Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến từ cách đó không xa.
- Hả? Là tiểu ma nữ?
Phong Liệt nhíu mày lại, vội vàng lắc mình lao đến.
Tiểu ma nữ vốn bị sát khí kinh khủng kia dọa hôn mê bất tỉnh, giống với Phong Liệt lúc trước, cho rằng mình đã chết chắc rồi, nhưng vừa xong lại bị tiếng cười to của Phong Liệt làm bừng tỉnh.
Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện mình thế nhưng đã chuyển hóa thành hình dạng Băng giao, sắc mặt không khỏi quýnh lên, may là thương thế trên người cũng không đáng lo ngại, cho nên cũng an tâm.
Nhưng tiếp theo, ngay khi nàng trở về nhân thân, lại đột nhiên khiếp sợ phát hiện trên ngực phải của mình có một cái lỗ nhỏ, hơn nữa đã được đắp thuốc cẩn thận. Nhất thời vừa ngượng vừa giận, nhịn không được mà kinh hô một tiếng.
Đúng lúc này, Phong Liệt vừa lúc đã tới gần, kinh ngạc nhìn tiểu ma nữ một cái, tức giận nói:
- Tiểu ma nữ, khi không ngươi hét hét cái gì?
- Ngươi... xú Phong Liệt! Là ngươi bôi thuốc cho ta?
Khuôn mặt tiểu ma nữ đỏ bừng, nổi giận đùng đùng nhìn Phong Liệt.
- Đúng vậy, có chuyện gì?
Khuôn mặt Phong Liệt không khỏi sửng sốt, trong lòng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Không... Không có gì!
Vẻ mặt tiểu ma nữ giận dữ, nhưng lại vội vàng lắc đầu.
Trên khuôn mặt nàng đỏ hồng đến mức gần như muốn tích ra nước, nhìn như đang hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Phong Liệt nhếch miệng, cũng không hỏi tiếp.
Nhưng khi hắn thấy một chút vết máu bên trên ngực phải của tiểu ma nữ, trong lòng nhất thời giật mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại vô cùng buồn bực, chính mình quả thực là oan uổng muốn chết a!
Lúc trước chưa nói tới việc không thấy được gì, chỗ đó vẻn vẹn chỉ là một mảng vảy trắng bóng mà thôi. Hắn cũng chẳng phải siêu cấp đại biến thái, làm sao có thể sinh ra hứng thú với một con Băng giao? Tuy rằng Băng giao này là cái.
Tiểu ma nữ hung hăng trừng mắt nhìn cái bản mặt vô tội của Phong Liệt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, phát tiết tất cả tức giận lên trên người Tiểu Bạch Long.
Phanh! Phanh!
- Tiểu Bạch Long! Ngươi là lợn à! Còn không mau tỉnh lại.
Vô duyên vô cớ ăn hai đạp, Tiểu Bạch Long nhất thời từ từ tỉnh dậy, sau đó nhảy dựng lên, hai mắt kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình.
Tiểu ma nữ không hề để ý đến Tiểu Bạch Long nữa, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi Phong Liệt:
- Phong Liệt! Lúc nãy là thứ quỷ gì vậy?
- Một luồng trận văn thông linh, đã bị ta giải quyết rồi.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- À...
Tiểu ma nữ gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, bầu không khí giữa hai người nhất thời có chút xấu hổ.
Tiểu ma nữ trầm mặc một lát, sau đó đi vài bước về phía xa, giương mắt nhìn núi khô lâu trước mặt và sương mù mờ mịt, đột nhiên u ám nói:
- Phong Liệt, ngươi xem xem, kia chẳng phải là hài cốt của một con Viễn cổ Sư Hống thú sao? Xem hình thể như vậy thì chỉ sợ đã đạt tới Lục giai trở lên a?
- Bên kia hẳn là một con Tuyết Vực Băng Ly Long, thiên phú không kém gì Ngân Đồng Băng Giao chúng ta. Xem ra nó cũng đã tới Lục giai, cường đại như vậy mà cũng chết ở nơi đây...
- Phong Liệt, đối với con Viễn cổ Cự Ngạc đó, chỉ sợ chúng ta vẻn vẹn chỉ là hai sinh linh bình thường nhất trong hàng vạn hàng ngàn sinh linh nó thôn phệ. Ngươi nói chúng ta còn có cơ hội trở lại thế giới bên ngoài không?
Nói xong, tiểu ma nữ đưa lưng về phía Phong Liệt, khuôn mặt dần dần có chút chán nản, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Nhìn thân hình mảnh khảnh yêu kiều của tiểu ma nữ, trong lòng Phong Liệt không khỏi hơi sửng sốt.
