Sở Huyền chắp tay mà đứng ở phía trên Thiên Ngục Luyện Thần Phong, chậm rãi mà bay lên trên không trung, hắn từ trên cao mà nhìn xuống Long Nghịch.
- Hừ! Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đến mà lấy!
Long Nghịch biểu lộ vẻ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Hắc Thiết Kiếm dài năm thước ở trong tay hắn khẽ động, rồi Bá lên một tiếng, trường kiếm chỉ xéo trời xanh, một cổ khí tức tuyệt vọng mênh mông vô bờ từ bên trong trường kiếm phóng xuất ra, làm cho lòng người sinh ra cảm giác tuyệt vọng, gần như muốn tự sát.
Sau khi chuyển thế đầu thai, thì hắn lại sinh ra bên trong một đại phái ẩn thế là Tuyệt vọng kiếm phái, xuất thân của gia tộccũng là cực kỳ hiển hách.
Tất cả mọi người bên trong môn phái này đều tu luyện kiếm đạo, hơn nữa đều được thừa kế Tuyệt Vọng Kiếm Ý của kiếm đạo thượng thừa.
Long Nghịch một tuổi đã đắc đạo, khiến cho một vị lão tổ trong gia tộc phải kinh sợ, rồi sau đó hắn vì ngưng tụTuyệt Vọng Chi Ý Vô Thượng, cho nên đã đi đến đại lục Tây Thùy mà tàn sát mấy chục vạn dân của hơn ba mươi cái tiểu thành, mãi đến không lâu lúc trước, hắn mới đạt đến một độ cao nhất định trên tuyệt vọng kiếm đạo, để rồi trở thành khoáng thế kỳ tài vạn năm bất xuất của Tuyệt Vọng kiếm phái.
Giờ phút này, nếu là một số người có tâm chí không kiên định mà ở dưới sự bao phủ của cỗ tuyệt vọng kiếm ý của Long Nghịch này thì chỉ sợ là đã rơi lệ đầy mặt, rồi sau đó nâng kiếm tự sát rồi.
Nhưng mà, Sở Huyền cũng không phải là hạng người bình thường, bản thân hắn là Vạn Cổ Long hoàng chuyển thế đầu thai cho nên tâm trí hắn cực kỳ kiên định, không thể nào dao động nổi.
Hắn mỉm cười, rồi khống chế lấy Thiên Ngục Luyện Thần Phong mà chậm rãi thối lui ra khỏi phạm vi bao phủ của tuyệt vọng kiếm ý,Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL sau đó, trong tay hắn đột nhiên nhiều thêm một kiện binh khí có hình dạng cổ quái.
Cái binh khí này vừa giống như cái móc câu lại vừa giống như cái lưỡi liềm, toàn thân nó đen kịt, không một chút phản quang nào, trong nháy mắt khi mà kiện binh khí này xuất hiện thì một cỗ khí tức mang theo tính hủ thực cực kỳ mãnh liệt tràn ngập khắp cả khoảng không này, nó đúng là ma nguyên lực cực kỳ thuần khiết.
Ở trên không, Phong Liệt cũng vừa mới nhận ra được danh tính của kiện binh khí này, ở kiếp trước thì hắn đã từng chứng kiến Sở Huyền sử dụng nó một lần, mà uy lực của kiện binh khí này cũng cực kỳ kinh người, giết người ở trong vô hình, tên gọi của nó là Ám Nguyệt Câu , đây chính là một kiện chí bảo dành cho việc đánh lén và ám sát.
- Long Nghịch, đến đây đi! Lại để cho bổn hoàng mở mang kiến thức một chút uy lực của tuyệt vọng Kiếm Ý của ngươi đáng sợ như thế nào?
Sở Huyền cười lạnh một tiếng, Ám Nguyệt Câu trong tay hắn khi cách Long Nghịch khoảng cách trăm trượng thì đột nhiên biến mất ở trong không gian.
