Nhưng nếu không cứu thì vạn nhất Huyết Long Hoàng đoạt xá thành công, đoán chừng mình sẽ là người thứ nhất bị phiền toái.
Kỳ thật, trong nội tâm của Phong Liệt, chính xác nhất chính là khiến cho Hoàng Tử Nguyệt hủy thi diệt tích. Như vậy đối với hắn là có lợi nhất. Nhưng hắn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ đang chịu đựng thống khổ thì thật sự không cam lòng.
Cho tới nay, Hoàng Tử Nguyệt tuy ngoài miệng thường xuyên kêu giết, nhưng Phong Liệt lại biết rất rõ, cô nàng kỳ thật đối với mình không có nửa phần sát ý. Chỉ là định lấy mình để trút giận mà thôi. Hơn nữa, hai người dần dần tiếp xúc, mối quan hệ càng càng ngày gần gũi hơn.
- Mà thôi, giữ lại cô nàng cũng có tác dụng.
Sau một lúc trầm ngâm, Phong Liệt trong nội tâm rốt cuộc hạ quyết định, lập tức bế Hoàng Tử Nguyệt lên, trốn vào trong không gian Long ngục.
Sau đó, hắn đặt Hoàng Tử Nguyệt lên cái giường lớn, thò tay vén mái tóc phủ trên trán của nàng, một đám tinh thần nương theo khí tức của Luyện Hồn Sa trào vào trong thức hải của Hoàng Tử Nguyệt.
Quả nhiên, trong thức hải của Hoàng Tử Nguyệt, một đạo long ảnh màu đỏ dài ba trượng đang đuổi theo một cô thiếu nữa. Cô gái vẻ mặt kinh hoảng, nhìn tượng mạo đó rõ ràng giống Hoàng Tử Nguyệt như đúc.
Không hề nghi ngờ, đây chính là linh hồn của Hoàng Tử Nguyệt. Lúc này nàng đang bị đạo long ảnh huyết hồng khí thế uy mãnh truy đuổi, vẻ mặt rất khiếp sợ.
- Hahah, tiểu nha đầu, hãy ngoan ngoãn để cho bổn hoàng nuốt. Chỉ cần có thể giúp cho bổn hoàng khôi phục lại vài phần thực lực thì tuyệt đối không quên ơn ngươi đâu.
- Đừng nằm mơ, cút ngay đi.
Nếu là bình thường, Hoàng Tử Nguyệt dựa vào thân thể cường hoành Long Biến Cảnh thì bây giờ sẽ không bị đám tàn hồn làm cho thảm hại như vậy.
Nhưng lúc trước, nàng bị Huyết Long Hoàng đánh cho ngất xỉu. Khi nàng tỉnh lại, linh hồn của nàng đã bị cái tàn hồn kia cắn nuốt hơn một phần ba.
Đến lúc này, muốn xoay người lại cũng không còn kịp. Sợi long ảnh kia chính là tàn hồn của Huyết Long Hoàng, bản thân cực kỳ cường hãn. Lúc này đã nuốt mất một phần ba chi lực của linh hồn nàng. Cho nên nàng cũng chỉ có thể liên tiếp tránh né, nhưng bị nuốt trọn cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đạo long ảnh đỏ như máu trong thức hải của Hoàng Tử Nguyệt lúc ẩn lúc hiện, tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp linh hồ Hoàng Tử Nguyệt. Thời gian cứ thế trôi qua mà căm tức.
Đột nhiên, ánh mắt của nó trở nên hung ác, há mồm nhổ ra một đạo hồng man kích vào linh hồn của Hoàng Tử Nguyệt.
Lập tức, Hoàng Tử Nguyệt kinh hô một tiếng, bị gắt gao định lại ngay tại chỗ, khó có thể nhúc nhích, đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.