Trong mắt hắn, tiểu ma nữ vẫn luôn là một tiểu cô nương hoạt bát nghịch ngợm, e sợ cho thiên hạ không loạn, rất có sức sống, giống như sẽ chẳng để vào lòng bất cứ chuyện gì.
Nhưng giờ phút này, tiểu ma nữ biểu hiện ra sự mềm yếu của nàng, làm cho hắn có chút xa lạ, cũng có chút thương tiếc.
Hắn trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
- Chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn có cơ hội!
- Thật vậy không?
Tiểu ma nữ chậm rãi xoay người lại, đôi mắt to trong veo như nước lộ ra vẻ mong đợi.
Trong tuyệt cảnh này, cho dù Phong Liệt chỉ dỗ nàng thì nàng vẫn muốn nghe nhiều một chút, bởi vì một khi đã không có hi vọng, vậy chỉ còn đường chờ chết mà thôi.
- Thật!
Phong Liệt mỉm cười.
- Được rồi! Chúng ta tìm thêm lần nữa! Tiểu Bạch Long, chúng ta đi!
Tiểu ma nữ nở một nụ cười ngọt ngào với Phong Liệt, sau đó cùng Tiểu Bạch Long đi về phía trước.
Phong Liệt hơi trầm ngâm một chút, cũng đi theo nàng luôn. Dù sao hắn cũng lo cho an nguy của tiểu ma nữ, ai biết trong cái không gian quỷ quái này có tồn tại đạo trận văn thông linh thứ hai nào hay không?
Sau đó, ba người tiếp tục du đãng trong không gian.
Không gian này thật sự quá lớn, lớn đến mức bọn họ căn bản không thể tìm thấy giới hạn của nó.
Nơi họ đi qua, đập vào mắt tất cả đều là xương khô lớn lớn nhỏ nhỏ, nơi nơi tràn ngập tĩnh mạch và tang thương, làm sự tuyệt vọng trong tim người ta càng lúc càng trầm trọng.
Phong Liệt một bên chậm rãi du đãng không mục đích trong không gian cực lớn này, một bên vắt hết óc suy nghĩ phương pháp rời đi.
Có lẽ đã quen việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió, cứ việc biết cơ hội ra ngoài là rất xa vời, nhưng trực giác Phong Liệt vẫn cho rằng mình có thể tìm được biện pháp.
Đây là một cỗ tự tin cường đại được đúc kết lại sau rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết của hắn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày...
...
Sáu ngày rất nhanh qua đi, mấy người Phong Liệt vẫn không tìm được đường ra.
Nguyên lực trong cơ thể họ vẫn đang từ từ biến mất. Bất quá, hiện giờ trên tay họ vẫn còn sung túc linh thạch, bản nguyên của thân thể cũng chưa tổn thất bao nhiêu.
Nhưng loại tra tấn về mặt tâm lý lại chẳng thể khu trừ, còn có thứ gì đáng sợ hơn lẳng lặng chờ chết?
- Phong Liệt, ta đi không nổi nữa.
Tiểu ma nữ đặt mông ngồi xuống bên người Tiểu Bạch Long, hữu khí vô lực nói. Trên khuôn mặt tràn đầy vẻ uể oải, đôi mắt trong veo cũng bắt đầu ảm đạm.
Ngoài mặt Phong Liệt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có chút nôn nóng.
- Tê tê...
Tiểu Bạch Long thân mật cọ cọ lên bả vai tiểu ma nữ, trong đôi mắt to lộ ra vẻ mong đợi.
Tiểu ma nữ lười biếng lấy ra vài chục miếng Long tinh, đút từng miếng từng miếng vào trong miệng Tiểu Bạch Long.
- Tiểu Bạch Long, không phải trước kia ngươi ghét ăn Long tinh nhất à? Sao bây giờ lại ăn ngon lành như vậy?
- Tê tê!
- Ài, Tiểu Bạch Long, nếu lần này còn có thể sống đi ra ngoài, nhất định ta sẽ mang ngươi đi tửu lâu tốt nhất ở Thiên Long thần triều ăn uống ba tháng, tiêu sạch tích lũy mấy năm nay của bản tiểu thư luôn cũng được.
- Tê tê!
- Nhưng sợ là chúng ta phải chết ở đây rồi...
...
Phong Liệt nhìn tiểu ma nữ vừa lẩm bẩm cằn nhằn, vừa cho Tiểu Bạch Long ăn Long tinh, trong lòng hắn vừa có chút buồn cười, đồng thời cũng không khỏi sinh ra một tia đau lòng.
- Ài, không ngờ rằng Trấn Long Thiên Bi của lão tử thôn phệ nhiều cao thủ như vậy, hiện giờ lại cũng phải chết dưới sự tra tấn này, thật đúng là không cam lòng a!
Phong Liệt bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.
