Ma Long Phiên Thiên

Chương 302: Quái thú




Phong Liệt hiện ra thân hình, cười lạnh đáp:

- Ta không muốn động thủ với ngươi, nhưng việc tới nước này ta không còn lựa chọn nào khác! Giờ ta thả ngươi rời đi, ngươi cũng sẽ bỏ qua cho ta sao?

- Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì? Bổn tiểu thư đã nói sẽ không so đo với ngươi! Ngươi chỉ cần thả ta rời khỏi là được, ta cũng không cần ngươi hỗ trợ!

Hoàng Tử Nguyệt nhíu mày nói.

Phong Liệt khinh thường cười, đang muốn ra tay thì đột nhiên lại nhíu mày.

Lúc này, Lạc Hồn cốc ở bên ngoài đã nảy sinh tình hình mới.

Ngao hống….

Một tiếng rống vang tận mây xanh.

Chỉ thấy trong một hang động trên vách núi Lạc Hồn cốc, một quái vật cao mấy trượng nhảy ra, rơi xuống miệng cốc.

Một đạo tâm thần Phong Liệt lưu ở ngoài lập tức bị tiếng gầm kia đánh tan tác, khiến đầu hắn đau nhức không thôi.

Hắn cố nén đau đớn, vội vàng thả ra một đoàn tinh thần khác, vừa mới nhìn rõ hình dạng quái thú kia thì lập tức giật mình.

Chỉ thấy quái thú kia cao chừng ba trượng, mặt người thân rắn, có hai đuôi chạm đất, phần cổ có một vòng xúc tu rất rống đuôi rắn, toàn thân bao trùm lân giáp màu xanh.

Khuôn mặt đen đúa xấu xí, trong miệng lộ ra hai chiếc răng nanh rất lớn, nhìn qua vô cùng hung lệ.

Quỷ dị nhất chính là quái thú này ngoại trừ hai con ngươi huyết hồng, trên trán còn có một khe hở thẳng đứng, nhìn giống như con mắt thứ 3.

- Híz-khà-zzz… đây là thứ quỷ gì?

Phong Liệt thấy vậy, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, quái vật như này đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Đầu quái thú này vừa rơi xuống đất, xúc tu kia lập tức càn quét khắp cốc, thổi những cỗ thi thể kia tới bên miệng, hai chiếc răng nanh lần lượt cắm vào những cỗ thi thể kia.

Từ xa nhìn lại, răng nanh quái thú vừa chạm vào những thi thể kia thì những thi thể đó lập tức hóa thành bụi phấn, rơi xuống mặt đất.

- Trời ơi! Đây là quái vật gì? Nó thích ăn thi thể!

- Âm khí trên người nó nặng như vậy, phải chăng là từ địa ngục đi ra!

- Răng nanh của nó có thể ngay lập tức hấp thu tinh hoa của thân thể, quả thực là tài liệu tốt để chế tạo thần binh nha! Chậc chậc!

Những người còn chưa tản đi thấy một cảnh như vậy không khỏi kinh hô, một số người gan lớn tiến lên vài bước, định nhìn rõ hơn.

Chỉ trong nháy mắt, quái thú đã thôn phệ tất cả thi thể trên mặt đất, đột nhiên con ngươi hung lệ của nó ngẩng lên nhìn chằm chằm vào vài tên cường giả Thần Thông cảnh trên không.

Ngao rống…

Một tiếng rống lớn vang lên.

Cùng lúc đó, khe hở trên trán đột nhiên mở ra, lập tức một đoàn tử mang từ trong đó bắn ra, đánh lên ba tên cao thủ Thần Thông cảnh.

- A…

- A… cứu mạng…

Vài tiếng kêu thảm vang lên, linh hồn ba tên cường giả Thần Thông cảnh ly thể, ba đạo linh hồn mờ ảo giãy dụa, bị tử mang kia dần dần kéo vào trong khe hở trên trán quái thú.