- Hừ, tiểu tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Long ảnh hồng sắc cười lên một tiếng dữ tợn, không chút do dự đột nhiên nhào tới, một ngụm cắn mất một cánh tay của Hoàng Tử Nguyệt, đau đến độ khiến Hoàng Tử Nguyệt muốn ngất đi.
Linh hồn một khi bị hao tổn, so với đau nhức của thân thể còn muốn lợi hại hơn trăm ngàn lần, nhưng lại không thật sự ngất đi. Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Nguyệt chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, trong đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Long ảnh huyết sắc kia sau khi nuốt mất một cánh tay của Hoàng Tử Nguyệt, thân hình lập tức lớn hơn một chút, khí thế mạnh hơn. Nó không chút khách khí, liền tiếp tục muốn nuốt sạch Hoàng Tử Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một thân ảnh thiếu niên so với Hoàng Tử Nguyệt và long ảnh huyết ắc nhỏ hơn rất nhiều xuất hiện trong thức hải.
Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện, thân ảnh của thiếu niên này chính là Phong Liệt đã thu nhỏ lại vô số lần.
Xác thực mà nói, đây chính là phân thần của Phong Liệt biến thành.
Dựa theo lẽ thường mà nói, đừng nói là phân thần của Phong Liệt, cho dù toàn bộ linh hồn của Phong Liệt xông tới, đứng trước mặt long ảnh huyết sắc cùng với Hoàng Tử Nguyệt cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng, Phong Liệt phân thần cũng không phải tay không mà vào. Hắn quanh người có một đạo khí tức Luyện Hồn Sa nặng nề.
Hắn vừa tiến đến, khí tức của Luyện Hồn Sa lập tức khiến cho động tác của long ảnh trì trệ lại. Đôi mắt long ảnh không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
- Tiểu tử ngươi là người phương nào? Không nên xen vào việc của người khác chứ?
Long ảnh huyết sắc giơ nanh múa vuốt cảnh cáo.
- Hừ, chỉ là một đám tàn hồn mà thôi, mà lại muốn hô phong hoán vũ. Việc của hôm nay do lão tử quản rồi.
Phong Liệt khinh thường hừ lạnh một tiếng. Hắn vung tay lên, quanh người khí tức Luyện Hồn Sa đột nhiên oanh tới về phía long ảnh huyết sắc.
Oanh!
Long ảnh huyết sắc kêu lên một tiếng thảm thiết. Thân thể khổng lồ lại bị khí tức của Luyện Hồn Sa lập tức chôn vùi mười phần, cơ hồ chỉ còn sót lại linh hồn bổn nguyên chưa bị tiêu diệt.
Long ảnh cả kinh, rồi lập tức vọt đến gần Hoàng Tử Nguyệt, mở cái miệng rộng, muốn triệt để nuốt mất Hoàng Tử Nguyệt, bổ sung tổn thất cho bản thân.
Nhưng Phong Liệt tất nhiên sẽ không cho nó cơ hội này. Tâm ý của hắn khẽ động, khí tức Luyện Hồn Sa lập tức tuôn ra, vây khốn long ảnh huyết sắc ở bên trong, bắt đầu luyện hóa.
Một tiếng kêu thảm thiết, long ảnh huyết sắc liền bị đánh về nguyên hình, triệt để trở thành một đám tàn hồn của Huyết Long Hoàng.
Phong Liệt tinh tường biết rõ, tàn hồn của Huyết Long Hoàng căn bản không phải trong thời gian ngắn là có thể luyện hóa được. Huống chi hắn cũng không nỡ khiến nó triệt để chôn vùi.
Dù sao, một tia tàn hồn của Huyết Long Hoàng đều mang theo một mảnh vỡ trí nhớ của Huyết Long Hoàng. Nếu có thể thành công luyện hóa nó, có thể sẽ thu được thành quả cũng chưa biết chừng.