Những lời này vừa nói ra, hai mắt hắn lại sáng lên, nhíu mày lẩm bẩm:
- Trấn Long Thiên Bi? Đúng thế! Không phải lão tử còn có Thiên Bi sao? Không gian này có thể thôn phệ Nguyên lực của lão tử, không biết Trấn Long Thiên Bi có thể thôn phệ Nguyên lực trên người con cự ngạc này không?
Ngay sau đó, tâm thần Phong Liệt vừa động. Nhất thời, một tấm bia đá màu xanh cao chừng năm trượng xuất hiện trên không trung. Một cỗ lực chấn nhiếp nhanh chóng bao trùm lấy cả không gian, làm tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long đều không khỏi chấn động, kinh ngạc nhìn Phong Liệt.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Trấn Long Thiên Bi hạ xuống mặt đất ngay sau đó bắt đầu nhanh chóng lớn lên.
Mười trượng, trăm trượng, ba trăm trượng, ngàn trượng...
Tăng đến hơn một ngàn sáu trăm trượng mới dừng lại được.
Sau khi thôn phệ số lượng Long tinh lên đến triệu vạn, bản thể của Trấn Long Thiên Bi rõ ràng đã khôi phục tới độ cao một ngàn sáu trăm trượng
Ngay sau đó một cỗ lực thôn phệ mênh mông cuồn cuộn bắt đầu phát ra từ trong Thiên Bi khuếch tán đến bốn phương tám ướng.
Phong Liệt khoanh chân ngồi xuống, hai mắt hơi khép lại, tay kết ấn, hết sức chăm chú khống chế Thiên Bi, phát huy thôn phệ chi uy đến cực hạn.
Sau một lát, tiểu ma nữ đột nhiên khiếp sợ há to miệng. Chỉ thấy những luồng sương mù quỷ dị xung quanh bắt đầu cuồn cuộn trào về phía Trấn Long Thiên Bi như thủy triều, hình thành từng đạo gió lốc màu đen trên không trung.
- Hả? Thứ sương mù này dĩ nhiên lại là một loại năng lượng!
Phong Liệt mở mắt ra, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình thường lại, sương mù này có thể ngăn cản tinh thần lực, tự nhiên sẽ không phải sương mù bình thường. Nó giống với hắc vụ mà Dạ Mạc châu phát ra, đều là một loại năng lượng. Chỉ cần là năng lượng, vậy thì đều sẽ bị Trấn Long Thiên Bi hấp thu.
Mười lăm phút, nửa canh giờ, một canh giờ...
Dần dần, gió lốc màu xám trong không trung càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí phát ra từng đợt tiếng rít ù ù, vang vọng trong không gian thật lâu không dừng.
Rốt cuộc, sau một ngày một đêm, tiếng gió rít trên không trung mới dần bình ổn lại.
Mà ba người Phong Liệt lại vui mừng phát hiên, tất cả sương mù lượn lờ trong không gian đều đã biến mất không thấy, xung quanh chỉ còn lại màu đen thuần túy.
Đối với Phong Liệt mà nói, bóng tối cũng chẳng khác gì ánh sáng, không có khác biệt quá lớn. Đưa mắt nhìn lại, tất cả mọi thứ trong phạm vi mười dặm đều thu vào mắt hắn, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy những hài cốt cách đây trăm dặm.
Hơn nữa, điều làm Phong Liệt vui mừng là sau khi thôn phệ nhiều sương mù như vậy, Trấn Long Thiên Bi đã cao đến hai ngàn trượng, tương đương với thôn phệ gần mười triệu Long tinh.
Hơn nữa giờ phút này, tuy rằng đã không có sương mù cuồn cuộn tràn vào, nhưng vẫn có từng đợt khí lưu màu đen bị cuốn tới, dung nhập vào trong Thiên Bi.
Nhìn một màn này, trong mắt Phong Liệt không khỏi lóe lên vẻ mong chờ.
- Hắc hắc, chỉ sợ đây chính là Nguyên lực của con cự ngạc kia a? Lão tử xem ngươi chịu được bao lâu!
- Phong Liệt, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?
Tiểu ma nữ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to tròn.
- Hắc hắc! Tiểu ma nữ, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội mời ta và Tiểu Bạch Long đi tửu lâu tốt nhất Thiên Long thần triều ăn uống ba tháng rồi!
Phong Liệt cười nói.
- Thế là có ý gì? A! Ngươi nói chúng ta có thể thoát ra ngoài sao?
Sau một lúc sửng sốt, tiểu ma nữ chợt hét lên một tiếng, chớp mắt đã nhảy đến trước người Phong Liệt, ôm lấy tay hắn kích động vạn phần.
Phong Liệt mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Mười phần chắc chắn thì còn chưa dám nói, nhưng năm phần thì vẫn phải có!
- A! Tốt quá rồi! Phong Liệt, ngươi thật lợi hại!