Lập tức, chỉ nghe thấy Xoẹtmột tiếng vang lên ở trên bầu trời, nhưng mà trên không trung cũng không có sinh ra chút dị tượng nào cả.
Mà lúc này, Long Nghịch đang ở dưới đất lại đột nhiên trở nên biến sắc, thân hình của hắn Phanh một tiếng rồi bạo liệt thành ba đạo hư ảnh mà lướt về phía xa xa.
Mà trong nháy mắt khi mà hắn vừa né tránh, thì vị trí hắn vừa đứng lúc nãy lại ngay lập tức vang lên một tiếng Phốc phốc trầm đục, cả đại địa cũng trở nên khẽ run rẩy.
Vào lúc này, thì chỉ thấy một một đạo vết rách dài hơn mười trượng, rộng chừng nửa thước xuất hiện tại trên mặt đất, sâu không thấy đáy đang bốc lên từng đám khói đen.
- Hừ! Binh khí thật là âm hiểm, nó cũng rất thích hợp với ngươi!
Long Nghịch có chút giận dữ, mà nói một cách mỉa mai.
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên bay lên trên không, ngay sau đó, mấy trăm đạo long ảnh gào thét gào thét mà ra, khí thế cuồng bạo vô cùng, chúng điên cuồng cắn nuốt nguyên khí ở xung quanh để nhanh chóng bành chướng thân hình.
- Quần Long Trụy Nhật! Đi!
Rống —— rống —— rống ——
Mấy trăm đầu Ma Long ẩn chứa nguyên lực cuồng bạo đang gầm thét nhằm hướng Sở Huyền mà đánh tới, uy lực mạnh mẽ như thế đã thừa để san phẳng một tòa núi nhỏ.
Mắt thấy mấy trăm đạo Ma Long đánh úp đến, Sở Huyền cũng không dám khinh thường, tâm ý của hắn khẽ động, Thiên Ngục Luyện Thần Phong ở dưới chân đột nhiên bành trướng ra phạm vi hơn trăm trượng.
Đồng thời, khí tức âm lệ của nó cũng càng thêm mạnh mẽ, khiến cho một ít sinh linh bên trong phạm vi hơn mười dặm đều rơi vào bóng ma của sự tử vong.
Sau một khắc, mấy trăm đầu Ma Long cuồng bạo đã mạnh mẽ mà đánh lên trên Thiên Ngục Luyện Thần Phong.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Mỗi một lần bạo tạc, thì trên mặt đất đều để lại một cái hố to có đường kính tầm hơn mười trượng, khiến cho bụi đất văng vãi khắp nơi, che khuất cả bầu trời, mà vốn dĩ di chỉ thành cổ này đã là một đống đổ nát thê lương, nhưng qua những tiếng bạo tạcvừa rồi thì hiện tại nó đã bị phá hủy hoàn toàn, di chỉ cổ thành đã trở thành quá khứ.
- Hừ! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Ngươi hiện tại cao hứng còn quá sớm!
Hoang Long Tế Thiên!
Lúc này thì Long Nghịch đã bay lên trên không trung, Hắc Thiết Kiếm đang nắm trong tay liền vắt ngang trước ngực, lập tức, nghìn vạn đạo long ảnh lướt đi, đem thiên địa nguyên khí ở bên trong phạm vi hơn mười dặm thôn phệ một cách sạch sẽ, rồi sau đó chúng nhanh chóng ngưng tụ về bên trong trường kiếm.
