Ma Long Phiên Thiên

Chương 316: Băng Ly tiểu ma nữ




-Nhị sư huynh!

-Nhị sư huynh!

". . ."

Mọi người nhìn một màn này đều không khỏi một trận há hốc mồm, Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly Tiểu ma nữ cũng là nhịn không được cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm mở rộng, thẫn thờ thật lâu.

Hơn nữa đám người Băng Long Giáo một vài thiếu nữ si tình thầm mến Lăng Cô Thành trong nhiều năm, khuôn mặt lại càng là một vẻ không thể tin được.

Các nàng có thể được Lăng Cô Thành mang theo bên người, một phần là vì có được thực lực không tệ, một phần khác tự nhiên cũng là người hâm mộ vững chắc của Lăng Cô Thành.

Nhưng là, giờ phút này các nàng lại trơ mắt nhìn xem, Nhị sư huynh kia lúc trước ở trong suy nghĩ của chính mình luôn là người hoàn mỹ vô khuyết, bất khả chiến bại lại bị một tiểu tử chỉ có Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên dễ dàng dùng một quyền quật ngược trên mặt đất, trong lòng một đám thiếu nữ không khỏi rỉ máu, nước mắt chảy ròng.

Chỉ cảm thấy "Rầm" một cái, nam nhân hoàn mỹ trong suy nghĩ liền bể thành mảnh nhỏ ở trên mặt đất.

Kế tiếp, một đám thiếu nữ trong nhất thời giống như tiểu mâu miêu nổi điên, sát khí bức người.

"Đinh đinh đinh"

Một trận giòn vang, mọi người tới tấp lấy vũ khí ra, nhịn không được muốn đánh về phía Phong Liệt, đem hắn loạn kiếm phân thây.

-Phong Liệt tiểu tặc! Nạp mạng đi!

-Khốn kiếp! Cũng dám đánh lén Nhị sư huynh! Quả thực tội đáng chết vạn lần!

-Cùng tiến lên! Giết hắn đi.

-Nhị sư huynh đừng sợ! Tiểu muội tới bảo vệ ngươi!

". . ."

Mắt thấy một cuộc quần đấu sắp bộc phát, đột nhiên, Lăng Cô Thành đang gục trên mặt đất, "Sưu " một tiếng, nhảy lên trời cao, lần nữa khôi phục hình tượng ngọc thụ lâm phong.

Chỉ bất quá, hôm nay cây ngọc thụ này phảng phất như vừa mới bị mưa gió tàn phá giống như tàn hoa bại liễu, thật sự có chút chật vật, lỗ mũi thì bị vẹo đi, thân hình lại hơi có chút lung lay không ổn định.

-Phi phi!

Hắn hung hăng phun mấy cây cỏ khô trong miệng ra, lau lấy sống mũi gãy lìa, đầu tóc giống như một loại cuồng dã thú, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Phong Liệt gần như muốn ăn thịt người.

-Tất cả dừng tay! Phong Liệt là của ta!

Lăng Cô Thành hổn hển rống lên một câu.

Nghe được tiếng quát của hắn, một đám người ủng hộ phía dưới thân hình nhất thời cũng dừng lại, một đám lo lắng nhìn về phía hắn.

Băng Ly Tiểu ma nữ cũng có chút hoài nghi nhìn Nhị sư huynh của mình một chút, lại hiếu kỳ nhìn Phong Liệt một chút, con ngươi loạn chuyển, không nhịn được trong lòng thầm nhủ:

-Người này làm sao lại mạnh như vậy a! Người ta cũng không nhất định là đối thủ của Nhị sư huynh đâu! Ừm, nhất định là Nhị sư huynh khinh thường. Bất quá, lỗ mũi của Nhị sư huynh sau khi bị lệch đi, dường như không có đẹp trai bằng tên Phong Liệt kia a! Phi phi!