Tiểu ma nữ vui mừng không kiềm chế nổi, ôm cánh tay Phong Liệt hưng phấn nhảy nhót.
- Khụ khụ! Tiểu ma nữ, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?
Ngay khi tiểu ma nữ đắc ý vênh váo, Phong Liệt ho khan tiếng, cực kỳ vô tội chỉ chỉ cánh tay phải của mình.
Tiểu ma nữ sửng sốt, lại đột nhiên phát hiện hai chú đại bạch thỏ to tròn của mình đang dán chặt lên người Phong Liệt, không ngừng cọ qua cọ lại theo mỗi động tác.
Sắc mặt của tiểu ma nữ thoáng cái đã đỏ bừng, biến thành một quả táo chín mọng.
Nàng vừa định buông cánh tay Phong Liệt ra, nhưng hai mắt đột nhiên lóe lên, nắm bàn tay hắn đặt lên hai ngọn cao phong của mình sờ một cái, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
- Ách, ngươi...
Phong Liệt há hốc mồm, ngay cả cằm cũng suýt nữa rớt xuống.
- Lạc lạc lạc! Xú Phong Liệt, coi như cho ngươi chút phần thưởng a! Nếu ngươi thật sự có thể thành công, chờ lúc ra ngoài người ta sẽ giúp ngươi cưa đổ Đại sự tỷ! Cố lên nha! Lạc lạc lạc!
Nhìn thân ảnh dần chạy xa của tiểu ma nữ, Phong Liệt cười khổ không thôi. Sau một lúc ngây người, hắn nâng tay phải của mình lên, thì thào tự nói một tiếng:
- Ừm, cũng khá là co dãn đấy.
Trong không gian thôn phệ, thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự cô quạnh vô tận.
Phong Liệt khoanh chân ngồi dưới đất, trên tay kết một ấn quyết, tâm thần tương hợp với Trấn Long Thiên Bi, toàn lực khống chế nó không ngừng thôn phệ hết thảy năng lượng trong không gian này.
Không trung, những luồng khí lưu màu đen đang không ngừng vọt tới, hình thành một vòng xoáy nhỏ, tiến nhập vào tỏng Thiên Bi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Bảy ngày rất nhanh đã trôi qua.
Sau khi điên cuồng thôn phệ năng lượng trong bảy ngày, Trấn Long Thiên Bi đã tăng trưởng tới độ cao gần ba ngàn trượng, xuyên thủng trời mây. So sánh với nó, thân ảnh nhỏ bé của Phong Liệt quả thực giống như một con kiến.
Hơn nữa, thời khắc này, bất kể là lực chấn nhiếp hay lực thôn phệ của Thiên Bi đều đề cao hơn lúc trước gấp mười lần có dư.
Đối với việc này, tất nhiên Phong Liệt cực kỳ mừng rỡ. Chỉ có điều hắn không hiểu, mặc dù Thiên Bi thôn phệ vô số nguyên khí, nhưng vẫn không thể khiến con cự ngạc kia có phản ứng gì, trong không gian vẫn tĩnh mịch như cũ.
- Ừm? Hay là chỗ năng lượng mà Thiên Bi thôn phệ chỉ là một phần nhỏ không đáng kể đối với cự ngạc? Không thể nào a, nguyên khí thôn phệ mấy ngày qua chỉ sợ đã so được với mấy trăm mỏ Long tinh cỡ trung rồi. Dù là cường giả Long Biến Cảnh chắc cũng đã bị hút khô rồi.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra.
Nếu đã không nghĩ ra thì hắn cũng lười nghĩ tiếp, dù sao thì tình hình trước mặt rất có lợi với hắn.
Ở bên ngoài, nếu muốn làm cho Thiên Bi khôi phục độ cao ba ngàn trượng, còn không biết phải đợi tới năm nào tháng nào nữa, hiện giờ dễ dàng có được Nguyên khí như vậy, tự nhiên là càng nhiều càng ít.
- Phong Liệt, lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài đây?
Tiểu ma nữ nằm chổng vó trên lưng Tiểu Bạch Long, bĩu bĩu môi lười nhác kêu lên.
Vài ngày nay, tiểu ma nữ sớm đã đi hết các khu vực xung quanh, chỉ tiếc là nơi này trừ xương khô ra thì chính là tro cốt, một món bảo bối cũng không tìm được. Cuối cùng, chính nàng cũng lười đi, ngồi cách Phong Liệt không xa ngửa mặt nhìn Thiên Bi mà ngẩn người.
- Kiên nhẫn chút a, bất cứ lúc nào con cự ngạc kia cũng có thể ném chúng ta ra, ngươi cũng không nên cách ta quá xa, nếu không vạn nhất chỉ ném mình ta ra thì ta cũng chẳng có cách nào cứu các ngươi đâu.