Nghĩ tới điều này, Phong Liệt liền từ theo sợi tàn hồn này, mang Hoàng Tử Nguyệt từ trong thức hải đi ra, thu vào trong thức hải của mình. Ngoài ra, để nó cùng tới tia tàn hồn lần trước cùng một chỗ, tạm thời phong ấn.
Trong không gian thức hải của Hoàng Tử Nguyệt, cho dù tàn hồn của Huyết Long Hoàng đã bị Phong Liệt thu thập, nhưng linh hồn của Hoàng Tử Nguyệt vẫn cuộn mình trong góc, lạnh run. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh hoảng, tựa hồ đối với Phong Liệt hết sức e ngại.
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng không có việc gì chứ?
Phong Liệt hỏi.
- Ngươi là ai? Ngươi….ngươi đừng tới đây.
Hoàng Tử Nguyệt thân thể run lên, hoảng sợ nói.
- Tại sao có thể như vậy?
Phong Liệt khẽ nhíu mày. Hắn có thể nhìn ra linh hồn của Hoàng Tử Nguyệt bị thương không nhẹ, hình như không biết hắn là ai.
Sau một chút trầm ngâm, hắn khẽ thở dài, thối lui ra khỏi không gian thức hải của Hoàng Tử Nguyệt. Bất luận thế nào cũng phải đợi Hoàng Tử Nguyệt tỉnh táo lại rồi nói sau.
Phong Liệt giương đôi mắt lạnh nhìn thoáng qua Hoàng Tử Nguyệt đang im lặng nằm trên giường, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
Hắn lấy ra một trường bào màu đen trùm trên người Hoàng Tử Nguyệt, che lại khoảng da thịt trắng nọn lộ ra trên người Hoàng Tử Nguyệt.
- Nơi này không thể ở lâu, trước nên rời khỏi. Ồ, có người đến.
Phong Liệt trầm ngâm một chút, vừa định thoát ra khỏi không gian Long ngục thì đột nhiên phát hiện, bên ngoài không gian chẳng biết lúc nào xuất hiện vài đạo khí tức cường hoành dị thường. Kể từ đó, hắn ngược lại đè nén ý niệm đi ra ngoài.
- Khặc khặc, các vị, không biết các ngươi thấy thế nào, nhưng bổn tọa cảm thấy Huyết Long Hoàng tất nhiên đã chết dưới thần uy của thiên đạo. Đám tro tàn này là chứng minh tốt nhất. Về phần thần khí rơi vào tay ai, tin rằng không bao lâu nữa nhất định sẽ được phơi bày. Ồ, các ngươi đây là ý gì?
Một gã thiếu niên tuấn tú môi hồn răng trắng cười quái dị nói, rồi lại đột nhiên nhướng mày, lạnh mắt nhìn sắc mặt bất thiện của những người chung quanh.
Gã thiếu niên này ước chừng hai mươi tuổi, đang mặc một bộ quần áo của đệ tử Ma Long Giáo. Dưới chân đạp lên một đại đỉnh đường kính hơn mười trượng. Đại đỉnh bốn phía uốn lượn mười đầu long ảnh dũng mãnh, gương nanh múa vuốt, cực kỳ hung lệ.
Không hề nghi ngờ, đây chính là đại đỉnh nổi tiếng đại lục của Thiên Hoang Tán Nhân. Còn thiếu niên này cách ăn nói cũng cường điệu như Thiên Hoang Tán Nhân. Hiển nhiên, là sau khi bị hủy đi thân thể, Thiên Hoang Tán Nhân đã đoạt xá một cỗ xác thịt khác.
Lúc này, chung quanh Thiên Hoang Tán Nhân cách đó không xa còn có sáu bảy cường giả Long Biến Cảnh khí thế cường hoành. Trong đó Sở Hóa Long, Vô Cực Kiếm ma của Tuyệt Vọng kiếm phái, Thiên Độc lão quái cũng có mặt.