Lăng Cô Thành vận chuyển nguyên lực, bình phục một chút có chút rối loạn kinh mạch, Phong Liệt một quyền này không chỉ có riêng là cắt đứt hắn sống mũi mà thôi, ngay hắn kinh mạch trong cơ thể cũng chấn thành rối loạn không chịu nổi.

Lát sau, hắn mới chỉ vào Phong Liệt, âm thanh tràn ngập vẻ tàn nhẫn nói:

-Phong Liệt, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi! Bất quá, vận may của ngươi đến đây là chấm dứt!

Phong Liệt cười giễu cợt, nhưng trong lòng thì không khỏi nghĩ đến một chuyện, tại sao lời nói này của Lăng Cô Thành lại quen tai như thế? Dường như cho tới nay thật là đã có rất nhiều người cũng từng nói với mình như vậy, bất quá dường như vận may của mình luôn luôn chưa từng kết thúc.

Sau một khắc, hắn thuận miệng trả lời một câu làm cho người ta hộc máu:

-Lăng huynh, ngươi có thể tiếp tục sao? Nếu như quá mệt mỏi thì hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đánh.

-Ngươi … tốt! Rất tốt!

Lăng Cô Thành sắc mặt hơi chậm lại, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Hắn vốn định nói nhảm thêm mấy câu nữa, mượn cơ hội điều tức một chút, nhưng bị một kích này của Phong Liệt, cũng là trì hoãn không nổi nữa.

-Vạn Lý Tuyết Phiêu!

"Oanh!"

Trường kiếm trong tay Lăng Cô Thành đột nhiên run lên, theo đó hư không cũng trở nên run rẩy, nhiệt độ trong thiên địa cấp tốc giảm xuống, đồng thời, hàng vạn hàng nghìn bông tuyết từ trong trường kiếm bay ra, trong chớp mắt liền tràn ngập phạm vi trăm trượng, bầu trời đêm trở thành một mảnh trắng xoá, trông rất đẹp mắt.

Phong Liệt ánh mắt khẽ co rút lại, không nhịn được thầm hô một tiếng:

-Ừm? Chẳng lẽ là Thiên Cấp Chiến Kỹ — Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết của Thiên Tuyết Cung?

Lúc này, nhìn thiên địa kỳ cảnh như vậy, chẳng những là Tiểu Thất cùng Đại Ngưu nhìn tới mắt choáng váng, ngay cả một đám đệ tử Băng Long Giáo còn lại cũng không chớp mắt, trong mắt liên tục ánh lên tia sáng kỳ dị, tựa hồ một lần nữa khôi phục lòng tin đối với Nhị sư huynh của mình, rối rít lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Không vì cái gì khác, tất cả đệ tử Băng Long Giáo cũng biết rõ, đây chính là thức thứ nhất "Vạn Lý Tuyết Phiêu" trong Thiên Cấp Chiến Kỹ - Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết của Thiên Tuyết Cung!

Nghe nói, mấy trăm năm trước từng có một vị tiền bối của Băng Long Giáo thi triển một thức này, quả thật một trận bão tuyết lớn đã đổ xuống ở phía trên Thánh Thi Sơn của Minh Long Giáo, nhất cử diệt sát mấy vạn nội môn đệ tử của Minh Long Giáo, khiến cho Minh Long Giáo cùng Băng Long Giáo đến nay thủy hỏa bất dung.

Chỉ bất quá, hôm nay Lăng Cô Thành mới chỉ đem một thức này luyện tới Nhập Môn thôi, nên chỉ có thể bao phủ phương viên trăm trượng, uy thế hiển nhiên cũng chưa đủ.

-Đi!

Mắt thấy chiêu thức đã tập hợp thành công, Lăng Cô Thành lập tức quát nhẹ một tiếng, nhất thời, từng trận bão tuyết bay lả tả giống như cuồng phong cuốn tới Phong Liệt ở trong hắc vụ, ở trong thiên địa vang lên thành từng đợt âm thanh phá không bén nhọn chói tai, uy thế cực kỳ kinh người, một mảnh hắc vụ kia ở chỗ Phong Liệt lập tức bị cắt thành hàng vạn hàng nghìn phần, không ngừng quay cuồng.

