Hắn cũng giống như Phong Liệt, thông qua truyền tống trận tiến vào Tuyệt Độc cốc này. Sương mù ngưng tụ từ ngàn vạn loại kịch độc ở nơi này tuy là tuyệt địa thập tử vô sinh với người khác, nhưng với lão yêu nghiệt ngâm mình trong độc công gần ngàn năm như hắn mà nói, lại là một thiên đường thế gian khó tìm.
Chẳng qua, cũng rất khó để chứa đựng những khói độc này ở trong cơ thể. Hơn nữa, hấp thu trong thời gian ngắn còn có thể ảnh hưởng tạm thời tới chiến lực, vậy nên hắn không thể không làm việc cẩn thận.
Hắn vốn định thi triển một loại Độc bí thuật lên cơ thể sống, tế luyện tọa kỵ Độc giao của mình thành một công cụ chứa đựng kịch độc, như vậy là hắn có thể thu thập một ít sương độc mang về chậm rãi tu luyện rồi.
Chỉ là con Độc giao kia đã theo hắn hơn ba trăm năm, nhất thời cũng có chút luyến tiếc, cho nên vẫn còn đang do dự.
Mà giờ khắc này, Phong Liệt lại đánh bậy đánh bạ đi đến, vậy nên lão già này định túm luôn lấy hắn để hành sự.
Vừa dứt lời, Thiên Độc lão quái liền lập tức thả uy áp vô cùng mạnh mẽ của Long Biến Cảnh ra bao phủ lấy Phong Liệt, cảnh cáo hắn chớ có dại mà chạy trốn.
Đồng thời, hắn tăng tốc độ thôn phệ lên, muốn thu thập sạch sẽ khói độc dày đặc quanh người mình, để tiện bề ra tay áp chế Phong Liệt.
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, hắn không hề để ý đến uy áp của lão già này, nhưng lại có phần đau đầu về ý đồ của lão.
Trong lòng hắn biết, tám chín phần mười là lão già này không có ý tốt. Hơn nữa nhìn lão còn đang vội vàng thu công như vậy, rõ ràng là muốn cướp thời gian để ra tay.
Trong lúc nhất thời, vô số ý niệm nhanh chóng xẹt qua đầu Phong Liệt, hắn vội vàng suy tính đường lui cho mình.
Hiện giờ, trước mắt hắn có hai con đường để chọn: Một là làm theo những gì Thiên Độc lão quái nói, ngoan ngoãn đợi lão thu công, phỏng chừng sẽ không có kết cục gì tốt.
Hai là thừa dịp lão già này còn chưa thu công, mau chóng bỏ trốn. Về sau gặp mặt muốn đánh muốn giết thế nào thì để lúc đó tính.
Hai con đường bày ra trước mắt, Phong Liệt tất nhiên sẽ không chút do dự mà lựa chọn cái thứ hai. Hắn không quen việc giao vận mệnh của mình cho người khác, ai cũng không được.
Bất quá, trước lúc trốn chạy, một ý niệm táo bạo lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Ngay sau đó, chỉ nghe “ầm” một tiếng. Trên người Phong Liệt chợt phát ra long uy mạnh mẽ không gì sánh bằng, làm cho độc khí quanh người đều bị đẩy lui lại.
Uy áp mạnh mẽ dễ dàng đánh nát khí thế của Thiên Độc lão quái, cũng hung hăng đánh lên người lão.
- Ha ha ha ha! Chỉ bằng một thằng nhóc mới tiến vào Long Biến Cảnh như ngươi mà cũng dám nói cho bản tọa một hồi cơ duyên? Quả thực là khoác lác vô sỉ! Ha ha ha ha! Đã ba ngàn năm nay lão phu chưa từng nghe chuyện gì buồn cười như vậy rồi!
Phong Liệt bỗng cười to nói.
Cảm nhận được long uy ngập trời mà Phong Liệt phát ra, vẻ mặt Thiên Độc lão quái lập tức kinh hãi. Thân hình không khỏi lay động một chút, không nhịn được mà phun một ngụm máu màu xanh lục.
Hắn một bên kiệt lực ngăn cản kịch độc cuồng bạo trong thân thể, một bên đưa mắt cẩn thận đánh giá Phong Liệt, ánh mắt kinh nghi bất định.
- Ngươi... Ngươi ẩn tàng tu vi? Còn xin tiền bối cho biết tục danh!
Thiên Độc lão quái khiếp sợ truyền âm nói.
Hắn tiến vào Long Hoàng thần phủ trước Phong Liệt một bước, cũng không biết việc Phong Liệt giả mạo lệnh bài Cao Nhân Trì để xâm nhập.
Nếu lúc đó lão tiến vào muộn một chút thì chỉ sợ lúc này đã dễ dàng vạch trần trò xiếc của Phong Liệt, mà Phong Liệt cũng đoán chắc điểm này nên mới xuống tay.