Nhưng, giờ phút này, những cường giả Long Biến Cảnh này giống như đang vây khốn Thiên Hoang Tán Nhân bên trong, giương cung bạt kiếm, sắc mặt tựa hồ có chút bất thiện, có thể rat ay bất cứ lúc nào.
Vô Cực Kiếm Ma của Tuyệt Vọng kiếm phái đang chăm chú nhìn vào Thiên Hoang Tán Nhân, quát lạnh nói:
- Có ý tứ gì? Hừ, Thiên Hoang Tán Nhân, ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Thần khí rất quan trọng, cũng không có khả năng một mình ngươi độc hưởng. Thức thời thì giao ra thần khí, mọi người cùng nhau thương thảo quyết định thần khí thuộc về ai. Bằng không mà nói, đừng trách bổn tọa không khách khí.
- Không sai, Thiên Hoang Tán Nhân, ngươi là người thứ nhất quay trở lại đây. Nếu ngươi nói ngươi không biết thần khí ở đâu thì chỉ sợ đứa bé ba tuổi cũng không tin nổi.
Người phụ nữ mặc áo xanh của Thiên Diễm môn lạnh giọng nói, trên người tản ra một cổ khí tức hỏa diễm, tùy khả năng bạo liệt ra, làm cho những người chung quanh thất kinh.
Sở Hóa Long, Thiên Độc lão quái bọn người tuy khí thế so ra kém hơn Thiên Hoang Tán Nhân, nhưng giờ phút này cũng dứt khoát chặn đường lui của Thiên Hoang Tán Nhân, không chút nhân nhượng.
Thiên Hoang Tán Nhân dưới sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Y trước khi lẩn trốn, dựa vào tu vi cường hoành đã đoạt xá của một gã đệ tử thiên phú không tồi của Ma Long Giáo. Sau đó nhanh chong trở về, nhưng nửa điểm chỗ tốt cũng không thu được.
Thực tế y không nghĩ tới, bởi vì mình nhanh hơn người khác một bước, ngược lại lại bị hiểu lầm. Trong nội tâm quả thực oan uổng muốn chết, nhưng không có đường chối cãi.
Nếu đổi lại trước kia, y đã sớm giận dữ, đại khai sát giới, nhưng giờ phút này y vừa mới đoạt xá. Tu vi chỉ mới đạt tới Thần Thông Cảnh, thực lực so với trước kia giảm đi nhiều. Mặc dù có Thiên Hoang đỉnh thần binh tương trợ, nhưng thực sự không phải là đối thủ củ nhiều cường giả Long Biến Cảnh ở đây. Trong lúc nhất thời hao tổn tâm trí.
Hơn nữa, y giờ phút này cũng không dám đơn giản đào tẩu. Một khi đào tẩu, tội danh này càng thêm xác thực. Lực hấp dẫn của thần khí không cách nào tưởng tượng được. Nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cho ngàn vạn cường giả của đại lục đuổi giết.
Đến lúc đó, y lên trời hay xuống đất gì thì cũng không còn đường. Thậm chí chủ tử của y, U Trác cũng có thể ra tay tiêu diệt y.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt trong lòng thầm vui. Có Thiên Hoang Tán Nhân lão gia hỏa này chịu tiếng xấu thay cho mình thì không còn gì tốt bằng, cũng giảm đi cho mình không ít phiền toái.
Kế tiếp không hề lo lắng, bên ngoài không gian một đại chiến kinh thiên động địa đã diễn ra. Một đám cường giả Long Biến Cảnh đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quanh, toàn bộ không gian đều rung động lắc lư không ngừng.
Phong Liệt đối với sống chết của những người bên ngoài không có hứng thú. Dứt khoát triệt để phong bế Long ngục, nhắm mắt làm ngơ.
Trong lòng của hắn hiểu rất rõ, bất luận như thế nào thì tạm thời hắn không thể ra ngoài. Bằng không, chẳng khác nào mình trở thành cái đích cho tất cả mọi người. Đến lúc đó chỉ sợ không biết sống chết ra sao.