- Đây… đây là một trong mười hai Minh thần dưới trướng Minh Long thần trong truyền thuyết: Âm Liêu thú! Mặt người, hai đuôi rắn, có linh mục chiêu hồn, quán thông Âm Dương, thích dùng linh hồn làm thức ăn! Trời ơi! Đây là sự thực!

Trên Long Huyết đại lục, Long vũ giả đại đa phần không kính quỷ thần, chỉ tôn trọng lực lượng chí cường, nhưng rất nhiều phàm nhân lưu truyền truyền thuyết quỷ thần.

Có một truyền thuyết là Minh Long thần chúa tể Âm phủ địa ngục, khống chế luân hồn, mà mười hai vị Minh thần dưới trướng đều có thần thông quảng đại, lực lượng nghịch chuyển âm dương.

Thậm chí có một số phiên bản pháp tướng bất đồng khác, khiến người đời cúng bái.

Mà giờ khắc này, trong đoàn người phía xa có người đột nhiên nhận ra đầu quái thú không biết từ đâu xuất hiện này giống Âm Liêu thú trong mười hai vị Minh thần trong truyền thuyết y như đúc.

Chỉ là trong thần thoại mà thôi, không ai ngờ là nó thực sự tồn tại, nhưng vì không ai biết danh tự chuẩn xác của nó, vì vậy mọi người cũng đều cho nó là Âm Liêu thú.

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đã biết tên quái thú này: Âm Liêu thú!

Chỉ có điều thấy thần thông của quái thú kia cực kỳ lợi hại, dễ dàng cắn nuốt linh hồn ba cường giả Thần Thông cảnh, cũng không ai dám xông tới chịu chết, đều chỉ hoảng sợ lui dần lại phía sau.

Đương nhiên trong đó có không ít người cả gan làm loạn, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Quái thú này lợi hại nhưu vậy, nếu có thể đánh chết, sau đó dung nhập tinh hồn vào trong thần binh, vậy uy lực của thần binh chắc chắn tăng lên vô số lần.

Trong không gian Long Ngục, Phong Liệt cần thận đề phòng Hoàng Tử Nguyệt, vừa lặng lẽ quan sát đầu quái thú khủng bố kia, trong lòng có chút hiếu kỳ.

Hoàng Tử Nguyệt chứng kiến Phong Liệt đứng yên bất động, không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ một chút nàng liền dùng giọng điệu uy hiếp:

- Phong Liệt! Ngươi muốn thế nào? Đừng tưởng rằng ta thực sự sợ ngươi, cha ta tinh thông chu thiên dịch số, nếu ta xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ biết rõ!

- Hả? Ta cũng không muốn thế nào!

Phong Liệt mỉm cười, sau đó hắn tựa hồ có chút do dự:

- Hoàng tiểu thư, sau khi ta thả ngươi, ngươi khẳng định sẽ không tìm ta gây phiền phức?

- Đương nhiên! Hoàng Tử Nguyệt ta nói lời giữ lời! Lần này ta vốn trộm đi… khục khục! Dù sao chỉ cần ngươi lập tức thả ta, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng!

Hoàng Tử Nguyệt nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, con mắt loạn chuyển, lại tựa hồ không cẩn thận nói ra điều gì.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ sau khi ra ngoài nhất định phải nghĩ cạnh bắt tên gia hỏa này ném vào thiên lao của hậu cung, nhốt vài ba năm, như vậy mới xả được cơn giận này, chính mình lớn nhường này nhưng đây là lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy.

Chỉ có điều tình hình trước mắt đối phương mạnh hơn, rõ ràng là một ác ma giết người không chớp mắt, thậm chí còn tà ác hơn cả ma đầu, muốn tất cả mọi người nhận hắn làm chủ, quả thực là một kẻ điên mà. Vạn nhất cãi nhau mà trở mặt, ở trong không gian này e là mình sẽ ăn trái đắng!