Phong Liệt không dám khinh thường chút nào, hắn biết rõ, bông tuyết quanh người tuyệt không phải bông tuyết bình thường, mà là do ý cảnh ngưng tụ Thiên Địa Nguyên Lực tạo thành sát khí, uy lực của mỗi một bông tuyết sợ rằng cũng sẽ không thua một kích của cao thủ Thần Thông Cảnh, tuyệt đối không thể khinh thường.

Sau một khắc, Phong Liệt ở bên trong hắc vụ đột nhiên trầm hông hóp bụng, cằm cúi xuống gần cổ, ngửa mặt lên trời thét ra một tiếng long ngâm chấn động bầu trời đêm.

-Cuồng Long Táng Thiên — Táng Thiên Nhất Khiếu!

"Rống."

Tiếng long ngâm cao vút giống như Viễn Cổ Long Hoàng hiệu lệnh quần long, tiếng hô chạy suốt chín tầng trời, trong nháy mắt khuếch tán trong thiên địa.

Hôm nay Phong Liệt đã là cao thủ Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên, một thức này luyện tới cảnh giới Đại Thành của Địa Cấp Chiến Kỹ so sánh với trong quá khứ, uy lực tự nhiên không thể so sánh nổi.

Một đám đệ tử Băng Long Giáo xung quanh chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên bị kiềm hãm, màng nhĩ gần như bị xé rách, tâm thần không khỏi hoảng sợ.

Nhưng sau một khắc bọn họ lại phát hiện, chuyện đáng sợ hơn lại ở phía sau!

Theo âm thanh long ngâm này, một đạo hình ảnh Ma Long dài hơn mười trượng uốn lượn bay lên không, lướt đi khỏi hắc vụ, uốn lượn một vòng trên bầu trời dưới con mắt của mọi người, nhất thời đem thiên địa nguyên khí bên trong phương viên mấy dặm càn quét không còn chút nào, mạnh mẽ tăng vọt thành một con Hạo Hãn Cự Long dài trăm trượng, dao động thủ vẫy đuôi, như núi như lĩnh, uy thế Kinh Thiên, tản ra uy áp mạnh mẽ không gì sánh kịp.

Lăng Cô Thành tạo thành Tuyết Vực trăm trượng, sau khi Hạo Hãn Cự Long xuất thế, trong nháy mắt liền bị quét sạch không còn gì, ngay cả một mảnh tuyết vụ cũng không còn dư lại.

-Đây … đây là không phải chính là— Táng Thiên Nhất Khiếu, chiến kỹ thành danh của Phong Liệt sao? Trời ạ! Thật là đáng sợ!

-Điều này sao có thể! Cảnh giới Đại Thành của Địa Cấp Chiến Kỹ dĩ nhiên có thật! Thiên tư của Phong Liệt thật sự cao tới mức khiến người khác hâm mộ a!

-Chỉ dựa vào một chiêu này, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma Long Giáo a!

". . ."

Cảnh giới Đại Thành của Địa Cấp Chiến Kỹ có thể nói là mấy trăm năm khó có thể thấy được.

Trong lúc nhất thời, ngay cả một đám đệ tử Băng Long Giáo ủng hộ Lăng Cô Thành cũng nhịn không được phát ra than thở tự đáy lòng, đồng thời, tất cả cũng không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh vì Lăng Cô Thành, không biết Nhị sư huynh của mình có thể đối phó được thế công như vậy hay không.

“Rống.”

Hạo Hãn Cự Long phát ra một tiếng gầm thét trầm thấp, hung hăng uốn lượn vọt tới phía Lăng Cô Thành, thân hình khổng lồ như núi trông rất sống động, ngay cả đôi long nhãn cũng dần dần thành hình, vô cùng thần kỳ.