Chỉ trong chốc lát, nguyên bản hắc thiết kiếm chỉ dài vẻn vẹn có năm thước, thoáng cái đã bành trướng đến khoảng trăm trượng, phong mang mênh mông cuồn cuộn của nó xuyên thấu nội tâm, khiến cho Phong Liệt cùng Độc Cáp Vương đều cảm thấy cực kỳ hãi hùng. Mà sắc mặt của vị Độc Cáp Vương vào lúc này đã trở nên ngưng trọng vô cùng, thực lực của hai người ở phía dưới đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Long Nghịch tay cầm Cự Kiếm, chỉ về phía Sở Huyền đang ở trên cao mà cười một cách lạnh lùng, ngay lập tức, cự kiếm trong tay hắn đột nhiên bay về phía Thiên Ngục Luyện Thần Phong ở dưới chân của Sở huyền, miệng hắn quát khẽ một tiếng:
- Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Thiên Địa Phá Diệt!
Oanh ——
Cự Kiếm rời khỏi tay hắn mà bay nhanh về phía trước, cả hư không cũng vì nó mà rung động lắc lư không thôi, ngay lập tức nó đã chém vào dưới đáy của Thiên Ngục Luyện Thần Phong, tốc độ của nó nhanh đến mức mà Sở Huyền cũng không kịp phản ứng một chút nào.
Phanh!
Trong không gian vang lên một tiếng nổ thật lớn, ngay cả những đám mây ở trên bâu trời cũng bị chấn động mà tiêu tán vô hình.
Mà vào lúc này thì thanh cự kiếm dài trăm trượng kia đã cắm sâu vào bên trong hơn ba mươi trượng của Thiên Ngục Luyện Thần Phong, mà khí tức cuồng bạo điên cuồng của tuyệt vọng chi ý trên thân kiếm đã bắt đầu khởi động, gần như nó muốn đem trăm ngàn tòa thanh đồng sơn này xé thành mảnh nhỏ, uy thế của nó mênh mông cuồn cuộn tựa như vô tận, nhưng mà cuối cùng nó lại bị một đạo viễn cổ thần lực ở bên trong dãy núi này đánh tan, mọi thứ cũng dần dần lắng xuống.
Sở Huyền cuống quít tránh lui khỏi vị trí đang đứng, ngay sau đó, tại chỗ hắn vừa đứng liền đâm ra một đoạn mũi kiếm khổng lồ, cỗ tuyệt vọng khí tức trên thân nó phát ra xuyên thấu cả tâm hồn, tuy không làm cho Sở Huyền bị thương nhưng cũng khiến cho sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Chỉ trong nháy mắt, thì cự kiếm dài trăm trượng kia lại khôi phục về nguyên dạng, Long Nghịch vẫy tay một cái, liền đem nó thu trở về.
Tuy một kích đã đả thương nặng bổn mạng thần binh của Sở Huyền, nhưng mà trên mặt Long Ngịch cũng không hề lộ ra vẻ vui mừng, mà trái lại hắn lại trở nên trầm trọng hơn, hắn bình tĩnh mà nói :
- Không thể tin được là ngươi lại có được bậc thần lực này, hóa ra là ngươi đã có chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây!
- Hừ! Bổn hoàng chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có nắm chắc, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi muốn chết hay là đem vật kia giao ra đây!
Sở Huyền bình phục một chút thần lực đang mãnh liệt bên trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong, rồi hừ lạnh mà nói.
Từ trước tới nay, điều lớn nhất mà hắn dựa vào cũng không phải là thân phận Long Hoàng chuyển thế, cũng không phải là Long Chủ có địa vị hiển hách, mà là cỗ thần lực to lớn ẩn chứa bên trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong.
Chỉ cần hắn nắm giữ Thiên Ngục Luyện Thần Phong trong tay, thì cho dù là đối mặt với cao thủ Long Biến Cảnh thì hắn cũng tựtin mà chiến một trận.
Long Nghịch khẽ lắc đầu, rồi nói một cách cực kỳ bình tĩnh :
- Ta thừa nhận là ta không thể giết được ngươi, bất quá, ngươi muốn giết ta thì cũng không thể nào được! Chúng ta cáo từ vậy!