Phong Liệt nhìn biểu lộ của thiếu nữ trước mặt, thầm buồn cười không thôi, thiếu nữ này không giỏi nói dối, mọi tâm sự đều bộc lộ ra bên ngoài.

Chỉ có điều hắn cũng không có ý vạch trần, lạnh nhạt gật đầu nói:

- Được rồi! Lại nói chúng ta cũng không có thù hận gì, thả ngươi đi cũng không sao cả.

Hoàng Tử Nguyệt đang vui vẻ, lại lập tức hoài nghi truy vấn:

- Phong Liệt, ngươi đang nói thật sao?

- Phong Liệt ta nói chuyện từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, chưa hề nuốt lời, chỉ có điều ngươi định lúc nào đi ra?

Phong Liệt nói.

- Đương nhiên là lúc này!

Hoàng Tử Nguyệt không chút do dự nói.

- Ngươi khẳng định?

Phong Liệt hỏi lại.

- Này! Sao ngươi như đàn bà vậy! Ngươi cho rằng nơi chim ỉa này có gì tốt sao?

Hoàng Tử Nguyệt nhíu mày, nói.

- Ai, được rồi! Như ngươi mong muốn!

Phong Liệt tựa hồ có chút tiếc hận thở dài, sau đó tâm ý khẽ động, một vết nứt không gian xuất hiện trên đầu Hoàng Tử Nguyệt.

Hoàng Tử Nguyệt nhìn vết nứt không gian, sắc mặt vui vẻ, sau đó không chút do dự phi thân lao ra, rời khỏi không gian Long Ngục.

Phong Liệt khẽ lắc đầu, hợp vết nứt kia lại, trong miệng nói:

- Đây là do ngươi tự tìm lấy, không có quan hệ với lão tử.

Giờ khắc này, hơn hai trăm tên nô bộc mới thu kia đều chờ mong nhìn vào vết nứt không gian kia, ánh mắt phức tạp, vô cùng hâm mộ Hoàng Tử Nguyệt.

Chỉ tiếc bọn họ xuất thân thấp kém, cho dù bộc lộ thân phận cũng không thể khiến Phong Liệt kiêng kị.

Chỉ có điều bọn họ không biết ngay khi xuất hiện bên ngoài Hoàng Tử Nguyệt lập tức cảm thấy hối hận, hối hận tới muốn ói máu!

Nàng vừa xuất hiện, đương nhiên vẫn còn ở bên trong Lạc Hồn cốc, hơn nữa xuất hiện gần một đầu quái thú cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, đầu người thân rắn, trên người quái thú kia nồng nặc mùi thi thối khiến người buồn nôn, thiếu chút nữa là nàng đã ngất đi.

- Đây… đây là cái gì? A… Phong Liệt thối! Ngươi dám âm ta! Bổn tiểu thư không để yên cho ngươi…

Hoàng Tử Nguyệt thấy quái thú trước mặt, thiếu chút nữa bị dọa ngất, không nhịn được phát ra một tiếng kêu chói tai, quanh quẩn giữa bầu trời đêm.

Tiếng hét này quá mức chói tai, khiến thân hình quái thú kia cũng phải run lên.

Con ngươi huyết hồng của Âm Liêu thú nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Nguyệt cách đó ba trượng, sau khi cả kinh, nó lập tức không chút khách khí vươn hai chiếc xúc tu vừa to vừa dài về phía nàng.

Vèo~~~

Hai chiếc xúc tu vừa to vừa dài, còn mang theo dịch nhờn buồn nôn, tanh hôi vô cùng, nhưng tốc độ rất nhanh, lập tức quấn quanh Hoàng Tử Nguyệt, kéo xuống miệng.

- A… thả ta ra! Đồ buồn nôn!

Hoàng Tử Nguyệt không nhịn được la to, nàng cảm nhận được xúc tu mềm mềm kia tiếp xúc với thân thể mình, vừa kinh vừa sợ, trong lòng thậm chí có ý muốn chết.

