ hãi cuống quit mởi đường, Phong Liệt ruổi ngựa một đường thẳng hướng về phía đông thành

Nguyệt Vô Song, Lôi Vạn Quân, đều không chút do dự đi theo, Thủy Vô Khuyết, Lăng Cô Thành hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng thu mình mau chóng đuổi theo

- Hừ, bổn công tử cũng muốn xem Phong Liệt định giở trò gì?

- Đi đến đồi Phục Long

- Phong Liệt muốn cùng anh tài các phái quyết chiến tại đồi Phục Long, mọi người cùng lên đi

Phong Liệt đảm nhiệm chức vị Thành Chủ quyết chiến tinh anh kiệt xuất của các phái tại Phục Long Cương ở phía Đông thành Tứ Phương, tin tức giống như mọc cánh, chỉ trong chốc lát, toàn thành đều biết.

Kết quả là, trong thành Tứ Phương mỗi người đều vội vàng chạy đi bẩm báo, có vô số võ giả hướng về phía Phục Long Cương, chỉ e bỏ lỡ trò hay hiếm có này.

Tại Phục Long Cương, cách cửa Đông thành Tứ Phương hơn 30 dặm, trên cao trăm trượng chỉ có vẻn vẹn ba cây Thanh Tùng và vài cái mộ phần, có thể nói bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng hôm nay, ngọn tiểu cương vốn không chút tiếng tăm này chỉ trong giây lát đều bị mọi người biết đến, trở thành tiêu điểm chú ý của mấy chục vạn võ giả của thành Tứ Phương.

Phong Liệt cưỡi Long mã lướt đi nhanh như gió, nhanh chóng lao ra khỏi thành, rất nhanh đã chạy lên đến đỉnh Phục Long Cương.

Hắn nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đuổi Long mã khỏi tiểu cương, sau đó nghênh ngang ngồi xuống, bình tức ngưng thần, lặng yên vận công pháp, cố gắng áp chế cảnh giới đang đề thăng.

Lúc này, hắn chỉ cần có chút buông lỏng thì tu vi sẽ lập tức chạm đến cánh cửa Thần Thông cảnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ dẫn phát Thiên Kiếp, tình cảnh sẽ nguy kịch.

Phía sau hắn, Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân, Lăng Cô Thành, Nguyệt Vô Song và tinh anh kiệt xuất các phái cũng lục tục chạy đến Phục Long Cương, tất cả dừng lại ngoài trăm trượng nhìn Phong Liệt đang khoanh chân ngồi, trên mặt cả đám không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Với nhãn lực của bọn họ, tất nhiên có thể nhìn ra Phong Liệt dường như đang cố gắng áp chế tu vi tăng trưởng, nhưng tất cả bọn họ đều không biết tại sao Phong Liệt phải làm như vậy.

Sau lưng những người này là ngàn vạn võ giả thích xem náo nhiệt, tất cả mọi người cũng dần vây quanh bên dưới tiểu cương, đằng sau không ngừng có thân ảnh nối đuôi nhau mà đến.

Nhất thời, mỗi một đôi mắt đều nhìn chăm chủ trên đỉnh tiểu cương, trong ánh mắt tràn ngập tò mò và hưng phấn.

- Chậc chậc, không thể ngờ lại có nhiều tinh anh kiệt xuất hội tụ như vậy, đânh chính là đại sự kiện mấy chục năm chưa từng xuất hiện, ngươi xem kẻ nào có thể thắng?

- Ồ? Cái này quả thật có chút khó nói, trong những thiên tài này, có bảy tám người trên Phi Ưng bảng, đám người Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân đều đứng đầu trong danh sách, hiện nay tất cả đều tấn nhập Thần Thông cảnh, ai ưu ai khuyết thật khó mà nói được, bất luận như thế nào, lão phu đều không thấy Phong Liệt có chỗ nào tốt.

 


- Đúng vậy, Phong Liệt chỉ mới tu vi Cương Khí cảnh cửu trọng thiên, hơn nữa trên Phi Ưng bảng cũng không có tên hắn, tinh anh kiệt xuất của Ma Long giáo chỉ e danh không xứng thực a.

- Điều này thì chưa chắc, Phong Liệt ngày đó vừa tới thành Tứ Phương đã diệt sát một cao thủ Thần Thông cảnh nhị trọng thiên, thực lực cũng thâm bất khả trắc.

- Theo ta, cuối cùng có thể chiến thắng hẳn là Thủy Vô Khuyết hoặc Lôi Vạn Quân.

- Đến đến đây nào, các vị xem trọng tinh anh kiệt xuất nào chiến thắng cuối cùng, nhanh chóng đến đặt cược, đặt rồi thì bỏ tay, quá thời hạn thì không tính.