Sau khi dứt lời, thì Long Nghịch định khống chế Hắc Thiết Kiếm mà rời đi.
- Hừ! Muốn đi ư? Hãy để lại tinh huyết của Long hoàng đã rồi muốn đi đâu thì đi!
Sở Huyền hừ lạnh một tiếng, Thiên Ngục Luyện Thần Phong ở dưới chân ầm ầm chấn động, thoáng cái bành trướng ra ngoài phạm vi ngàn trượng, mà hơn một nghìn tòa núi cao kia vào lúc này cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, vô số u hồn tại bên trong những ngọn núi kia đều đang giãy dụa gào rú.
Đồng thời, một cổ khí tức âm lệ mênh mông cuồn cuộn tựa như phô thiên cái địa mà đến, lập tức bao phủ bên trong phạm vi mấy trăm dặm, áp lực trong khí bỗng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Long Nghịch nhanh chóng trở nên biến sắc, tuy hắn cảm nhận được bên trong Thiên Ngục Luyện Thần Phong một đạo thần lực cực kỳ to lớn, nhưng mà hắn lại không ngờ rằng đạo thần lực kia lại mạnh mẽ đến như thế, đạo thần lực kia mạnh mẽ không kém gì một tên cao thủ Long Biến Cảnh đỉnh phong.
Giờ phút này thì hắn cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghe thấy Sở Huyền quát khẽ một tiếng, tòa sơn thể khổng lồ kia đã tập trung vào Long Nghịch, rồi mạnh mẽ đánh xuống, cảnh tượng của nó lúc này phảng phất như cả bầu trời đang sụp đỏ vậy, không thể nào đỡ nổi.
Sắc mặt của Long Nghịch lúc này trở nên ngưng trọng vô cùng, mắt thấy Thiên Ngục Luyện Thần Phong kia đang nhanh chóng đánh tới, mà bên trong phạm vi mấy ngàn trượng mà nó bao phủ thì hắn có muốn tránh cũng không được, trong nội tâm của hắn lúc này đang cực kỳ lo lắng.
Một khi bị nó đánh trúng, thì cho dù là cao thủ Long Biến Cảnh cũng phải triệt để tan thành mây khói, mà tu vi của hắn hôm nay cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Thần Thông Cảnh bát trọng thiên, cho nên nếu bị đánh trúng thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Có điều, thân là vạn cổ Long Hoàng chuyển thế, cho nên hắn cũng không phải là không có một vài thứ để bảo vệ tính mạng.
Chỉ thấy đột nhiên sắc mặt hắn hiện lên vẻ hung ác, phảng phất như đã đưa ra một quyết định khó khăn nào đó vậy.
Sau một khắc, hai tay hắn ôm lấy kiếm, rồi xoay tròn một cách cực kỳ nhanh chóng, hầu như hắn đã hóa thành một cỗ gió lốc màu đen, mà lúc này thì cả người hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
- Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Chi Tử Lưỡng Cực Độn Pháp!
Phanh!
Rất nhanh chóng, cái cỗ gió lốc này đột nhiên bạo liệt ra, rồi hóa thành ngàn vạn chuôi tiểu kiếm màu đen mà kích xạ về bốn phương tám hướng, ngay lập tức nó đã biến mất không thấy tung tích gì nữa.
Hầu như ngay trong nháy mắt khi mà Long Nghịch thi triển bí thuật cấm kỵ để đào tẩu, thì Thiên Ngục Luyện Thần Phong có uy thế mạnh mẽ kia đã đánh đến.
Oanh -- ù ù!
Trong thiên địa lúc này vang lên một loạt những tiếng nổ vang, toàn bộ thiên địa đều lắc lư rung động thật lâu.
Sau một lát, sương mù đang che kín cả bầu trời cũng đã tan hết, chỉ thấy Thiên Ngục Luyện Thần Phong to đến ngàn trượng kia lại đang cắm sâu vào bên trong mặt đất, mà trên mặt đất lúc này cũng xuất hiện nghìn vạn đạo vết nứt uốn lượn khắp nơi, keis dài đến tận phía chân trời, cảnh tượng đó khiến cho người xem phải giật mình.