Cũng may nàng vẫn còn một tia lý trí, nàng vội vàng vung tay bắt lấy loan đao màu tím, hung hăng chém xuống xúc tu bên hông mình.

Chuôi loan đao màu tím này chính là quà sinh nhật lão tổ trong nhà đưa khi nàng mười sáu tuổi, chỉ dùng Thiên Ngoại tử viêm tinh kim rèn luyện 300 năm mới tạo thành được, trình độ sắc bén vô cùng kinh khủng.

Chỉ nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, hai chiếc xúc tu lập tức đứt đoạn, máu đen văng khắp nơi, nhuộm đen bộ váy dài màu trắng của nàng.

Nếu là ngày bình thường bị nhưu vậy e là Hoàng Tử Nguyệt đã nổi tâm tư giết người, nhưng giờ khắc này nàng mặc kệ, nàng có thể cảm nhận được đầu quái thú trước mắt thí thế kinh người, không kém cường giả Hóa Đan cảnh, nhất là khí tức hung lệ kia quả thực trên đời hiếm thấy, khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.

Sau khi chặt đứt xúc tu, nàng lập tức phát huy ra thực lực Thần Thông cảnh nhị trọng thiên, thân hình chớp động, một lướt trăm trượng, đi lên trên không tiểu cốc.

Oa… oa… oa!

Âm Liêu thú bị chém đứt hai cây xúc tu, tựa hồ có chút đau đớn, lập tức phát ra vài tiếng kêu như tiếng khóc, khiến da đầu người nghe run lên.

Chứng kiến Hoàng Tử Nguyệt muốn chạy, hai mắt huyết hồng muốn phóng hỏa, cũng lập tức bay lên theo, vung vẩy từng cây xúc tu đánh tới, một người một thú trong chốc lát liền biến mất.

Sau một lát, trên mặt đất không có vật gì đột nhiên xuất hiện thân ảnh Phong Liệt.

Phong Liệt sờ sờ cằm, nhìn phương hướng Hoàng Tử Nguyệt cùng quái thú biến mất, có chút nhíu mày.

- Con bà nó! Quái thú này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng thực lực cũng quá kém rồi, ngay cả một con nhóc cũng không xử lý được!

Hắn vốn muốn mượn tay quái thú tiêu diệt Hoàng Tử Nguyệt, mượn đao giết người, dù sao Hoàng Tử Nguyệt cũng từng chứng kiến Trấn Long thiên bia cùng không gian Long Ngục, một khi lan truyền ra ngoài vậy sẽ dẫn tới không ít phiền phức.

Nhưng giờ khắc này không ngờ nha đầu kia thủ đoạn không tồi, có thể trốn thoát khỏi miệng quái thú.

Phong Liệt lắc đầu, không khỏi có vài phần tiếc nuối.

Sau đó, hắn lấy ra Phong Ma đại thương, chọc chọc đoạn xúc tu đang không ngừng ngọ nguậy trên mặt đất.

Đinh! Đinh!

Hai tiếng vang lên, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện ba thành lực đạo không thể tạo thành chút thương tổn gì cho thứ này.

- Hả? Thứ tốt!

Phong Liệt hai mắt sáng ngời, cẩn thận thu hai đoạn xúc tu vào trong nhẫn trữ vật, về sau sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Đúng lúc này, trong lòng khẽ động, hắn cảm thấy khí tức Hỏa Mãng vương tới gần, càng ngày càng gần!

Sau vài hơi thở, một thân ảnh màu đỏ từ trên trời hạ xuống trước mặt Phong Liệt, đó đương nhiên là Hỏa Mãng vương.

Lúc này mái tóc đỏ của Hỏa Mãng vương rối bù, khóe miệng xuất hiện vài tia máu, quần áo rách nát, có phần chật vật, nhưng hai mắt nhấp nháy tinh quang.

- Công tử, ngươi không sao chứ?

Hỏa Mãng vương chắp tay, xem xét Phong Liệt.

- Ta không sao, bên kia ngươi thế nào?