Lăng Cô Thành nhìn Cự Long đánh tới, không khỏi sợ hết hồn hết vía một trận, hắn vốn định tiếp theo sẽ thi triển thức thứ hai của Tuyết Ảnh Băng Sát Quyết trong cảnh giới Nhập Môn của mình, nhưng suy nghĩ một chút liền bỏ đi chủ ý này, không muốn mình mất thể diện.

Giờ này khắc này, hắn cũng bất chấp lời hứa hẹn lúc trước kia "Không sử dụng đại thần thông, chỉ sử dụng chiến kỹ để phân thắng bại".

-Băng Phong Thiên Địa!

"Rống."

Một đạo Băng Long dài chừng mười trượng từ trong cơ thể của Lăng Cô Thành bay ra, cấp tốc bay lên trời cao, nghênh đón Ma Long khổng lồ dài trăm trượng kia.

Ngoài mặt nhìn lại, thực lực của hai người thật sự chênh lệch rất xa.

Nhưng không người nào hoài nghi uy lực của Băng Long này, bởi vì ... đây chính là đại thần thông của Viễn Cổ Băng Long, trong đó dung hợp vô số thiên địa quy tắc lực, chính là cội nguồn của Viễn Cổ Băng Long tiến lên hàng ngũ cường long, tự nhiên không phải chuyện đùa.

Chỉ thấy Băng Long màu trắng kia vô cùng nhanh chóng quay một vòng vòng quanh Ma Long dài trăm trượng kia, nơi Băng Long đi qua, trong hư không nhất thời vang lên một trận liên miên "Ken két, ken két, ken két" giòn vang không dứt.

Cùng lúc đó, đạo Ma Long trưởng thành dài trăm trượng kia tốc độ chợt yếu đi, rất nhanh liền bị một tầng màu trắng trong suốt bao phủ, lúc gần tới đỉnh đầu của Lăng Cô Thành, cả người đã bị đống kết ở trong không trung, trở thành một đầu Băng Long màu đen vô cùng khổng lồ.

Sau một khắc, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, thân thể Ma Long cực đại kia ầm ầm đổ xụp rồi rơi xuống, hóa thành Băng Tinh thật nhỏ rơi đầy trời, sau đó tiêu tán trong thiên địa.

Mà Lăng Cô Thành lại tiếp tục xuất ra đại thần thông Băng Long uốn lượn tiến nhanh về phía Phong Liệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một Long Vũ Giả Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên nho nhỏ như Phong Liệt dưới chiêu thức đại thần thông này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao cũng chưa từng có người nào nghe nói, Long Vũ Giả Cương Khí Cảnh có thể ngăn cản được đại thần thông của Long Vũ Giả Thần Thông Cảnh, đây là kiến thức bình thường nhất!

Thấy một màn như vậy, một đám đệ tử Băng Long Giáo không khỏi vui mừng khôn xiết, rối rít thở phào nhẹ nhỏm.

Mặc dù Lăng Cô Thành huỷ bỏ hứa hẹn lúc trước, vận dụng đại thần thông, nhưng cũng đã thành công chặn lại công kích của đối phương, hơn nữa sắp thủ thắng, dù sao nếu là Lăng Cô Thành thua, tất cả đệ tử Băng Long Giáo cũng sẽ không còn chút thể diện nào.

Giờ này khắc này, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Phong Liệt đều mang theo một tia thương cảm cùng cười lạnh, ngay cả tuyệt kỹ thành danh "Táng Thiên Nhất Khiếu" cũng bị đại thần thông của Lăng Cô Thành phá vỡ, còn có cái gì có thể lấy ra để xuất thủ được nữa? Điều duy nhất có thể làm chỉ sợ sẽ là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi?

Thấy Phong Liệt lâm vào tình cảnh quẫn bách, Băng Ly Tiểu ma nữ vốn định lên tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, nhưng chẳng biết tại sao, nàng nhìn thấy tất cả mọi người chung quanh nghiêng về phía Nhị sư huynh của mình, mà Phong Liệt trở thành một người cô đơn, bộ dáng dường như có chút đáng thương, trong trái tim thậm chí có chút khó chịu, rất khó chịu.