- Hừ! Ngươi cho rằng như thế thì có thể chạy thoát được sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi!
Sở Huyền nhìn về phương xa mà cười một cách đầy khinh thường.
Hắn nắm Thiên Ngục Luyện Thần Phong trong tay, thì chỉ cần thu được một tia linh hồn khí tức của địch nhân, thì đối phương có chạy trốn tới chân trời góc biển thì hắn cũng có thể tìm được.
Huống chi, hắn biết chắc chắn rằng, dùng tu vi Thần Thông Cảnh bát trọng thiên của Long Nghịch, thì hắn cũng không thể nào trốn ra xa được.
Lúc này, hắn lập tức câu thông với khí linh của Thiên Ngục Luyện Thần Phong, sau khi trầm ngâm một chút, thì hắn liền thu hồi Thiên Ngục Luyện Thần Phong rồi sau đó hướng về phía tây của Ma Quỷ đại bình nguyên mà đuổi theo, mà nguyên bản chỗ này vốn là một vùng đất bằng phẳng thì hiện tại đã xuất hiện một cái hố to chừng vạn trượng, tối đen như mực sâu không thấy đáy.
. . .
Công tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Độc Cáp vương nhìn về phía Phong Liệt mà hỏi.
Giờ phút này, trong lòng của hắn cũng rất là do dự, vừa muốn đuổi theo chém giết hai người Sở Huyền cùng Long Nghịch để đổi lấy sự tự do cho bản thân, nhưng lại lo sợ bản thân không phải là đối thủ của hai người kia.
Lúc trước Long Nghịch cùng chiến đấu với Sở Huyền đã tạo cho hắn rung động rất lớn, nhất là một kích kinh thiên mà Sở Huyền sử dụng Thiên Ngục Luyện Thần Phong thi triển lúc cuối kia, thì Độc Cáp Vương cảm thấy rằng cho dù thực lực của hắn tăng lên gấp mười lần thì cũng không chống đỡ nổi, vì thế trong lúc nhất thời hắn cảm thấy cực kỳ bị đả kích.
- Còn làm cái gì nữa? Đương nhiên là tiếp tục đuổi theo bọn chúng, rồi thử xem có thời cơ nào để lợi dụng được hay không!
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Hắn lạnh lùng mà nhìn chăm chú về phía đạo Thiên Ngục Luyện Thần Phong khổng lồ đang dần dần biến mất, sau đó cũng khống chết Huyền Hạo tháp mà cấp tốc đuổi theo.
Thực lực mạnh mẽ của hai người Long Nghịch cùng Sở Huyền đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn, mà Phong Liệt cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, bản thân mình cần phải đánh giá lại thật cẩn thận về hai gã cường địch này của mình.
Thời gian dần trôi qua, ý định diệt sát hai người Sở Huyền cùng Long Nghịch của hắn cũng đã phai nhạt dần.
Hắn biết rõ rằng, Hôm nay hắn còn chưa thể nào giết được Sở Huyền khi hắn đang nắm Thiên Ngục Luyện Thần Phong trong tay, còn về phần Long Nghịch thì việc đánh bại hắn có lẽ còn có khả năng, còn về phần giết chết hắn thì cơ hội gần như là bằng không .
Giờ phút này, Phong Liệt chỉ muốn làm thế nào để đem giọt tinh huyết của Long hoàng kia thu vào trong tay, , đương nhiên, nếu mà có thể thừa cơ mà tiêu diệt Long Nghịch thì không còn gì tốt hơn.
Tại một chỗ bên trong rừng cây cách vị trí ban đầu khoảng ba trăm dặm, bốn phía đều là sương mù nồng đặc.