- Ta đặt Thủy Vô Khuyết thắng, một ngàn Long Tinh.

- Hừ, lão tử đặt Lôi Vạn Quân có Long Hoàng huyết mạch thắng, mười vạn Long Tinh.

- …

Ngàn vạn người đối với gần trăm vị tinh anh kiệt xuất dấy lên từng hồi nghị luận, đồng dạng đều suy đoán, ai sẽ thắng trong lần giao phong này, thậm chí còn đánh cược, vô cùng náo nhiệt.

Nơi này cách Long Vũ học hiện ở của phương Đông không quá 50 dặm, rất nhanh liền có những đệ tử mặc quần áo lộng lẫy, mặt mũi tuấn tú mỹ lệ cưỡi các loại phi cầm, Long thú quý hiếm ùn ùn kéo đến, khiến người xung quanh ngày càng tụ tập nhiều.

Chính lúc này, trên cổng thành phía Đông xuất hiện thân ảnh một đám quan tướng mặc giáp, cầm đầu trong số đó là một trung niên nhân mặc ngân giáp, chính là Trịnh Đạt thống lĩnh Đông đại doanh.

Lúc này, Trịnh Đạt ngưng mắt nhìn về phía Phục Long Cương cách ngoài 30 dặm, trên gương mặt cương nghị mơ hồ mang theo một tia lo lắng.

Thật sự mà nói thì trong lòng hắn cũng không quá coi trọng Phong Liệt, mặc dù vài ngày trước Phong Liệt đã thể hiện ra thực lực hơn người, nhưng dù sao hôm nay Phong Liệt cũng phải đối mặt với những gương mặt nổi bật của các phái.

Nhất là đám người Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân, Lăng Cô Thành đều thân mang đại thần thông uy lực kinh người, thậm chí còn có cả thần thông không biết tên, so với Phong Liệt chỉ mới tu vi Cương Khí cảnh hậu kỳ, quả thật thua kém không ít.

Chỉ có điều, bất kể thế nào, những tinh anh kiệt xuất ở đây ước chiến, hắn cũng không có lý do cản trở, điều hắn có thể làm đó chính là cam đoan tính công bằng của việc khiêu chiến này.

- Triệu An, Lý Hoài, hai người các ngươi mang theo hai ngàn nhân mã đến lược trận, nếu như phát hiện có kẻ âm mưu làm loạn hoặc gây rối thì giết bất luận tội.

Trịnh Đạt suy nghĩ một chút, sau đó phân phó cho thuộc hạ.

- Tuân lệnh.

Hai vị Đô Úy lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Đúng lúc này, trên tường thành rộng lớn đột nhiên đi đến một đoàn quân sĩ cưỡi ngựa, dần dần, trên cổng thành xuất hiện hai người cũng mặc ngân giáp chói sáng như Trịnh Đạt, khí thế bất phàm.

Người bên trái tướng mạo bình phàm, ánh mắt bình thản, mang theo ba phần nho nhã, bảy phần thâm trầm, nụ cười lạnh nhạt giống như không có chuyện gì có thể làm khó hay khiến hắn chú ý.

Người bên phải khuôn mặt âm tà, ánh mắt lăng lệ, khí thế uy nghiêm, bộ dạng hiên ngang không ai sánh nổi.

Trịnh Đạt đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy hai người này không phải ai khác, chính là thống lĩnh Phùng Cảnh Huy của Nam đại doanh và thống lĩnh Triệu Quảng của Tây đại doanh.

- Phùng thống lĩnh.

Trịnh Đạt chắp tay với Phùng Cảnh Huy từ xa, còn đối với Triệu Quảng thì làm ngơ như không thấy.

- Ha ha, Trịnh thống lĩnh hữu lễ rồi.

Phùng Cảnh Huy cười, cũng hoàn lễ.

Triệu Quảng thấy mình bị làm ngơ cũng không hề tức giận, đôi mày rậm nhướng lên, âm dương quái khí nói:

- Trịnh Đạt, chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, người của ta cũng nên thả ra chứ hả?

- Hừ, tên đó cử binh mưu hại Phong đại nhân, tội đáng chết vạn lần, chiếu theo giáo quy xử tội, tại sao lại thả người?

Trịnh Đạt lạnh lùng đáp.

- Hừ, xử lý tên tiểu tử đó không phải tốt hơn sao? Đương nhiên, hắn có qua được hôm nay không cũng khó nói.

Triệu Quảng cười nhạt một tiếng, sau đó hừ nhẹ nói:

- Hừ, tiểu tử kia vậy mà không làm con rùa đen rút đầu cho tốt, lại dám nhảy ra tìm chết, loại trẻ ranh hữu dũng vô mưu như vậy, xứng đáng đảm nhiệm người đứng đầu một thành sao?