- Hừ! Chỉ bằng ngươi còn chưa xứng biết tục danh của bản tọa!
Phong Liệt hừ lạnh nói.
Ánh mắt Thiên Độc lão quái hơi nheo lại, cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại, nói:
- Vị tiền bối này, tại hạ xin lỗi vì việc vừa rồi, thứ cho tại hạ có mắt không tròng. Mong tiền bối không hạ mình chấp nhặt mấy chuyện này.
- Hừ! Không chấp nhặt thì cũng có thể! Chỉ có điều, ngươi xin lỗi vậy cũng quá không có thành ý a?
Phong Liệt lạnh lùng nói.
Thấy ngữ khí của Phong Liệt có chút bất thiện, ánh mắt Thiên Độc lão quái co rụt lại, giọng nói có phần cường ngạnh:
- Vậy ngươi định thế nào? Tuy lão phu còn chưa thu công, nhưng nếu phóng thích độc trong cơ thể ra thì trên đời này chẳng có bao nhiêu người đỡ nổi! Tiền bối cũng đừng ép người quá đáng!
Đến giờ phút này, Phong Liệt cũng chỉ vẻn vẹn hiển lộ ra uy áp mạnh mẽ mà thôi. Tốt xấu gì Thiên Độc lão quái cũng là tuyệt thế cao thủ sống hơn một ngàn năm, tự nhiên sẽ không vì vậy mà kết luận thực lực của Phong Liệt. Trong lòng lão còn đang kinh nghi bất định, âm thầm chú ý cử chỉ của Phong Liệt.
Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, cười lạnh nói:
- Bản tọa cũng không ép ngươi quá đáng, chỉ cần ngươi giao ra lệnh bài Thiên Tru thì bản tọa sẽ tha cho ngươi một mạng! Nếu không, ta phải dạy cho tên tiểu bối như ngươi một bài học!
- Lệnh bài Thiên Tru?
Thiên Độc lão quái biến sắc, nếu bảo vật khác thì còn dễ nói, nhưng lệnh bài Thiên Tru lại là một thứ cực kỳ quan trọng, nó được lưu truyền xuống từ thời thượng cổ. Một khi để mất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chỉ sợ sẽ dao động đến địa vị của hắn ở trong giáo.
Bất quá, nếu thật sự là nguy hiểm đến tính mạng, vậy mất thì thôi đành mất, ngày sau nghĩ cách đòi lại là được.
Nghĩ đến đây, lão tiếp tục cẩn thận đánh giá Phong Liệt thêm vài lần, chỉ thấy Phong Liệt nhàn nhã đứng trong khói độc dày đặc, không chút e ngại.
Lạnh nhạt như vậy, người thường sao có thể làm được? Cho dù là kịch độc chi thể như lão cũng không được.
Trong lúc nhất thời, Thiên Độc lão quái không khỏi thầm tự trách mình, tự nhiên không có việc gì làm lại đi trêu trọc một đại địch. Lúc này, áo sam sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Phong Liệt lại không nghĩ nhiều lắm, hắn chỉ thấy dường như lão già kia có chút kiêng kị với mình, nhất thời âm thầm mừng rỡ, lạnh giọng nói tiếp:
- Thế nào? Xem ra ngươi không muốn giao nó?
- Lệnh bài Thiên Tru ở đây, xin tiền bối cầm lấy. Mong tiền bối cho biết tục danh, ngày sau Thiên Độc chắc chắn sẽ đăng môn bồi tội!
Nói xong, tâm thần Thiên Độc lão quái bỗng máy động, một chiếc lệnh bài màu vàng lợt nhảy ra từ trữ vật giới chỉ của lão, rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Thiên Độc lão quái nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phong Liệt. Lão ném lệnh bài ở vị trí ba trượng trước mặt, nếu Phong Liệt thực sự là cao thủ chân chính, vậy chỉ cần vẫy tay một cái là có thể dễ dàng lấy đi.
Nhưng nếu Phong Liệt là hàng giả, vậy chỉ có thể tiến lên đây nhặt mà thôi.
Tất nhiên Phong Liệt cũng nhận ra vấn đề này, hắn thầm mắng lão hồ ly này xảo quyệt. Bất quá, hắn cũng không cảm thấy có gì khó khăn.
Lúc trước hắn lo lắng trong lệnh bài sẽ có tinh thần lạc ấn, như vậy sẽ tạo mầm họa cho mình. Vậy nên liền thu cả hai chiếc lệnh bài Thiên Tru vào trong không gian Long ngục.
Giờ phút này, hắn lặng lẽ mở một khe hở trong không gian Long ngục. Nhất thời, lệnh bài dưới chân Thiên Độc lão quái lập tức biến mất.