Lúc này, thần khí Huyết Ngục đã biến thành một tiểu tháp nhỏ như lòng bàn tay, đã bị Phong Liệt thật sâu chôn dưới nền đất Long ngục.
Hắn biết, với tu vi của mình ngày hôm nay còn chưa đủ tư cách chạm vào đồ vật trong truyền thuyết này. Một khi gây chuyện không tốt, thì có thể dẫn lửa thiêu thân. Vì để đạt được mục đích, trước ẩn núp thì tốt hơn.
Kế tiếp, tâm ý của hắn khẽ động. Chiếc bạch ngọc giường rộng ba trượng, dài bốn trượng xuất hiện trước mặt. Đây là chiếc tiên âm giường hắn vừa mới đoạt được không lâu.
Phong Liệt khoanh chân ngồi xuống tiên âm giường, sau đó phất tay, một đống Long tinh tràn ra chung quanh người. Hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng tu luyện.
Trải qua thời gian rèn luyện, hắn dần dần cảm thấy mình sắp đụng được giới hạn. Với kinh nghiệm người của hai thế giới, tin tưởng trong lần bế quan ngắn ngủi này, hắn sẽ làm cho tu vi của mình tiến thêm một bước.
Thời gian bên trong Long Ngục không gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Phong Liệt khoanh chân mà ngồi ở trên giường tiên âm, trong tai hắn đang lắng nghe những tiếng động lúc thì giống như tiếng nói của thiên nhiên lúc thì lại giống như tiếng con người đang ca hát, thời dần dần trôi qua hắn đã tiến vào một cái trạng thái linh hoạt mà kỳ ảo, suy nghĩ của hắn lúc này bỗng trở nên thanh minh vô cùng.
Cùng lúc đó, hắn vận khởi công pháp, điên cuồng thôn nạp những nguyên khí ở xung quanh bên trong long tinh, rồi chúng lần lượt tuần hoàn tại bên trong cơ thể hắn.
ở trong trạng thái này, Phong Liệt có thể cảm nhận rõ ràng được, một số chỗ thiếu xót của công pháp thiên cấp Ma Long Thiên Sát quyết mà bản thân mình đã tu luyện , đây là điều mà trước đây hắn không thể nào phát hiện ra được
Vì vậy, tại trong thời gian mấy ngày tiếp theo, hắn một mặt thì thôn nạp nguyên khí để trùng kích bình cảnh, mặt khác thì hắn lại chậm nghiên cứu công pháp để cố gắng hoàn thiện lại những chỗ thiếu xót.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. . .
Ngay tại lúc ngày thứ năm sắp trôi qua, thì thân hình của Phong Liệt đột nhiên chấn động, nguyên khí ở xung quanh đang mãnh liệt thì đột nhiên lại trở nên trì trệ, rồi ngay sau đó lại có một hồi những tiếng long ngâm cao vút vang lên tại bên trong không gian.
Sau một lát, trên khuôn mặt của Phong Liệt lại hiện lên một chút vẻ vui mừng, trải qua mấy ngày tu luyện, thì rốt cục tu vi của hắn vào lúc này cũng đã tiến thêm được một bước, đạt đến Cương Khí Cảnh bát trọng thiên, long ảnh sau lưng hắn đã gia tăng lên thành tám đầu, thực lực của hắn lúc này đã tăng trưởng hơn gấp đôi so với lúc trước.
Khi hắn chậm rãi mở hai mắt ra, thì trên khuôn mặt hắn lại đột nhiên hiện lên vẻ cả kinh, lúc này ở đối diện cách hắn ba thước, là một gã đang mặt áo bào rộng thùng thình, một cái thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần tay đang sờ mặt, lúc này nàng đang chớp chớp đôi mắt trong veo mà nhìn về phía mình, trong đôi mắt thanh tịnh của nàng đang tràn đầy vẻ ngây thơ cùng với những điều nghi hoặc.