Phong Liệt khẽ gật đầu, lạnh nhạt hỏi.

Hỏa Mãng vương do dự một chút mới nói:

- Công tử, có phiền toái, lần này chúng ta phải thay đổi lộ trình rồi!

- Hả? Sao vậy?

Phong Liệt có chút sững sờ.

- Thanh Mộc vương đã chết! Lôi Long giáo sẽ không bỏ qua.

Hỏa Mãng vương nói, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

Thanh Mộc vương là đối thủ mấy trăm năm của hắn, muốn giết nhưng ngại quan hệ giữa hai đại giáo phái, hôm nay vừa rời khỏi liền giết được kẻ đối đầu, quả thực Hỏa Mãng vương có chút đắc ý.

- Ừ, đi thôi!

Phong Liệt thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không chấn động quá nhiều.

Hiện giờ hắn đã thu thập vài tên cường giả Hóa Đan cảnh, coi như cũng trông thấy đại tràng diện, chết một tên Thanh Mộc vương thì thế nào? Lão tử còn vừa mới thu thập một tên Bán Giang Hồng.

Cũng không biết khi Hỏa Mãng vương chứng kiến hơn hai trăm tên cao thủ trong không gian Long Ngục thì sẽ có biểu lộ gì.

Lúc này ở phía xa xa đã có không ít người lén lút tới gần, mỗi người đều có ý định riêng, nhưng đại đa số đều là định nhân lúc Âm Liêu thú rời đi mà vơ vét hang ổ của nó.

Phong Liệt không có nhiều hứng thú, cũng không muốn xuất hiện thị phi, vì vậy mang theo Hỏa Mãng vương rời khỏi Lạc Hồn cốc, bay tới hướng Thiên Đô cổ chiến trường.

………..

Trên bầu trời vạn trượng, một đầu đại điêu thần tuần sải cánh hơn sáu trượng xuyên qua tầng mâu.

Lúc này Phong Liệt biến ảo Hắc ám chi thân ngồi khoanh chân trên lực Kim câu, gió mạnh lăng lệ quanh người đều bị cương khí hộ thể ngăn cản ngoài ba trượng, không thể tới gần.

Hai mắt hắn khép hờ, kinh mạch điên cuồng vận chuyển, chậm rãi thôn nạp nguyên khí, không ngừng tăng lên tu vi.

Rời khỏi Tham Lang thành đã ba ngày, trong thời gian này hắn cũng gặp được vài người, nhưng ngoại trừ hai cường giả Hóa Đanh cảnh là Bán Giang Hồng và Thanh Mộc vương thì những người khác đều dưới Hóa Đan cảnh.

Phong Liệt đương nhiên sẽ không nhân từ, sau Hỏa Mãng vương đưa tất cả lên tây thiên.

Trong thời gian ba ngày, cao thủ khắp nơi bị Hỏa Mãng vương tàn sát e rằng không dưới mấy ngàn người, bất kỳ võ giả nào có gan tiếp cận thì đều không thể thoát khỏi.

Phong Liệt giống như rêu việc mình rao rời khỏi Tham Lang thành, đi tới Thiên Đô cổ chiến trường.

Về phần Bán Giang Hồng cùng hơn hai trăm tên nô bộc mới thu giờ khắc này vẫn ở trong không gian Long Ngục, thứ nhất là để họ khôi phúc tu vi, thứ hai là thay đổi tính nết, những người này đột nhiên thành nô, nếu lập tức sử dụng rất nhiều chuyện phiền phức.

Không biết qua bao lâu, Phong Liệt ngừng thôn nạp nguyên khí, chậm rãi mở mắt, khẽ nhíu mày, tựa hồ hắn nhớ ra điều gì đó.

Tiếp theo hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ Kim hiệt ghi chép Phi ưng bảng, xem qua một lần.

Và điều kinh hỉ chính là Lý U Nguyệt đã nhảy từ vị trí thứ 97 lên 83, khiến hắn không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.