Phong Liệt lại đóng Long Ngục không gian rất kịp lúc, ngăn cách sự cảm ứng giữa lệnh bài với nhau, thuận tay cầm lấy chiếc lệnh bài kia.
Thiên Độc lão quái chỉ nhìn thấy Phong Liệt hơi vẫy tay một cái, chiếc lệnh bài kia đã lập tức xuất hiện trên tay hắn, mà trong quá trình này thậm chí không gây ra chút dao động Nguyên lực nào.
Trong lúc nhất thời, Thiên Độc lão quái lại càng e sợ Phong Liệt hơn. Lão tự nghĩ, thủ đoạn như vậy mình còn không thể nào đạt được. Trong mắt lão, hình ảnh vị tuyệt thế cao nhân này lại càng trở nên sâu không lường được.
Phong Liệt nhìn nhìn Thiên Độc lão quái, trong lòng do dự xem có nên “vặt” thêm nữa không. Bất quá, khi hắn phát hiện Thiên Độc lão quái đã sắp thu công, liền lập tức bỏ ý niệm này đi.
Đùa à, vạn nhất lão già đó ra tay thử hắn thì sao? Lúc đó hắn chết thế nào cũng không biết nữa.
- Đăng môn bồi tội thì không cần, bản tọa được xưng là Long chủ!
Phong Liệt tùy tiện bỏ lại một câu, sau đó không nhanh không chậm đi về phía xa.
Hắn không biết, sau khi nghe được lời này, thần sắc của Thiên Độc lão quái lập tức cứng lại, hai mắt trợn trừn, nhịn không được mà phun thêm một ngụm máu tươi.
- Phốc... Long... Long chủ? Trời ạ! Lão phu vậy mà gặp phải Long chủ? Hả? Không thể nào! Long chủ căn bản không thể rời khỏi Thiên Long vực!
Phong Liệt hiểu rõ rằng, ở Tuyệt Độc cốc này thêm mỗi giây thì hắn lại thêm một phần nguy hiểm.
Sau khi đi ra một khoảng cách, hắn chợt tăng tốc lên, cấp tốc chạy như bay về ngọn núi tỏa ra ánh sáng kia.
Giờ phút này, hắn cũng bất chấp đến khói độc quanh người, dù sao chúng cũng không thể lấy được cái mạng nhỏ của hắn. Hắn chỉ cần không ngừng thôn nạp Hắc Ám lực quanh người để chữa trị thân thể, cấp tốc lao về phía tiểu sơn kia.
Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách hơn mười trượng đã lập tức đến. Không ngoài dự đoán của Phong Liệt, vầng sáng kia đúng là một Long Văn truyền tống trận không ngừng biến ảo.
Thấy vậy, Phong Liệt không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Truyền tống trận này chỉ lớn chừng ba mét vuông, tuy chỉ có một nhưng thực ra lại cực kỳ huyền ảo. Những đồ án hình hoa không ngừng biến ảo, không nhiều không ít, vừa vặn là ba mươi sáu cái.
Phong Liệt cũng bất chấp việc nghiên cứu cẩn thận, không chút do dự liền bước vào đó. Trong lúc vội vàng, hắn mơ hồ thấy hình như mình bước vào đồ án Thi Minh hoa tượng trưng cho tử vong.
Mà ngay khi hắn biến mất, Thiên Độc lão quái đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, chậm rãi thu công đứng dậy, trong con ngươi sắc bén tản ra tinh mang khiếp người.
Theo đó, thân hình lão nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh truyền tống trận. Khuôn mặt già nua âm tình bất định, hơi lộ ra vẻ hồ nghi.
- Ừm? Đi vội vàng như vậy, mà lại không hề ngự không phi hành, chắc chắn là có cổ quái! Lần sau gặp mặt nhất định phải thử tên này một lần! Hừ, đồ của lão phu cũng không dễ lấy như vậy!
Thiên Độc lão quái hừ nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt mơ hồ hiện lên tiếu ý âm lãnh.
- Hống —— hống —— hống ——!
Một tiếng rống thê lương đinh tai nhức óc chợt vang lên.
Thời điểm Phong Liệt tiếp tục xuất hiện, hắn lại chợt phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo nhỏ do hài cốt tạo nên. Xung quanh là thi sơn huyết hải vô cùng vô tận, đập vào mắt đều là những cơn sóng màu máu và thi cốt chất chồng như núi. Cả không gian được bao phủ bởi hai màu đỏ trắng, mùi huyết tinh ập vào mũi làm cho người ta hít thở không thông.
Từng bộ khô lâu hình dạng khác nhau lần lượt trồi khỏi biển máu, chậm rãi leo lên đảo nhỏ, khí thế cực kỳ hung lệ, dường như muốn xé tên ngoại tộc trước mặt làm mảnh nhỏ.
- Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo cảnh? Nhưng cũng quá giống thật a!
Nhìn tất cả những gì trước mắt, đôi mắt Phong Liệt không khỏi trợn tròn, cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong lòng rung động vô cùng, lại càng thêm vài phần sợ hãi với vị Ma Long Hoàng đã tạo nên nơi này.
- Hống!
Cùng với một tiếng rống to, một khô lâu của Long Mã cao ba trượng phát động bốn vó chồm về phía Phong Liệt, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận đến gần.
Ánh mắt Phong Liệt hơi ngưng lại, vội vàng gọi Phong Ma đại thương ra, hung hăng đâm về phía trước. Một tiếng “phanh” thật lớn vang lên, đại thương lập tức đánh nát Long Mã khô lâu thành bụi phấn, nhưng Phong Liệt cũng bị đẩy lui ba bước.
- A... Khí lực của nó thật lớn!
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, không khỏi tăng thêm vài phần cẩn thận.
Thực lực của con Long Mã khô lâu kia chỉ có thể được xem là trung đẳng trong đại quân khô lâu. Theo đó, lại có một vài khô lâu của nhện, cự lang, tích dịch mang theo khí thế mạnh mẽ, không ngừng vọt lại đây.
Phong Liệt cũng không dám đánh lâu với chúng, hắn vội vàng vung đại thương, trong miệng quát khẽ một tiếng:
- Quần Long Trụy Nhật!
Hống!
Một tiếng long ngâm vang lên, khí tức cuồng bạo mang tính hủy diệt lập tức tràn ngập khắp cả thiên địa. Theo đó, chín mươi chín đạo Ma Long khổng lồ uốn lượn mà ra, đánh về phía đám khô lâu đang lao đến.
Oanh! Oanh! Oanh!
Sau một loạt tiếng nổ khổng lồ, tất cả khô lâu xung quanh đều hóa thành bụi phấn bay đầy trời, sau đó rơi xuống bienr máu.
Chẳng qua, Phong Liệt lại chẳng thể cười nổi một cái.
Bởi vì hắn bất đắc dĩ phát hiện, trong mảnh thiên địa quỷ dị này còn có đại quân khô lâu vô cùng vô tận, càng giết lại càng nhiều.
Ngay khi mấy trăm khô lâu kia vừa tiêu tán, lại có hơn một ngàn khô lâu dữ tợn hơn, hung hãn hơn trồi lên khỏi biển máu, vọt tới đảo nhỏ.
Điều làm hắn kinh ngạc nhất là sau khi quan sát cẩn thận, hắn dần phát hiện trong mắt đám khô lâu này chớp động hắc mang u ám, giống như chúng có được linh hồn vậy.
Điều này làm hắn đột nhiên nhớ tới một loại bí thuật vô cùng ác độc của Minh Long giáo, có thể giam cầm linh hồn trong ài cốt, tế luyện thành Khô Lâu vệ có thực lực mạnh mẽ. Đám Khô Lâu vệ này chẳng những giữ được linh trí như lúc còn sống, hơn nữa còn có thể thôn nạp tử khí để tu luyện, nhờ đó mà không ngừng tiến hóa. Nhưng linh hồn của chúng cũng không được luân hồi, vĩnh viễn phải sống trong sự thống khổ vô tận này.
Phong Liệt nhíu mày, nếu tất cả những điều trước mắt thật sự như hắn suy nghĩ, vậy người tạo ra tất cả việc này có thể nói là quá kinh khủng.
Bất quá, hắn cũng mặc kệ người khác chết sống thế nào. Giờ phút này, điều hắn quan tâm nhất là rời khỏi cái nơi quỷ dị chết tiệt này.
Hắn một bên không ngừng oanh sát khô lâu tới gần, một bên ngưng mắt quan sát bốn phía, hy vọng có thể phát hiện truyền tống trận để rời khỏi nơi đây.
Chỉ là kết quả lại khiến hắn thất vọng, xung quanh trừ bỏ những cơn sóng màu máu thì chính là xương khô trắng bệch, đâu có bóng dáng của truyền tống trận?
- Chết tiệt! Đây rốt cuộc là nơi khỉ gì vậy? Cứ thế này thì sớm muộn cũng bị mệt chết!
Phong Liệt tiếp tục đánh nát một mảnh khô lâu đại quân, chỉ cảm thấy áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, không khỏi phiền muộn mắng một câu.
Đột nhiên, một cỗ uy áp mạnh mẽ bỗng truyền đến từ phía sau, làm cả người Phong Liệt không khỏi căng thẳng, vội vàng ngưng mắt nhìn lại.
Ngay sau đó, một khô lâu hình người, trong tay còn cầm một thanh cốt đao xuất hiện trong tầm mắt Phong Liệt.