- Xứng hay không cũng không cần ngươi quản, huống hồ, làm sao ngươi biết Phong Liệt nhất định sẽ bại?

Trịnh Đạt gay gắt đáp trả.

- Điều này không phải là quá rõ ràng rồi sao? Phong Liệt cho dù có mạnh hơn, liệu có thể vượt qua Lôi Long Hoàng huyết mạch sao? Thậm chí, chỉ e ngay cả tiểu tử của Ngân Long giáo, hắn cũng không bằng.

Triệu Quảng khinh thường nói.

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng rực, lại nói:

- Trịnh Đạt, nếu như ngươi đã coi trọng tiểu tử kia như vậy, không bằng chúng ta đến đánh cuộc một phen, thế nào?

- Ồ? Đánh cuộc như thế nào?

Trịnh Đạt hơi sững người, hỏi.

- Nếu như tiểu tử kia thua, ngươi phải thả người của ta vô điều kiện, thế nào? Ngược lại, ngươi đề xuất điều kiện đi.

Triệu Quảng nói.

Ánh mắt Triệu Quảng lóe lên, gật đầu nói:

- Được, đã như vậy, bổn tọa sẽ đánh cuộc với ngươi một lần, nếu như Phong Liệt thua, ta lập tức thả tên kia, nhưng nếu hắn may mắn thắng, ta muốn ngươi chia ra một vạn cao thủ, gây dựng lại Bắc đại doanh, đương nhiên, Đông đại doanh chúng ta cũng sẽ trích ra một vạn người cho Phong Liệt, thế nào?

- Cái gì?

Đồng tử Triệu Quảng co rụt lại, không khỏi trầm ngâm, một vạn binh mã cũng không phải là số lượng nhỏ, tương đương với một phần ba binh mã trong tay hắn, đây chính là một vạn cao thủ Chân Khí cảnh, Cương Khí cảnh tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh a.

Chỉ có điều, tên kia lại không thể không cứu, tên kia mặc dù trên danh nghĩa chỉ là phụ tá của hắn, nhưng địa vị của hắn tại Ma Võ Viện so với Triệu gia còn cao hơn nhiều, tuyệt đối không thể để mất.

Đúng lúc này, ánh mắt Phùng Cảnh Huy ở bên cạnh lóe lên một cái, đột nhiên cười lớn nói:

- Ha ha ha, được, Trịnh thống lĩnh đã đánh cuộc như vậy, xem như bổn tọa cũng có một phần, chỉ cần Thành Chủ đại nhân cuối cùng chiến thắng, Nam đại doanh chúng ta cũng nguyện ý chia ra một vạn tinh binh, gây dựng lại Bắc đại doanh.

- Điều này…

Triệu Quảng không khỏi sững sờ, không thể ngờ Phùng Cảnh Huy vốn trầm ổn bất động cũng nhúng một chân vào.

Chỉ có điều, hắn nghĩ đến lão hồ ly Phùng Cảnh Huy chưa từng chịu thiệt thì cũng lập tức bình thường trở lại, xem ra lão hồ ly này cũng biết Phong Liệt chắc chắn thua, nghĩ vậy nên trong lòng hắn càng có thêm dũng khí.

- Được, bổn tọa đáp ứng.

Triệu Quảng hung hăng gật đầu.

Ba người không nói gì thêm, trong lòng mỗi người đều thầm tính toán, ánh mắt đều nhìn về phía đỉnh Phục Long Cương, nơi đó bắt đầu có động tĩnh.

….

Phong Liệt, ngươi cuối cùng muốn giở trò quỷ gì? Có gì thì nói nhanh đi.

Lăng Cô Thành vẫn là người đầu tiên không nhịn được, quát lạnh với Phong Liệt.

- Đúng vậy, chẳng lẽ muốn bổn công tử đến tiếp ngươi uống gió hay sao? Nếu thật là vậy, còn không bằng bổn công tử đến Ninh Xuân Lâu tìm Tiểu Thúy của ta đùa giỡn thoải mái.

- Ha ha ha… ặc…

Đột nhiên, tiếng cười vang của đám tinh anh kiệt xuất của Băng Long giáo dừng lại, tất cả đều nhìn lên không trung, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc này, trên tinh không vạn dặm, đột nhiên nổi lên mây mù dày đặc, sắc trời từ sáng chuyển thành tối, trong mây mù ẩn hiện đinệ quang, thậm chí mây đen cuồn cuộn, có xu thế như muốn mưa lớn, hiện tượng như vậy quả thật quá mức quỷ dị.