Nàng không vui bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu:

Phong Liệt chết tiệt, không nên bị kinh sợ như vậy a? Bổn tiểu thư sẽ xem thường ngươi!

Mộc Thiên Tình ở bên người nàng thần tình luôn luôn lạnh nhạt, đối với việc sống chết của song phương hoàn toàn không có để ở trong lòng, bất quá, nàng cũng là cảm thấy cái tên trong hắc vụ kia không nhất định sẽ thua, đây là một loại trực giác kỳ quái.

Tựa như lúc ở bên đầm nước rình coi mình rửa tắm, nàng vô luận thế nào nghĩ mãi mà không rõ Phong Liệt người này rốt cuộc là làm thế nào mà bỏ chạy một cách thần không biết quỷ không hay.

Mà biểu hiện của Phong Liệt buổi tối hôm nay, lại càng nằm ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ, người này còn có biểu hiện tiếp theo nằm ngoài dự đoán mọi người cũng không chừng a.

Lúc này, Phong Liệt âm thầm thở dài, trong lòng hơi có phần thất vọng, đó là thất vọng đối với "Táng Thiên Nhất Khiếu".

Địa Cấp Chiến Kỹ cũng tốt, Thiên Cấp Chiến Kỹ cũng được, chung quy không cách nào đánh đồng cùng đại thần thông, mặc dù luyện một vạn năm nữa cũng là uổng công.

Có lẽ, Thiên Cấp Chiến Kỹ luyện tới cảnh giới Đại viên mãn có thể so với đại thần thông, nhưng từ xưa tới nay lĩnh ngộ Thiên Cấp Chiến Kỹ tới cảnh giới Đại viên mãn sợ rằng một bàn tay cũng không đếm được người nào.

Dĩ nhiên, lúc này nếu nói là để cho hắn nhận thua, chính là tuyệt không có khả năng.

"Táng Thiên Nhất Khiếu" trước kia có lẽ coi như là lá bài tẩy của hắn, nhưng đối với hắn hôm nay mà nói, thật sự không coi vào đâu.

Giờ khắc này, mắt thấy Băng Long kia sắp đánh tới, Phong Liệt lại đột nhiên nhắm hai mắt lại, "Oanh" một tiếng, một cỗ long uy chấn nhiếp hoang cổ khuếch tán ra ngoài, làm đệ tử của Băng Long Giáo ở chung quanh "Phù phù phù phù" rối loạn quỳ đầy trên mặt đất, một đám trong lòng không khỏi chấn động, kinh hãi muốn chết, tựa hồ ngay cả việc hô hấp cũng trở thành một việc làm xa xỉ.

Cùng lúc đó, Phong Liệt nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, đẩy mạnh về phía trước.

-Ám — Minh — Thần — Chưởng!

"Hô."

Một trận gió nhẹ thổi qua, theo đó, một đạo chưởng ảnh nho nhỏ màu đen rời tay mà đi.

Sau một khắc, hắc ám lực bên trong phương viên vạn trượng lập tức hóa thành từng sợi vọt tới, mau chóng sáp nhập vào trong một chưởng này.

Trong chớp mắt, một hắc sắc ma chưởng trong phương viên chừng mười trượng hiện ra trong thiên địa, một cỗ khí tức có tính ăn mòn mãnh liệt tuôn ra khiến cho mọi người đều không thể không ngừng việc hô hấp lại, khó chịu tới mức muốn hộc máu.

-Đi!

Phong Liệt quát nhẹ một tiếng.

Nhất thời, chưởng ảnh khổng lồ kia đột nhiên xẹt qua hư không, cấp tốc nghênh hướng đầu Băng Long màu trắng hàm chứa đại thần thông kia.

“Xoẹt.”

Một tiếng vang nhỏ phát ra.